Nhìn hoàng đế thần sắc bất định, Liễu Yển Húc toàn thân run rẩy, Mộ Dung Hoài Tần hỉ nộ vô thường, ai biết được một khi không cẩn thận, hắn sẽ đối đãi với mình ra sao? Kỳ thực nếu chỉ có một mình mình, trời cao biển rộng đâu mà không đi được, hà khổ gì phải chịu sự khống chế của hắn, phải khuất phục hầu hạ dưới khố của hắn! Nhưng … vừa nghĩ đến gương mặt của thê tử và Sấm nhi, ý nghĩ lúc nãy của Liễu Yển Húc liền tiêu tán vô ảnh vô tông, hắn không quan tâm sự sống chết của bản thân, nhưng, không thể không quan tâm sinh mạng hai người quan trọng nhất của hắn.
Ý nghĩ hổn loạn bị một câu nói từ trên đầu truyền xuống làm cắt ngang.
“Thư phòng ở đâu?”
“Ơ?.”
Liễu Yển Húc nhìn mặt hoàng đế mà nói ra câu không hiểu, thư phòng, sao đột nhiên lại nhắc đến chỗ đó???.
“Liễu thượng thư phải chăng còn muốn trẫm nhắc lại?”
Đôi mắt phượng nhíu lại, lộ ra khí thế muốn đóng băng trái tim người ta.
“Không dám, vi thần dẫn dường cho hoàng thượng.”
Cúi đầu đứng lên, tuy không biết Mộ Dung Hoài Tần đang chơi trò gì, nhưng cứ nghe lời thì sẽ không sao đâu, có lẽ gọi mình đến thư phòng để thương nghị công sự??
Nghĩ ngợi lung tung, Liễu Yển Húc đưa người ở phía sau Mộ Dung Hoài Tần dáng vẻ ung dung như đang ở trong cung đến trước cửa thư phòng, cung kính làm một lễ với người phía sau.
“Mời …”
Mộ Dung Hoài Tần cũng không khách sáo, lắc đầu đi vào trong thư phòng.
Trong phòng rất ngăn nắp sạch sẽ, xem ra chủ nhân là một người ưa sạch sẽ, Mộ Dung Hoài Tần rất hài lòng, trên bàn sách chất cao cao hai chồng hồ sơ, chắc là văn thư của hình bộ, trong phòng cũng không trang trí gì nhiều, chỉ là hai bên của bàn sách có đặt giá sách cao cỡ một người, mặt trên có rất nhiều sách được xếp chỉnh tề, Liễu Yển Húc bụng đầy kinh sách, những sách này chắc đều đã xem qua, trên giá sách còn lõm một chỗ, nghĩ chắc là chủ nhân đang dùng.
Nhìn Liễu Yển Húc cũng không đến nỗi yếu ớt lắm, Mộ Dung Hoài Tần trong mắt chợt nảy ra một tia quang mãng tà ác, thanh giọng, hắn ngồi xuống, sau đó bảo Liễu Yển Húc.
“Đóng cửa lại.”
Liễu Yển Húc trong lòng nghi hoặc, chẳng lẽ Mộ Dung Hoài Tần thật sự có chuyện quan trọng cần thương lượng? Nhưng nhìn bộ dạng hắn thì không giống người có chuyện, đoán không ra ý định của Mộ Dung Hoài Tần, hắn chỉ có thể im lặng y theo lời nói mà đi đóng cửa lại.
“Xin hỏi lần này hoàng thượng đến đây là có việc gì? Phải chăng …”
Nói chưa hết câu, đã bị sức mạnh bá đạo kéo vào trong lồng ngực, lập tức, một luồng khí nóng quen thuộc lại nổi lên, nụ hôn cuồng loạn cướp đi hơi thở hắn, dây dưa trên môi hắn.
Nụ hôn đó mang theo mùi vị tình dục nồng đậm khiến Liễu Yển Húc sợ hãi giãy dụa đứng lên, nhưng hai tay đã bị Mộ Dung Hoài Tần khoá chặt sau lưng, lúc này hắn căn bản không còn cơ hội nào, cứ như vậy, người đó đưa chiếc lưỡi linh hoạt vào trong miệng mình, quấn chặt lấy đầu lưỡi bên trong, rất muốn cắn, nhưng lại sợ bị Mộ Dung Hoài Tần đối xử tàn nhẫn hơn.
Cho đến khi hô hấp của hai người đều trở nên khó khăn, Mộ Dung Hoài Tần mới thả người bị hôn đến hai gò mà đỏ ửng lên ra.
“Hô … Không phải ngươi hỏi trẫm đến đây là vì chuyện gì sao??”
Nhìn Liễu thượng thư vẫn phản ứng như vậy, Mộ Dung Hoài Tần cười, Liễu Yển Húc bị áp dưới hạ thân, dục vọng của Mộ Dung Hoài Tần đã đứng thẳng lên.
Giọng nói, bắt đầu khàn khàn, tràn ngập sự mê hoặc lẳng lơ.
“Trẫm đến đây, chính là vì cái này của trẫm đang kêu gào, muốn được cái lỗ nhỏ của đại nhân ôm chặt lấy nó!! “
Câu cuối cùng kề sát vào tai Liễu Yển Húc mà nói, hơi nóng phun vào nhĩ bộ nhạy cảm, làm Liễu Yển Húc một cơn khó chịu, Mộ Dung Hoài Tần nói xong còn cố ý đem đầu lưỡi liếm vào vành tai Liễu Yển Húc khiến thần trí hắn kinh hoảng.
Trên tay như có một luồng nước sôi chảy vào, Liễu Yển Húc không kịp rút tay về, cũng vì vậy mà vô cùng xấu hổ lui dần về sau, hắn nhìn chết trân Mộ Dung Hoài Tần, gương mặt vốn anh tuấn không ai sánh được nay càng trở nên trắng bệch.
“Hoàng … hoàng thượng!! Xin tự trọng!!”
Mấy chữ này, tựa hồ hắn cắn chặt răng mới nói ra được.
Mộ Dung Hoài Tần cũng không giận, sắc mặt không thay đổi, chỉ dùng ánh mắt làm cho Liễu Yển Húc đang thoái lui phải sợ hãi.
“Lúc bắt đầu trẫm đã từng nói … Liễu đại nhân xác thực rất có phúc!! Thê tử như hoa như ngọc, hài tử ngây thơ hoạt bát, chỉ là …”
Chỉ câu nói này, cũng làm cho nội tâm Liễu Yển Húc đấu tranh không ngừng, ngay cả hàm cũng run theo, bộ dạng nghiến răng đó khiến hắn vốn có gương mặt nghiêm túc càng giống như tu la địa ngục! Nhưng, vẫn không thể hù doạ được người đang nhìn hắn – Mộ Dung Hoài Tần.
Chỉ thấy hắn chỉnh trang lại y phục, ung dung tựa vào ghế, nhìn Liễu Yển Húc.
“Nhưng chỉ không biết Liễu đại nhân có quí trong mối nhân duyên mỹ mãn này không.”
“Ha ha!! quí trọng không, quí trọng không hả!!”
Liễu Yển Húc giận đến run cả người, cắn chặt môi dưới mới có thể ngăn lại mà không chửi ầm lên.
Nếu không quí trọng! Ta sao có thể … sao có thể cam nguyện chịu nhục nhã như vậy!! Nếu không quí trọng!! Ta lại có thể để cho người tuỳ ý đùa bỡn trong tay hay sao!! Cho dù Mộ Dung Hoài Tần ngươi là thân thiên tử, nếu ta không muốn ngươi có thể làm khó dễ được ta hay sao? Luôn bị ngươi tìm được! Chình là vì quí trọng … là vì quí trọng!! Ta không nỡ bỏ thê tử và hài nhi! Ta không chịu được khi để hai người quan trọng nhất bị một chút uất ức nào!
Liễu Yển Húc Húc trong lòng hỗn loạn, có ai biết nội tâm hắn muốn dùng sức gào lên, sau đó rời khỏi ngôi nhà này, từ nay về sau góc biển chân trời không còn phải gặp lại gương mặt ma quỷ đang mỉm cười này nữa!! Nhưng …
Bỏ! Bỏ! Bỏ hết!!
Lặng lẽ một chút, Liễu Yển Húc sắc mặt dần dần bình tĩnh trở lại, như một mảnh tĩnh mịch, chỉ thấy hắn khẽ bước đến trước mặt Mộ Dung Hoài Tần, quì xuống, cởi bỏ vạt áo của Mộ Dung Hoài Tần lộ ra vật ở hạ thân, lập tức, cúi đầu, ngậm lấy vật thể đã cương cứng của Mộ Dung Hoài Tần.
Mộ Dung Hoài Tần bị thần thái phản ứng của hắn làm cho ngẩn người, phản ứng qua đi, phân thân được Liễu Yển Húc ngậm trong miệng, cảm giác thoải mái đó khiến hắn run lên một trận, nhịn không được kêu lên một tiếng, nắm lấy đầu Liễu Yển Húc mà trừu tống thô bạo.
“A!!! Ô … rất thoải mái a!!”
Mộ Dung Hoài Tần thích thú hưởng dụng sự phục vụ của Liễu Yển Húc, về phía Liễu Yển Húc cũng khổ sở hận không thể cắn vật thể đang trừu tống kia đứt lìa, mùi tanh tưởi cùng kích thước cực lớn của vật thể kia, nhét vào trong miệng hắn, khiến hắn rất buồn nôn, hơn nữa tơ phát và hai ngọc châu ở hạ bộ Mộ Dung Hoài Tần liên tục đánh vào trong mặt Liễu Yển Húc, vừa ngứa vừa đau, mỗi lần thứ đó xâm nhập sâu vào trong cổ họng làm ý thức của hắn mơ hồ dần, rất khó chịu.
Muốn bỏ ra, nhưng bị hai tay giữ cố định cái đầu lại, muốn dùng lưỡi tống vật đáng ghét đó ra, nhưng càng đem lại cho người ở trên sự hưởng thụ lớn hơn, khiến Mộ Dung Hoài Tần sung sướng kêu lên một tiếng lớn.
“Ưm!!! Húc! Thật lợi hại!! Đúng!! Chính là như vậy! Cử động cho ta, dùng đầu lưỡi của ngươi!! Mút đi!”
Vừa phát ra tiếng nói hạ lưu, vừa dùng mệnh lệnh nhục nhã kích thích Liễu Yển Húc, Mộ Dung Hoài Tần cảm thấy dục vọng đã lên cao trào, nhưng đột nhiên nghĩ, tại sao Liễu Yển Húc phải làm việc mà ngày thường có ép hắn chết hắn cũng không chịu làm? Vừa nghĩ đến, thì dục vọng của bản thân đã không khống chế được nữa.
Một trận run lên mãnh liệt, Liễu Yển Húc đang định nhả ra, không kịp vì dục vọng đã bắn vào trong cổ họng hắn, còn dính một tia trên mặt anh tuấn lạnh lùng đó.
Liễu Yển Húc trở tay không kịp, bị Mộ Dung Hoài Tần phun tinh dịch vào trong họng, sắc mặt khó chịu đỏ ửng lên, mở miệng ho khốc, còn kèm nhiễm thêm hai tiếng như rên rỉ.