Lưỡng Mang Mang

Chương 35: Chương 35




Tâm tình của Mộ Dung Hoài Tần rất tốt, vì hắn biết Húc của hắn! Húc mà hắn yêu thương, đã sắp trở thành của hắn rồi!

Phải đó! Sắp rồi!

Khoé miệng cong lên một đường, bộ dạng điên cuồng đó vốn là dung nhan khuynh quốc đã bị che kín bởi sự âm u độc ác, cảnh tượng quỉ dị này khiến Tống Vu Phi hình bộ thị lang đang ở trong ngự thư phòng bẩm tấu cũng phải toát mồ hôi lạnh!

Hoàng thượng gần đây, thực sự là quá bất bình thường rồi!

Tuy nói thần trí của hoàng thượng vẫn chưa hỗn loạn, thậm chí có thể nói là còn minh mẫn hơn so với trước đây, nhưng! Cái chính là quá tỉnh táo …Hoàng thượng bình tĩnh xử lý tất cả mọi chuyện! Cảm giác đó! Không giống như của một người bình thường! Hoàng thượng tinh vi đến thái quá …

A, Không! Ngoại trừ vụ án của Liễu Yển Húc!

Nghĩ đến Liễu Yển Húc, Tống Vu Phi cúi thấp đầu đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại.

Bất luận như thế nào hắn cũng không tin Liễu đại nhân là người như vậy, có thể kết giao với loạn đảng! Lúc nhận được tin này cảm giác ngoài sự khó tin thì vẫn là khó tin!

Thời gian hắn làm thủ hạ của Liễu đại nhân tuy không dài, nhưng tự sâu đáy lòng cũng rất khâm phục vị hình bộ thượng thư nổi tiếng thiết diện này, sao cũng không thể ngờ …

Quả nhiên, làm bạn vua, như làm bạn với cọp!!!

Lại nghĩ về nụ cười quái lạ vừa nãy của hoàng đế, lục phủ ngũ tạng của Tống Vu Phi thật sự trong khí trời oi bức mà run lên!

“Tống Vu Phi, chuyện trẫm căn dặn khanh làm đã như thế nào rồi?“

Tiếng nói trong trẻo đột nhiên vang lên, làm sự trầm tư trong lòng Tống Vu Phi lại càng hoảng sợ, vội vã trả lời.

“Khởi bẩm hoàng thượng, việc hoàng thượng giao phó vi thần đã sắp xếp ổn thoả, bốn phía ở pháp trường đều đã giăng thiên la địa võng, đừng nói là một mình Phí Thanh Ngưng, cho dù là mười người đến, cũng chắc chắn sẽ không có đường cho ả quay về!“

Tuy nội tâm đồng tình với cảnh ngộ của Liễu Yển Húc, nhưng kì vị không thể mưu kì chính! Liễu đại nhân, xin lỗi, trong lòng Tống Vu Phi đang nói một tiếng xin lỗi với Liễu Yển Húc, lại lần nữa nhắc nhở tinh thần để ứng phó với câu hỏi tỉ mỉ của hoàng thượng …

Một lượt hỏi kĩ lưỡng mọi vấn đề, Mộ Dung Hoài Tần mới hài lòng mỉm cười, nhìn thấy sắc khẩn trương của Tống Vu Phi mà cười nhẹ một cái, tay đang đặt trên bàn sách nhẹ nhàng chạm vào cái tách sứ.

“Chuyện mà Tống ái khanh làm, trẫm yên tâm rồi, hi vọng lần này ngươi không phụ lòng kì vọng của trẫm!“

“Xin hoàng thượng yên tâm! Thần có chết vạn lần cũng không dám!“

Tống Vu Phi lại hoang mang quì xuống.

“Đứng lên đứng lên!“

Cố làm ra vẻ hiền từ, Mộ Dung Hoài Tần phất tay cho Tống Vu Phi đứng lên, nhìn người thanh niên tuấn tú trước mặt, khoé miệng Mộ Dung Hoài Tần lại lần nữa hiện ra một tia tiếu ý …Phí Thanh Ngưng! Coi như ta cũng không bạc đãi ngươi!

“Năng lực của Tống ái khanh trẫm luôn tin tưởng!“

Ngón tay đang vân vê đột nhiên dừng lại, lời nói của Mộ Dung Hoài Tần cũng trở nên sắc bén.

“Ai da …Chuyện xảy ra lần này của hình bộ, quả thực làm trẫm phải đau lòng! Tên Liễu Yển Húc đó, trẫm vẫn luôn tín nhiệm hắn, nhưng không ngờ!“

Khẽ lắc lắc đầu, đôi mày xinh đẹp nhíu lại, ngữ khí của Mộ Dung Hoài Tần hoàn toàn lộ ra vẻ không sắt thép, Tống Vu Phi đoán không ra tâm tư của hắn, cũng không dám tiếp lời, chỉ gật đầu.

“Lần này Liễu Yển Húc làm ra chuyện như vậy, hình bộ thượng thư tất nhiên sẽ trống một chỗ …”

Ngữ khí của Mộ Dung Hoài Tần giống như bằng hữu quen biết lâu năm cùng trò chuyện những chuyện vụn vặt với nhau, nhưng lại làm cho tim của Tống Vu Phi không khỏi nhảy dựng lên!

Ở trong quan trường lăn lộn nhiều năm, sao lại không hiểu ý tứ trong lời nói của Mộ Dung Hoài Tần, chỉ là vị hoàng đế trẻ tuổi này tuy tuổi tác không lớn, nhưng tâm tư lại thâm sâu như biển cả, các hạ thần đều không dám có ý thăm dò, nay hoàng thượng lại hỏi một câu như vậy, nhưng tâm tình của Tống Vu Phi trong lúc đó cũng không mất đi sự chừng mực.

“Hồi hoàng thượng, vi thần không dám xen vào, nghĩ trong lòng hoàng thượng tất đã có người tài rồi!“

Như lơ đãng nhìn về phía Tống Vu Phi, Mộ Dung Hoài Tần chậm rãi mở miệng.

“Ha ha, trong lòng trẫm quả thực đã chọn được một người …”

“Không biết …ái khanh có chịu không?“

Tuy trong lòng đã có sự chuẩn bị, nhưng đột ngột nghe thấy lời nói của Mộ Dung Hoài Tần, vẫn khiến Tống Vu Phi giật thót tim! Thập tài gian khổ học tập, trên quan trường cũng phải chịu khổ, là vì cái gì! Còn không phải là vì muốn tiền đồ làm quan lên như diều gặp gió hay sao!! Nay hoàng thượng đã trọng dụng mình, thời cơ tốt như vậy, Tống Vu Phi sao có thể không nắm bắt!

Tống Vu Phi kích động khắp mặt đỏ ửng, đột ngột quì xuống, dập đầu trước Mộ Dung Hoài Tần.

“Hoàng thượng tín nhiệm vi thần, vi thần tất sẽ cúc cung tận tuỵ để báo đáp hồng ân của hoàng thượng!“

“Ha ha! Ái khanh nghĩ được như vậy thì không còn gì tốt hơn …Trẫm cũng tin Tống ái khanh sẽ không khiến trẫm thất vọng …phải không!“

Câu nói sau âm điệu không cao, nhưng lại làm Tống Vu Phi đang mừng rỡ phải run lên dữ dội, kinh hoảng vội vã khấu đầu.

“Ân đức của hoàng thượng thần chết vạn lần cũng khó báo, ngày sau sẽ tận lực vì hoàng thượng mà phân ưu!

Hài lòng với biểu hiện của Tống Vu Phi, Mộ Dung Hoài Tần nở ra một nụ cười, chỉ là tiếu ý sáng đẹp này, không lọt vào mắt.

“Tống ái khanh hãy đứng lên, chuyện lần này tạm thời nghị định, ngươi lui xuống trước, ngày mai trẫm sẽ phái người đi ban chỉ, chính thức phong thưởng, hi vọng ngươi sau này sẽ tận tâm vì nước, phò trợ xã tắc!“

“Thần, khấu tạ ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!“

Trịnh trọng khấu lễ xong, Tống Vu Phi chậm rãi lui ra khỏi ngự thư phòng nghiêm trang, không để ý đến sự hớn hở của hắn, tuyệt sắc thiên tử thiên uy khó dò kia, vẫn mang theo ánh mắt quỉ dị, chăm chú nhìn theo thân ảnh đi ra ngoài điện …

“Ha ha ha ha ha …Tống thượng thư hả! Ha ha ha …”

Tống Vu Phi vừa lui ra không lâu, một tràng cười sảng khoái tuôn ra từ ngự thư phòng, tuy tiếng cười thanh thoát, nhưng khiến tiểu thái giám hầu hạ bên cạnh hoàng đế phải rung mình …

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.