“A … “
“Thật là cơ thể dâm đãng a! Ngay cả âm thanh cũng mê người như vậy … Thương thư đại nhân của ta bây giờ đã thoải mái chưa?”
“Không … A …”
“Không cái gì??? “
Ngón tay bướng bỉnh từ phía sau trực tiếp xoa lên dục vọng đã ẩm ướt kia, chậm rãi xoa nắn, ngón tay trơn trượt thỉnh thoảng lại quét qua linh khẩu, chỉ một lát thì ngón tay đã trở nên ẩm ướt, Liễu Yển Húc ở phía trước sớm đã ngã phịch trên bàn, chỉ có thể phát ra tiếng khóc như tiếng rên rỉ.
“A … Ta biết tại sao thượng thư đại nhân không thoải mái rồi.”
Ngón tay lại buông ra khiêu khích cho dục vọng đó bộc phát lên, thấy hậu huyệt đang kịch liệt co rút, đặt tay lên thanh ngọc căn, mạnh mẽ thúc một cái.
“ Á…!!!!”
Cơ thể nhạy cảm vốn không thể chịu nổi sự đả kích này, kêu lên một tiếng thất kinh, phân thân của Liễu Yển Húc cũng mạnh mẽ phun ra, dịch thể màu trắng phun lên mặt bàn, nói không ra lời dâm mi.
Nằm sấp trên bàn sách, Liễu Yển Húc thở gấp gáp, rất mệt … giải phóng xong thì tinh thần cũng mệt mỏi quá độ, rất muốn ngủ, nhưng thần trí thì lại cật lực kháng cự cơ thể chủ nhân, trong mắt không còn một tia minh mẫn lợi hại nào nữa, khuôn mặt anh tuấn chỉ còn lại sự mệt mỏi, toàn thân dần dần rũ xuống, có thể ngủ ngay lập tức.
“Á!!! “
Đột nhiên Liễu Yển Húc mở to đôi mắt, thét lên một tiếng, thân thể run rẩy nhảy dựng lên, nhưng bị Mộ Dung Hoài Tần ở phía sau dùng hai tay đè chặt xuống.
Thì ra Mộ Dung Hoài Tần vừa nãy đã rút thanh ngọc căn trong nội thể Liễu Yển Húc ra, cảm giác trương lên trong chốc lát lại trống không, hậu huyệt đã hàm chứa ngọc căn cả một đêm vốn không thể nhất thời khép lại, chỉ khép mở như đang kêu gọi vật gì đó, không khí lạnh lẽo lập tức xông vào nội bích nóng hổi, cảm giác mẫu thuẫn này khiến Liễu Yển Húc không khỏi giãy dụa lên.
Mộ Dung Hoài Tần nhìn tiểu huyệt trắng hồng đáng thương đang co rút, thân thể tinh tráng cũng không khống chế được mà run lên dữ dội, tâm trạng cực kì tốt, chỉ thấy Mộ Dung Hoài Tần cười một tiếng, rồi đứng lên, tự cởi khố tử của mình xuống, phân thân đối chuẩn với khẩu huyệt, sau đó … mãnh lực húc một cái, ngọc hoành to lớn cực đại đã tiến sâu vào trong hậu huyệt ẩm ướt của Liễu Yển Húc.
“ Ư … “
Mộ Dung Hoài Tần hưởng thụ cái cổ trắng ngần, và đôi môi đỏ mọng thở ra tiếng rên dục vọng, Liễu Yển Húc ở phía dười cắn răng chịu đựng, cố không cho phát ra thêm một âm thanh nào nữa, tuy hậu huyệt đã bị ngọc căn nong suốt một đêm, nhưng ngọc hoành của Mộ Dung Hoài Tần cực kì to lớn khiến cơ thể hắn vẫn không tài nào chịu nổi.
“ Ô … ô … cơ thể của ái khanh cho dù đã dùng bao lâu, vẫn như trinh tử, ôm rất chặt a!!! “
Nói xong liền cúi xuống, dựa sát vào nửa thân trên vẫn đang mặc quan phục của Liễu Yển Húc, đưa lưỡi liếm vào vành tai Liễu Yển Húc.
Liễu Yển Húc trong lòng bi phẫn, thân là nam tử, lại bị người ta đè dưới thân, còn bị so sánh với trinh tử, nhưng không thể chống cự, ngay cả cơ hội phản bác cũng không có.
Nắm chặt nắm tay, chỉ có thể để người ở trên muốn làm gì thì làm, cơ thể vì động tác liếm của Mộ Dung Hoài Tần mà trở nên mềm nhũn, đang tự chán ghét bản thân, thì Mộ Dung Hoài Tần từ phía sau kịch liệt trừu tống về phía trước.
Ngọc căn của nam nhân đó thúc tiến vào trong cơ thể, động tác trừu tống không ngừng khiến bên tai truyền đến âm thanh phóng đãng, thân thể nhạy cảm bị ma lực của Mộ Dung Hoài Tần làm dao động, chỉ một lát liền phát dục hoả của bản thân, để cho cơ thể bất tự giác mà lắc lư theo bộ điệu của nam nhân phía trên.
Hậu huyệt bị nam căn to lớn đó nhét chặt, mỗi lần tiến xuất đều mang theo mị nhục nõn nà, nhưng cúc huyệt mỗi lần nam căn đó rút ra đâm vào là lại càng sít chặt hơn, dục vọng dưới hạ thân cũng rất nhanh mà cương lên, phóng ra dịch thể.
Liễu Yển Húc cảm thấy mình như một con thuyền bị trôi đi cuồn cuộn, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm, động tác mãnh lực của nam nhân phía sau giống như biển cả mênh mông không ngừng mang theo cơn sóng dục vọng đánh vào người hắn.
“A … Hoàng thượng …”
Không khống chế được tiếng rên rỉ, xấu hổ khát cầu, cả một đêm bị dày vò trong dục vọng, Liễu Yển Húc đã rơi vào trạng thái điên cuồng, nghênh đón sự trừu tống của Mộ Dung Hoài Tần, cái lưỡi đỏ hồng trong miệng thỉnh thoảng lộ ra, lướt qua đôi môi phong mãn, dục hoả bốc ra xâm nhập vào trong cơ thể, khiến Mộ Dung Hoài Tần cũng nửa khép đôi mắt phượng mà hưởng thụ, da thịt trắng noản vì nhiễm tình làm hai má đỏ bừng.
“A … Húc!! thoải mái quá!! rất sảng khoái!! Siết chặt một chút đi. “
Mộ Dung Hoài Tần không dừng động tác, hai tay giữ chặc mông Liễu Yển Húc, dùng sức bài khai hai bên mông, lộ ra khẩu huyệt đang hàm chứa nam căn của mình, lại mạnh mẽ tống một cái, nam căn đã hoàn toàn nằm sâu bên trong.
“Ô …ô … Húc … Ngoan ngoãn … rên lên đi.”
Nam căn của Mộ Dung Hoài Tần dừng lại sâu bên trong, không cử động nữa, chỉ từ từ rút ra, lại chậm rãi tiến vào, chỉ để cho Liễu Yển Húc có cảm giác, nhưng không cho thoả mãn.
“Ư … a … Hoàng thượng.”
Phần eo rất khó chịu liền trừu động, Liễu Yển Húc tuy biết Mộ Dung Hoài Tần chắc chắn không buông tha cho mình, nhưng cũng không muốn bị người khác thao túng cơ thể như vậy, đành phải cắn chặt môi chịu đựng khát vọng trong nội tâm.
“Ya … Thật là quật cường a!!”
“Ngoan … kêu lên đi … ta sẽ cho ngươi …”
Vành tai đã bị đầu lưỡi ngậm cho đỏ ửng, ngậm vào, lại nhả ra … tay trái kéo rộng cổ áo Liễu Yển Húc xuống rồi sờ lên phần ngực, nhây nhưa với hai khối thù du trên ngực khiến nó sượng cứng lên, lại cầm lấy khối dục vọng bên dưới Liễu Yển Húc mà trượt.
“Nói ngươi muốn ta đi!! “
Thanh âm khàn khàn cho thấy chủ nhân của nó cũng đang chìm đắm trong cơn đê mê, nhưng vẫn không muốn buông tha cho Liễu Yển Húc dưới thân.
Lắc đầu.
Đôi mắt phượng mỹ lệ lập tức phát ra một tia quang mãng nguy hiểm, động tác của hai tay càng thô bạo hẳn lên. càng đem đến nỗi thống khổ hoà lẫn với khoái cảm cho ở người hạ thân.
“Nói !!! “
Rõ ràng vật dục vọng trong tay đã không ngừng run lên, hậu huyệt đang ôm lấy nam căn cũng càng lúc càng co rút mãnh liệt, nhưng người ở hạ thân vẫn gục trên bàn mà lắc đầu.
Khuôn mặt vốn tươi cười nay trở nên âm trầm, động tác ở tay cũng thay đổi, nhưng nam căn thì không hề nhúc nhích, sau đó … bóp nhẹ một cái.
“A!!!”
Bộ phận yếu ớt nhất trên thân thể bị người đó bóp chặt, Liễu Yển Húc nhịn đau không nổi kêu lên một tiếng, nam căn cực đại phía sau lúc này lại hung hãn xông tới.
Nỗi đau khổ song song, vật nam tính kia không lùi mà lại tăng vọt,, tiếng kêu đau cũng biến thành tiếng rên cầu hoan, nam nhân ở phía sau không muốn sau này lại nhận được câu trả lời là sự im lặng nữa, nảy sinh ra ý đồ độc ác muốn đâm xuyên qua người ở dưới, dường như muốn đem tất cả nộ khí trút lên thân thể hoàn mỹ này.
Động tác ở tay cũng càng thô bạo hơn, Liễu Yển Húc chỉ cảm thấy hai khối thù du của mình bị véo kinh khủng, có lẽ đã sưng đến không còn ra hình thù gì rồi, cơ thể hết lần này đến lần khác bị điều giáo một cách cực độ vậy mà trong nỗi thống khổ ngược đãi vẫn có thể tìm ra sự hoan lạc, càng để cho bản thân gia tăng sức chịu đựng, khát vọng được đối đãi thô bạo.