Lưỡng Mang Mang

Chương 44: Chương 44: Phiên ngoại: lưỡng mang mang nhất mộng tam tứ niên 3




“Hoàng! Hoàng ….”

Đột nhiên nhìn thấy hai người xuất hiện trước mặt, Tống Vu Phi chấn kinh không biết nói cái gì, đứng yên tại chỗ, động cũng không dám động, vừa muốn mở miệng hai tiếng “Hoàng thượng” thì đã tiếp xúc với Mộ Dung Hoài Tần! Sau khi bị liếc nhìn sắc bén liền đem nuốt chữ sau vào bụng. Còn Phí Thanh Ngưng ở bên cạnh hắn, vốn nhìn thấy Mộ Dung Hoài Tần gương mặt lập tức băng lãnh, khi nhìn thấy Liễu Yển Húc bên cạnh Mộ Dung Hoài Tần, thì lại đột ngột mở to mắt chỉ là không dám tin mà nhìn Liễu Yển Húc đã xấu hổ vô cùng kia, thân hình nhỏ nhắn run lên, không phát ra được bất cứ âm thanh nào ….

Trong mái đỉnh nhỏ xíu tràn ngập sự yên tĩnh quỷ dị, bốn người đều có tâm sự riêng, nhưng không ai mở miệng nói chuyện.

Tống Vu Phi tuy biết quan hệ của Liễu Yển Húc và hoàng đế, nhưng căn bản không ngờ đến, mình lại có thể ở tại nơi này, tại lúc này nhìn thấy hai người xuất hiện trước mặt! Những mánh khoé giao tiếp linh hoạt của trước đây đều bị sự kinh ngạc làm quên hết, thậm chí cả lời giảng hoà cũng nói không ra, còn Liễu Yển Húc ánh mắt vui mừng lẫn lộn khi gặp được Phí Thanh Ngưng giờ đã cúi đầu xuống.

Chỉ có Mộ Dung Hoài Tần, nhếch miệng cười, từ từ thưởng thức cảnh kịch trùng phùng xa cách ….

Húc, có lẽ ngươi đã hiểu rồi chứ? Ngươi mãi mãi là của ta! Mãi mãi ngươi cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của ta!

Lúc này Liễu Yển Húc chỉ muốn ngất đi, nhưng giống như cố ý muốn không cho hắn được như mong muốn, ngược lại càng làm hắn tỉnh táo hơn cảm thấy dường như Phí Thanh Ngưng sắp nhìn thấu ánh mắt của hắn, rõ ràng là nhớ người đó nhớ đến đau đớn, đứng ở trước mặt, nhưng ngay cả dũng khí để nói một câu với nàng ấy cũng không có!

Muốn gặp nàng ấy, nhưng, lại không dám gặp nàng ấy, nhưng lại không ngờ, dưới tình cảnh như vậy không khí như vậy lại gặp nhau …. Là vui hay buồn? Không, là thê lương ….

Liễu Yển Húc đang chìm đắm trong tâm tư thậm chí không phát hiện ra, tay, đã bị người bên cạnh nắm chặt, cũng không phát hiện khi Phí Thanh Ngưng nhìn thấy động tác này, trong mắt ánh lên tia oán hận. Nhưng Mộ Dung Hoài Tần lại nhanh chóng tóm được, tiếu ý trong đôi mắt hắn càng sâu đậm thêm.

Giống như người thao túng con rối, Mộ Dung Hoài Tần kéo tay Liễu Yển Húc từng bước từng bước đi vào mái đình.

Lúc này Tống Vu Phi cũng đã kịp phản ứng lại, vội vàng đi đến cạnh Mộ Dung Hoài Tần định quì xuống vấn an, bị Mộ Dung Hoài Tần dùng một tay đỡ lên, khẽ căn dặn bên tai hắn không cần như vậy, ta chỉ là cùng Liễu Yển Húc mặc thường phục ra ngoài mà thôi. Chỉ cần gọi ta là Mục công tử là được rồi.

Tống Vu Phi cũng là người khôn khéo, vừa nghĩ đến việc này liền hiểu ra, cũng theo đó mà gọi một tiếng Mục công tử, rồi đón hai người đi vào trong, Mộ Dung Hoài Tần ngước đôi mắt phượng lên, nhìn thấy Phí Thanh Ngưng sắc mặt không thiện, tiếu ý ở miệng càng lúc càng xán lạng, thấy nữ nhân đó trên mặt làm bộ như không quan tâm nhưng trong lòng đã sắp phát điên rồi, hắn cảm thấy hả hê vô cùng.

“Thì ra tỉ tỉ cũng ở đây a! Haha, lâu quá không gặp, thần sắc của tỉ tỉ càng lúc tốt, sao nhìn thấy đệ đệ, cũng không chào hỏi? Mẫu hậu mấy năm nay rất nhớ tỉ tỉ a!”

Phí Thanh Ngưng nhìn nam tử trước mặt cười xán lạng, liền cắn chặt răng, chỉ hận không thể cắn chết đối phương mới an lòng, ngay cả lời cũng không đáp, chỉ nhìn hắn, Mộ Dung Hoài Tần! Không thèm để ý, nhưng Tống Vu Phi bên cạnh thì lo lắng đến toát mồ hôi lạnh, hoàng đế này hỉ nộ vô thường, đây là kiến thức mấy năm nay mà hắn biết được, Thanh Ngưng như vậy, cho dù nàng ấy là nghĩa nữ của thái hậu, nàng chỉ là tỉ tỉ trên danh nghĩa của hoàng đế sợ rằng cũng khó giữ được cơn thịnh nộ của hoàng đế.

Vừa nghĩ đến điều này thì mồ hôi lạnh càng tuôn xuống như mưa, vốn hi vọng thượng thư lúc trước tức là Liễu phi hiện tại khuyên giải hoàng đế giùm, nhưng lại chỉ thấy ánh mắt của người đó dại ra, Tống Vu Phi không dám làm càn thái quá trước mặt hoàng đế, chỉ có thể dùng tay khẽ kéo vạt áo của Phí Thanh Ngưng, hi vọng nương tử có thể bớt làm càn mới tốt.

Phí Thanh Ngưng bị kéo đã tỉnh táo lại một chút, lạnh lùng xoay đầu, ánh mắt vừa đúng đối diện với Liễu Yển Húc, trong tim nhói đau, nàng ấy gần như sắp rơi nước mắt.

Nàng ấy tranh đấu cái gì giận dỗi làm gì, cuối cùng chịu khổ, không phải là người này hay sao? Nghĩ như vậy, nữ tử có oán hận muôn vàn cỡ nào cũng cố nén xuống.

“Đệ đệ ….. hảo, là tỉ tỉ sơ suất, mời ngồi …”

Tuy chỉ là trả lời rất nhỏ, trong ngôn từ cũng không còn ý ngạo mạn, Tống Vu Phi lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, liền cung kính nói với Mộ Dung Hoài Tần:

“Hôm nay công tử sao lại rãnh rỗi mà đến đây?”

“Haha …”

Mộ Dung Hoài Tần đột nhiên cười lên, da dẻ như ngọc dưới ánh mặt trời chiếu xuống càng đặc biệt đẹp, đôi mắt phương hơi nhếch lên, ánh mắt nhìn lên người Liễu Yển Húc.

“Mấy hôm nay tâm tình của Húc không tốt, lại ở trong nhà buồn chán, ta thấy hôm nay thời tiết tốt, lại trùng hợp rãnh rỗi, mới định đưa hắn ra ngoài đi một vòng, nhưng không ngờ lại gặp được Tống huynh và tỉ tỉ ở đây, thật sự là một chuyện trùng hợp ….”

Tống Vu Phi nghe hoàng đế nói đưa Liễu Yển Húc ra ngoài giải sầu, liền đưa mắt qua, lại nhìn thấy Liễu Yển Húc đôi mắt vô thần vẻ mặt trắng bệch không biết đang nhìn đi đâu, trong lòng hơi nghi hoặc, nhưng không dám hỏi. Lại nghĩ đến việc Liễu Yển Húc đường đường là một nam tử lại bị hoàng đế đưa vào trong cung làm phi tử, cho dù trong lòng hắn có phiền muộn, cũng không nên quản nhiều, lại nghe thấy câu nói của Mộ Dung Hoài Tần cũng cho là tâm tình sảng khoái, mặt cũng cười theo.

“Hôm nay thời tiết đẹp thật, thần cũng muốn đưa nương tử ra ngoài dạo chơi ….”

Đột nhiên lời của hắn ngừng lại, như nhớ đến gì đó, trên mặt áy náy cười cười.

“Người xem đầu của thần, hôm nay ra ngoài mang theo một bình rượu ngon, nhưng nương tử nhà thần không uống rượu, vốn đã muốn trách quản gia, nhưng không ngờ gặp được công tử ở đây, thật là vừa đúng lúc vui vẻ …. Người đâu, mang bình ngọc đường xuân ra đây.”

Một tiếng căn dặn xuống, không lâu sau đã có một a đầu mang bình rượu đi vào, đặt rượu xong, lại lui xuống, Tống Vu Phi đích thân cầm lấy bình rượu, rót đầy rượu cho Mộ Dung Hoài Tần và Liễu Yển Húc, đặt bình rượu xuống định mở miệng, Mộ Dung Hoài Tần lại lên tiếng.

“Húc, ngươi và Tống huynh cũng là chỗ quen biết, lâu như vậy không gặp, cũng nên kính một li với người ta mới phải a!”

“Vừa nghe thấy hai chữ “quen biết.”, trong lòng Tống Vu Phi không khỏi bùi ngùi, hơi thổn thức, nhưng lại nghĩ đến thân phận hiện tại của Liễu Yển Húc, lập tức khiêm nhượng, lại bị ánh mắt của Mộ Dung Hoài Tần xẹt qua, trong ánh mắt lúc nãy vẫn còn tiếu ý lúc này chỉ còn lại hai chữ “ Câm miệng!”

Không nhiều lời nữa, Tống Vu Phi thức thời ho khan một tiếng, yên tĩnh ngồi xuống.

Thấy Liễu Yển Húc vẫn không có phản ứng, Mộ Dung Hoài Tần cũng không vội, chỉ nhẹ nhàng cầm lấy li rượu trước mặt hắn, lại nhét vào trong tay Liễu Yển Húc. Bị bàn tay lạnh lẽo chạm vào mà giật tỉnh, Liễu Yển Húc hoảng hốt nhìn Mộ Dung Hoài Tần, không rõ, hắn muốn làm gì?

“Húc, mau kính một li với phu phụ Tống đại nhân đi! Không phải ngươi đã rất lâu rồi chưa gặp Tống đại nhân hay sao? Còn có Tống phu nhân nữa a!”

Ngữ điệu là chân thành, ngoài đôi mắt là loé lên tia hàn quang.

Đôi tay run rẩy giống như không cầm nổi li rượu nhẹ như không có gì kia, giọt rượu trong suốt rơi vãi, rớt trên mặt chiếc bàn đá, Liễu Yển Húc lặng yên, tuy chậm rãi, nhưng li rượu lại từ từ đẩy tới phía trước.

Từng tấc một, tư thế kính rượu, nhưng mặt tái nhợt, môi run rẩy.

Bưng li rượu, kính người yêu của mình, và trượng phu của nàng ấy!

Mộ Dung Hoài Tần cười càng xán lạng hơn, tay Liễu Yển Húc run càng lợi hại hơn.

Ánh mắt lệch đi, nhịn không được mà nhìn hướng nàng ấy, lại thấy trong đôi mắt từng tràn ngập ái ý và dịu dàng vô vàn, nay chỉ còn lại tuyệt vọng và bi thương, cùng sự thương hại sâu sắc ….

Không! Không! Đừng nhìn ta như vậy!

Đừng nhìn ta như vậy a!

Trong giây phút li rượu rơi xuống, thân ảnh màu xanh đó vụt ra khỏi mái đình, Mộ Dung Hoài Tần, cười thoả mãn, sau đó, cố gắng đuổi theo.

Một ngụm máu lớn phun ra, trong giây phút cuối cùng Liễu Yển Húc bị hôn mê, thứ cảm nhận được, là một vòng tay lạnh lẽo làm hắn gần như nghẹt thở ….

Sẽ không trốn nữa ….

………

Ai vậy, ai đang nói bên tai hắn? Âm thanh gì đang không ngừng vang lên bên tai hắn?

Ồn quá!!

Vì sao lại có nhiều âm thanh như vậy, đều tích tụ trong đầu hắn, phiền chết được! Câm miệng, câm miệng!!

Tâm tình bực bội, lại không có cách nào biểu đạt ra được, bởi vì hiện tại hắn ngay cả cử động ngón tay cũng làm không được, có rất nhiều người đang huyên náo bên tai hắn, nhưng hắn nghe kĩ lại, thì một chữ cũng không nghe thấy ….

Mình chắc là đã hôn mê rồi? Nhưng sao lại có thể cảm nhận được nhất cử nhất động xung quanh, Liễu Yển Húc chỉ cảm thấy mình như bị đặt trên giá nướng trở tới trở lui mà nướng, giống như một con gia súc vừa bị giết ….

Haha, gia súc, không phải chứ?

Trong mông lung, nghĩ đến từ đó thì gần như làm mình cười lên, nhưng, chỉ là gần như mà thôi. Vừa theo bản năng khoé miệng muốn động một cái đã cảm thấy không tồn tại, nhưng đột ngột từ chân phải truyền đến một cơn đau tâm tê phế liệt!

Cơ thể vốn không có cảm giác bắt đầu run lên, muốn cử động, nhưng đôi mắt cũng không có sức mở ra, mặc dù cơn đau đó làm cho hắn đau đến toàn thân toát mồ hôi lạnh, nhưng, không động được ….

Vẫn chỉ là mơ hồ, cơ thể kháng cự, không muốn tỉnh lại.

Mình, nhất định đã kêu gào rất lớn.

Nghĩ như vậy, nhưng từ trong kẽ răng cắn chặt chỉ phát ra được hai tiếng rên rĩ yếu ớt đến gần như không nghe thấy, nghĩ đương nhiên thôi, bị tất cả mọi người, bao gồm cả bản thân hắn, đều không chú ý.

Cơn đau kịch liệt đó, lại chỉ đổi lại hai tiếng hừ nhẹ như mèo kêu, thậm chí không có ai nghe thấy.

Cơ thể kịch liệt phản ứng xong, là sự tê dại sau cơn đau, cơ thể đau đớn mơ hồ rồi, ý thức bắt dầu dần chìm vào trong màn đêm, trong mơ hồ, dường như vết thương vừa nãy đã được luồng cảm giác mát rượi thoải mái bao trùm, không khống chế nữa, Liễu Yển Húc hoàn toàn chìm vào cơn hôn mê ….

Rất khát, rất khó chịu ….

Nước, nước!

Ở đâu có nước, cho ta nước! Khát chết rồi ….

“ ……Nước ……”

Âm thanh yếu ớt khàn khàn, vốn không chú ý là căn bản không nghe thấy, nhưng trong hoàn cảnh yên tĩnh như thế này thì lại nghe thấy rõ ràng. Liễu Yển Húc chỉ nghe thấy bên cạnh có một trận ồn, sau đó cơ thể lại được ôm ấp quen thuộc, tiếp theo, là một dòng nước mát dễ chịu tiến vào trong khoang miệng khô khốc của hắn.

Từng ngụm từng ngụm nước được nuốt vào, nhưng Liễu Yển Húc vẫn cảm thấy không đủ, còn muốn nhiều hơn, khoang miệng hai người tới lui trao đổi dòng nước nhỏ bù đắp cho sự trống rỗng kia, muốn được ngụm nước lớn hơn ….

Tự nhiên đưa đầu lưỡi ra, nhưng chiếc lưỡi lại chạm phải một thứ không phải là nước …. Mềm mại, trơn ẩm …. Đó là, lưỡi của con người!!

Lông mi khẽ mấp máy, chủ nhân của đôi mắt khép chặt nỗ lực hé ra một tia nhỏ, nhưng vẫn không thích ứng được với ánh sáng liền nheo lại, cuối cùng hình ảnh mông lung bắt đầu hiện rõ, Liễu Yển Húc cũng thấy được người đó lúc này đang dán chặt với mình —– Mộ Dung Hoài Tần.

Hai cánh môi dán chặt nhau rõ ràng hiện ra tư thế của mình và người đó ấm áp biết bao, cơ thể bắt đầu run rẩy, Liễu Yển Húc bất chấp tất cả dùng sức muốn tránh ra khỏi vòng tay làm hắn phải ngạt thở, nhưng cơ thể vừa tỉnh lại đâu có sức lực? Sự dãy giụa của hắn trong mắt Mộ Dung Hoài Tần bất quá chỉ là một trò đùa nực cười.

Chỉ cần ấn nhẹ một cái, động tác toàn thân của Liễu Yển Húc đã hoàn toàn không còn sức giải phóng, chỉ có thể vô lực run lên trong lòng hắn.

“Buông ra!”

Đôi môi cuối cùng đã giành được tự do, Liễu Yển Húc khó chịu muốn nghiêng người đi, ai ngờ vừa cử động chân phải thì cơn đau kịch liệt lại truyền đến! Không hề có sự chuẩn bị làm Liễu Yển Húc rùng mình, cả người run lên…..

“Húc, đừng cử động, chân của ngươi vừa mới được đắp thuốc, ngoan, nghe lời ….nào, từ từ nằm xuống ….”

Khẽ đẩy cánh tay Mộ Dung Hoài Tần đưa qua để đỡ mình, tay phải của Liễu Yển Húc chậm rãi sờ đến chân phải của mình, ở đó, bị quấn đầy băng vải, nguyên cái chân phải đều bị băng vải bịt kín, sau khi tỉnh táo thì cơn đau đó lại kịch liệt hơn ….

Thử cử động chân phải, lập tức, một cảm giác đau khiến đầu tê dại lan tràn ra tứ chi, nhưng, chân vẫn không thể cử động được ….

Liễu Yển Húc hiểu ra, chân phải của hắn, đã bị Mộ Dung Hoài Tần cắt đứt gân mạch, lại mới được nối lại ….

Tuy cử động cơ bản thì bình thường, nhưng danh tiếng khinh công xuất thần nhập hoá, đã hoàn toàn bị phế bỏ.

Nói không ra là cảm giác gì, tay của người đó lại đỡ lên, cảm giác lạnh lẽo mặc dù đã cách một lớp băng dày nhưng vẫn xuyên qua da thịt tràn vào xương tuỷ, Liễu Yển Húc lạnh như con ve mùa đông, cơ thể lại thuận theo sức lực của đôi tay kia mà nằm xuống, mắt nhìn trân trân vào chiếc màn thếp vàng thêu hình rồng, không chớp mắt.

Mộ Dung Hoài Tần kéo tấm chăn gấm đắp lên, gấu chăn đều được xếp ngay ngắn, rồi mới ngồi bên giường, si dại nhìn Liễu Yển Húc mở to đôi mắt, trong mắt, lại từ từ lộ ra tia tiếu ý ….

Nhưng không biết làm sao, lại khiến cho người ta nhìn thấy càng lúc càng lạnh hơn …

*****************

Mùa xuân năm đó khi hoa đào nở lần cuối cùng, Mộ Dung Hoài Tần đưa Liễu Yển Húc ra ngoài cung ngắm hoa, nói là để hắn giải sầu. Liễu Yển Húc không từ chối, dù sao, tâm đã không còn nữa, thân ở đâu, thì có gì khác biệt?

Từ xe ngựa vén rèm ra thì có thể thấy từng bụi hoa đào màu hồng phấn, nở xán lạng vô cùng, có lẽ đây là vụ mùa cuối cùng thích hợp để phóng thích, cho nên trong thời khắc này đem tất cả vẻ đẹp và mùi thơm đều lộ ra? Vì, mùa hoa nở kế tiếp, có thể là năm sau …..

Được Mộ Dung Hoài Tần ôm vào trong lòng, Liễu Yển Húc dựa vào vai hắn, nhìn một mảng rối ren bên ngoài xe ngựa, đột nhiên mở miệng:

“Ta muốn xuống dưới đi dạo …”

Một Dung Hoài Tần làm theo ý hắn, một tiếng căn dặn xuống, xe ngựa liền dừng lại, vén màn ra, Mộ Dung Hoài Tần kéo tay Liễu Yển Húc đỡ hắn xuống xe, lập tức hai người có một ảo giác như đặt mình vào trong biển hoa ….

Bốn bề đã được ngự lâm quân xử lý không còn bóng người, chỉ còn biển hoa và mấy tiếng chim véo von, Liễu Yển Húc lê bước cực chậm rãi đi về phía trước, Mộ Dung Hoài Tần cũng y theo đi bên cạnh hắn.

Đưa tay nắm một cành hoa đào, cánh hoa mềm mại tiếp xúc với da thịt, một cảm giác dị thường toả ra, Liễu Yển Húc ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh lam không gợn mây, nhưng lại có cảm giác muốn cười.

Mộ Dung Hoài Tần ở bên cạnh lại không ngắm hoa, đôi mắt chỉ nhìn nhất cử nhất động của Liễu Yển Húc, thấy hắn ngước đầu nhìn trời, trong mắt hiện lên tâm tình mịt mù, như một đứa trẻ bị lạc đường. Hắn vô thức đi về phía trước, đem bàn tay nắm cành hoa của Liễu Yển Húc nắm vào trong lòng bàn tay mình, Liễu Yển Húc vẫn chỉ nhìn trời, vẫn để tay của mình bị Mộ Dung Hoài Tần nắm lấy, qua một lát, mới phát hiện, trên bầu trời đẹp đẽ này, lại không có một con chim bay qua ….

Ánh mặt trời mùa xuân dịu dàng chiếu xuống, hình bóng của hai người vẫn đứng mãi không động, gần trong gang tấc, nhưng lại như xa xôi vời vợi.

Đột nhiên Liễu Yển Húc ngâm ra một câu thơ: Khán tận hoa đào lạc, nhất mộng tam tứ niên.

Miệng nở nụ cười, có điều trong mắt có sự bi thương nhàn nhạt, từ từ lan tràn.

=============

Khán tận hoa đào lạc, nhất mộng tam tứ niên:Xem xong hoa đào rơi, một giấc mộng ba bốn năm.Hoàn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.