Ăn cơm xong, chị Tịnh đi thăm bạn học ở thành phố C,
thêm rất nhiều người muốn dạo chợ đêm nổi tiếng ở đây, rủ Tả Ý đi cùng, cô mệt
muốn chết nên từ chối rồi về khách sạn. Cô và chị Tịnh ở chung phòng, nhưng chị
Tịnh nói sẽ không về, cô đành lấy chìa khoá ở quầy tiếp tân rồi về phòng.
Điều cô thích nhất khi đến khách sạn chính là mở ti vi
thật lớn, cảm giác không còn quạnh quẽ. Lúc đang tắm, Tả Ý cảm thấy đau răng.
Mới đầu cô không để ý, sau đó lên giường nằm thì đau đến lăn lộn không ngủ
được.
Cô bèn dứt khoát ngồi dậy xem ti vi tiếp.
Nhưng chẳng có tác dụng gì.
Cơn đau nhói lên, đến cả mạch đập cũng làm tăng thêm
cơn đau, sau đó không chỉ thái dương, mà bên não phải với lỗ tai cũng bắt đầu
đau.
Tả Ý ngả đầu dựa lên giường, thật bực bội. Cô chuyển
đến tiết mục giải trí, hơn nữa còn mở âm lượng rất lớn, trong ti vi không ngừng
có tiếng cười vọng ra. Chẳng những không át được bực bội, trái lại càng làm cô
thêm ủ rũ hết sức.
Bình thường cô là người rất lạc quan, vui cười hớn hở
đến đâu cũng trêu chọc được. Nhưng khi có một mình hoặc bị bệnh là u buồn bi
quan.
Lúc cô đang đấu tranh giữa tìm phòng khám hoặc mua
thuốc giảm đau uống, điện thoại vang lên.
Là điện thoại của Lệ Trạch Lương.
Tả Ý bưng má phải đau nhức, do dự không muốn nhận. Cô
không thích có người thấy sự yếu đuối của mình, nhất là trước mặt anh, cảm thấy
y như một kẻ yếu thế nịnh nọt lấy lòng vậy.
Cô để mặc di động cứ rung “brừ brừ” trên tủ đầu
giường.
Kêu hồi lâu, cô không nhận.
Tiếng chuông tắt một lúc, lại có âm báo tin nhắn.
“Em về chưa?”
Rõ ràng, Lệ Trạch Lương không nghĩ cô cố ý không nghe
điện thoại, đại khái cho rằng cô đang ở ngoài nên không nghe thấy. Tả Ý thở
dài, nghĩ nghĩ quyết định nhắn lại anh ba chữ: “Em ngủ rồi.”
Đang định xác nhận gởi đi, không ngờ có cuộc gọi đến,
nên nhấn nút “gởi” lại thành nút “nghe”.
Cô sững sờ, chậm rãi đưa điện thoại lên tai.
“Alo──”
“Em về rồi?” Anh hỏi.
“Ừ.”
Cô nghe bên anh rất ồn ào, bất chợt còn có người nói
chuyện lớn tiếng, hình như bữa tiệc vẫn chưa tan. Nhưng tiếng ồn chỉ kéo dài
chốc lát, rồi im ắng. Chắc là anh đã rời khỏi đó.
“Ngủ à?”
“Ừ.”
Cô rầu rĩ ừ liền hai lần.
“Em sao vậy?” Anh lại hỏi. Giọng nói khiến Tả Ý cảm
giác rất rõ anh đã nhíu mày khi nói câu này.
“Không sao.”
“Khách sạn có một mình em à?”
“Ừ.”
“Em sao vậy?” Anh hỏi lại lần nữa, dường như có chút
không vui.
“Không sao.” Cô bê nguyên câu trên trả lời lần nữa.
Khi cô nói xong, đầu dây kia thật lâu không thấy đáp
lại. Thời gian im lặng dài đến mức khiến Tả Ý tưởng di động của anh hoặc của
mình mất tín hiệu. Cho đến khi bên kia nghe tiếng cửa lúc đóng lúc mở, lại vọng
đến tiếng ầm ĩ, Tả Ý mới xác định do anh cố ý không lên tiếng.
Tả Ý nghe có người đến chào hỏi Lệ Trạch Lương, phá
tan im lặng trong điện thoại. Anh để điện thoại xuống, lơ đãng nói vài ba câu
với người nọ.
Sau đó anh lại đưa điện thoại lên, “Em sao vậy?” Đây
là lần thứ ba anh hỏi, giọng điệu cứng ngắc hơn nhiều.
“Không sa...” Cô cũng nóng lên, nào ngờ chưa nói dứt
câu, anh đã lạnh lùng cắt đứt cuộc gọi.
Tả Ý nhìn chằm chằm màn hình ngớ người, tự nhiên nổi
cáu rút pin ra, ném một bên. Cô ngồi bó gối trên giường.
Anh hỏi cô sao vậy. Cô không biết trả lời thế nào.
Đúng là đột nhiên cảm thấy có đôi chút bài xích anh.
Nhưng anh không hiểu cô một chút nào, lại cứ thế cứng
cỏi tắt máy, hơn nữa đây còn là lần thứ hai trong cùng một ngày.
Chẳng lẽ anh không biết phụ nữ khi yêu là nổi giận vô
cớ, bất an vô cớ hay sao?
Chẳng lẽ anh không biết lúc phụ nữ trái tính, chỉ cần dỗ ngọt là được hay sao?
Ở chung mấy ngày, anh thường hay hung dữ với cô,
thường hay bắt cô dõi theo sắc mặt anh, không làm anh tức giận. Anh thật sự để
ý đến cô, hay chỉ xem cô như trò tiêu khiển.
Tả Ý nghĩ đến đây, ôm má phải đau khủng khiếp, vùi đầu
vào giữa hai gối trong lòng thương cảm vô cùng. Bỗng mũi cay cay, nước mắt chảy
xuống, cô rất ít khi khóc trước mặt người khác, nhưng lúc ở một mình lại cực kì
mau nước mắt.
Cô nhờ âm thanh ti vi che giấu, ôm gối đầu khóc lớn,
trút hết khổ tâm trong lòng ra ngoài, nước mũi dính trên mặt cũng không buồn để
tâm.
Khóc mệt lại chuyển thành hic hic nức nở, ngước lên
tìm khăn giấy lau nước mắt nước mũi.
Sau đó, điện thoại phòng ở đầu giường vang lên.
Cô biết, chẳng qua là phục vụ giới thiệu bữa điểm tâm,
hoặc là có người hỏi có cần phục vụ đặc biệt không thôi, đây là tình huống
thường gặp khi nghỉ ở khách sạn. Cô hít hít mũi, bắt máy.
Rồi cố gắng dùng tiếng nói bình tĩnh “Alo”.
Theo tình huống bình thường, người “phục vụ đặc biệt”
mà nghe được giọng nữ trong điện thoại sẽ không nói gì mà cúp máy luôn. Hai bên
ngầm hiểu lẫn nhau.
Nhưng cô đã alo rồi, đối phương còn hơi do dự hỏi: “Tả
Ý?”
Còn có thể là ai đây?
Đương nhiên cô làm sao chạy khỏi bàn tay anh. Điều này
làm cô nhớ đến bộ phim tên gì nhỉ, [The Matrix]? Mặc cho cô đi đến đâu, dù là
điện thoại công cộng ven đường anh cũng tìm được cô.
“Em tắt máy?” Anh khá giận.
“Chẳng lẽ anh tắt được mà em không tắt được hả?” Cô
nhăn mặt cãi lại, giọng mũi nghẹt cứng.
Anh im lặng, như đang phân tích gì đấy, sau đó bỗng
dưng hỏi, “Em không khoẻ hả?”
“Không cần anh lo.”
“Bị cảm à?”
“Không có, cũng không cần anh quan tâm.”
“Em đau răng?”
“Không liên quan đến anh.”
“Mua thuốc uống chưa?” Anh nhíu mày hỏi.
“Đau chết em cũng không liên quan đến anh.” Cô rầu rĩ
nói, muốn đem toàn bộ bực dọc vừa nãy trả hết cho anh.
Anh trở nên tốt tính, không bực bội, chỉ nói: “Chờ anh
hai phút.”
Tả Ý để điện thoại xuống, cho là anh có việc gấp cần
làm, hoặc có cuộc gọi quan trọng cần nhận. Cô cong môi, tức giận còn trong bụng
chưa trút hết, anh lại biến mất dạng.
Dù sao, người này có biết cô bị bệnh chắc cũng chẳng
cuống cuồng lo lắng.
Cô vào toilet, nhìn gương quan sát quai hàm hơi sưng
của mình, vừa đúng hai phút, điện thoại phòng vang lên. Anh quả nhiên được giáo
dục ở Đức, rất uy tín.
“Vừa rồi anh bảo thư kí Lâm kiểm tra, mười hai giờ
rưỡi có chuyến bay đến thành phố C, em ở khách sạn chờ anh.” Chỉ ba câu anh đã
rõ ràng đơn giản nói hết điểm chính, mà còn không cho nghi ngờ.
“Chờ anh làm gì?” Tả Ý bỗng chốc chưa tiêu hoá được ý
anh.
Anh nói gì ấy nhỉ?
“Anh nói thật sao?” Một lát sau cô gắn pin điện thoại
vào lại, rồi nhắn đi một tin.
“Giả.”
“À.”
Cô ngượng ngùng nhắn lại một chữ. Sau đó dựa vào gối
xem kịch, đổi kênh tới lui vẫn không vừa ý, đau răng làm toàn bộ đầu óc như rúm
ró lại, cô cứ thế đổi kênh đến khi nhiều kênh đều chúc ngủ ngon.
Không biết bao lâu, mí mắt cô bắt đầu đánh nhau, cuối
cùng cũng buồn ngủ. Mơ mơ màng màng nghe tiếng chuông điện thoại, cô nhấc ống
nghe alo một hồi mới phát hiện ra là di động reo.
Giờ này, chắc cũng ba bốn giờ sáng.
“Alo──” Cô đưa di dộng lên tai.
“Tả Ý, mở cửa.”
“Hả?” Cô còn mơ màng.
“Mở cửa phòng em ra.”
“Để làm gì?” Cô ngồi dậy.
“Mở cửa.”
Cô bực dọc đi ra mở cửa.
Cô đi ngủ nên tắt đèn vì vậy phòng rất tối, khi cửa mở
ánh đèn ngoài hành lang sau lưng anh hắt vào, dáng người cao ráo in vào mắt cô.
Trong tích tắc đó, cô đứng ngây đơ.
Lát sau, đầu óc cô mới phối hợp với động tác, tiếp đó,
không kìm được nhón chân giang hai tay ôm lấy anh.
Anh thật sự... thật sự cứ thế đột ngột xuất hiện trước
mặt cô, tựa như kỳ tích.
Đây là lần đầu tiên cô chủ động ôm anh thế này.
Tim anh reo vui, ôm cô bước vào, với tay ra sau khép
cửa lại, tức thì cúi đầu hôn cô. Một nụ hôn mềm ngọt đến chết người.
“Em tưởng anh chọc em cho vui thôi.”
“Anh chưa bao giờ chọc cho vui cả.” Câu nói này là
thật.
Lệ Trạch Lương lấy thuốc trong túi cho cô uống, sau đó
thu dọn đồ đạc giúp cô, rời khỏi khách sạn.
Trên xe taxi, Tả Ý hỏi: “Sao không ở lại đây?”
Anh liếc xéo cô, “Chẳng lẽ em muốn bạn cùng phòng của
em sáng sớm quay về thấy anh nằm trên giường cô ta?”
Ờ... Đúng là quan trọng thật.
“Vậy giờ chúng ta đi đâu?”
“Chỗ này.” Lệ Trạch Lương nhìn đèn đường ngoài cửa xe,
bồn chồn nói.
Đã gần năm giờ, sắc trời mờ mờ sáng, nhưng nhiệt độ có
hơi lạnh. Taxi chạy vào một tiểu khu yên tĩnh bên cạnh học viện.
Họ xuống xe, lên lầu ba, Lệ Trạch Lương lấy chùm chìa
khoá, nhưng hồi lâu vẫn không tìm được chìa khoá cửa.
Tả Ý thắc thỏm hỏi: “Anh chắc chắn vào thật à?” Đêm
hôm khuya khoắt thế này, rất dễ bị người ta hiểu lầm là ăn trộm.
Mặt anh không thay đổi nhìn cô chăm chú, “Anh chắc
chắn.” sau đó tìm được chìa khoá dự phòng nhét dưới chậu hoa bên cạnh.
Trong phòng, sofa và giường ngủ đều được dùng vải phủ
lại, hình như đã lâu không ai ở, nhưng cả phòng không có một hạt bụi, có lẽ có
người thường xuyên đến quét dọn.
Hai phòng ngủ trang trí rất đơn giản. Cô không nghĩ
ngợi nhiều, đến phòng ngủ ngã xuống giường ngủ liền.
Rèm cửa kéo kín, không biết ngủ bao lâu chỉ cảm thấy
bụng kêu ùng ục, cô ráng mở mắt ra, trước mắt là khuôn mặt đang ngủ của Lệ
Trạch Lương.
Anh nằm nghiêng đưa mặt về phía cô, nhắm mắt, môi mím
chặt. Anh vẫn chưa tỉnh, có lẽ là rất mệt mỏi. Một mình anh cả đêm không ngủ,
bay gần 1000km đến khách sạn tìm cô, chỉ vì cô bị đau răng.
Nếu nói anh không quan tâm cô, là giả.
Khi anh ngủ, ấn đường giãn ra, hơi thở rất chậm hơn
nữa còn rất an ổn. Lông mi không dài nhưng rất dày, cùng sắc nâu nhạt giống màu
tóc anh, cô không khỏi đưa tay lên sờ.
Không nghĩ động tác rất khẽ này lại đánh thức anh. Anh
chậm rãi mở mắt, vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, ánh mắt nửa tỉnh nửa mê, có chút trẻ
con.
Tả Ý vừa cười thầm vừa nhắm mắt giả bộ ngủ.
Anh hơi mơ màng xoay người nằm thẳng, dụi dụi mắt,
nhìn nhìn sang Tả Ý, rồi lại xoay về tư thế nằm nghiêng vừa nãy. Có điều không
ngủ tiếp, chỉ đưa tay kéo Tả Ý vào lòng, nói: “Em dám thừa lúc anh ngủ mà trêu
chọc anh.”
Tả Ý cố nén cười, vẫn nhắm mắt.
“Còn giả bộ ngủ? Xem anh trị em thế nào.” Anh nhướng
mày, nói xong há miệng bặp lỗ tai cô.
Cô từ nhỏ đã sợ nhột vô cùng, anh còn hà hơi vào tai
cô, cô không nhịn được hét ầm lên, phá ra cười vừa né vừa đẩy ngực anh.
Nhưng giường rộng thế này, tránh đi đâu cho được,
ngược lại cô lấy tấn công làm phòng thủ, giơ tay cù vào nách anh. Anh chụp một
tay cô, định chụp luôn tay còn lại. Cô liền dùng cả tay lẫn chân liều mạng
chống cự.
Sức lực của cô không ít, hơn nữa sau đấy còn dùng cả
hàm răng không được mấy tác dụng không cho anh bắt được tay cô.
Cô vừa cắn vừa véo cánh tay anh, làm anh cùn bước.
“Xem ra em chung nhóm với Nhị Lang thần nhỉ.”
“Tại sao?” Cô thở hổn hển, lúc hỏi vẫn không ngừng
cảnh giác, sợ anh cố ý nói chuyện, phân tán sự chú ý của cô rồi nhân cơ hội ra
tay.
“Là Khiếu Thiên Khuyển đầu thai.”
“Xiiiiiiiiì, anh mới là Khiếu Thiên Khuyển!” Nói xong
lại cắn anh.
“Xem đi, đây không phải bằng chứng à, không biết có bị
bệnh dại không nữa.”
Cô tức phát điên, muốn cắn anh một cái cho hả tức.
Chơi vui thoả thích, Tả Ý bật cười đang vật lộn thì đá
trúng chân anh. Động tác hai người cùng lúc khựng lại, Lệ Trạch Lương hơi nhăn
mặt.
“Em làm anh đau hả?” Tả Ý buông tay ra, đau lòng hỏi.
Chỉ trong nháy mắt cô mất cảnh giác, anh nhanh chóng
kìm chặt hai tay cô, đè cô dưới người anh.
Lúc này cô thật sự không cách nào nhúc nhích nổi. Còn
Lệ Trạch Lương vẻ mặt hoàn toàn đắc ý.
“Anh ăn gian!” Cô nổi giận.
“Binh bất yếm trá.” Anh cười xấu xa.
“Anh thấy ghét, thấy ghét!”
“Dám nói anh thấy ghét?” Anh nhếch môi, tay trái khoá
hai cổ tay cô chung một chỗ, tay phải dễ dàng cù nách cô.
“Tránh ra, không được cù em.” Cô vội vàng tránh né, nhưng
tay chân đều bị anh kìm giữ, trốn tránh đều vô ích. Ngón tay anh khẽ đụng đến
chỗ nhột, cô vừa hét vừa cười, mới một chút đã không thở nổi.
“Còn nói anh thấy ghét không?” Anh tự đắc hỏi.
“Đúng là... thấy ghét.” Cô thà chết chứ không chịu đầu
hàng.
Vì thế, anh lại cù vào eo cô. Tả Ý vừa khóc vừa cười,
thật sự không đỡ nổi. Trán hai người đều rịn mồ hôi.
“Đừng cù nữa.” Cô cười sằng sặc, chảy nước mắt luôn
rồi.
“Sau này còn nói anh thấy ghét nữa không?”
“Không nói nữa.” Cô bắt đầu thoả hiệp.
“Ai không nói?”
“Thẩm Tả Ý không nói.” Không cố bướng nữa, mà nộp vũ
khí đầu hàng.
“Thẩm Tả Ý không nói ai thấy ghét?” Anh được nước lấn
tới, không để cô tâm phục khẩu phục thề không bỏ qua.
“Thẩm Tả Ý không nói Lệ Trạch Lương thấy ghét.” Cô
biết lỗi nhận lỗi rất thành khẩn.
Anh vô cùng uy tín, nghe được câu này lập tức ngừng
tấn công, thoả mãn gật đầu, “Nói sớm thì anh cần gì phải dụng hình.”
Nào ngờ Tả Ý chờ anh lơi lỏng, cười giảo hoạt, thoát
ra thừa cơ cù eo anh, cho anh biết tay. Nhưng động tác Lệ Trạch Lương lại nhanh
hơn cô, nhanh chóng né được, tiếp đó lại thuận lợi kìm tay cô.
“Lần này, em te tua rồi.” Anh đột nhiên nói rất nghiêm
túc.
“Em sai rồi.” Cô lúc này rất thức thời lập tức nhận
sai.
“Đây là tái phạm. E là không còn dễ dàng như lần
trước.” Anh vô cùng hiểu chỗ nào cô sợ nhột nhất, vì thế cúi
xuống há miệng trêu chọc trái tai cô.
Anh chỉ dùng môi ngậm, đầu lưỡi quét qua trái tai nhỏ
nhắn, làm cho lòng cô như có rất nhiều con kiến bò trong đó, nhột nhạt khó
chịu.
“Không được hôn ở đó.” Cô quát to, đồng thời ra sức
lắc đầu, đáng tiếc làm thế nào cũng thoát nổi môi anh.
Anh nói thật chính đáng: “Không cho hôn bên đó, anh
hôn bên này.” Giả bộ muốn đổi qua tai phải.
“Cũng không được hôn! Em biết sai rồi.” Cô lớn tiếng
năn nỉ.
Anh vốn cố ý trêu cô, làm sao dễ dàng buông tha, mắt
nhìn định hôn xuống dưới.
Tả Ý trong tình thế cấp bách, buột miệng kêu lên: “A
Diễn, anh không được hôn.”
Thân hình anh bỗng cứng đờ, động tác dừng khựng lại.
2.
Anh thu hết vẻ mặt vui đùa ầm ĩ cùng cô vừa rồi, thận
trọng nhìn cô, “Em...” chỉ thốt một chữ, không có phần sau.
Tả Ý thừa lúc anh ngập ngừng nhanh nhẹn thoát khỏi tay
anh, nhảy xuống giường, sau đó đắc ý chớp chớp mắt nhìn anh, “Vậy ra A Diễn quả
thật là tên anh.”
“Em... Sao em biết?”
“Em lén coi tờ giấy trong phòng sách của anh đó, trên
tờ giấy có viết cái tên này.” Cô nói như đã thực hiện được gian kế.
“Ừm.” Anh lên tiếng, cụp mắt không nói thêm nữa. Điều
này làm Tả Ý vốn định đắc ý trả lại câu “binh bất yếm trá” cho anh, tự dưng
lúng túng.
“Anh giận à?” Cô nhìn anh.
“Không có.” Anh nhẹ mỉm cười, rồi nằm xuống. Sau đó
duỗi tay, nói: “Tả Ý lại đây, anh ôm chút.”
Tả Ý vừa mới bị anh lừa, đâu dễ dàng gì mà về lại.
“Không chừng anh lại định gạt em.”
“Bảo đảm không gạt.”
Nghe câu cam đoan của anh, cô mới bán tín bán nghi
chui vào chăn, gối đầu lên khuỷu tay anh.
“Vì sao lại tên A Diễn? Em chưa từng nghe ai gọi anh
như vậy cả.” Cô vừa nói ra, lại cảm thấy câu sau thật dư thừa. Cô không tiếp
xúc với người ở cạnh anh nhiều, trong công ty làm gì có ai dám gọi tên anh, chú
Đàm ở nhà cũ cũng không gọi. Cô vì muốn nhấn mạnh tầm quan trọng của câu hỏi
này, hỏi lại lần nữa, “Sao lại gọi là A Diễn vậy anh?”
Lúc này, anh nghe cái tên này lại trở nên bình tĩnh,
nhắm mắt, hồi lâu sau mới nói: “Em ngủ thêm với anh một lúc nữa đi.” Anh dễ
dàng chuyển hướng câu chuyện.
“Anh không thích em gọi cái tên này hả?” Cô chưa từ bỏ
ý định quay lại trọng tâm.
“Không phải là không thích.”
“Không phải là không thích, vậy là thích hả?” Cô hỏi
tới.
“Suỵt──” Anh lần này thậm chí
còn không trả lời cô, đưa tay suỵt nhỏ, chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.
Tả Ý tức tối nhìn anh, người này lần nào cũng trả lời
qua loa cho có. Nhưng dù tức tối như thế, cô vẫn thật sự nghe lời anh nằm ngủ.
Mấy phút sau, Lệ Trạch Lương mở mắt.
Thật ra anh hoàn toàn không buồn ngủ. Anh nhẹ nhàng
rút cánh tay kê dưới ót cô ra, đi ra phòng khách.
Đến khi Tả Ý thức dậy, thì anh đã đi ra ngoài. Anh để
lại tờ giấy trên bàn.
“Anh xin nghỉ giúp em rồi, hôm nay không cần đi làm.
Tủ lạnh không có gì, chỉ có sữa với bánh bích quy, em ăn đỡ đi. Anh ra ngoài
một chút.”
Cuối tờ giấy để lại hai chữ “A Diễn”, Tả Ý sờ sờ vết
hằn của chữ, miệng khẽ đọc. Anh quả nhiên thích cái tên này mà.
“Anh ở đâu vậy?” Cô gọi cho anh.
“Mới về đến bên ngoài tiểu khu.”
“Đi dạo phố với em được không?”
“Anh không thích dạo phố.” Anh thẳng thắn.
“Coi như theo em một lần thôi.” Cô nũng nịu.
Anh im lặng một chốc rồi hỏi: “Muốn đi đâu?”
Người này lần đầu tiên học cách chịu thua, Tả Ý đạt
được thắng lợi.
Vì thế, Tả Ý cấp tốc thay quần áo, đóng cửa, vui vẻ
hớn hở chạy xuống lầu, ra cửa tiểu khu, xa xa thấy Lệ Trạch Lương đứng ở bên
kia đường.
Cô thường thấy anh mặt tây phục chỉn chu, còn bây giờ
anh mặc đồ thường cảm giác hoàn toàn khác hẳn lúc làm việc.
Anh đang bên đường chờ đèn đỏ, nhưng không biết đang
suy nghĩ gì, ánh mắt nhìn nơi khác không thấy Tả Ý.
Cô ở bên này, thoải mái gọi lớn: “A Diễn──”
Cô thấy Lệ Trạch Lương nghe tiếng quay lại, thấy cô
đang vẫy tay, anh nhếch miệng khẽ nở nụ cười.
Đường phố xe cộ như mắc cửi, Tả Ý ngây ngốc nhìn mặt
anh tươi cười, đó là lần đầu tiên cảm thấy mắt anh cũng có nụ cười. Vả lại,
hoàn toàn không có cảm giác gió lạnh từng cơn.
Hai người sóng vai nhau đi trên con đường dành cho
người đi bộ phồn hoa nhất thành phố C.
Tả Ý chỉ chỉ hàng người xếp hàng dài ngoài điểm bán
MacDonald, “Em muốn ăn kem ốc quế.”
“Anh chờ em.” Anh không hề tự giác mà còn nói một cách
vô tư.
Tả Ý ngó anh, “Sao anh không đi mua?”
“Anh không ăn.”
“Nhưng em muốn ăn.”
Anh lườm cô, “Anh muốn biết, lúc em không đi với anh
thì làm thế nào?”
“Cùng lắm thì, em sẽ kiếm ngay một anh chàng nào đó
mua giúp em.” Vừa uy hiếp, Tả Ý vừa đưa mắt nhìn hai anh chàng tóc vàng đẹp
trai đang đi tới, chào hỏi xong đang định tìm đề tài bắt chuyện tiếp, bị Lệ
Trạch Lương đen mặt kéo lại.
“Thẩm Tả Ý...” Anh tức giận nói, “Em...”
“Em làm sao? Người ngoại quốc người ta dám chắc ga
lăng hơn anh. Không tin chúng ta thử xem?”
“Em dám!” Anh có phần tức giận.
“Nếu anh mua cho em ăn, em sẽ không dám.” Cô đổi
giọng, nhìn anh, “Mua nha mua nha.”
“...”
“A Diễn, mua cho em nha.”
Sau khi tung ra tuyệt chiêu, Tả Ý thoả mãn thấy Lệ
Trạch Lương bỏ tiền vào ô cửa xếp hàng. May mà hai người ở chỗ lạ, quen ít
người, bằng không ai nhìn thấy cũng sẽ ngã vỡ mắt kính mất.
Thật ra, cô không thích ăn ngọt, đặc biệt là thứ dành
cho con nít, chẳng qua chỉ là rất tham lam đối với yêu chiều hiếm có của anh mà
thôi.
Cô cầm cây kem đi trên đường, bên cạnh là Lệ Trạch
Lương rất mất tự nhiên. Trên con đường dành cho người đi bộ, dòng người hối hả.
Thỉnh thoảng có một vài người ngoái lại nhìn anh, nhỏ tiếng xầm xì.
Chân giả bất kể hoàn hảo bao nhiêu cũng khiến hai chân
anh có đôi chút khác biệt. Cô chợt hiểu nguyên nhân anh không thích đi dạo,
trong lòng thấy hơi áy náy.
Lúc đầu, anh bướng gần chết, nhưng trong bụng lại
chiều theo cô.
Có người đi tới va phải vai Tả Ý, cô lại bất cẩn va
vào tay Lệ Trạch Lương. So với tay cô, tay anh lạnh hơn.
Cô cắn một miếng lớp vỏ giòn rụm của cây kem, chen chúc
trong dòng người dựa sát vào anh, khi đụng vào tay anh lần nữa thì nhân đó nhẹ
nhàng nắm trọn nó. Trong nháy mắt, ánh mắt anh nhìn về trước cơ hồ không có bất
kì biến chuyển nào, bước chân cũng không hề do dự.
Thịch, thịch, thịch... Cô đếm tiếng tim đập của mình,
chưa lần nào cảm thấy thời gian trôi qua chậm chạp mà dài đằng đẵng như lần
này. Không ngờ cô với anh cả chuyện thân mật nhất giữa nam nữ cũng đã làm, vậy
mà bây giờ nắm tay lại hồi hộp đến thế này.
Ngay lúc này, cô nghĩ lỡ như anh không thích cô nắm
tay, và sau đấy sẽ xảy ra những trường hợp đáng xấu hổ thì sao. Như hất tay cô
ra? Chế giễu cô? Hoặc là bứt ra đi vượt lên?
Vào lúc cô gần như nản lòng, anh nắm chặt tay cô. Đầu
ngón tay anh hơi lạnh, lòng bàn tay lại nóng ẩm, động tác tay nhẹ nhàng.
Cô bỗng trở nên vui vẻ, lòng thấy ngọt ngào, tựa như
kem tan trong miệng.
3.
“Có mỏi chân không?” Cô nắm tay anh hỏi.
“Tốt lắm.”
“Tốt lắm là sao?”
“Không mỏi.”
“Nếu em mỏi thì sao?”
“Vậy chúng ta về nhà.” Mới vừa nói xong, di động reo
lên, anh nhìn Tả Ý một cái.
Tả Ý cười cười, “Anh nghe đi, không chừng có việc quan
trọng.” Nói xong đến cửa hàng gần đó ngắm nghía hàng hoá của người ta.
“Lệ tiên sinh.” Người gọi là Tiết Kỳ Quy. “Việc là...”
“Tôi thấy bản kế hoạch cũng không có gì không ổn, hơn
nữa họ ra điều kiện rất hậu hĩnh.”
“Đúng là thế thật.”
“Trong làm ăn, không thể tránh khỏi mạo hiểm.”
Hai người nói chuyện rất lâu, lúc Lệ Trạch Lương xoay
lại thấy Tả Ý đứng trước cửa hàng. Trong cửa hàng trang sức, có một cái quầy
kính. Trong quầy để hai con cartoon be bé.
Cô hình như rất hiếu kì, khom lưng cúi xuống. Có lẽ cô
mải chú ý quầy hàng mà quên mất cánh cửa kính, đang chầm chậm cúi xuống, “bum──” một
tiếng, cái trán đập vào tấm kính.
Cùng lúc ấy, anh không khỏi hơi bật ngửa ra sau cùng
cô.
Phản ứng đầu tiên của cô là ra vẻ bình tĩnh nhìn ngó
xung quanh, xác định không ai để ý đến việc xấu hổ vừa rồi mới xoa xoa cái trán
bị đau.
“Lệ tiên sinh?” Tiết Kỳ Quy nói một hồi lâu, Lệ Trạch
Lương không trả lời.
Anh nhất thời thất thần, Tiết Kỳ Quy đành nói lại một
lần nữa.
Nói xong, cúp điện thoại, anh đi qua, “Nhìn gì vậy?”
“Một cặp gấu trong phim hoạt hình, thật là đáng yêu,
còn làm bằng vàng nữa.” Cô cười chỉ vào chúng. Cô là người rất tầm thường, từ
nhỏ đã thích những vật có sắc vàng rực rỡ.
Trước kia Chiêm Đông Quyến tặng cô quà sinh nhật, là
đôi hoa tai rất tao nhã, lấp lánh, đeo vừa hợp với trái tai nhỏ bé của cô.
Nhưng cô lại chán nản nói, “Không đẹp, lại chẳng ăn được.”
Chiêm Đông Quyến nghẹn đứng hình, “Có thể đổi được rất
nhiều gạo đấy.”
“Vả lại em thích vàng thôi.”
“Vào xem không?” Lệ Trạch Lương hỏi. Xem ra anh hiểu
khá rõ sở thích của Tả Ý.
“Không xem, cũng không mua.”
Nhân viên trong cửa hàng trang sức thấy hai người đứng
nói chuyện ngoài cửa, liền mỉm cười đi ra hỏi, “Thưa cô, xin cứ vào ạ.”
“Thích thì mua thôi.” Anh rất bình thản dắt cô vào.
Tả Ý lúc này mới nhớ ra người trước mắt chính là Vương
lão ngũ kim cương, có thiếu gì thì thiếu chứ rõ ràng không hề thiếu tiền.
Tả Ý không tỏ vẻ ngại ngùng, mừng rỡ vào mua.
Nhân viên nói con gấu này có ba loại, khác nhau ở chỗ
nhiều gam hay ít gam, sau đó lấy từng cái đưa ra trước mặt Tả Ý.
“Tôi muốn cái lớn nhất.” Cô chỉ chỉ.
“Nhỏ mới đẹp.” Anh đề nghị.
Tả Ý nhìn nhìn, lườm anh một cái, dùng mật ngữ truyền
âm, “Anh thật keo kiệt.”
“...”
Lệ Trạch Lương đầu hàng, móc tiền ra thanh toán.
Tả Ý cũng chẳng thèm từ chối cho có lệ.
Cô luôn luôn có một quan điểm. Nam nữ
trong gia đình và xã hội là bình đẳng, nếu như là bạn bè bình thường hoặc đồng
nghiệp, nếu không muốn dính líu đến tình cảm, thì nhất định phải rạch ròi tiền
bạc, không được lợi dụng đối phương.
Thế nhưng, nếu anh trong lòng cô không giống những
người kia, thì đương nhiên muốn anh chi trả.
Hiếm khi gặp được hai người khách hào phóng dễ chịu
như vậy, cô nhân viên rất vui vẻ tiễn hai người ra cửa. Tả Ý lúc đi ra còn nhìn
ngó mấy thỏi vàng nhỏ, trông thật thích mắt.
Về đến nhà, Tả Ý nằm dài trên bàn nhìn chằm chằm hai
con gấu vàng, ủ ê nói: “Đúng là con nhỏ dễ thương hơn.” Tham lam không có kết
quả tốt...
cdcd
Trên ghế sofa trong phòng khách, lúc chập tối, Tả Ý
dựa vào ngực Lệ Trạch Lương hỏi: “Ngày mai về à?”
“Có thể nhờ tiểu Lâm xin phép giúp em, chúng ta ở thêm
vài ngày.”
“Anh không bận sao?”
“Có việc họ sẽ liên lạc với anh.” Anh nói.
Tả Ý nghe tiếng tim anh đập, một hồi sau lại nói: “Sao
phải gọi anh là A Diễn vậy?”
“Tên hồi còn nhỏ.”
“Còn nhỏ?”
“Lúc anh đi học tên là Lệ Nam Diễn, sau đó sửa lại.”
“Sao lại sửa lại?”
“Xin quẻ thì nói, tên đó bạc mệnh, vì thế nhà anh sửa
lại.”
“Nhà anh thật là mê tín.”
Lệ Trạch Lương cười.
“Em không thích tên đó.” Tả Ý nói. “Nhưng có điều vẫn
thích gọi anh là A Diễn.”
“Trước đây có người không phải nói thế.” Lệ Trạch
Lương lơ đãng nói. Khi đó cô nói cô thích cái tên Lệ Nam Diễn này.
“Ai vậy?” Tả Ý truy hỏi.
“Không ai cả.”
“Bạn gái? Mối tình đầu?” Tả Ý hào hứng. “Anh đã đồng ý
kể em nghe chuyện trước đây rồi.” Phụ nữ vĩnh viễn rất hứng thú với người cũ
của đàn ông.
Anh suy nghĩ, “Thật ra không có gì để nói, cũng không
biết nói thế nào.”
“Vậy em hỏi anh trả lời là được.”
“Anh trả lời thì được gì?” Anh hỏi.
Người này quả nhiên là con buôn từ xương tuỷ, Tả Ý
thầm oán.
“Về sau anh cũng có thể hỏi lại em?” Cô nài nỉ, “Em
hỏi ba câu thôi.”
Lệ Trạch Lương đưa ngón tay quấn quanh lọn tóc cô, gật
đầu.
Thoả thuận thành công.
“Trước khi quen em, anh đã yêu mấy lần?” Câu hỏi thứ
nhất.
“Giới hạn yêu là gì?” Anh hỏi lại cô.
“Ơ...” Câu này làm khó cô quá, đành đổi câu khác,
“Người viết chữ A Diễn trên tờ giấy đó là ai?”
“Đây là câu thứ hai phải không?” Anh hỏi lại cô cho
chắc.
“Không phải, vừa nãy anh không trả lời, câu này là câu
đầu tiên.” Cô thở phì phì nói.
“Trả lời câu sau à?”
“Ừ.”
“Bạn gái trước đây.”
Lòng Tả Ý bồn chồn, cảm xúc hơi khác thường, không
nhịn được hỏi lại: “Cô ấy là ai? Hai người vì sao quen nhau? Tại sao không ở
cùng nhau?”
“Em hỏi một mạch ba câu, định dùng hai cơ hội còn lại
để anh trả lời hai câu nào đây?”
Tả Ý suy tính cẩn thận, bất đắc dĩ nói, “Anh trả lời
câu ‘Hai người vì sao quen nhau?’ đi, anh phải kể lại cặn kẽ, không được qua
loa. Nếu không em sẽ giận thật đó.”
“Tụi anh... luôn học chung một trường.” Anh đáp.
Đúng vậy, họ luôn học chung trường, bất luận là trung
học, đại học hay ở nước Đức, anh từng có một dạo hiểu lầm rằng trên đời này có
chuyện thật sự trùng hợp như thế, nào ngờ sau này mới biết là cô luôn cố ý chạy
theo dấu chân anh.
“Có điều lần đầu tiên tại sao quen, anh lại quên mất
rồi.” Anh nói thêm.
“Anh ăn gian!”
“Anh quên thật mà.” Anh nói thật thành khẩn.
“...”
Tả Ý lập tức y như quả bóng bị xì hơi. Người này cứ
thích đánh võ Thái Cực với cô, kín miệng quá đi.
“Em còn một câu cuối cùng.” Anh thông báo.
“Không hỏi nữa.” Cô rầu rĩ không vui.
“Vậy coi như em tự bỏ đó nha.”
Anh chẳng những không dỗ cô, còn ném đá xuống giếng
một câu như vậy. Tả Ý tức điên, ngước lên hung hăng cắn một cái lên cằm anh.
Đến khi anh bị đau cau mày, Tả Ý mới thoả mãn nhả ra: “Câu cuối cùng em để
dành, sau này mới hỏi.” Nói rồi, liền chạy vào toilet.
Cô không thể để anh ức hiếp hoài, mà không hề phản
kháng được.
Lệ Trạch Lương nhìn theo bóng lưng cô, chìm vào kỷ
niệm.
Anh và cô gặp nhau lần đầu tiên từ lúc nào? Nhiều năm
rồi, anh quả thật có phần không nhớ rõ, là mùa thu hay mùa hè nhỉ? Hình như họ
vẫn còn học trung học, học xong hai học kỳ, ba vì không muốn anh bị quấy nhiễu
mới đưa anh đến thành phố B gởi cho dì.
Anh dựa vào sofa, nghe tiếng cô xả nước rửa tay.Tay anh
chống cằm, nhớ lại.
Hình như, hôm đó là ngày có trận đấu cuối cùng của
cuộc thi chạy tiếp sức.
Nam sinh lớp anh vào đến
chung kết 4x100m. Khi đó anh tuy chạy không tệ và càng không thích khoe tài.
Không ngờ giáo viên chủ nhiệm xinh đẹp cứ theo thuyết phục anh.
Cuối cùng, anh đành ra thi. Không ngờ chỉ vì một lần
tham gia thi đấu, những người khác đều dốc sức, từ vòng loại, bán kết cho đến
trận chung kết.
Bản thân bắt gậy nào, anh không nhớ rõ, thứ hai hay
thứ ba nhỉ? Chạy tiếp sức luôn là mục thi đấu cuối cùng, người đến xem rất
đông. Anh cũng dốc toàn lực chạy, lúc đầu song song với một tuyển thủ sau đó
bứt khỏi nhóm của cậu ta thật xa. Nhưng ngay lúc sắp giao gậy, một nữ sinh phấn
khích hô to: “Lệ Nam Diễn! Cố lên!” rồi vô cùng kích động từ ở ngoài vọt vào
đường chạy.
Thấy sắp va phải cô ấy, nhưng anh không “thắng” lại
kịp, vì thế hai người tông sầm vào nhau, gậy cũng văng đi luôn.
Khi hai người cùng được đưa đến phòng y tế thì liên
tục có bạn cùng lớp vì anh mà vặn hỏi, trách móc cô bạn đó.
Cô ấy không ngừng xin lỗi mọi người, sau đó gục đầu
suốt không dám nhìn anh.
Anh thấy lúc cô ấy cúi đầu, vành mắt lấp loáng nước,
tay áo ngay cùi chỏ bị rách một lỗ, máu thấm ra ngoài. Đầu gối và bàn tay anh
bị đường nhựa làm xước mấy mảng da rất lớn, cả người rã rời. Nên anh có thể
tưởng tượng được cô ấy bị thương chắc chắn không nhẹ.
4.
“Học trưởng, em là Tô Tả Ý.”
“Ờ.” Anh thờ ơ đáp lại.
“Chúng ta trước đây đã gặp nhau rồi.” Cô quên hẳn đau,
hưng phấn nhắc anh.
“Ừ.” Anh không có hứng thú.
“Em học lớp bảy năm nhất, phòng em ngay gần cầu thang
lầu hai luôn đó.” Cô nói líu ríu, “Mỗi ngày
anh đều đi ngang phòng học tụi em...”
Anh bắt đầu đau đầu, vô cùng hối hận vì sao vừa rồi
lại đi tông trúng cô. May mà giáo viên y tế xuất hiện kịp thời, cắt đứt quấy
rầy của Tả Ý.
Giáo viên gỡ lớp vải trên vết thương của anh, anh đau
nhếch miệng.
Cô áy náy xin lỗi liên hồi: “Em thật không phải cố ý
mà, tại tự dưng kích động nên nhảy ra. Kết quả còn hại lớp các anh mất thứ
hạng.”
“Không có gì, dù sao cũng không có ý nghĩa.” Anh thản
nhiên.
Đó là lần nói chuyện mà trong kí ức anh có thể nhớ là
đầu tiên. Sau đó cô có nói, họ quả thật còn quen nhau ở chỗ khác nữa. Đáng
tiếc, anh vẫn không nhớ ra nổi.
Khi đó Tả Ý mới mười bốn tuổi, bất kể là tuổi tác hay
vóc dáng đều nhỏ hơn cả lớp, thân hình hoàn toàn chưa phát triển, còn thắt hai
bím tóc nhỏ ngắn ngủn. Nhưng cô rất được yêu mến, mấy chuyện bênh vực kẻ yếu
đều can thiệp. Thậm chí rất nhiều nam sinh không hề thích cô.
Cô không cố gắng học hành, đi học hay đối chọi với
giáo viên, bị mời phụ huynh là chuyện thường tình.
Thầy giáo nói: “Em ấy lại dám dẫn mấy bạn gái trong
lớp đến nhà người ta lý luận. Tuy bạn nam kia đúng là không nên bắt nạt nữ sinh
ở quê. Nhưng việc này cũng có thể báo cho giáo viên, để giáo viên giải quyết
mà?”
Thầy giáo nói câu cuối, thực tế là nói với Tả Ý, “Các
em làm như vậy, phụ huynh của em kia tới nói với trường là con trai người ta bị
bóng ma tâm lý. Em nói xem làm thế nào đây? Sao mà chuyện xấu trong lớp cứ dính
Tô Tả Ý em không vậy.”
Mẹ Tô nghe thầy nóng nảy nói vậy thì xin lỗi.
Còn Tả Ý từ đầu đến cuối không nói câu nào, chỉ cúi
đầu.
Lúc anh đi ngang, Tả Ý thấy mới ngẩng lên nhìn anh. Cô
vốn đang cau mày, liền giãn ra, còn lén nháy nháy mắt với anh mấy cái.
Anh cũng giống mọi khi, dời mắt không nhìn cô, rời
khỏi văn phòng.
Vóc dáng cô nhỏ bé, không biết trong thân thể như thế
sao lại có âm thanh lớn đến nhường ấy. Mỗi lần anh đá bóng, cô chỉ cần ở cạnh
đều hét lên: “Lệ Nam Diễn, cố lên! Cố lên!”
Thi xong, trường cho nghỉ đông, anh đến thư viện đọc
sách, không ngờ lại tình cờ gặp được Tả Ý. Từ đó về sau anh không được yên ngày
nào. Mỗi ngày cô đều đúng giờ xuất hiện trước mặt anh.
“Mẹ em làm ở chỗ này.” Cô hí hửng giải thích.
Anh không thèm để ý, chỉ cắm cúi đọc sách.
“Anh siêng thật nha, nghe thầy em nói anh muốn thi vào
đại học M hở?” Cô lại tìm đề tài để nói.
“Tên anh thật là hay, nhưng tất cả đều gọi như thế lại
không có ý nghĩa.” Cô ngồi đối diện anh, cằm gác lên bàn, thú vị nhìn chăm chăm
lông mi anh rũ xuống.
Từ đầu chí cuối đều chỉ một mình cô khe khẽ tự nói,
anh không hề phản ứng lại.
“Hay là em nghĩ tên khác nha.”
Bình thường cô thích nhất là đặt tên cho người ta.
Hai chữ Đông Đông dành cho Chiêm Đông Quyến đã là cái
tên rất lịch sự rồi. Ví như Tất Hải Hồ ngồi cùng bàn, cô bèn gọi luôn con người
ta thành beautiful, may mà là con gái, nên cũng nhã nhặn không thiệt hại gì.
Có điều, có một bạn tên Yên Chính Hoa, cô gọi luôn
người ta là “Yên Chi Hoa*”. Để một chàng trai cao to mang cái tên đó. Sau đó,
cả khối đều biết, lớp bảy có một bạn nam rắn rỏi bị gọi là cái gì Hoa, mà quên
luôn tên thật của cậu ta. Có lần trong tiết thể dục, cậu bạn này nói chuyện với
người xếp hàng ở phía sau, thầy thể dục giận lắm, gọi lớn: “Yên Chi Hoa, không
được nói chuyện riêng!” Cả lớp cùng sửng sốt, sau đó cười ầm lên.
(*Yên Chi Hoa: có nghĩa là son phấn của phụ
nữ.)
Thật ra anh họ Lệ, làm cô rất muốn gọi anh là hạt
dẻ**, đơn giản lại dễ nhớ. Nhưng chắc chắn là không gọi được, bằng không sẽ bị
ánh mắt anh băm vằm nát nhừ.
(**Chỗ này giải thích một chút. Chị Ý chơi
chữ ở đây:厉 [lì]: họ Lệ của anh, còn có nghĩa là
nghiêm túc, nghiêm khắc. 板栗 [bǎnlì]:
hạt dẻ, nghĩa chữ 板[bǎn]
cũng có nghĩa là nghiêm túc, 栗 [lì]: cùng âm
với 厉 [lì], nghĩa là cây dẻ hoặc họ Lịch.)
Cô vắt óc nghĩ.
“A Diễn,” cô nói, “Em gọi anh là A Diễn nhé.”
Anh đang viết loạt soạt, ngòi bút hơi khựng lại.
“Anh tên Lệ Nam Diễn.” Anh nói rõ.
“A Diễn nghe hay mà.” Cô hiếm khi nghĩ ra được cái tên
không gây hại cho người đó nha.
Anh không nhịn nổi nữa, đứng lên, thu dọn đồ chạy lấy
người.
Cô đuổi theo giải thích, “Vợ của Hoàng Dược Sư tên
Phùng Hành, đáng lẽ cái tên đó thường thôi, nhưng Hoàng Lão Tà gọi bà ấy là A
Hành. A Hành ơi, gọi nghe quan tâm lắm, lập tức thành ngay đại mỹ nhân còn gì.”
Tả Ý vừa nói vừa say sưa đắm chìm, đến khi nhìn lại
thì người ta đã đi đâu mất dạng.
Sau đó ba đến thành phố B thăm anh, thuận đường mời
bạn thân Thẩm Chí Hồng dùng cơm, gọi anh đi chung. Các thành viên vui vẻ ngồi
cùng nhau.
Thẩm Chí Hồng có một cô con gái nhỏ trắng trẻo, tuy
nói năng rất ngọt ngào, nhưng liếc một cái vẫn thấy được là đứa trẻ bị người
lớn chiều hư.
Lúc Thẩm Chí Hồng biết anh mười sáu tuổi, buột miệng
hỏi: “Con cũng học ở đây à?”
Trước khi về, Thẩm Chí Hồng bỗng nói với anh: “Nam
Diễn à, Tả Ý của bác cũng học ở trường con đó, năm nhất lớp bảy. Gặp nhau
chưa?”
“Dạ rồi.” Anh luôn trả lời thành thật với người lớn,
không biết rõ Thẩm Chí Hồng với Tô Tả Ý quan hệ thế nào.
“Vậy con là đứa tên A Diễn nó về kể với bác sao?” Thẩm
Chí Hồng lắc đầu chào thua.
A Diễn? A Diễn.
Anh không biết trả lời thế nào, đành gật đầu.
“Nó nói với bác, A Diễn muốn thi vào trường M, nó cũng
muốn thi vô đó.” Thẩm Chí Hồng cười ha hả, vỗ vỗ vai anh, “Con trai, chỉ bảo nó
nhiều nhé.”
Chỉ một câu nói đó làm Tả Ý quấn lấy anh càng trở nên
hợp lý. Kết quả, suốt kì nghỉ đông, đều có một cô bé bám theo sau anh, nhằng
nhẵng gọi “A Diễn, A Diễn”.
Hôm đó là đầu năm, anh vẫn còn nhớ rất rõ.
Tả Ý lại giống như mọi ngày “đóng đô” ở ven đường,
chuẩn bị tiếp tục làm tuỳ tùng theo anh đến thư viện. Cô đeo túi xách, mặc cái
áo lông màu hồng ngắn cũn cỡn, phía dưới mà cái quần trắng, kết hợp rất nữ
tính, rất hiếm thấy. Tuyết rơi rất nhiều, cô đứng trong tuyết, mũi và mặt đều
đỏ hồng vì lạnh, ở bên kia đường gọi anh.
Trong thư viện, nhiều lần thấy anh làm mặt lạnh, cô đã
có kinh nghiệm, không hề gây rối, lẳng lặng lấy bài tập ra làm. Bài nào giải
không ra, cô sẽ hỏi anh, nhưng anh lại không kiên nhẫn giảng bài mà quăng luôn
đáp án cho cô.
Không ngờ cô rất thông minh, có thể làm xong hết sáu,
bảy bài.
5.
Cô chăm chú làm bài, chẳng mấy chốc đã làm xong, nên
tính hiếu động lại bắt đầu trỗi dậy, cách chữa trị duy nhất là nói chuyện với
anh.
“A Diễn.”
Cô tất nhiên là không chờ anh tình nguyện trả lời, nên
cô tiếp tục nói một mình: “Em đáng ghét lắm đúng không.”
Anh nhíu mày, cuối cùng cô cũng tự hiểu.
Tả Ý chán nản nằm gục xuống bàn, bỗng thấy cây bút anh
để trên bàn. Cô nhất thời cảm thấy rất đẹp, bèn tự tiện mở ra xem, cây bút này
không giống với mấy cây bơm mực thông thường.
Cô tò mò vặn vặn, không ngờ dùng sức hơi mạnh, tiếng
“rắc” khẽ vang lên, thân bút gãy đôi.
Anh nghe tiếng ngước lên, thấy cây bút máy mình thích
nhất biến thành hai khúc trong tay Tả Ý, mực chẳng những vẩy ra bàn, còn rớt
xuống sách tham khảo anh cho cô mượn. Anh là người cực kì yêu quý sách vở, đến
cả một nếp gấp còn không có, huống chi là mực rơi lên.
Cô cười xấu hổ, “Em... không cố ý.”
Anh không nhịn nổi nữa, “Tô Tả Ý, em tránh xa cho
anh.”
“A Diễn, em thật tình không cố ý mà. Hay em mời anh ăn
kem que nha.” Hôm đó trời lạnh dưới 0 độ, cô lại thích ăn kem trong thời tiết
này, tiếc rằng không phải ai cũng có sở thích quái đản như cô.
Cô lấy khăn tay trong túi xách ra lau sạch sẽ quyển
sách, còn đưa cho anh kiểm tra.
“Làm bài tiếp đi.” Anh nói.
“Nhưng làm xong rồi.”
“Vậy thì về nhà.”
“Em muốn chờ anh.” Cô e dè nói.
Anh lườm cô một cái, mở sách ra đánh dấu mấy bài cho
cô làm, còn nói: “Lúc làm bài không được nói chuyện, không được giở trò, chỗ
nào không hiểu khoanh lại, hỏi anh một lần thôi.”
Tả Ý cười hì hì gật đầu.
Từ đó, gia sư nghiêm khắc họ Lệ, bắt đầu công việc dạy
dỗ nặng nề còn nhiều hơn số tuổi của Tả Ý.
Họ ngồi học mấy tiếng rồi đi về, trên đường về, anh
cảm thấy có người chỉ trỏ đằng sau. Anh quay lại, cô gái đó lại che miệng cười
lén, xoay nhanh người.
Thật kỳ lạ.
Đến ngã tư, Tả Ý kêu to: “A Diễn, nhanh lên, sắp đèn
đỏ rồi.” Nói dứt băng thật nhanh qua đường.
Lúc Tả Ý băng đến giữa đường, anh mới thấy một mảng đỏ
lớn trên quần cô. Màu đỏ trên quần trắng nổi bật thấy mà giật mình.
Anh hiểu ra rồi.
“Này──” anh gọi rồi chạy theo
cô, nhưng chạy được nửa đường thì bị đèn đỏ, ô tô từ hai hướng ào qua, chiếc
Mercedes-Benz phóng vụt qua trước mặt, suýt nữa đụng phải anh.
Anh đành ngừng lại rồi tránh trái né phải mới qua đến
bên kia đường.
Tả Ý hoàn toàn không phát hiện, cười nói, “A, thì ra A
Diễn cũng vượt đèn đỏ.”
Anh lạnh lùng quét mắt nhìn cô, “Em...” nói thế lại
không biết tiếp tục thế nào.
Lúc đó anh đã trưởng thành, chẳng lạ lẫm mấy chuyện
của con gái, cũng không tò mò. Đương nhiên biết thứ dính trên quần là cái gì.
“Em làm sao?” Cô nghiêng đầu khó hiểu nhìn anh.
Đoán chừng cô vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, mà
anh cũng chẳng phải giáo viên sinh lý của cô.
Anh cởi áo bành tô, đưa cho cô: “Mặc vào.”
“Em có lạnh đâu.” Cô ngạc nhiên.
“Bảo em mặc vào!” Anh gằn giọng.
Tả Ý đành cầm, hoài nghi mặc vào. Áo bành tô rất dài,
mặc vào người cô dài qua gối, đương nhiên cũng che được cái chỗ đáng xấu hổ
kia.
“Anh không lạnh sao?” Tả Ý hỏi. Anh chỉ mặc có cái áo
len, cảm giác hơi quái lạ.
“Về nhà mau lên!” Anh nói nghiêm khắc.
“Sao vậy?” Cô vừa đi vừa hỏi.
“Về thì sẽ biết.” Anh không kiên nhẫn lắm, mặt hơi ửng
đỏ.
“Đúng rồi, em muốn mời anh ăn kem que.”
“Còn dám ăn kem que, về nhà mau!” Lần này anh cáu thật
sự.
Đó là kỳ sinh lý đầu tiên của Tả Ý, vậy mà bản thân cô
lại không hề hay biết. Hơn nữa, không thể ngờ có người học đến cấp ba mới bắt
đầu dậy thì.
Cô nhỏ tuổi ngờ nghệch, lại không biết quan tâm, không
biết là anh đưa áo cho mình, mặc áo len phong phanh đi dưới trời lạnh dưới 0 độ
thật lâu.
Sau đó anh thi vào đại học M. Bình thường anh rất hoà
đồng với bạn cùng lớp, nhưng lại hơi có tính thiếu gia, không thích cuộc sống
trong kí túc xá, nên ở bên ngoài, muốn có mấy năm yên tĩnh.
Tết Nguyên Đán năm đó, một mình anh nhân kì nghỉ mới
đến vùng ven thành phố C ngắm biển trong mùa đông.
Ngày hôm sau trở về, Hầu Tiểu Đông, đồng hương của anh
trong kí túc xá, gặp anh trên đường nói: “Hôm qua có người đến trường tìm cậu,
đã gặp chưa?”
Anh ngỡ ngàng hỏi: “Người nào?”
“Một cô bé.” Hầu Tiểu Đông cười xấu xa, “Lệ Trạch
Lương à, tôi không ngờ đó, hoa khôi khoa chúng ta cũng chẳng lọt mắt xanh cậu
được, hoá ra cậu chỉ ưa bé gái.”
Anh về nhà không thấy ai, vì thế vào phòng nấu cơm đọc
sách.
Đến trưa, anh mặc áo bành tô định đi siêu thị mua đồ,
khi mở cửa thì có một người ngã vào nhà, là Tả Ý. Cô hình như luôn ngồi trước
cửa, chừng như đang ngủ, nên vừa mở cửa là cô ngã chổng vó.
Cô ngã lăn ra, nhưng khi thấy anh thì ngẩn người, rồi
đột nhiên mếu máo bật khóc, “A Diễn──”
Cô lén mẹ rời thành phố B, từ nhà ga hỏi đường tới
trường, từ trường hỏi đường tới phòng kí túc, rồi từ phòng kí túc lại hỏi được
đến địa chỉ này. Hôm qua ngồi ở đây đến tối mịt, may có dì ở lầu hai tìm cho cô
khách sạn ngủ một đêm, sáng dậy mua đồ ăn xong lại “đóng quân” luôn ở đây.
Nào ngờ anh đã về rồi.
Cô lồm cồm đứng dậy, vươn tay luồn vào áo anh, vòng
quanh hông anh, oà khóc lớn.
Một cô gái mười lăm, mười sáu tuổi một mình đi 1100km
đến thăm anh. Một mình từ xa xôi đến nơi thành phố xa lạ, trừ anh ra thì chẳng
quen biết ai, trời tối đen cũng không có tin tức, nhất định là rất sợ hãi.
Nhưng cô lại nén nhịn đến khi gặp anh mới oà khóc.
“Đói bụng không?” Anh hỏi.
“Không đói, ăn quà vặt no luôn rồi.”
“Ba em biết em tới đây không?” Anh có linh tính chẳng
lành.
Cô ấp úng nói quanh co.
“Họ có biết hay không?” Anh cao giọng hỏi lại lần nữa.
Cuối cùng Tả Ý đành thành thật khai báo, “Họ... không
biết.”
Anh nghe vậy, lập tức kéo cô muốn đưa cô về.
“Đừng mà.” Tả Ý túm chặt chéo áo anh.
Cô lau nước mắt, bướng bỉnh ngẩng mặt lên, còn nói:
“Họ cãi nhau, còn muốn em gọi dì Nhậm là mẹ. Em không muốn về!”
Anh đứng lại, quay người im lặng nhìn cô. Mới nửa năm
không gặp cô đã cao không ít, không còn non nớt nữa.
Anh biết cô là con riêng của Thẩm gia. Thật ra anh
luôn quý trọng Thẩm Chí Hồng, nhưng không ngờ Thẩm Chí Hồng sự nghiệp thành
đạt, mà tình cảm thì bừa bãi.
Anh một mặt liên lạc với Thẩm gia, một mặt chăm sóc
cô.
Ban ngày anh đi học còn dẫn theo đứa con ghẻ bé bỏng.
Đến cổng trường, anh hạ lệnh: “Anh đi trước, em đi sau anh, nhưng không được
nói chuyện với anh, biết không?”
Cô giống gà con mổ thóc, gật đầu lia lịa.
Cô biết nếu cô không nghe lời, chắc chắn hôm sau sẽ bị
tống về nhà.
Cũng may lúc đó khoa quản trị của anh đông đúc, gần cả
trăm người, bạn bè lại không quen mặt hết. Cô bị anh bắt ngồi ở góc phòng vắng
nhất, cắm cúi làm bài tập gia sư Lệ giao cho.
Chỉ có người bạn cùng thành phố A, Hầu Tiểu Đông, là
biết bí mật này.
“Nhóc Tả Ý à,” Hầu Tiểu Đông nói, “Chúng ta đừng làm
bài nữa, chiều nay anh Hầu Tử cúp tiết dẫn em đi chơi thuyền hải tặc nha.”
Tả Ý vừa nghe, hai mắt sáng rỡ, “Thuyền hải tặc hả?
Trước kia em...” Cô vốn hưng phấn nói được một nửa, thì thấy anh liếc sang, nên
cúi đầu xuống nói: “Em... vẫn thích làm bài tập hơn, A Diễn cũng vì muốn tốt
cho em, em không thể gây thêm phiền phức cho anh ấy, chỉ có chăm chỉ học hành
mới thực hiện được giấc mơ của mình, làm người có ích cho xã hội để đền đáp cha
mẹ.” Cô vô cùng tự giác thuộc làu làu lời nói này.
Khi anh nghe xong, hài lòng thu dọn sách vở, dẫn cô về
nhà.
Chẳng ngờ, ăn cơm trưa Tả Ý bất cẩn làm ướt quần áo.
Cô mặc đồ của anh, lại dài quá sức. Anh phải đưa Tả Ý mua tạm quần áo. Nhưng
anh không phải không biết ngượng mà vào cửa hàng trang phục nữ nên kêu Hầu Tử
Đông đi cùng.
Hầu Tử Đông nói: “Hiếm khi uỷ viên học tập chủ động rủ
tôi trốn học, cậu cứ nói với tôi, tôi cúp tiết đưa con bé đi không được sao,
tôi có bán nó đi đâu.” Huống chi con nhóc này, tinh ranh gần chết.
Lúc Tả Ý thử cái áo khoác đi ra cho hai người xem,
“Thế nào?” Cô hỏi.
Anh sờ sờ mặt vải, “Chất vải không dễ chịu cho lắm,
chắc không được ấm, thử cái khác xem.”
Cô nghe lời vào thử cái khác.
Trên đường về có cô gái cầm xâu mứt quả, Tả Ý nhìn mà
phát thèm, Hầu Tiểu Đông vừa nhìn đã hiểu, lập tức nói: “Nhóc Tả Ý, muốn ăn cái
gì. Anh Hầu Tử mua cho em.”
Tả Ý không dám đáp ngay, mà rụt rè nhìn sang Lệ Trạch
Lương, “Ăn mứt quả được không?”
Anh nói: “Em ăn vào lại than đau răng.”, rõ ràng là
không đồng ý.
“Dạ.”
Đoạn đối thoại lập tức ngừng hẳn.
Hầu Tiểu Đông đứng chính giữa, nhìn qua Tả Ý, rồi nhìn
qua Lệ Trạch Lương.
“Chậc chậc chậc, Lệ Trạch Lương, không chỉ hôm nay,
tôi đã muốn nói với cậu từ lâu rồi.” Hầu Tiểu Đông lắc đầu, “Cậu có biết gần
đây cậu y như gà mẹ vừa đẻ, bảo vệ con mình quá mức không vậy.”
Vài ngày sau, vất vả lắm Tả Ý mới nguôi ngoai, Thẩm
Chí Hồng vội vàng chạy đến đón cô về, Lúc lên xe, cô còn thò đầu ra, thề thốt
thành khẩn: “A Diễn, sang năm nhất định em sẽ thi vào đây.”
Kết quả, năm đầu tiên thi rớt.
Tuổi cô vốn nhỏ hơn người khác, trước đây không phải
do ngu ngốc mà do không cố gắng học hành, may mà học lại một năm, cô quả thật
thi đậu.
Đến khi cô khó lắm mới đến được thành phố C thì anh đã
học năm tư, đang chuẩn bị sang Đức. Cô buồn rười rượi: “A Diễn, em mệt quá.”
Đuổi theo anh thật là mệt.
Lúc ấy, cô đã rất cao, không còn dáng vẻ bụ bẫm của bé
trai. Thấy Hầu Tiểu Đông không còn lễ phép gọi anh nữa mà gọi “Hầu Tử, Hầu Tử”.
“Ai vậy kìa, không phải là con ghẻ của Lệ Trạch Lương
đây sao? Sao phát triển thành con gái mới lớn rồi. Anh còn nhớ năm đó đã bị ai
kia kiên quyết kéo theo mua áo lót với em mà.” Hầu Tiểu Đông ghẹo cô.
“Hừ──chuyện này hay ho gì mà
còn ồn ào, tiện nghi của con nít anh cũng chiếm, coi chừng em nói bạn gái anh
biết, cho anh chết luôn.” Tả Ý nói.
Cô không phải người hiền lành, nên chả biết sợ ai.
Nhưng mỗi lần cô gặp chuyện bất bình, đang định phát
hoả, mà anh chỉ cần hơi liếc qua, là cô nín bặt không dám hó hé.
“Đúng là chuột gặp mèo.” Hầu Tiểu Đông từng hình dung
như vậy, “Không được đâu, cậu bình thường khá hoà nhã với người ngoài, sao đến
Tả Ý lại làm mặt lạnh vậy. Y như...” Anh chàng nghĩ ngợi, “Y như ông bố gàn dở
mặt lạnh. Đến ngày nào đó ông bố này gả con gái, không biết có ghen tỵ với con
rể không đây.”
Cuộc sống đại học thế này là ước mơ của Tả Ý. Vì cô
lại được làm tuỳ tùng của anh.
Căn nhà hai phòng lúc trước, do hai năm trước cô bỏ
nhà lén đến đây một lần đã được sửa thành hai phòng ngủ từ lâu. Thế nhưng, hiện
giờ anh lại không cho cô tiếp tục sử dụng quyền làm chủ như trước đây. Cô ở
trong kí túc xá của trường, mỗi lần trời chưa tối hẳn là bị Lệ Trạch Lương đuổi
về.
Nhưng đó không phải ý muốn của cô, nên mỗi lần cô đều
tìm cớ kéo dài thời gian.
“Bảy giờ rưỡi rồi.” Anh nhìn đồng hồ, đây là câu mở
đầu trước khi đuổi khách.
“Em vẫn chưa làm bài tập xong, làm xong về liền.” Cô
nói chậm chạp.
“Về phòng rồi làm.”
“Lỡ có chỗ không hiểu em còn hỏi anh.” Cô cò cưa với
anh.
“Anh không học luật, em hỏi anh làm gì?”
“Ớ...”
Cái cớ này cổ lổ sĩ quá rồi.
Cứ mỗi lần như thế, cô thật khốn khổ lại không muốn
quay về kí túc xá.
“Em phải về.” Anh nói rồi đi tới, thì thấy Tả Ý vốn
đang ngồi trên sofa xem ti vi đã ngủ mất. Không biết là cô ngủ thật hay giả vờ
ngủ, anh kêu khẽ, “Tả Ý?”
Cô không nhúc nhích.
Anh đành chào thua.
Vì thế mà Tả Ý gian manh ngoài ý muốn tìm được tuyệt
chiêu đối phó với anh. Vừa đến thời gian bị đuổi về cô liền nhắm mắt giả bộ
ngủ. Đây là thắng lợi mang tính chiến lược đầu tiên của Tả Ý, hơn nữa còn lần
nào cũng thành công.
Sau đó anh mặc kệ, dọn dẹp phòng ở lúc trước cho cô ở
lại, nhưng có ba điều kiện, chỉ có cuối tuần mới được ở lại, ngày thường nhất
định phải về kí túc xá đúng giờ.
Anh sống rất giản dị, nhiều người đoán nhà anh chỉ
tương đối khá giả mà không biết gia thế nhà anh rất giàu có. Năm thứ tư, anh và
bạn học cùng chuẩn bị đề cương tốt nghiệp và luận văn, không còn đi về một mình
mà ở cùng bạn chung nhóm làm bài. Khi đó, rất nhiều người năm cuối cùng khoa
đều có nhà cửa ở ngoài, nhưng tính ra chỗ của anh rộng rãi nhất, thoải mái
nhất. Nên các bạn đều tập trung đến chỗ anh.
Sau bốn năm sống độc lập, tuy Lệ Trạch Lương ít nói ít
cười, nhưng tính tình đã vui vẻ hơn nhiều, đặc biệt rất biết cách nói đùa mà
mặt tỉnh bơ. Hầu Tiểu Đông thường xuyên ôm bụng cười bò lăn bò càng, đó là khán
giả duy nhất được nghe anh nói đùa, còn anh làm mặt tỉnh.
Tả Ý thường ngồi bên cạnh nhóm học trưởng, nghiêng đầu
quan sát anh và bạn nói chuyện.
Mọi người làm ổ trong phòng để nghiên cứu đề tài, bàn
bạc về luận văn, mỗi lần muốn mua gì, đều chơi trò oẳn tù xì để quyết định.
Hôm đó, bên ngoài gió lạnh vi vu, mấy anh trai nhất
thời nổi hứng muốn uống trà sữa nóng, đến phiên Hầu Tiểu Đông đi mua.
Hầu Tiểu Đông không muốn đi mới ra phòng khách, thấy
Tả Ý chiễm chệ trên sofa rất rảnh rỗi, mới nói: “Nhóc Tả Ý, tụi anh khát nước.”
“Trong vòi có nước đó.” Cô đang xem tiểu thuyết say
sưa, chẳng thèm quay đầu lại đáp luôn.
“Tụi anh muốn uống trà sữa nóng.”
“Xuống lầu ra khỏi cửa quẹo trái, đi thêm hai trăm
thước là đến cửa hàng bán thức uống nóng.” Cô nói.
“Em rảnh mà.” Hầu Tiểu Đông than thở.
“Dĩ nhiên.” Cô nhíu mày.
“Biết đâu anh A Diễn của em cũng muốn uống đó.”
“Hở?” Tả Ý ngẩng phắt lên.
“Cậu chơi thua thì tự đi mà mua, trời lạnh thế này,
đừng kéo con bé theo.” Anh nói với Hầu Tiểu Đông.
“Lão Lệ──” Hầu
Tiểu Đông vòng lại, kéo ghế quay sang Lệ Trạch Lương, sâu xa nói, “Tính độc
chiếm của cậu nghiêm trọng quá rồi, thế này rất bất lợi cho sự phát triển về
tinh thần và thể xác của trẻ nhỏ.”
“Em đi mua.” Tả Ý không do dự, mặc áo lông mở cửa đi
ra.
Hai phút sau có tiếng gõ cửa, Hầu Tiểu Đông vừa mở cửa
vừa thở dài, “Xem sức mạnh của tình cha con này, đi nhanh như bay.”
Mở cửa, là một cậu bạn đến trễ.
Cậu bạn cởi khăn quàng cổ, vội vàng bước vào, nói lớn:
“Aiz──mình đến trễ. Vừa nãy đi
xe buýt suýt nữa thì thấy tai nạn. Có chiếc Buick chạy như điên từ đằng sau vụt
lên, tự nhiên lao lên đường cho người đi bộ, đụng vào đèn đường. Tài xế hình
như say rượu, cả áo mưa cũng không mặc, mặt máu me không.”
Có mấy người chưa cảm thấy có gì khác thường, gật đầu
im lặng tiếp tục làm việc.
Chỉ có Lệ Trạch Lương nghe xong lật sang trang khác,
nhẹ nhàng hờ hững nói: “Hoá ra tài xế còn phải mặc ‘áo mưa’, không ngờ đấy.”
“Phuụ──ttt” Hầu Tiểu Đông phì
cười, mọi người cũng đồng thời cười vui vẻ. Nào ngờ, cười xong Hầu Tiểu Đông
quay người lại, thấy Tả Ý vừa lúc đứng ở đó, nghe được mấy câu ấy.
Mọi người có chút xấu hổ. Tuy con trai những lúc thế
này thường trêu chọc lẫn nhau là chuyện thường tình, nhưng mà họ chưa từng nói
trước mặt một cô bé. Hầu Tiểu Đông chọc chọc Lệ Trạch Lương, thì thào: “Lão Lệ,
cậu thảm rồi. Tiết mục nói ‘chuyện mặn’ của cậu bị con ghẻ nghe thấy rồi, hình
tượng toả sáng sụp đổ hết trọi rồi.”
6.
Tả Ý tỉnh queo, mang trà sữa nóng để lên bàn. “A Diễn,
của anh nè.”, sau đó lại đi đọc truyện.
“Còn của tụi anh đâu?” Hầu Tiểu Đông mong ngóng hỏi,
“Em chỉ mua một ly thôi hả?”
“Tự anh đi mua đi.” Tả Ý đắc ý liếc Hầu Tiểu Đông.
Sau đấy, cô ngây ngô hỏi: “Sao lúc anh ở chung với em,
tính tình khác hẳn ở chung với bạn anh vậy?”
Câu hỏi thăm dò gốc rễ nội tâm như vậy đừng hòng anh
trả lời.
Ngay cả nghỉ đông, Tả Ý cũng đến thành phố A quấn anh
mấy ngày. Nhưng Thẩm Chí Hồng nhấn mạnh, Tả Ý không được ở nhà anh mà phải ngủ
ở khách sạn.
Lệ Trạch Lương lúc rỗi rãi thì thích ở trong phòng
viết chữ tiểu khải. Cô cũng bắt chước chữ của anh. Anh không quan tâm, để mặc
cô làm gì thì làm, vì biết cô không đến ba ngày đã thấy chán.
Quả nhiên, mới được hai ngày Tả Ý đã bảo: “Không viết
nữa, học nữa chắc em bẻ gãy viết luôn quá.”
Anh nhướng mày, tiếp tục viết, chẳng ngó ngàng đến cô.
Cô không dám làm ầm ĩ, đành nằm sấp kế bên xem. Sau đó
thừa lúc anh đi ra không chú ý, cô thuận tay cầm bút, xiên xẹo viết trên tờ
giấy tuyên trắng tinh: “A Diễn ơi A Diễn.”
Lật sang trang thứ hai lại viết mấy chữ, “Chúng ta ra
ngoài đi dạo được không?”
Trang thứ ba, “Không viết nữa được không?”
Trang thứ tư, “Em chán quá đi.”
Thấy anh nghe điện thoại xong quay vào, cô nhanh tay
rút xấp giấy trắng đè lên mấy tờ có những chữ tai quái đó.
Mùa hè là mùa Tả Ý thích mua quần áo nhất. Một tháng
sinh hoạt phí của cô chỉ được mấy trăm đồng, mẹ Tô tuy là hiền hoà nhưng rất cố
chấp về mặt tiền bạc, tuyệt đối không cho cô tuỳ tiện xài tiền của Thẩm Chí
Hồng.
Bây giờ đi học ở chỗ khác liền trở thành ngựa hoang
được tháo cương. Lần nào cũng không đầy mười ngày đã xài hết sạch sinh hoạt
phí.
May mà, cô luôn ở kế bên một kẻ lắm tiền, cháy túi là
lại xài tiền của kẻ ấy.
“A Diễn, mua cái này nha.”
“A Diễn, em muốn mua cái kia.”
“A Diễn, hôm nay chúng ta ăn thật ngon được không?”
Đương nhiên, đi theo còn có Hầu Tiểu Đông.
Cuộc sống như thế toàn là anh móc túi trả tiền.
Thật ra mọi ngày anh rất tiết kiệm, ngoại trừ nhu yếu
phẩm ra thì không xài tiền hoang phí. Có cô, tiền học bổng anh dành dụm ba năm
gần như bay sạch.
Nhưng chỉ thích xài tiền còn chưa đủ, cô còn thích
khoe khoang.
Trong khoa của Tả Ý có một cậu chàng con nhà giàu,
trong lớp rất nổi trội, mỗi lần đến trường đều lái chiếc xe thể thao của Nhật
kiểu dáng rất phong cách. Rất nhiều bạn nữ y như ong mật bu xung quanh cậu ta.
Tả Ý chẳng thèm nhìn cậu thiếu gia hào hoa này được
nửa con mắt, làm cho tự tôn của cậu ta bị tổn thương.
Nhưng một tuần đổi một cô bạn, hành vi như thế làm Tả
Ý luôn coi mình là thần bảo hộ nữ sinh rất giận dữ, làm sao có thiện cảm với
cậu ta cho được.
“Tô Tả Ý, lên xe tôi chở cậu đi hóng gió.” Hôm đó, Tả
Ý và Hầu Tiểu Đông vừa lúc đang đi trên đường, cậu chàng đột nhiên thắng kít xe
lại trước mặt họ, khinh miệt nhìn Hầu Tiểu Đông, rồi nói với Tả Ý một câu như
thế.
“Xì──” Tả Ý lừ mắt nhìn, “Loại
xe thấy gớm này tôi còn lạ gì.”
“Xe thấy gớm? Chiếc này hơn bốn mươi vạn, cậu và anh
bạn họ Lệ của cậu dù có nhịn ăn nhịn uống mấy năm không biết có mua nổi không
ấy chứ.” Thiếu gia cũng nghe được chuyện Tả Ý với sinh viên họ Lệ khoa quản
trị, cậu ta liền hiểu nhầm Hầu Tiểu Đông chính là Lệ Trạch Lương, vì thế cố ý
khiêu khích.
Hầu Tiểu Đông bị ‘lãnh đạn’ thay người ta còn cười
tươi roi rói.
Tả Ý bồi thêm: “A Diễn nhà chúng tôi mà thèm cái loại
xe quái dị như xe cậu à, người ta chỉ đi loại thiên sứ có chữ B ở trong thôi,
không biết cậu cả đời nhịn ăn nhịn uống có mua nổi không thì có.” Cô không rành
loại xe, chỉ biết tả đại bậy bạ, đáp trả câu nói kia mà thôi.
Ngay sau đó hất đầu kiêu căng nói, “Hầu Tử, chúng ta
đi.”
Cậu chàng kia vẫn ngồi trong xe, “Đầu óc có bệnh à, gì
mà thiên sứ có chữ B ở trong, bản thân mình xe đạp còn...” Cậu ta nói đến đây
rồi ngắc ngứ, “Chữ B ở trong thiên sứ, Bentley?”
Hầu Tiểu Đông cười ngã nghiêng ngã ngửa đem tình cảnh
lúc đó kể cho Lệ Trạch Lương nghe.
“Cái thứ thấy gớm đó, cho em cũng không thèm. Loại
người xấu xa, làm hại con gái người ta thì thôi đi, còn dám so với A Diễn. Nếu
so về vóc dáng và học tập, nó còn không xứng xách dép cho A Diễn. Nhưng nó luôn
cho rằng nó có nhiều tiền, A Diễn chúng ta một đầu ngón tay thôi là...”
Lệ Trạch Lương nghe được, không vui liếc xéo cô, làm
cô ngậm miệng.
“Thật mất mặt.” Anh nói.
“Đúng đó, nó thật mất mặt.”
“Anh nói em đó.” Anh sầm mặt.
Thật không ngờ, Thẩm Chí Hồng nửa đời sáng suốt, sao
lại có đứa con gái thế này.
Thẩm Tả Ý hai mươi tuổi, vóc dáng không khác hiện giờ,
người cao gầy, khuôn mặt có hơi bầu bĩnh trẻ con. Mái tóc đen nhánh suôn dài,
luôn cột thành đuôi ngựa, dáng vẻ rất hoạt bát. Cô sợ nóng, thích mặc quần soọc
cực ngắn, phô cặp chân thon dài.
Chẳng nói đến ai khác, ngay chính Hầu Tiểu Đông biết
rõ mấy trò mèo của cô vừa thấy chân cô còn không kìm được nhìn mấy lần.
Anh chỉ cần phát hiện, liền lạnh lùng hỏi Hầu Tiểu
Đông, “Cậu ngắm chỗ nào vậy?”
“Con gái nhà cậu không tệ ha, sắp chín rồi.”
Nghỉ hè, tháng Tám anh phải đi Đức, còn vài chuyện ở
trường cần xử lý nên đưa Tả Ý về nhà trước.
“Em không muốn về.” Thật ra là sợ anh đi Đức mất.
“Trường nghỉ rồi, em ở đây không phải sẽ lang thang
à.” Anh nói.
Lúc về thành phố B, Hầu Tiểu Đông cũng đi tiễn Tả Ý.
Cô không quen ngồi máy bay, nên phải mua vé xe lửa cho cô.
“Em không ở bên cạnh, anh ấy có bị người khác cướp mất
không đây.” Thừa dịp Lệ Trạch Lương đi mua đồ, cô hỏi Hầu Tiểu Đông một chuyện
vô cùng thực tế.
“Em yên tâm đi nhóc Tả Ý. Em mặt dày mày dạn theo đuổi
cậu ta nhiều năm vậy còn chưa được, đứa con gái khác càng không có cửa so mặt
dày với em.”
“Em mặt dày mày dạn hồi nào, tụi em là lưỡng tình
tương duyệt đó, biết chưa.”
“Câu này của em, nói với anh hay tự lừa bản thân còn
tạm được, có dám nói trước mặt anh A Diễn của em không?” Hầu Tiểu Đông cố ý
trợn mắt.
“Nhưng mà...” Cô tắc tị.
“Em thấy em và cậu ta ‘lưỡng tình tương duyệt’ à?”
“Chắc là có mà.”
“Em có tin cậu ta luôn coi em là con nít không.”
Hầu Tiểu Đông đả kích cô.
“Được rồi, anh đưa ví dụ, hai người có...” Anh vốn
định hỏi thẳng một chút, nhưng sợ con gái người ta sợ nên sửa lại, “Có hôn môi
chưa?”
“Chưa.”
“Hai người nắm tay chưa?”
“Chưa.”
“Cậu ta có nói thích em chưa?”
“Chưa.”
“Có tặng hoa tặng quà cho em, hay nói ngọt ngào chưa?”
“Chưa.”
“Vậy hai người suốt ngày ở chung làm gì?”
Tả Ý nghĩ nghĩ, ảm đạm kết luận, “Học.”
Lệ Trạch Lương mang thức uống về, hỏi: “Học cái gì?”
Hầu Tiểu Đông vội vàng vỗ vỗ vai Tả Ý, cười hề hề,
“Tôi đang dạy bạn nhỏ nhà cậu phải lập chí lớn làm việc lớn, còn phải học thật
giỏi thôi.”
Hai người đưa Tả Ý lên xe, từ bến xe đi về, anh hỏi:
“Cậu nói gì với con bé?”
Hầu Tiểu Đông cười he he thuật lại từ đầu chí cuối.
Một mình anh về lại phòng ở, đột nhiên cảm thấy căn
phòng yên tĩnh lạ thường, xem giáo trình tiếng Đức một hồi, cảm thấy hơi mệt,
liền ngã xuống giường nằm ngủ. Không biết ngủ bao lâu, cửa đột nhiên bị mở ra.
Anh còn ngái ngủ lật người qua, không ngờ có một vật
gì đó chạy ào vào, ném hành lý là nhoài lên người anh, làm anh hoảng vía.
“A Diễn──” Hai
chữ vừa ra khỏi miệng, mắt Tả Ý đã đỏ hồng. Sau đó càng lúc khóc càng lớn,
không nín được, chỉ thút thít kêu tên anh.
Anh nhỏm người dậy, cơn buồn ngủ tiêu tan hơn phân
nửa, “Sao em lại quay lại?”
“A Diễn, anh không quan tâm em.” Cô khóc nức nở nói
không thành tiếng.
Anh dở khóc dở cười, “Sao tự nhiên lại...”
“Hầu Tử nói anh không thích em. Nhưng mà A Diễn, em
thích anh, nên anh không thể không thích em. A Diễn vĩnh viễn là người của em,
bất kể em là con nít, hay em là con ghẻ. A Diễn đời này chỉ được đút thuốc cho
em, chỉ được giảng bài cho em, chỉ được mua quần áo cho em, chỉ được dẫn em đi
khám răng, chỉ được nấu cơm em ăn, chỉ được nói ngon ngọt với em, chỉ được nắm
tay em, chỉ được hôn em, chỉ được lưỡng tình tương duyệt với em, chỉ được nói
thích em. Vĩnh viễn, vĩnh viễn, vĩnh viễn đều là của em.”
Cô khóc nức nở như trẻ con, làm nũng tỏ tình lộn xộn
cả một đoạn dài. Anh nghe xong không trả lời cô, còn loáng thoáng cảm thấy nóng
ấm trong tim.
Thật lâu sau, anh mới nói: “Em còn nhỏ.”
Cô khóc mệt rồi ngủ trong ngực anh, không nghe anh
nói. Anh nhẹ nhàng hôn lên trán cô, “Nhóc Tả Ý, hãy chờ anh trở về.”
Kết quả, không kịp chờ anh về, cô đã đến Đức.
Cô ở Heidelberg gặp anh, “A Diễn, trên thế gian này,
hoá ra chỉ có anh mới là người của em.” Tuy mặt cô tươi cười, nhưng khi nói câu
này khoé mắt lại ngân ngấn nước.
Anh trước đây lấy làm lạ sao cô thích khóc đến vậy, về
sau mới biết được, đây chỉ là đặc quyền một mình anh mới có. Cô chỉ khóc trước
mặt anh.
Bây giờ đã bao nhiêu năm trôi qua, họ lại lần nữa nằm
cùng một giường.
Bên ngoài mưa phùn rả rích, rơi trên kính cửa sổ.
Lệ Trạch Lương không chợp mắt, nhìn khuôn mặt say ngủ
kế bên. Nét bầu bĩnh trẻ con của cô đã không còn, nhưng thói quen khi ngủ thích
hé miệng lại không hề thay đổi.
“Tả Ý.” Anh gọi, “Tả Ý.”
“Hửm?” Cô dần tỉnh.
“Tả Ý, anh đau.” Anh nói.
Tả Ý vội vàng bật dậy, lo lắng nói: “Làm sao đây? Chân
đau thế nào, em bóp giúp anh.”
“Không phải chân.”
“Vậy ở đâu?” Cô sốt ruột.
“Ở đây.” Anh nắm tay cô, đặt lên ngực. “Ở đây đau.”
Tả Ý nhíu mày, “Anh lại trêu chọc em.”
“Thật đó.” Anh cười mỉm, “Thật sự rất đau.” Tiếng nói
vừa dứt liền kéo cô vào lòng.
Anh nhìn trán cô, thì thào
tự nói, “Một lần đau ở chỗ này, nên lần này anh sẽ bắt đầu từ đây.” Lập tức, nụ
hôn nồng nàn triền miên rơi xuống.