Hơn hai năm trước, trong lễ đính hôn tổ chức nội bộ trong gia đình Kỳ - Lục, lần đầu tiên Lục Trác Niên được gặp người đính hôn cùng anh trai mình. Người ấy mặc âu phục, ngồi ngay ngắn bên cạnh anh cả, lúc lắng nghe người khác nói thì đầu hơi cúi xuống và nghiêng về phía người nói, trông cực kỳ lịch sự. Lục Trác Niên đến trễ, lúc đi vào, tất cả mọi người đều nhìn về phía hắn, ánh mắt của Kỳ Duật cũng vừa hay bắt gặp ánh mắt hắn.
Dường như Kỳ Duật không hề nghĩ hai người sẽ nhìn thẳng nhau như vậy nên vẻ mặt chưa kịp thay đổi. Thế rồi Lục Trác Niên liền tận mắt nhìn thấy anh mau chóng mỉm cười, vừa có vẻ thân thiết lại có gì đó rất khách sáo.
Từ cái nhìn lần ấy, Lục Trác Niên liền cảm thấy mình không thích người này cho lắm.
Hắn cứ nghĩ đó là lần đầu tiên mình gặp Kỳ Duật, nhưng thực ra không phải vậy.
Trước đó rất lâu, Kỳ gia vẫn đang chìm trong đau khổ vì tai họa do vụ tai nạn ngày ấy gây ra, Lục gia với tư cách là gia tộc mới nổi trong giới thương trường có đến thăm hỏi. Lần đầu tiên chính thức đến nơi ấy, ông cụ họ Lục đưa Lục Trác Niên đi cùng. Lúc ấy Lục Trác Niên vừa gây chuyện, chỉ sợ anh mình đi học về biết được sẽ “xử lý”, cho nên lúc hay tin ông nội sắp ra ngoài làm khách, hắn liền vội vàng nghĩ cách đòi đi theo.
Lần đó nhà họ Kỳ mời rất nhiều người đến để cảm ơn sự giúp đỡ của họ mấy hôm trước. Lục Trác Niên ương bướng, ông nội không nói được nên đành để hắn lẳng lặng vào nhà họ Kỳ cùng mình.
Đó cũng là khoảng thời gian khó khăn nhất với Kỳ Duật, tất cả mọi người vẫn đang bị đau thương nhấn chìm, thậm chí mọi oán hận đều trút lên anh. Dường như họ đều quên rằng Kỳ Duật mới chính là đứa trẻ trong một đêm mất cả cha lẫn mẹ, bởi vậy anh mới là người đáng thương nhất.
Kỳ Duật thường bị nhốt lại một cách khó hiểu, mới đầu anh còn kêu gào và sợ hãi, thế nhưng về sau thì quen dần, không còn gào khóc nữa, chỉ lặng lẽ chờ cho đến khi có người phát hiện rồi đưa anh ra. Chẳng ai thèm để ý xem ai là kẻ làm ra trò đùa ác ý này.
Vào lần đầu họ gặp mặt, Kỳ Duật vẫn chưa quen bị nhốt lại như vậy. Lục Trác Niên khi ấy đang chạy loanh quanh để thăm thú liền phát hiện ra anh.
Kỳ Duật bị nhốt trong nhà kho nửa nổi nửa chìm dưới lòng đất, khóc thút tha thút thít. Lục Trác Niên tai thính, vừa nghe liền dừng ngay đôi chân đang chạy loạn của mình lại, lần theo tiếng khóc thì tìm thấy cửa sổ nhà kho. Hắn quỳ xuống nhìn vào bên trong.
“Này! Em ở trong đấy làm gì thế?” Lục Trác Niên hỏi to khiến Kỳ Duật giật bắn mình. Anh chậm chạp tiến về phía cửa sổ, ngẩng lên nhìn hắn. “Anh trai nhốt ở trong này.” Kỳ Duật tủi thân nói.
Lục Trác Niên lập tức liên tưởng đến tình cảnh của mình, âu sầu nói: “Thế thì chịu rồi, chắc chắn là em phạm lỗi nặng lắm! Em hư quá.”
Chẳng ngờ Kỳ Duật nghe vậy thì giãy nảy lên, hét: “Đâu có!” Nói xong thì buồn đến mức òa lên khóc.
“Ơ ơ, em đừng khóc mà.” Lục Trác Niên luống cuống. “Bố mẹ em đâu? Bố mẹ em chắc chắn sẽ thả em ra đấy.”
“Bố mẹ… bố mẹ chết rồi.”
Đây là lần đầu tiên Lục Trác Niên gặp người tội nghiệp như vậy, chẳng biết phải nói gì, đành quỳ ở đó nghe Kỳ Duật khóc một hồi, khẽ lẩm bẩm: “Thế… thế em khóc đi. Em khóc thế đói chưa? Để anh đi lấy đồ ăn cho em nhé.”
Kỳ Duật đã từng rất thân thiết với Kỳ Trấn, hai anh em suốt ngày chơi với nhau, lúc nào Kỳ Duật cũng chạy theo sau Kỳ Trấn mà gọi anh ơi, cho nên vừa nghe Lục Trác Niên xưng “anh” thì lại càng ấm ức, nói dõng dạc: “Không cần anh!” Lúc ấy Kỳ Duật đã khóc đến mức không biết gì rồi, chẳng còn quan tâm Lục Trác Niên nói gì nữa.
“Anh là anh của em, là anh Lục! Em hiểu không vậy?” Lục Trác Niên nhổm người lên, phủi phủi chỗ đất trên quần áo, sau đó lại cúi người xuống, dí sát mặt vào cửa sổ: “Em cố chờ anh tí nhé! Để anh đi lấy đồ ăn cho, chờ anh tí thôi.”
Thực ra Kỳ Duật vẫn cứ khóc mãi không thôi. Anh ngồi phía dưới cửa sổ, khóc một chặp thì nín thinh rồi ngẩn ngơ nhìn vô định. Chẳng ngờ một lúc sau, cậu bé kia lại chạy đến phía ngoài cửa sổ, vươn người đưa đồ ăn cho anh: “Này, mau lên, mỏi lắm rồi.”
Kỳ Duật ngẩng đầu nhìn, Lục Trác Niên cứ thế dùng tay cầm thẳng vào đồ ăn, chẳng biết đã rửa tay chưa. Kỳ Duật khó chịu nói: “Bẩn.” Lúc ấy anh vẫn là cậu ấm của nhà họ Kỳ.
Cũng may Lục Trác Niên rất kiên nhẫn, bình tĩnh nói: “Bẩn tí không chết người đâu. Em cầm mau lên, chẳng biết lúc nào anh trai em mới thả em ra nữa. Ông anh đang đi tìm anh rồi, giờ anh phải đi luôn. Em… em đừng buồn, cố gắng lên.”
Kỳ Duật buồn bực không lên tiếng, cuối cùng vẫn đưa tay đón lấy.
Lục Trác Niên vừa đưa được đồ ăn liền mau miệng nói: “Cái này ý, cái này ngon lắm, với cả trà đây này, còn nóng đấy, ấy ấy, cẩn thận đừng làm đổ nhé!”
Kỳ Duật nhận lấy một đống đồ ăn, tay còn cầm thêm cốc trà, chẳng biết làm sao Lục Trác Niên lén mang được cả đống này đến đây. Thấy hắn đứng lên, Kỳ Duật theo phản xạ vội nói: “Đừng đi!”
Lục Trác Niên phủi hết bụi đất trên người, nghe vậy lại quỳ xuống: “Ừ, thế anh ở lại đây với em một lúc.”
Sau này Kỳ Duật vẫn còn nhớ rõ, nơi ấy có một khung cửa sổ nho nhỏ để lọt ánh sáng chiếu rọi vào trong, phía ngoài có một cậu bé đang quỳ và lén mang cho anh rất nhiều đồ ăn, lại còn bảo anh gọi người ấy là anh Lục. Tay của người ấy dính nhiều vụn đồ ăn, tuy nhớp nháp nhưng thật ấm áp.
Hồi trước có rất nhiều người đối xử tốt với Kỳ Duật, cho dù mẹ của anh không hề được nhà chồng yêu mến thì anh vẫn là cậu ấm nhà họ Kỳ, vẫn được họ yêu thương cưng nựng, bởi vậy làm sao có thể nhớ hết nhiều người như thế. Sau này… những người tốt bụng với Kỳ Duật quả thực rất ít, cho nên chỉ một người ấy thôi cũng khiến Kỳ Duật nhớ mãi.
Rất lâu về sau, anh mới biết cậu bé năm ấy chính là Lục Trác Niên, con trai thứ hai của Lục gia.
Sắp được nửa chặng đường rồi các cậu ưiiiii