Một giờ sáng, tiếng mưa rơi ào ào bên ngoài làm Kỳ Duật tỉnh giấc. Trong phòng tối đen và yên tĩnh, chỉ có tiếng mưa đập vào cửa kính vang vọng khắp phòng.
Kỳ Duật sốt đến đau cả đầu, cả người cũng đau nhói, họng thì khô rát, hệt như thể vừa phải nhảy vào đống lửa vậy. Anh áng chừng mình sốt cũng phải đến 40 độ, đành lấy điện thoại ra gọi cho Lục Trác Niên.
Chuông reo hồi lâu Lục Trác Niên mới nghe máy, giọng nói có hơi khàn khàn. Kỳ Duật nhắm mắt cũng tưởng tượng được cảnh tượng bên đó ướt át thế nào, nhưng giờ anh thực sự chẳng quan tâm được nhiều thế nữa. Nuốt nước bọt một hồi, anh khó khăn mở miệng: “Phiền anh giúp tôi mời bác sĩ tới đây…”
Lục Trác Niên vừa nghe thấy giọng nói khản đặc này liền cau mày, mãi mới hiểu được Kỳ Duật nói gì, hỏi: “Sao thế?”
“Sốt…” Kỳ Duật nói được từ này xong liền không cất nổi tiếng nữa, mơ màng cúp luôn điện thoại. Điện thoại rơi xuống sàn anh cũng không biết, chỉ nằm co ro lại rồi ngủ mê man.
Tới lúc tỉnh lại cũng không rõ là lúc nào rồi, trước tiên Kỳ Duật ngửi thấy mùi cồn i-ốt phảng phất, lúc mở mắt ra nhìn mới thấy kim tiêm cắm trên mu bàn tay, bình truyền dịch vẫn còn ít dịch bên trong. Mê man một hồi mới mơ hồ ngửi thấy mùi hương xa lạ khác.
Kỳ Duật hít hít rồi ngửi kỹ, đúng là mùi này bay từ trong phòng bếp ra. Anh ngay lập tức thấy đói cồn cào, muốn cất tiếng gọi nhưng chỉ phát ra mấy tiếng ho khan.
Nhưng mấy tiếng động đó cũng đủ làm người bên ngoài phát hiện ra, rất nhanh liền có người gõ cửa tiến vào.
Kỳ Duật đã từng gặp người đó, chính là thư ký thường đi cùng Lục Trác Niên, cũng là một trong số ít người biết anh với Lục Trác Niên đã kết hôn.
Anh ta chỉ đứng bên cửa chứ không đi vào trong, nói: “Thưa ngài, giám đốc Lục đang bận nên nhờ tôi chăm sóc ngài.”
Từ lúc Kỳ Duật với Lục Trác Niên kết hôn, trừ lúc đi đăng ký cần phải có hai người cùng đi thì bình thường cũng ít gặp nhau, chứ đừng nói tới có cơ hội được người khác gọi là “ngài”(*). Đột nhiên được người ta gọi vậy, Kỳ Duật chợt cảm thấy kỳ quặc mà bối rối, nhưng trên mặt lại chẳng tỏ vẻ gì, chỉ chống tay ngồi dậy rồi đặt hai tay lên chăn, hơi dựa vào nệm đầu giường, ngồi ngay ngắn rồi mới lên tiếng: “Tôi vẫn nhớ anh, anh tên gì nhỉ?”
“Đường Tân Duy.”
Kỳ Duật che miệng húng hắng ho, nói: “Vậy tôi gọi anh là tiểu Đường nhé. Cảm ơn anh, với cả…” Anh cười nhạt, “anh không cần gọi tôi vậy đâu.” Anh là đàn ông, dù kết hôn với người đàn ông khác cũng không thể vì thế mà thành “ngài” được.
Đường Tân Duy có hơi bất ngờ.
Anh không biết rõ Kỳ Duật lắm, nhưng cũng biết gia cảnh lúc trước của nhà họ Kỳ, cho dù bây giờ đã sa sút nhưng vẫn có thể kết thông gia với nhà họ Lục, có thể thấy nội tình phức tạp thế nào. Kỳ Duật là con cháu của Kỳ gia, lấy thân phận đàn ông để kết hôn với một người đàn ông khác, sau khi lấy nhau lại bị ghẻ lạnh, một mình sống trong căn nhà trống như bị chồng ruồng bỏ, lúc ốm đau cũng không có ai biết. Người ngoài thấy cảnh đó cũng thấy thương cho anh, nhưng anh lại bình tĩnh như không, chẳng hề đau buồn chút xíu nào.
Đường Tân Duy chỉ đành cho đó là do người ta được đại gia tộc dạy dỗ nên người thường không thể so được, nhanh chóng đáp lại: “Kỳ thiếu gia, anh khách khí rồi. Tôi có nấu ít cháo, giờ anh muốn ăn luôn không?”
Kỳ Duật không hề thích cách gọi “Kỳ thiếu gia” này, nhưng thế vẫn còn tốt hơn gọi anh là “ngài”. Anh không ý kiến gì nữa, chỉ mỉm cười đáp: “Ừ, phiền anh đem vào đây giúp tôi.”
Đường Tân Duy dựng một cái bàn nhỏ lên giường cho Kỳ Duật rồi đặt chén cháo gà thơm lừng lên trên. Kỳ Duật hơi rời mình khỏi chiếc nệm phía sau lưng, một tay cầm thìa, một tay hơi đỡ lấy mép bát, ngồi thẳng lưng, chỉ thi thoảng khi đưa thìa lên miệng mới vươn người ra trước một chút, sau đó nhanh chóng ngồi thẳng lại, ăn rất từ tốn, không phát ra bất cứ tiếng động nào. Mặc dù vẻ mặt mệt mỏi, trên người lại mặc đồ ngủ và ngồi trên giường, nhưng không hề thấy vẻ ốm yếu vụng về nào. Ăn xong, Kỳ Duật lấy khăn giấy chấm chấm ở khóe miệng, lau đi vết cháo không hề tồn tại rồi còn rất lịch sự cảm ơn và khen tài nghệ của Đường Tân Duy. Đường Tân Duy xua tay vội nói: “Anh không cần khách sáo với tôi đâu. Tôi để nước nóng ở bên cạnh, anh chợp mắt một lúc đi, bác sĩ nói phải nghỉ ngơi cho khỏe.”
Kỳ Duật tao nhã dựa vào đầu giường, khẽ gật đầu nói: “Anh vất vả rồi.” Nhưng không hề tỏ ý muốn nằm xuống.
Đường Tân Duy hiểu ý, nói: “Tôi ở bên ngoài, có gì xin cứ gọi.” Nói xong liền ra khỏi phòng, còn nhẹ nhàng giúp Kỳ Duật đóng cửa lại. Lúc cửa đóng vào anh vẫn thấy lạ lùng, dù đã làm việc cho Lục Trác Niên lâu như vậy, nhưng đây là lần đầu anh làm việc cẩn thận từng ly từng tí đến thế.
Lúc Lục Trác Niên trở lại, Kỳ Duật đã ngủ rồi. Chăn kéo lên tận cằm, chỉ để lộ mỗi một góc mặt, toát ra vẻ ốm yếu.
Lục Trác Niên thấy Kỳ Duật thì liền nghĩ, hóa ra cậu ấy cũng có dáng vẻ này.
Cũng không thể trách Lục Trác Niên âm thầm kinh ngạc như vậy. Từ nhỏ Kỳ Duật đã chịu sự giáo dục nghiêm ngặt, ngày thường nào có lộ vẻ yếu đuối như vậy. Lúc nào anh cũng ngồi thẳng lưng, miệng cười mỉm, từng lời nói từng hành động đều như phải theo tiêu chuẩn nghiêm khắc, nghiêm chỉnh đến kinh khủng.
Nếu không như thế thì làm sao mà lừa được ông cụ nhà họ Lục, khiến ông nhất quyết đòi đưa anh về nhà.
Vốn dĩ người kết hôn với Kỳ Duật là Lục Trác Hoa, con trưởng nhà họ Lục và là anh trai của Lục Trác Niên, nhưng đáng tiếc hai năm trước người ấy gặp nạn mà qua đời, vậy là hôn ước lại rơi xuống đầu Lục Trác Niên. Nghĩ kỹ thì chuyện này cũng có hơi vô lý, mấy nghìn năm rồi làm gì có kiểu anh chết thì em thay anh lấy người hứa hôn với anh đâu. Thế nhưng thương nhân trọng lợi, Kỳ gia sớm đã mất đi cái danh tích lũy suốt cả trăm năm, chuyện này giúp hai nhà đều có lợi, đôi bên phối hợp nhịp nhàng, người ngoài cũng chỉ có thể nói đây là cẩm tú lương duyên do ý trời mà thành.
Lục Trác Niên là con út của Lục gia, vốn đang quen lối sống phóng túng, đột nhiên lại bị bắt kết hôn với một người đàn ông, mà người này còn suýt nữa thành “anh rể” của mình, bảo là không chán ghét thì là nói dối. Hắn ương ngạnh bỏ ngoài tai lời của người nhà, không đồng ý hôn sự hoang đường này, nhưng Kỳ Duật lại tìm đến nhà, khuyên hắn nên chấp nhận quan hệ thông gia của hai nhà.
Lục Trác Niên vẫn còn nhớ rõ Kỳ Duật của ngày hôm đó, lý do thì chỉ có một: hắn bất ngờ khi thấy với chuyện ngược đời này mà Kỳ Duật cũng có thể xử lý cực kỳ tự nhiên khéo léo, cứ như thể phong cách thế gia đã ăn sâu vào máu của anh vậy.
“Tôi thực sự rất lấy làm tiếc với chuyện của Trác Hoa,” anh nói.
“Thực ra chuyện mà trưởng bối hai nhà đã an bài, tôi cũng có chút bất ngờ. Nhưng hẳn anh cũng hiểu rất rõ ý muốn của bố mình, cho dù không phải tôi, không phải Kỳ gia, thì anh cũng không thể kết hôn theo ý của mình.”
“Mà tôi… nói thật thì hoàn cảnh của tôi khi ở Kỳ gia cũng không tốt đẹp gì, tôi cần một cuộc hôn nhân để giúp thoát ra khỏi Kỳ gia.”
“Cho nên tôi thấy, chưa nói đến gia tộc hai bên, cuộc hôn nhân này đáng để chúng ta xem xét. Tôi bảo đảm sau khi kết hôn sẽ không trói buộc anh, hai ta chỉ cần bề ngoài duy trì quan hệ hôn nhân là được. Thậm chí nếu sau này anh đã nắm được quyền và muốn thỏa thuận ly hôn với tôi, tôi cũng sẽ không ý kiến gì cả.”
“Anh có người mình thích không? Ừm… là người anh muốn kết hôn ấy.” Nói đến đây, anh hơi khựng lại nhưng không lộ rõ, đại khái là hỏi người ta câu hỏi riêng tư này cũng có hơi làm khó họ rồi, nhưng rất nhanh vẻ do dự đó liền bị nụ cười quen thuộc che giấu đi.
“Nếu không có thì tôi chân thành khuyên anh nên đồng ý hôn sự này, dù gì ông Lục cũng hoàn toàn là vì lợi ích của Lục gia, mà anh lại chính là người thừa kế duy nhất của nhà họ Lục.”
Cuối cùng anh nói: “Tôi tin đây là chuyện đôi bên cùng có lợi.”
Đó là lần đầu tiên Lục Trác Niên chính thức gặp mặt Kỳ Duật, hắn kinh ngạc khi thấy Kỳ Duật có thể thản nhiên nói ra câu như vậy, chẳng kém là bao so với người xuất thân từ gia đình kinh doanh như hắn. Từ điểm này có thể thấy, anh thực sự rất phù hợp làm người nhà họ Lục.
Trước đó hai người họ không tiếp xúc với nhau nhiều, nếu có thì cũng chỉ là gặp mặt qua loa, không thể nói là đã trò chuyện thân mật được, nhưng việc này chẳng hề cản trở việc Kỳ Duật khiến Lục Trác Niên có chút ấn tượng về anh.
Một quân tử đứng đắn, vừa nhìn đã biết được giáo dục cực kỳ nghiêm khắc, nụ cười lúc nào cũng trên môi, cực kỳ nho nhã lịch sự, nhưng chẳng che được sự xa cách toát ra trên người, hành động lời nói chẳng hề có chút ấm áp, khiến người khác có cảm giác anh hờ hững cứng nhắc đến lạnh người, che mờ đi gương mặt hào hoa phong nhã ấy.
Lục Trác Niên là kẻ sống phóng túng, sao có thể để người như thế trói ở bên cạnh. Kết hôn rồi hắn chuyển ra khỏi Lục gia, mặc kệ người vừa kết hôn với mình sống ở nhà mới, nuôi tình nhân bên ngoài còn nhiều hơn cả lúc chưa cưới. Mấy người trẻ tuổi đó chưa chắc đã đẹp bằng Kỳ Duật, nhưng hắn vẫn cứ lưu luyến ở ngoài mỗi đêm, không thèm về với Kỳ Duật để tỏ rõ sự bất mãn. Kỳ Duật cũng không quan tâm đến việc hắn làm, chỉ là cho thôi việc hết tất cả người giúp việc mà Lục gia đã sắp xếp, một mình ở trong căn hộ thông tầng rộng 200 mét vuông, tự tay làm mọi việc, sống cuộc sống như đang ẩn cư.
Cho đến khi nửa đêm sốt cao, không biết cầu cứu ai, Kỳ Duật mới bất đắc dĩ gọi điện cho Lục Trác Niên, hai người họ mới gặp lại nhau. Nói chính xác thì chỉ là Lục Trác Niên đứng cạnh giường nhìn Kỳ Duật một lúc rồi ra khỏi phòng luôn.
“Thế nào?” Hắn hỏi Đường Tân Duy.
“Lúc kiểm tra thì sốt 40 độ 5, người không còn tỉnh táo nữa. Ngài ấy có bệnh sử tụt huyết áp, cho nên chắc là do lâu chưa ăn uống gì, lại thêm sốt cao nên mới ngất đi. Bác sĩ đã tiêm thuốc giảm sốt, cũng kê thêm đơn thuốc tiêu viêm với đường glucose. Lúc sáng ăn xong đo nhiệt độ thì đã giảm xuống 37 độ 4.” Khi nói chuyện với Lục Trác Niên, Đường Tân Duy lại đổi cách gọi Kỳ Duật.
Lục Trác Niên đứng trên tầng hai nhìn bao quát cả căn phòng, hờ hững ừ một tiếng, nói: “Được rồi, anh phải ở đây một ngày cũng vất vả rồi, về đi.”
Đường Tân Duy đứng yên nhìn sếp của mình, nhất thời không phản ứng kịp.
Lục Trác Niên nghiêng đầu nhìn anh ta, lại nói: “Tôi ở đây chăm sóc cậu ấy.”
Đường Tân Duy đã đi theo Lục Trác Niên nhiều năm, tự tay xử lý rất nhiều chuyện riêng của Lục Trác Niên, kể cả việc giải quyết chuyện tình nhân lộn xộn. Anh ta chưa từng thấy ai bị bệnh rồi gọi cho Lục Trác Niên liền có thể khiến hắn từ trên giường của người khác vội đi máy bay qua cả một đêm suốt mười mấy tiếng đồng hồ để đến bên mình, lại còn ở lại tự tay chăm sóc nữa. Có thể thấy với Lục Trác Niên thì tình nhân cũng chỉ là tình nhân mà thôi, dù tình cảm có sâu đậm thì cũng chỉ đến thế, chẳng thể so được người mình đã kết hôn và là người duy nhất được ông nội chấp nhận. Địa vị cao như thế, Lục Trác Niên dù có hồ đồ cũng chỉ dám lạnh nhạt người ấy chứ nào dám để người ấy có mệnh hệ gì.
Nghĩ vậy, Đường Tân Duy định thần lại, điềm tĩnh nói: “Vâng. Bác sĩ nói buổi tối phải thường xuyên theo dõi thân nhiệt của ngài ấy, nếu thấy tăng nhiệt thì phải gọi ngay cho ông ấy. Đây là danh thiếp của bác sĩ Trình. Vậy tôi xin phép đi trước.” Nói xong anh hơi cúi người xuống.
Lục Trác Niên xua xua tay.
(*) Bản gốc là “phu nhân” nhưng mình dịch thành “ngài” để hợp với tiếng Việt.