Ngày 27 đăng chương 27.
Gần đến cuối năm là lúc Lục Trác Niên bận rộn nhất, còn với Kỳ Duật thì đây lại là lúc được nhàn rỗi: trường học đã vào kỳ nghỉ. Mỗi sáng anh đều dậy sớm để nấu bữa sáng, vì bây giờ không cần phải vội vàng cho kịp giờ lên lớp nên anh cũng từ tốn hơn để ăn sáng cùng Lục Trác Niên. Ăn xong bữa sáng, Lục Trác Niên đi làm, còn Kỳ Duật ở nhà đọc sách để chuẩn bị cho luận văn của mình. Ngẫm kỹ thì Lục Trác Niên đã đưa anh đi ăn ở rất nhiều nhà hàng, sau khi được nếm thử đủ loại món ăn đặc sắc được hắn giới thiệu, anh đều sẽ ghi lại một vài cảm nghĩ của mình. Khi nào có thời gian rảnh rỗi hoặc những lúc nghiên cứu xong, anh đều nhốt mình ở trong bếp, mỗi lần làm như vậy cũng phải đến nửa ngày. Nếu món nào anh phỏng theo nguyên mẫu thành công, ngay bữa tối hôm ấy món đó sẽ có mặt trên bàn ăn.
“Sao hồi trước lại không biết thầy Kỳ có cả cái tài này nhỉ, đúng là dẫn thầy đi ăn ở ngoài không uổng công tí nào.” Lục Trác Niên không khỏi thán phục. Kể từ lần gọi Kỳ Duật là “thầy Kỳ” ở trường, hắn bắt đầu thường gọi anh theo kiểu này.
“Bây giờ tôi khá rảnh nên mới có thời gian để nghiên cứu.” Kỳ Duật nói như thể việc này rất dễ dàng vậy, nhưng Lục Trác Niên đâu hề biết rằng, để có thể làm lại một món ăn mới nếm thử một lần, anh đã phải tốn bao nhiêu thời gian vào bếp. Với những món không thành công, Kỳ Duật đều tự mình lặng lẽ ăn hết. Dường như ngay từ khi còn rất nhỏ anh đã làm như thế rồi, cho dù những món này đều là sản phẩm thất bại thì vẫn dễ ăn hơn những món làm hỏng hồi anh mới học nấu ăn.
Lục Trác Niên lại cảm khái: “Giá mà trưa về nhà ăn cơm được thì tốt quá.” Thực ra hồi mới chọn nhà cho hai người, hắn cũng đã suy tính đến chuyện này, cho nên căn nhà khá gần với công ty. Bình thường thì buổi trưa về nhà cũng được, nhưng dạo này quá bận bịu nên có những khi phải tối muộn hắn mới tan làm.
Kỳ Duật ngẫm nghĩ rồi đáp: “Để trưa tôi nấu xong thì mang qua cho anh nhé.”
Lục Trác Niên ngạc nhiên: “Thật á?”
Kỳ Duật mỉm cười: “Thật mà.”
Lục Trác Niên đấu tranh tư tưởng một hồi rồi lắc đầu: “Thôi thôi, thầy Kỳ à, thầy phải hiểu rõ mình làm nghề gì chứ. Thầy là thầy giáo mà, có phải đầu bếp đâu.”
“Bây giờ đang là kỳ nghỉ mà, tôi đóng vai đầu bếp của anh cũng có sao đâu. Buổi trưa đằng nào tôi cũng phải ăn, coi như làm thêm một suất cho anh luôn. Với cả công ty anh cũng không xa lắm, nếu lái xe thì chắc chỉ mất chưa đầy hai mươi phút là tới nhỉ?” Kỳ Duật thật thà đáp. Anh chưa đến công ty của hắn bao giờ nên mới hỏi vậy, nhưng Lục Trác Niên thì chỉ chú ý đến hai tiếng “của anh” mà thôi, mấy lời phía sau là gì hắn chẳng còn nghe thấy nữa.
Vậy là chuyện này được quyết định như vậy.
Lục Trác Niên muốn để Kỳ Duật xuất hiện vào bữa tiệc cuối năm chứ không muốn để người trong công ty thấy anh ngay từ lúc này, bởi vậy nên lần nào hắn cũng chờ Kỳ Duật gọi điện đến là tự mình đi thang máy xuống lấy đồ ăn. Có mấy lần Kỳ Duật đến đúng lúc hắn đang bận, hắn cũng phải tạm ngừng lại, xuống lấy hộp cơm rồi lại đi lên làm tiếp. Kỳ Duật cũng tinh ý phát hiện ra hắn không muốn mình xuất hiện trong công ty, nên về sau anh ngồi luôn trên xe, đưa hộp cơm cho hắn qua cửa xe, kín đáo đến không thể kín đáo hơn.
Những người có vẻ ngoài bắt mắt thường sẽ thu hút rất nhiều sự chú ý. Hồi trước mọi người đã âm thầm truyền tai nhau tin đồn về tình trạng mối quan hệ của Lục Trác Niên, nhưng tin đồn nào cũng chỉ là nửa thật nửa giả, không thể tin cậy được. Bây giờ hắn cứ đường hoàng đi thang máy xuống lấy hộp cơm, lúc đi lên đi xuống không biết đã gặp biết bao nhiêu người, đôi bên cũng chào hỏi lẫn nhau nên cũng được coi là mọi người tận mắt nhìn thấy “hoa đã có chủ”.
Đồng nghiệp làm việc cùng hắn thấy hắn ngày nào cũng có người đưa “hộp cơm tình yêu” cho thì đều ngưỡng mộ cực kỳ. Lục Trác Niên vốn chẳng phải kẻ hẹp hòi, mà đồ ăn Kỳ Duật chuẩn bị cho hắn cũng rất đầy đủ, cho nên thi thoảng hắn lại cho đồng nghiệp nếm thử một ít, trong lòng cũng thầm có ý muốn khoe khoang. Hắn đã đưa rất nhiều người đi ăn, bạn bè có mà người tình cũng có, và hắn cũng rất thích cảm giác chia sẻ những món ăn mình thích cho người khác. Những người có phẩm chất tốt lại hiểu cách đối nhân xử thế như hắn thường được nhiều người theo đuổi. Người ca ngợi hắn thì nhiều nhưng người biết đáp lại cái tình của hắn thì chỉ có Kỳ Duật.
Cảm giác này rất khó hình dung, nói chung là còn tuyệt vời hơn cả cảm giác khi ăn soufflé lần trước, cho nên việc này cứ thế trở thành chủ đề trên vòng bạn bè của Lục Trác Niên gần đây. Hắn không quan tâm lắm đến bình luận ở dưới, cứ đúng giờ hàng ngày là đăng ảnh mới. Cho đến một ngày, Lục Trác Niên tiện tay mở bình luận ra xem thì mới phát hiện ra, Kỳ Duật chưa từng bình luận hay thích bài viết nào của hắn cả.
Hắn tìm Kỳ Duật rồi nhắn tin hỏi: “Đang làm gì đấy?”
Hắn cứ nghĩ anh đang ở nhà đọc sách hay dọn nhà chi đó, chẳng ngờ một lúc sau, Kỳ Duật đã trả lời: “Đi dạo phố với mẹ.”
Câu trả lời này nằm ngoài dự đoán của Lục Trác Niên. Hắn còn chưa kịp phản ứng đã nhìn thấy tin nhắn mới từ Kỳ Duật: “Chắc trưa nay tôi không kịp về nấu cơm đâu.”
Hắn dường như có thể nhìn thấy câu “xin lỗi” xuyên qua dòng chữ này nên vội vàng nhắn lại: “Thế để tôi ăn ở nhà ăn với đồng nghiệp, cậu cứ đi chơi với mẹ đi.”
“Vâng.”
Vậy là hắn cũng không tiện đưa ra mấy lời chê trách với anh nữa. Lục Trác Niên yên lặng cất điện thoại đi, quyết định biến việc này thành chủ đề trong bữa tối.
Nhưng hắn lại không thể ngờ rằng, đến chiều Kỳ Duật lại gửi tin nhắn cho mình: “Mẹ bảo tối nay muốn ăn ở ngoài.”
Lục Trác Niên lập tức nghi ngờ mẹ mình cố tình làm thế.
Từ trước đến nay, Du Vi không phải người thích bỏ ra nhiều thời gian để dạo phố mua đồ. Bà có nhãn hiệu ưa thích riêng, khi nào có đồ mới thì bà xem catalog, ưng món nào mua món ấy, thậm chí có những lúc còn lười mặc thử. Cho dù có nổi hứng muốn đi dạo phố, bà cũng chọn đồ rất nhanh. Lục Trác Niên còn nhớ có lần bà đi cùng một người bạn nửa buổi chiều, lúc về bà còn chê người đó lề mề, từ ấy trở đi bà không còn đi mua đồ cùng người bạn đó nữa.
Thế mà sao đến lúc đi với Kỳ Duật thì lại đi suốt từ sáng đến chiều cũng chưa xong?
Vậy là hắn gọi luôn cho Kỳ Duật. Mới có một lúc mà vừa rồi người gửi tin nhắn là Kỳ Duật, đến lúc nhận điện thoại lại thành Du Vi.
“Tiểu Duật đang thử quần áo, mày gọi đến làm gì?”
Lục Trác Niên bất lực nói: “Mẹ à, con có phải con ruột của mẹ không vậy?”
Du Vi cười đáp: “Làm sao? Người ta ngày nào cũng nấu cơm rồi đưa cơm cho mày thì được, nhưng đi chơi với mẹ một tí thì lại không được à?”
“Mẹ con mình dù gì cũng là ruột rà máu mủ, ý mẹ là gì thì cứ nói thẳng ra đi.”
Du Vi mặc kệ trò mèo của hắn, ung dung nói: “Bây giờ đang là giờ làm việc cơ mà nhỉ? Mày không có thời gian ăn cơm nên bắt người ta ngày nào cũng đưa đến tận miệng, thế mà bây giờ lại có thời gian gọi điện cho mẹ để chuyện phiếm à?”
Lục Trác Niên đỡ trán, vẻ mặt đầy sự bất lực, giờ thì hắn chắc 100% là Du Vi đang trêu mình rồi.
“Thôi con xin mẹ, con nhận lỗi được chưa ạ?”
“…Ôi cha, bộ này đẹp lắm tiểu Duật à, con quay ra đây cho mẹ xem nào. Chà, eo của con đúng là…” Du Vi ngay lập tức chuyển sự chú ý sang chỗ khác, quăng luôn Lục Trác Niên đang ở đầu dây bên kia sang một bên.
Lục Trác Niên nghe thấy Kỳ Duật đứng bên cạnh nói chuyện, không biết là do tâm lý hay là gì mà hắn cứ có cảm giác giọng của anh có gì đó ngượng ngùng. Anh hỏi nhỏ: “Anh Trác Niên nói gì vậy ạ?”
Kỳ Duật chưa từng gọi hắn như vậy, thậm chí đến tên hắn còn hiếm khi gọi. Trái tim Lục Trác Niên đập “thịch” một cái, hắn liền nói: “Khi nào tan làm con sẽ qua đón hai người đi ăn cơm, được không? Hôm nay hai người mua gì cứ tính vào thẻ của con.”
“Thế không được, lúc hai đứa đứng cùng nhau thì mẹ đây thành cái bóng đèn à?” Du Vi một mực từ chối.
Lục Trác Niên đành nói: “Thế thì con đưa cả bố đi cùng.”
Lúc này Du Vi mới hài lòng cúp máy.
Vừa rồi khi nói chuyện, Kỳ Duật không biết Du Vi còn chưa cúp máy. Thấy bà bỏ điện thoại ra, anh mới tưởng hai người đã nói xong rồi.
Du Vi đưa điện thoại cho anh, khó hiểu hỏi: “Sao mặt đỏ hết lên thế kia?”
“Chắc vừa nãy thay đồ nên hơi nóng mẹ ạ.” Kỳ Duật cười đáp.
“Niên Niên bảo tí nữa nó với bố sẽ qua. Ây chà, hay quá đi, cả nhà mình chưa ăn ở ngoài bao giờ.” Trông Du Vi có vẻ rất vui. “Dạo gần đây Niên Niên với bố nó không hòa thuận cho lắm, hai người ấy không tỏ vẻ gì trước mặt mẹ, nhưng mẹ nhìn là biết ngay. Bố con rất cứng đầu, còn Niên Niên ấy hả, không phải mẹ tự khen con mình đâu, nhưng tính khí của nó tốt lắm. Ấy thế mà cứ lần nào đụng phải bố nó là như bị lây tính khí ấy, hai người ương bướng như nhau.”
Trong lúc nói chuyện, Du Vi đã kéo Kỳ Duật xoay một vòng. Bà hài lòng nói: “Rồi, đến lúc đó thì mặc bộ này. Con thấy thế nào?”
Kỳ Duật chẳng có ý kiến gì, chỉ đáp: “Được ạ.”
Du Vi thấy anh như vậy thì bất giác cảm thấy lo âu.
“Thấy con với Niên Niên hòa thuận với nhau, mẹ cũng rất vui. Nhưng…” Du Vi không biết phải nói thế nào với Kỳ Duật. “Thằng Niên Niên ấy mà, nó ham chơi lại thích những thứ mới mẻ. Con không thể lần nào cũng chiều theo nó, nó muốn gì là con cho nấy. Chiều nó vài lần thì phải từ chối vài lần, đừng để nó coi đấy là điều đương nhiên. Đàn ông… Ý mẹ là, với một vài người đàn ông thì mình phải lạt mềm buộc chặt mới được.”
Kỳ Duật cảm thấy hình như Du Vi hiểu nhầm quan hệ giữa anh với Lục Trác Niên thì phải, nhưng anh cũng không giải thích gì mà chỉ nói: “Con biết rồi ạ.”
Có lẽ là do Kỳ Duật mất cha mẹ từ sớm nên càng ngoan ngoãn hơn những đứa trẻ khác. Du Vi là người làm mẹ, thấy vậy cũng rất đau lòng. Bà xoa đầu Kỳ Duật, nói: “Tiểu Duật à, con cứ thể hiện cảm xúc của mình đi, không sao đâu con. Cho dù có cãi vã gì thì chung quy vẫn là người nhà cả, tình cảm sẽ càng khăng khít hơn.”
Kỳ Duật có rất nhiều lời có thể nói, ví dụ như Lục Trác Niên đối xử rất tốt với anh, anh sống ở nhà họ Lục cũng rất ổn, chẳng có chuyện gì cần phải bực bội cả. Nhưng cuối cùng anh lại chẳng nói được gì nhiều, chỉ biết đáp gọn một câu “vâng” mà thôi. Lúc đáp lại anh đã nghĩ, có lẽ chỉ có những người cha người mẹ thế này, chỉ có gia đình như thế này thì mới có thể nuôi dưỡng ra một Lục Trác Niên như vậy. Hắn vừa phóng khoáng lại vừa rực rỡ, thi thoảng lại gần thì sẽ phát hiện ra hắn ấm áp đến nhường nào.
Dù Kỳ Duật đã cố gắng kìm chế và tỉnh táo, nhưng vẫn không tránh khỏi cảm thấy ước ao vài phần.