Lương Sinh Liệu Đôi Ta Có Thể Không Đau Thương

Chương 21: Chương 21: Đừng Nói Tiểu Cửu Tôi Không Nhắc Trước Cho Cậu




Tôi chưa từng nghĩ sẽ gặp lại Trình Thiên Hữu. Hơn nữa lại còn ở tình huống tồi tệ như thế này.

Tôi và Tiểu Cửu đi dạo phố đến tối, Tiểu Cửu cũng không mua gì mà chỉ đi dạo. Đến tám giờ tôi mới nhớ đã đồng ý sáu giờ đến ga tiễn Kim Lăng.

Tôi nói với Tiểu Cửu: Lần này xong rồi, Kim Lăng sẽ nổi giận cho coi.

Tiểu Cửu cười: Dù sao Khương Sinh cậu cũng đã đắc tội với tôi rồi, còn sợ đắc tội với người khác nữa à.

Tôi không thèm để ý đến cô, còn cô ấy thì cười làm lành, nói: Khương Sinh, tôi dẫn cậu đến ngõ Loan ăn tôm càng hấp. Coi như chịu tội với cậu được chưa?

Ngõ Loan là nơi hẻo lánh của thành phố. Nhưng rất nhiều đồ ăn vặt đều tập trung ở nơi này, người tới đây ngoại trừ học sinh thì là người dân có tầng lớp thấp. Chỉ có điều đồ ăn ngon ở đây không phải tầng lớp cao có thể thưởng thức dễ dàng.

Tôi và Tiểu Cửu cười nói cua vào ngõ Loan, nhưng vừa tới ngõ đã thấy Trình Thiên Hữu cả người đầy máu, mặt mày tái nhợt. Xung quanh là một đám người trân trối vây nhìn, không ai trong bọn họ bước tới cũng chẳng có người nào gọi một cuộc điện thoại. Tiểu Cửu vừa thấy anh ta thì kéo tôi bỏ đi.

Tôi cố chấp đẩy Tiểu Cửu ra, như trúng tà mà chạy đến bên Trình Thiên Hữu. Lay lay cánh tay anh ta: Chú sao thế? Sao lại thế này?

Anh ta yếu ớt nâng mắt nhìn tôi một cái, đôi môi tím ngắt khẽ mấp máy: Khương… Khương Sinh, gọi cho Ninh Tín. Nói xong thì ngất luôn.

Tôi cuống quít lấy điện thoại trong túi anh ta ra, tìm số của cô gái tên Ninh Tín rồi gọi. Giọng nói run rẩy mơ hồ truyền tới, tôi nói: Cô mau đến đây đi, anh ta ở ngõ Loan…

Sau khi ngắt điện thoại, tôi mới giật mình phát giác, Ninh Tín, đúng là cái tên quen thuộc. Ninh Tín trong điện thoại của Thiên Hữu có phải là Ninh Tín mà tôi, Lương Sinh và Bắc Tiểu Vũ gặp ở KFC không? Xinh đẹp như khói, dịu dàng như ngọc. Kinh doanh nơi ăn chơi trác tác mà Bắc Tiểu Vũ nói- Ninh Tín, biệt lai vô dạng.

Tôi lấy khăn tay cầm máu cho Trình Thiên Hữu, Tiểu Cửu mặt không chút cảm xúc đứng cạnh tôi, cô nói: Khương Sinh, sao cậu phải khổ thế chứ? Sao còn chuốc lấy phiền phức lên người mình hả, Trình Thiên Hữu không phải kẻ mà cậu có thể chọc tới. Tớ đã nói rất nhiều lần rồi, sao cậu lại không nghe cơ chứ!

Tôi nói: Tiểu Cửu, tôi chỉ trêu anh ta một lần, nhưng anh ta bị thương đến mức này thì không thể không quản được.

Tiểu Cửu nói: Được lắm, tớ biết cậu là tiểu Bồ Tát, tiểu tiên nữ, nhưng mà Khương Sinh à, nếu sau này có phiền phức gì thì đừng trách Tiểu Cửu tớ không nói cậu trước.

Tôi nhìn máu của Trình Thiên Hữu nhuốm đầy khăn, lòng lại hơi đau. Tôi nói: Tiểu Cửu, cậu đừng biến mọi chuyện trở nên bi quan như thế.

Tiểu Cửu lắc đầu, không nói lời nào.

Ninh Tín chạy vào ngõ Loan, thấy Trình Thiên Hữu nằm dưới đất, cô không nói câu nào đã trực tiếp đưa anh ta lên xe. Nhưng tôi có thể thấy chóp mũi của cô phủ một lớp mồ hôi, đôi mắt cô lại toát ra nét đau lòng.

Cô đưa một xấp tiền mặt cho tôi, nói lời cảm ơn rồi lái xe rời đi.

Một khắc ấy, giống như cô đã quên mất chúng tôi từng gặp mặt. Là vì gương mặt của tôi dễ quên hay vì Trình Thiên Hữu bị thương nên ánh mắt cô không thèm để tâm tới người khác đây.

Tôi ngây ngốc đứng ở ngõ Loan. Tiểu Cửu kéo tay tôi chay, cô nói: Mẹ nó Khương Sinh, cậu khờ quá, cầm nhiều tiền thế này còn không chịu chạy, muốn bị cướp à.

Tiểu Cửu nói xong thì tôi chợt tỉnh ngộ. Tôi có cảm giác, cô gái tên Ninh Tín kia đã ném một quả lựu đạn vào tay tôi rồi. Nghĩ tới đây, sống lưng tôi lại chợt thấy ớn lạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.