Vị Ương vẫn ở Ngụy Gia Bình, Lương Sinh khuyên cô nên sớm về nhà nhưng Vị Ương giận dỗi không nghe lời Lương Sinh khuyên.
Tôi hỏi Lương Sinh: Vị Ương giận người nhà cô ấy à? Đây gọi là bỏ nhà đi hả anh?
Lương Sinh nói: Anh chỉ biết cô ấy giận người nhà nhưng không biết là vì chuyện gì. Cô nàng Vị Ương này cái gì cũng tốt, chỉ có điều tính cách quá quật cường.
Tôi vừa nghe xong, lập tức cười tươi hỏi: Anh, còn em thì sao?
Lương Sinh cười: Em à? Em thì có gì tốt à?
Tôi vừa nghe xong thì mặt trầm xuống. Lương Sinh cười nói: Khương Sinh, em không chịu chấp nhận lời nói thật của người khác.
Anh vừa nói thế thì tôi cũng khóc luôn.
Đột nhiên Lương Sinh nhớ ra cái gì: Hay là em với Tiểu Cửu đi khuyên Vị Ương đi, con gái với nhau dễ nói chuyện hơn.
Lúc này, Tiểu Cửu nói chen vào: Lương Sinh, lẽ nào cậu không thấy cô nàng kia rất dữ à, tôi với Khương Sinh có thể đối phó với cô ta được sao?
Bắc Tiểu Vũ vừa nghe xong thì cười đến sưng mặt: Tiểu Cửu, cậu đừng có chọc cười nữa, muốn nói thì nói Khương Sinh không phải đối thủ của người đàn bà đanh đá, còn về phần cậu há, cậu thực chất đã giống với người đàn bà đanh đá rồi, cậu còn ở đây nói bậy gì chứ? Giả ngây thơ à?
Mặt Tiểu Cửu lập tức căng lại, cô vung tay về phía Bắc Tiểu Vũ: Cậu nói… còn nói nữa, cậu không nói đâu ai nói cậu câm, con mẹ nó tôi bóp chết cậu!
Bắc Tiểu Vũ lập tức xin tha: Nữ đại vương, cậu tha cho tôi đi, sau này tôi không dám nữa.
Tiểu Cửu kéo tay tôi: Khương Sinh, tớ không vào địa ngục thì ai vào? Không phải chỉ là “đố phụ” thôi sao? Tớ có gì phải sợ, đi!
Tôi nói: Chị gái này, chắc chắn tớ không được rồi, tớ vừa gặp Vị Ương thì đã run muốn chết rồi.
Tiểu Cửu cười khinh: Tốt nhỉ, cậu thế này mà ở xã hội cũ sẽ suốt ngày than thở về bà chị dâu đanh đá rồi, rau xanh còn hạnh phúc hơn cậu!
Tôi hạ quyết tâm: Được, tớ đi với cậu.
Dù thế nào thì tôi cũng không nên để Tiểu Cửu coi thường đúng không? Tôi hỏi Lương Sinh: Anh, Vị Ương ở đâu?
Lương Sinh sực tỉnh, nói: Anh cũng không biết, vừa rồi thấy còn ở trong phòng.
Vì thế, chúng tôi phải chia nhau ra tìm Vị Ương.
Tôi và Tiểu Cửu tìm thấy Vị Ương ở cầu Thanh Thủy, đột nhiên, trời chuyển sắc, bầu trời đột nhiên đổ mưa to, chưa tới một khắc, cả người tôi và Tiểu Cửu đều ướt đẫm. Chúng tôi gọi Vị Ương: Vị Ương, Vị Ương.
Có thể cô vội tránh mưa nên không nhìn về phía chúng tôi, hơn nữa tiếng mưa quá lớn, át đi tiếng của chúng tôi.
Lúc này, tôi đột nhiên nghe thấy tiếng kêu cứu của Vị Ương, lúc này cô không còn ở trên cầu, lòng tôi chợt thắt lại, cầu Thanh Thủy những ngày mưa rất trơn, bình thường cũng có người rơi từ trên cầu xuống sông.
Tôi vội vàng nhìn về phía sông, màn mưa xối xả khiến tầm nhìn trở nên hạn chế, khi tôi phát hiện ra Vị Ương thì cô đã bị đẩy ra xa rồi. Khi đó, tôi cũng không nghĩ gì nhiều, não trống rỗng cứ thế nhảy xuống sông. Tôi cũng không phải quá ghét Vị Ương. Cũng không muốn lỡ như tôi chết đuối sẽ không còn gặp lại Lương Sinh nữ.
Tôi bơi thẳng đến chỗ Vị Ương thì cô đang hấp hối, cơ thể nghiêng ngả dập dềnh, giống như sẽ chìm xuống đấy sông bất cứ lúc nào. Tôi ra sức kéo cô lại rồi liều mạng bơi vào bờ.
Mưa rơi như trút nước che khuất đường nhìn của tôi, thể lức của tôi cũng dần cạn kiệt. Tôi nghe thấy tiếng Tiểu Cửu la sức hét trên bờ, cô nói: Khương Sinh, Khương Sinh, ngàn vạn lần đừng có chết đuối đó.
Lúc bơi đến gần bờ sống, tôi đột nhiên thấy bóng của Lương Sinh và Bắc Tiểu Vũ, Lương Sinh chạy như điên. Lúc này, một cơn gió lớn thổi đến khiến hồ nhấp nhô mạnh, đột nhiên, Vị Ương trượt khỏi tay tôi, cơ thể tôi cũng mất đi ý thức. Lúc này, Lương Sinh càng ngày càng gần. Trong đầu tôi chợt hiện lên một suy nghĩ buồn cười, nếu Lương Sinh đến thì anh sẽ cứu ai trước? Là Vị Ương sao? Nghĩ như vậy, tim tôi chợt có loại cảm giác đau đớn mạnh mẽ. Đau, vô cùng đau. Cảm giác đau đớn này khiến tôi chợt tỉnh táo, nhanh chóng tìm Vị Ương, sau đó cố gắng níu cô lại, dùng hết sức bơi vào bờ, một khắc ấy tôi mới biết được, hóa ra thực sự có cái gọi là “biến đau thương thành động lực”.
Tôi dùng hết sức lực cuối cùng kéo Vị Ương đến bờ sông, Lương Sinh thất tha thất thểu chạy tới, tôi đem tay Vị Ương đưa tới bàn tay lạnh lẽo của anh, cười với anh. Sau đó khẽ nhắm mắt lại, từ từ chìm xuống đấy sông. Tôi phải cố gắng nín thở dưới đáy sông, nếu không, tôi sẽ khóc mất. Em không muốn anh nhìn thấy em khóc.
Khi tôi từ dưới hồ ngoi lên, Lương Sinh đang ở bờ sông lo lắng hô hấp nhân tạo cho Vị Ương, nước mưa khiến mặt họ ướt nhẹp, mặt của họ, tóc của họ, môi của họ. Cũng làm ướt mặt của tôi, tóc của tôi, môi của tôi.
Tôi đứng ở bờ sông lẳng lặng nhìn, một khắc ấy tôi đột nhiên nhớ tới sự tích nàng tiên cá. Nàng đã từng phiêu du trong nước, nhìn chàng hoàng tử của mình bị công chúa đưa đi.
Cuối cùng, nước mắt của tôi kiềm không được mà rơi xuống.
Lúc này Vị Ương cũng tỉnh lại, Tiểu Cửu và Bắc Tiểu Vũ đỡ cô rời đi. Lương Sinh yên lặng nhìn tôi, nước mưa chảy trên mặt anh, cũng chảy trên mặt tôi.
Tôi sợ anh nói rằng: Khương Sinh, cảm ơn em.
Thế nhưng, thực sự anh đã nói như vậy, anh nói: Khương Sinh, cảm ơn em.
Bất chợt, một câu nói đã ngăn cách chúng tôi vĩnh viễn, trước đây, tôi cho rằng Lương Sinh cùng với Khương Sinh, Khương Sinh cùng với Lương Sinh, mãi mãi không cần phải cảm ơn nhau. Bởi vì Lương Sinh là Khương Sinh, Khương Sinh cũng chính là Lương Sinh.
Tôi le lưỡi với anh, giọng nói hơi lớn: Vị Ương có sao không?
Lương Sinh nói: Không sao, chỉ bị sặc nước thôi. Bọn Tiểu Cửu đã đưa cô ấy về rồi.
Người khác có thể quên rằng tai phải của Lương Sinh bị yếu, nhưng tôi thì không thể quên được. Mỗi lần anh nghe người khác nói chuyện đều phải nghiêng về bên trai, mà chỉ có một mình tôi là anh không cần như vậy, vì qua nhiều năm rồi nhưng tôi vẫn nhớ tai phải của anh bị thương, cho nên tôi phải nói lớn hơn, để anh nghe rõ hơn.
Không biết Lương Sinh có còn nhớ hay không, vì thế tôi từng lén khóc, tôi nói: Anh, em tình nguyện mình trở thành kẻ điếc.
Mà anh nói: Đồ ngốc, Lương Sinh là con trai nên không sao cả. Em là con gái, trở thành người điếc sẽ không ai thèm lấy.
Tôi vờ tức giận nói với Lương Sinh: Lúc nãy em chìm xuống sông, anh không sợ em gặp chuyện gì sao?
Lương Sinh nói: Không sợ, bởi vì đây là thói quen xấu từ lúc nhỏ của em, có chuyện gì không vui thì thích chìm xuống đáy nước.
Thế nhưng tôi không cam lòng, tiếp tục hỏi: Nếu em chết đuối thật thì làm sao?
Lương Sinh kéo tôi đến bên cạnh nói: Hỏi nhiều vậy làm gì chứ? Nếu thật sự có chuyện như vậy thì uống công anh làm anh trai em mười hai năm rồi.
Tôi bắt đầu run rẩy, nói: Sai rồi, em sắp mười bảy rồi, anh làm anh trai em mười ba năm.
Lương Sinh cười, lấy tay che mưa cho tôi.
Tôi đột nhiên thấy rét run, hơn nữa cảm giác này càng lúc càng rõ ràng, tôi nói: Lương Sinh, sao em thấy lạnh thế này?
Lương Sinh đưa tay sờ trán tôi nói: Khương Sinh, xong rồi, đầu em nóng rần lên rồi!