Lương Sinh Liệu Đôi Ta Có Thể Không Đau Thương

Chương 1: Chương 1: Lương Sinh, Sao Cứ Mãi Không Thể Buông Bỏ




Năm mười ba tuổi, bỗng nhiên tôi có một thói quen rất xấu.

Thói quen của tôi là nửa đêm thức dậy, mở to mắt để có thể thấy rõ mấy tờ báo dán trên trần nhà. Nhưng mà, màn đêm tối mịt, tất cả chỉ phí công mà thôi.

Bóng tối cứ như vậy mà nuốt trọn thân thể tôi, tôi nấp trong chăn co lại thành một cục. Tôi nghĩ, làm sao tôi có thể tìm được một người xinh đẹp yên tĩnh như nước trong tiểu thuyết chứ? Tôi chỉ có thể nghe thấy tiếng ho khan của ba vào nửa đêm, còn có tiếng thở dài của mẹ, hay là tiếng hít thở đều đều của Lương Sinh khi ngủ say.

Tôi đã nhìn thấy dáng vẻ lúc ngủ của Lương Sinh, anh thích nằm nghiêng, cái đầu nhỏ nằm trên gối, hàng lông mi dài khi nhắm mắt giống hai con thiên nga đang ngủ say, hai cánh mũi bởi vì thở mà khẽ run, làn da trắng hồng rất khó thấy được ở mấy đứa trẻ vùng Ngụy Gia Bình này. Cho nên, ý thức của một đứa trẻ như tôi thì Lương Sinh và tôi không giống nhau, cùng toàn bộ trẻ con ở Ngụy Gia Bình cũng không giống. Tôi thích lúc anh ngủ trưa, dùng cây cỏ non chọt vào tai anh, thấy anh bởi vì bị nhột mà tỉnh lại, tôi lại nấp ở bên mép giường của anh, học con mèo Tiểu Mễ kêu mấy tiếng. Lương Sinh không mở mắt cũng có thể đoán được là tôi, miệng nói gì đó không rõ: Khương Sinh, đừng quậy, ngủ đi.

Anh tên Lương Sinh, còn tôi là Khương Sinh.

Trước năm bốn tuổi, anh và cuộc sống của tôi không có chút dính dáng gì.

Năm bốn tuổi, mặt trời giữa trưa xinh đẹp lơ lửng sau triền núi, nét mặt mẹ lạnh nhạt đưa một người xinh đẹp như những bé trai chỉ thấy trên TV đến trước mặt tôi, nói: Khương Sinh, đây là Lương Sinh, sau này sẽ là anh trai của con.

Bốn tuổi, có những ký ức mơ hồ của một đứa bé, trong mắt tôi chỉ có đất, cọng cỏ, đuôi chó, hoa, nhưng lại không biết cái gì là tai họa nhân gian! Số phận trêu ngươi! Lại càng không biết mấy ngày này trong Ngụy Gia Bình xảy ra một trận sập mỏ than vô cùng khốc liệt! Gặp nạn có bốn mươi tám công nhân và hai phóng viên. Trong mắt tôi, bầu trời của Ngụy Gia Bình vẫn xanh như vậy, nước vẫn xanh như vậy. Cho nên lúc mẹ đưa Lương Sinh đến trước mặt tôi, thì trước mặt dùng giọng nói trong trẻo gọi anh Lương Sinh, sau lưng anh lại làm mặt quỷ với anh.

Có thể là tôi làm mặt quỷ thật sự quá xấu, cho nên khiến Lương Sinh xinh đẹp sợ quá mà khóc.

Lúc Lương Sinh khóc thì dùng hai tay che mặt, cố gắng nén lại tiếng nấc. Trẻ con ở Ngụy Gia Bình có khóc cũng không được lịch sự như anh, chúng đều trực tiếp há mỏ mà khóc, khóc đến kinh thiên động địa, như mấy đứa tâm thần. Cảm tình của tôi với Lương Sinh tăng lên nhiều khi nhìn cái bộ dạng khóc lịch sự của anh.

Lúc Lương Sinh mới tới thật sự là thích khóc vô cùng, mỗi đêm tôi đều nghe thấy tiếng nức nở của anh.

Tôi ôm lấy cái gối đến bên chỗ anh, trong đêm tối trừng mắt nhìn anh khóc. Bóng đêm mơ hồ, tôi có thể nhìn thấy bờ vai của anh rất nhỏ, cái đầu đen đen cũng run run.

Tôi nói: Nếu Lương Sinh anh sợ bóng tôi thì Khương Sinh này có thể ngủ cùng anh.

Anh giống như không thích tôi lắm, một bên khóc một bên ý kiến: Ai sợ bóng tối chứ?

Tôi ngốc ngốc đứng nhìn Lương Sinh khóc.

Anh xoay người, đôi mắt hồng hồng, anh nói: Có gì hay mà nhìn hả?

Tôi bĩu môi một cái, giống như con cá nhỏ chui lại trong chăn, đên bên cạnh mẹ, tôi nói: Mẹ, có phải người thành phố cảm thấy khóc còn hạnh phúc hơn ăn kẹo phải không?

Hạnh phúc là tự đầu tiên tôi học được cách diễn đạt, nhưng mẹ lại không khen tôi mà chỉ đắp kín chăn lại cho tôi, nói: Khương Sinh, con phải nhớ rõ, Lương Sinh là anh trai của con! Không phải là người thành phố! Sau này không được nói bậy, con nhất định phải nhớ kỹ, Lương Sinh là anh trai con!

Giống như thánh mệnh khó làm trái, lúc tôi bốn tuổi cùng với Lương Sinh sáu tuổi, không thể buông bỏ. Tôi cũng không thể không biết điều mà hỏi, cậu bé Lương Sinh kia tại sao lại đột nhiên vào nhà của chúng tôi?

Chỉ có thể chấp nhận, anh là anh trai, còn tôi là em gái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.