(Biệt lai vô dạng: không thấy người kể từ lúc chia tay)
Bắc Tiểu Võ từ hôm bị mất tiền đến nay đều cùng tôi và Lương Sinh cùng nhau ăn cơm, tiết kiệm được vài ngày. Vài ngày ăn rau xanh đã khiến cậu ta không thể chịu nổi được, cuối cùng đành phải gọi cho ba mình khóc lóc kể lể.
Tôi ở bên này nghe mà cảm giác giống như đang kể lại cuộc thảm sát đầy máu và nước mắt của dân tộc. Ba của bắc Tiểu Vũ không hề nghĩ ngợi gì mà gửi tiền ngay lập tức.
Bắc Tiểu Vũ sau khi có tiền liền lập tức mời tôi và Lương Sinh đi ăn KFC nói xem như là bồi thường mấy ngày qua.
Nhắc đến KFC tôi lại nhớ tới cô gái tên Ninh Tín kia. Tôi liền hỏi Bắc Tiểu Vũ: Cậu còn nhớ số điện thoại của Ninh Tín không?
Ninh Tín? Bắc Tiểu Vũ nhất thời cũng không nhớ ra, liền nhìn tôi cùng Lương Sinh
Tôi nói: Chính là cô gái hôm bữa mặc chiếc váy màu xanh chúng ta gặp ở KFC hôm trước đấy.
Bắc Tiểu Vũ chợt nghĩ rồi đề nghị: Hay là chúng ta mời lại cậu ấy?
Lương Sinh nói: Anh cảm thấy cô gái đó có gì rất kỳ quái, nhưng mà tốt nhất chúng ta không nên liên lạc với cô ấy làm gì.
Tính cẩn thận của Lương Sinh thì tôi có biết. Bất kỳ một đứa trẻ nào lớn lên như anh cũng sẽ như vậy thôi.
Bắc Tiểu Vũ đồng ý với ý kiến của Lương Sinh nhưng vẫn lấy tấm danh thiếp màu hồng của Ninh Tín ra, mặt trên viết: “Ninh Tín, biệt lai vô dạng”, phía dưới ghi số điện thoại. Bắc Tiểu Vũ nói đây là tấm danh thiếp lạ nhất mà cậu từng thấy”biệt lai vô dạng” là có sao chứ? Chẳng lẽ là muốn tìm người?
Lương Sinh nói: Bất kể cô gái này có ý gì thì cũng không liên quan đến chúng ta, Bắc tiểu Vũ cậu không cần phải đoán mò.
Tôi biết ý trong lời của Lương sinh nói, vô luận thế nào Bắc tiểu Võ từ nhỏ đã học hành rất tốt. Lúc ấy chúng tôi học một khoa tự nhiên, giáo viên dạy về thời tiết, các thí nghiệm nhiệt độ không khí, thí nghiệm hướng gió. Cô giáo nói: Mọi người có thể thí nghiệm hướng dẫn bằng một phương pháp rất đơn giản, chính là dùng một vật thể nhỏ rồi quan sát vật đó nghiêng về hướng nào thì có thể biết biết hướng gió. Sau đó ba chúng tôi đều thử một lần xong chỉ có Bắc Tiểu Võ là thông minh nhất
Bắc tiểu Vũ từ nhỏ đã muốn thể hiện mình ưu tú hơn so với Lương sinh, cho nên cậu ta không ngừng nhặt một hòn đá nhỏ lên và ném vào không trung, sau đó nói với cô giáo rằng “hôm nay trời gió hạ.”
Cô giáo nghe thế thì ngất tại chỗ, cô không ngờ rằng khả năng biện hộ của Bắc Tiểu Vũ lại cao siêu như vậy.
Còn Bắc Tiểu Vũ thì làm rất nhiều chuyện hư hỏng, có lúc còn cùng đám đại gia ăn chơi sa đọa. Trước tiên phải nói đến lần chúng tôi vào KFC, dù sao cũng chỉ mình tôi là ăn nhiều nhất, còn có điều hòa tỏa khí lành lạnh cùng với mặt cửa thủy tinh lớn khiến tôi rất thích. Đột nhiên tôi nhớ tới mẹ, phải chăng bây giờ bà đang làm việc vất vả dưới ánh mặt trời chói chang? Còn con mèo Tiểu Mễ, nó đã quá già rồi, thật sự quá già rồi. Hà Mãn Hậu đang theo ba Bắc Tiểu Vũ làm việc nên không đi trộm gà ở nhà tôi nữa, nhưng hắn đi rồi thì sẽ không còn ai ức hiếp mẹ tôi nữa sao?
Tôi nhìn Lương Sinh, khuôn mặt rõ ràng rất dịu dàng nhưng lại như đang suy nghĩ điều gì đó? Nhớ ba ứ? Hay nghĩ về cây gừng chưa trổ hoa. Còn có đồng cỏ xanh tươi tốt ở thôn Ngụy Gia Bình đã gắn bó với chúng tôi thời còn trẻ con?
Đột nhiên Bắc Tiểu Vũ chỉ vào một quán đối diện rồi hỏi: Khương Sinh, nhìn kìa, cậu xem bên trên viết cái gì?
Tôi nhìn theo hướng Bắc Tiểu Vũ chỉ, quán còn đang đóng cửa, trên biển hiệu đề: “Ninh Tín, biệt lai vô dạng”! Quy mô hoành tráng vô cùng.
Bắc Tiểu Vũ chậc chậc vài tiếng: Ra là thế, chỗ này đúng là một câu lạc bộ ăn chơi mà.
Tôi thấy kỳ quái nên hỏi sao Bắc Tiểu Vũ biết “Ninh Tín, biệt lai vô dạng” là nơi ăn chơi? Bắc Tiểu Vũ nói: Cậu thật khờ quá đi, ngoại trừ chốn ăn chơi thì nơi nào lại đóng cửa vào ban ngày nữa?
Tôi gật đầu nói một tiếng: Ừ.
Trước khi về trường, tôi cố ý chạy đến trước cửa “Ninh Tín, biệt lai vô dạng”, thật khó có thể tưởng tượng được một cô gái hai mươi tuổi đầu có thể kinh doanh được một nơi giải trí lớn như vậy.
Bắc Tiểu Vũ nói: Thì ra đó là lý do vì sao cô ta đối với chúng mình tốt như vậy, hóa ra là muốn chúng ta vào làm việc ở nơi ăn chơi này, Khương Sinh thì làm vũ nữ, tớ và Lương Sinh thì làm vũ nam, thật là độc ác mà.
Tôi đột nhiên nhớ tới gương mặt xinh đẹp trong sáng của Ninh Tín ngày hôm đó, tôi nói: Bắc Tiểu Vũ, tớ thấy Ninh Tín cũng không hư đốn như lời cậu nói. Là do lòng dạ cậu hẹp hòi thôi. Dù sao cũng đừng nghĩ rằng ai cũng hư cả.
Lương sinh chỉ lo đi đường không thèm nói một lời.
Bắc Tiểu Võ nói: Lương Sinh, em gái ngốc của cậu sớm muộn gì cũng bị cậu chiều hư, đừng để cậu ấy nghi mình thông minh nữa, coi chứ sau này bị người ta đem đi bán còn không biết.
Lúc về trường, chúng tôi gặp Kim Lăng ở trước cổng, Kim Lặng cười chào. Lương Sinh dời ánh mắt đi nơi khác rồi bỏ đi, còn Bắc Tiểu Vũ thì trầm mặc đi luôn.
Kim Lăng xấu hổ nhìn tôi. Tôi cười nói: “Bọn họ vừa mới cãi nhau nên mới cộc như vậy.”
Kim Lăng gật đầu nói: “Khương Sinh, cho tớ gửi lời xin lỗi tới Lương Sinh nha, vì lúc đó tớ thấy Bắc Tiểu Vũ gây phiền phức cho Lương Sinh.”
Tôi nói: Phiền gì chứ, hai người họ là anh em, việc lần trước đã qua lâu rồi. Cậu cũng đừng áy náy gì cả, Bắc Tiểu Vũ không sao hết, cậu cứ yên tâm đi.
Kim Lăng nói: Như vậy là tốt rồi. Sau đó cô thân thiết kéo tay tôi đi vào phòng học.