Lương Sinh Liệu Đôi Ta Có Thể Không Đau Thương

Chương 27: Chương 27: Ta Và Chàng Không Thể Chết Cùng Nhau Được Rồi!




Tiểu Cửu hỏi tôi: Khương Sinh, ba mẹ cậu sao lại bệnh nặng thế này? Tôi nhìn ba đang ngồi trong sân phơi năng, Lương Sinh thì nhẹ nhàng cắt tóc ẹ, vô cùng cẩn thận. Bây giờ, tóc của mẹ đã trở nên vô cùng yếu đuối và nhạy cảm. Tôi sợ chỉ cần dùng lực một chút thì nó sẽ dễ dàng rơi xuống. Giống như sập mỏ than mười hai năm trước ở Ngụy Gia Bình, thay đổi Lương Sinh, thay đổi số mệnh của tôi. Tôi không trả lời Tiểu Cửu. Tôi rất thích giờ phút này, tôi, mẹ, Lương Sinh, sân nhà yên tĩnh, còn có tiếng gió lùa qua cây cổ thụ cao to. Nếu thời gian dừng lại ở thời khắc này, tôi sẽ vui vẻ hưởng thụ thứ không có gì tốt đẹp này, Vì nơi này có nhà của tôi, có hai người tôi yêu nhất, người mẹ già nua của tôi và anh trai thân yêu. Từ lúc nào mẹ bắt đầu trở nên trầm lặng? Trở nên không nói lời nào. Đúng vậy, cuộc sống đau đớn như vậy còn có ngôn ngữ nào để nói cho thích hợp ư? Rất nhiều sách vở, rất nhiều lời dạy tôi phải kiên cường. Tôi nghĩ đó là thứ chó má. Chỉ cần nước mắt không phải từ mắt mình rơi xuống thì bạn vĩnh viễn không biết nước mắt đau khổ chát chúa thế nào. Nếu dưới ngòi bút của Lỗ Tấn[1] là thím Tường Lâm[2] kiên cường sống đến xã hội mới, tôi nghĩ tôi sẽ điên mất. Cho nên, Lỗ Tấn còn là một nhà văn rất tôn trọng người khác, ông thím Tường Lâm phát điên rồi chết. (Chú giải: [1] Lỗ Tấn (chữ Hán phồn thể: 魯迅; chữ Hán giản thể: 鲁迅; bính âm: Lǔ Xùn; 25 tháng 9, 1881 – 19 tháng 10, 1936) là nhà văn nổi tiếng của Trung Quốc. Ông được giới nghiên cứu văn chương coi là người đặt nền móng cho văn chương hiện đại Trung Quốc và là bậc thầy của thể loại truyện ngắn. Tác phẩm nổi tiếng nhất của ông là AQ chính truyện. Xem thêm tại đây. [2] Thím Tường Lâm: nhân vật trong truyện ngắn Lễ Cầu Phúc của Lỗ Tấn, bị khinh bỉ vì có hai đời chồng. Thần quyền, cường quyền, phụ quyền, lễ giáo, gia phong làm cho thím đơ dại đến nỗi trở thành con người gỗ. Người ta cho rằng thím dơ bẩn vì lấy hai đời chồng, không ai nghe thím kể lể, không ai cảm thông cho đứa con tội nghiệp của thím và cuối cùng thím chết trong đói và rét giữa cái không khí vui tươi của ngày cầu phúc. Đọc truyện ngắn tại đây.) Còn về lời nói, nén đau thương để thuận theo biến đối, nếu như mỗi lần có tai nạn xảy ra thì, ví dụ như sập mỏ than, để người nói lời này có người thân chết trong trận sập mỏ đấy thử xem, cái gì gọi là nén đau thương thuận theo biến đổi. Cái gì gọi là kiên cường đối mặt với số phận là một lần chiến đâu? Chiến đấu với số mệnh vĩnh viễn là vì người dân? Hơn nữa chỉ có thể để số phận chọn mình, mình không có cách nào để chiến đấu! Sở dĩ kiên cường là vô ích. Hơn nữa, giống như mẹ của tôi, bà cũng không học được kiên cường, tôi tình nguyện bà học được cách rơi nước mắt còn hơn là cứ im lặng như bây giờ. Rất nhiều người muốn biết vụ sập mỏ mười hai năm trước ở Ngụy Gia Bình làm cách nào để bình thường trở lại? Người chết vì tai nạn thì bồi thường thế nào? Thế nên tôi mượn chuyện xưa của một cao nhân để đòi lại công đạo: “Khi Tần Thủy Hoàng xây Vạn Lý Trường Thành đã chết rất nhiều người, Vạn Hỉ Lương chồng của nàng Mạnh Khương cũng có ở đó. Nghe tin này, nàng Mạnh Khương cảm thấy trời xoay đất chuyển liền ngất đi, sau khi tỉnh dậy, nàng thương tâm khóc lớn, tiếng khóc khiến thiên sầu địa thảm, nhật nguyệt vô quang. Chẳng biết khóc bao lâu, chợt nghe trời đất rung chuyển, Trường Thành đổ mười mấy dắm, lộ ra không biết bao nhiêu hài cốt. Nàng Mạnh Khương cắn tay, máu chảy xuống từng giọt, nàng thầm cầu xin: Nếu là hài cốt của trượng phu thì máu sẽ hòa vào xương cốt, nếu không phải thì máu sẽ chảy ra bốn phía. Rốt cuộc, nàng Mạnh Khương đã dùng cách này tìm ra hài cốt của Vạn Hỉ Lương. Nàng ôm hài cốt trắng xóa, khóc nói: “Lão Vạn, ta và chàng không thể chết cùng nhau được rồi!” Ngày 30 tháng 11, lãnh đạo công ty than đá nhận phỏng vấn tỏ ý đổ tội: nguyên nhân tai nạn mỏ ngày 27 tháng 11 vì thợ mỏ không làm theo quy tắc, tố chất lao động của họ còn kém xa so với yêu cầu của chúng tôi. Thực ra sập mỏ mười hai năm trước cũng bị đổ tội là người lao động còn quá kém. Đương nhiên, mọi chuyện được bọn họ nói rõ ràng hợp lý nên khiến Ngụy Gia Bình mất đi sức cạnh tranh. Từ đó về sau, Ngụy Gia Bình nhanh chóng bước vào thời quản lý của ba Bắc Tiểu Vũ – thời đại của chú Bắc. Tiểu Cửu hỏi tôi: Khương Sinh, cậu đừng có ngây người ra vậy chứ? Cậu nói xem tại sao Trình Thiên Hữu biết số điện thoại của Tiểu Vũ? Làm sao anh ta biết tìm cậu như thế nào? Tôi đẩy mẹ vào phòng, cười cười với Tiểu Cửu: Bởi vì tớ là chính thê của Bắc Tiểu Vũ. Tiểu Cửu khịt khit mũi, cười nhạt: Con nhỏ ngu ngốc này, bớt phát xuân đi. Khương Sinh, tớ muốn đi shoping ở Ngụy Gia Bình, cùng tớ đi đi. Tôi vui vẻ đồng ý. Tôi hỏi Tiểu Cửu: Có muốn gọi thêm Bắc Tiểu Vũ không? Tiểu Cửu nói: Không cần, chuyện của phụ nữ, gọi đàn ông con trai tới làm gì chứ? Tôi sợ nhất là Tiểu Cửu dùng từ “phụ nữ” này, cô vừa dùng một chút, tôi cảm thấy mình già hơn mười tuổi. Giống như dưa chuột bị héo vậy. Tôi nói với Tiểu Cửu: Ngụy Gia Bình trừ đồng cỏ đẹp, trời xanh, nước trong ra thì thực chất chẳng có nơi nào vui cả. Tiểu Cửu cười: Cậu đúng là biến Ngụy Gia Bình thành nơi du lịch đó, bất quá tớ chỉ tạm thời tới chơi thôi. À này, Khương Sinh cậu xem, là gì vậy? Cô chỉ chỉ quảng cáo dán trên tường. Sinh ít con trồng nhiều cây, ít nuôi con nuôi nhiều heo. Tôi nhìn thử cũng cười theo Tiểu Cửu, tôi nói: Quảng cáo thế này ở nông thôn còn nhiều lắm, cái này là giáo dục nhân dân kế hoạch hóa gia đình và làm giàu quảng cảo. Trước đây nơi này còn kinh khủng hơn, cái gì mà “Thà máu chảy thành sông cũng không được sinh thêm một đứa”, còn nữa “Thai đầu tốt, thai hai miễn cưỡng, thai ba thai bốn giết giết giết”. Kinh khủng không? Tiểu Cửu gật đầu: Kinh khủng thật. Lúc ăn tối, Tiểu Cửu kể chuyện quảng cáo lúc chiều cho Lương Sinh và Bắc Tiểu Vũ nghe, cô nói: “Thật là biến thái, này, nuôi con với nuôi heo có thể so sánh được à? Lương Sinh cười: KHương Sinh, em dẫn Tiểu Cửu đi coi mấy thứ gì vậy, lại để cô ấy nhìn mấy cái kia. Tôi nói: Đâu phải em chỉ cô ấy xem, là cô ấy tự thấy mà. Bắc Tiểu Vũ ngồi một bên lắc đầu: Mẹ nó Tiểu Cửu, Hải Tử thường nói, buổi tối cho người ta thấy màu đen, cậu lại đi tìm ánh sáng. Cậu tới nơi ở của chúng tớ còn muốn thấy quảng cáo lịch sự à? Quá ngu muội. Tiểu Cửu hừ lạnh, khinh thường nói: “Bắc Tiểu Vũ, cậu con mẹ nó giỏi nhỉ. Để Hải Tử biết cậu bịa ra một bài thơ như thế, ông ta không nửa đêm tới cửa bóp chết cậu. Để Cố Thành nghe được thì cậu thảm hơn, nhất định nửa đêm ông ta sẽ cầm búa đi tìm cậu! Nghe Tiểu Cửu nói xong, mồm của ba đứa tôi đã há lớn đến không thể lớn hơn. Tiểu Cửu xấu hổ cười cười, ngại ngùng nói: Đừng nhìn tớ như vậy, Khương Sinh này, tốt xấu gì tớ cũng xém chút bước vào con đường của một nữ thi nhân, may mà con mẹ nó biết đường mà quay lại. Bắc Tiểu Vũ dùng vẻ mặt sùng bái nhìn Tiểu Cửu: Là cái gì khiến cậu từ con đường trở thành thi nhân biết đường mà quay lại? Tiểu Cửu suy nghĩ một chút: Hải Tử nằm trên đường ray, Cố Thành tự sát, tớ phát hiện mình nếu làm thi nhân, nhất thời nghĩ không ra mình sẽ tự sát như thế này, vì thế không thể làm gì khác hơn là lạc đường biết quay đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.