Lương Sinh Liệu Đôi Ta Có Thể Không Đau Thương

Chương 7: Chương 7: Thề Dưới Trăng: Chúng Tôi Sẽ Học Cách Mạnh Mẽ




Bác sĩ rọi đèn nhìn một lúc lâu, cứ lật qua lật lại đến nửa đêm cũng chẳng có cách nào ra tay, cuối cùng nhìn Hà Mãn Hậu thở dài, sợ là phải để răng lại trong thịt của cậu rồi.

Lúc đó tôi thật sự muốn giết ông già kia, hy sinh cái răng là Khương Sinh tôi, cũng chẳng phải là Hà Mãn Hậu kia. Ông dựa vào cái gì mà thở dài thương hại hắn? Vừa nghĩ tới sẽ tạm biệt hai cái răng cửa như hoa như ngọc, còn cái biểu tình hả hê của Bắc Tiểu Vũ, tôi liền há mồm khóc lớn — tiếng kêu thảm thiết truyền đi xa trong đêm của Ngụy Gia Bình, hai cái răng của tôi và cái mông của tên kia ra đi.

Tôi ở trong phòng khám súc miệng, ông già trong phòng bệng cũng thật phiền phức, dĩ nhiên là với tài nghệ của ông, chắc chắn đã để lại cho tôi một hồi ức xấu kinh khủng. Lúc đi về, cái mông Hà Mãn Hậu quấn đầy băng, mà tôi lại nửa đêm giẫm lên ánh trăng vỗ vỗ mông chạy thật chậm về nhà.

Trong sân yên tình, chỉ có bóng dáng của Lương Sinh, vô cùng cô độc. Anh ngồi trên bậc thang trước sân, quay lưng về phía tôi, khép chân lại, trong một thoáng, ánh trăng như nước u buồn phát ra thương cảm bên người anh, lưng anh không ngừng nghiêng ngả. Tôi rón rén đến trước mặt anh, mở tay ra, Lương Sinh ngẩng đầu, một giọt nước mắt rơi xuống trên lòng bàn tay tôi, rất đau. Tôi cúi đầu, lòng bàn tay chứa nước mắt, nhỏ giọng gọi “anh”, như một đứa trẻ làm sai.

Lương Sinh cả kinh, anh nói: Khương Sinh, không phải đã nói sáng mai anh tới đón sao? Sao em lại hơn nửa đêm mà chạy về? Điên rồi à?

Tôi không lên tiếng, đưa tay lên, dùng tay áo lau khô nước mắt trên mặt anh. Lương Sinh đột nhiên nhớ ra cái gì đó, nói: Khương Sinh, răng của em không sao chứ?

Tôi cười, lộ ra một hàm răng trắng.

Lương Sinh nói: Khương Sinh, sao em không đi ăn cơm đi?

Anh nói xong cũng nhảy xuống, chui vào phòng. Tôi im lặng đứng dưới ánh trăng.

Lương Sinh nấu cho tôi một bát mì nóng hổi, anh giống như có chút áy náy nói: Khương Sinh, không có trứng gà. Em ăn mì tạm vậy.

Tôi không nói lời nào ăn mì Lương Sinh làm, Lương Sinh nhìn tôi, lông mày dần nhíu chặt lại. Tôi cười với anh, tôi nói: Anh, anh nấu ăn ngon lắm á!

Cổ họng Lương Sinh nghẹn lại, khóc thành tiếng. Giống như năm anh sáu tuổi, vừa tới Ngụy Gia Bình đã bị tôi dọa mặt quỷ sợ đến phát khóc, dùng tay che mặt lại, lớn tiếng khóc, anh nói: Khương Sinh, Khương Sinh… anh… Sau này mỗi ngày anh nhất định sẽ có tiền để làm trứng luộc cho em.

Tôi kéo tay anh ra, dùng ngón trỏ nhẹ nhàng xoa giữa mi tâm của anh, ngón tay cẩn thận từng chút vuốt hàng mi đẹp, tôi nói: Anh, đồng ý với Khương Sinh, sau này sẽ không đau lòng nữa, được không?

Lương Sinh nhìn tôi, ánh mắt u buồn mà kiên cường, tôi bưng tô mì lên, nhón chân lên, tựa vào người anh.

Dưới ánh trăng, Lương Sinh và tôi, bắt đầu học cách lớn lên như thế nào, kiên cường ra sao.

Lúc rạng sáng, tôi dựa vào người mẹ, bóng lưng đơn bạc của bà truyền hơi ấm, sưởi ấm cơ thể tôi. Tôi nghiêm túc nghe tiếng hít thở đều đều của bà, còn phảng phất tiếng thở dài phát ra trong mơ.

Bà hơi xoay người, tôi liền nhắm mắt vờ ngủ. Mẹ nhận ra tôi đang nằm bên cạnh, liền ngồi dậy, đắp lại chăn cho tôi. Nhìn tôi thật lâu thật lâu. Ánh mắt dịu dàng như nước, làm tôi đắm chìm trong giấc mơ…

Trong mơ, tôi đưa bà rời khỏi Ngụy Gia Bình, cho bà nuôi rất nhiều gà mái tốt, có thật nhiều trứng gà, bà không bao giờ phải sợ Hà Mãn Hậu đến trộm nữa, quan trọng hơn, bà sẽ không bao giờ bị người ta ức hiếp…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.