Lương Sinh Liệu Đôi Ta Có Thể Không Đau Thương

Chương 18: Chương 18: Trình Thiên Hữu Thật Giống Lương Sinh, Nhưng Anh Ta Không Phải Lương Sinh




Khi tỉnh lại, ánh mặt trời sáng rực chiếu thẳng vào người. Rượu còn đọng lại đêm qua khiến đầu như muốn nứt ra. Mở mắt, tôi chỉ muốn chết đi – vô cùng. Đây không phải là ký túc xá của nữ sinh, cũng không phải phòng ở nhỏ của Tiểu Cửu. Đây là một gian phòng đẹp, đẹp và mang một bầu không khí nguy hiểm.

Khi người đàn ông đẹp trai kia mở mắt nhìn chằm chằm vào mặt tôi thì tìm tôi lại đập thình thịch.

Trong nháy mắt, đột nhiên tôi lại có một loại xung động không cách nào giải thích được. Tôi chỉ vô thức đưa tay ra chạm vào mi và mắt anh ta, khi vừa chạm tới thì tôi lại nhìn thấy bóng dáng đã khiến mình đau lòng, là bóng dáng cứ in hằng nhớ nhung. Đêm qua, lúc vừa nhìn thấy anh ta, tôi hoảng hốt cho rằng đó chỉ là cảnh trong mơ. Mà giờ phút này, anh ta lại ở trước mặt tôi một cách quang minh chính đại.

Vào lúc ấy, tôi cực kỳ thần tượng Châu Tinh Trì, nên tôi tự tỏ vẻ khôn ngoan mà học cảnh trong phim của anh ta để giảm bớt sự xấu hổ này. Tôi thổi hơi vào mặt anh ta, tôi nói tôi muốn đánh răng!

Anh ta cười lạnh nhạt, đôi môi mỏng đầy sức sống khẽ tạo thành hình cung rồi nói: Bé con, lý do này không cứu được cô đâu!

Tôi ngẩn người nhìn anh ta, chuyện trên đời này đúng là có nhiều thứ quá kỳ lạ, cùng một đôi môi mỏng nhưng ở Lương Sinh lại toát ra vẻ kiên định, còn người đàn ông trước mặt này thì mang vẻ bạc tình.

Anh ta làm vẻ cười nhạo, cau mày khinh thường: Mấy cô nhóc bây giờ có phải điên hết rồi không! Cứ thích tự sỉ nhục bản thân mình. Kích thích lắm sao? Mới mẻ à? Hay hấp dẫn quá?

Tôi lắc đầu: Không phải như chú nghĩ đâu chú à. Tôi nói tôi phải đi, tôi phải đi học. Tôi sợ tối qua giáo viên kiểm tra phát hiện tôi không về ký túc thì nhất định sẽ giết chết tôi. Tôi còn muốn nói, tôi sợ Lương Sinh không tìm được tôi sẽ nổi điên mất. Nhưng tôi còn chưa nói, từ Lương Sinh cứ nghẹn lại trong ngực, từng lời muốn thốt ra lại khiến hô hấp trở nên khó khăn đến lạ. Chỉ khi ngừng hít thở thì may ra đau đớn mới dừng lại.

Anh ta hừ lạnh: Đừng gọi tôi là chú, tôi họ Trình.

À, chú Trình, tôi phải trở về trường rồi.

Anh ta bị tôi chọc tức, nói: Tôi là Trình Thiên Hữu! Không được gọi chú, có nghe không hả? Anh ta vừa nói vừa nắm lấy vai tôi rồi lay. Lúc đó, tôi thật sự nghi ngờ anh ta là chủ tiệm mì nào đó, vì tôi không cẩn thận ăn quịt nên giờ tìm cách trả thù tôi.

Anh ta vừa lắc vừa gào: Hôm qua cô ói hết lên người tôi, có biết quần áo của tôi rất đắt hay không hả! Sau đó còn làm loạn, gọi anh trai, nếu không phải cô quấn lấy tôi thì tôi cũng chẳng rước cô về nhà!

Tôi cuối đầu lầm bầm: Chú Thiên Hữu, đồ hôm qua tôi ăn cũng rất đắt đó. Nôn lên người chú như vậy tôi cũng thấy tiếc mà.

Trình Thiên Hữu tức giận nói: Khương Sinh, thật khó mà dây dưa với cô!

Tôi trợn mắt nhìn anh ta: Sao chú biết tên tôi?

Anh ta nói: Tiểu Cửu nói. Anh ta lại làm ra vẻ mặt mê hoặc nhìn tôi, hỏi: Cô là nữ sinh, sao lại quen biết với con nhỏ ăn chơi Tiểu Cửu đó?

Tôi lắc đầu: Một hai câu không nói được hết chuyện. Có nói chú cũng không hiểu.

Thiên Hữu nói: Cô đừng nhìn chằm chằm vào tôi nữa có được không?

Tôi nói: Không được. Chú sinh ra cái mặt này không phải để cho người ta nhìn à?

Trình Thiên Hữu lái xe đuổi tôi về trường, trên đường đi, anh ta không nói với tôi một câu. Cuối cùng, tôi phải cầu xin anh ta giúp tôi nói với trường là hôm qua anh ta không cẩn thận tông phải tôi, tối qua giữ tôi ở lại bệnh viện, thế nên tôi không về trường được.

Lúc Trình Thiên Hữu rời đi còn hỏi tôi: Khương Sinh, cô bao nhiêu tuổi?

Tôi nói: Mười sáu.

Anh ta cười nhạt: Mười sáu tuổi mà còn có người vô tâm như vậy, thật hiếm thấy!

Tôi phẩy tay một cái rồi nói: Hẹn gặp lại!

Thiên Hữu cau mày một cái, nhìn tôi nói: Còn gặp lại nữa à. Khương Sinh, cô thật phiền phức.

Tôi không biết anh ta nói vô tâm và phiền phức về cái gì, nhưng buổi chiều Tiểu Cửu đến trường tìm tôi, mặc nguyên bộ đồ trắng phất phơ trong gió, giống như Tiểu Long Nữ mới từ Cổ Mộ ra ngoài. Bắc Tiểu Vũ liếc mắt nhìn cô, hừ lạnh: Ai cha, sao thế? Hoàn lương à?

Tiểu Cửu nhìn cậu một cái rồi không nói gì, xoay người sang tôi: Khương Sinh, đi thôi! Hôm nay chị mời!

Tôi còn chưa kịp nhìn Bắc Tiểu Vũ thì mù mờ tới quán ăn nhỏ cùng cô ta.

Trên bàn cơm, Tiểu Cửu nói: Khương Sinh, cậu đúng là một cô gái tốt. Tôi hỏi tốt chỗ nào. Tiểu Cửu nói: Tôi qua may mà có cậu, không thì ngón tay tôi cũng chẳng còn nữa rồi.

Tiểu Cửu ngắm tay mình giống như đang nhìn tay giả, trống hơi buồn cười.

Tôi uống ít nước trái cây, cẩn thận nói: Tiểu Cửu, Trình Thiên Hửu không giống người xấu.

Tiểu Cửu cười: Người tốt và người xấu không có phạm vi đo lường. Cô nói: Hôm qua cô ói ra cả người anh ta, anh ta lại tức giận, muốn chặt ngón tay tôi ra, cô lại đưa tay cô ra khiến anh ta nổi khùng. Anh ta vẫn kinh ngạc nhìn cô, cô lại ôm anh ta khóc rồi gọi anh trai. Cô còn muốn anh ta đem cô về nhà, quay lại Ngụy Gia Bình, trở về chỗ cây táo mà cô thích. Khương Sinh, cô không thấy được vẻ mặt của anh ta lúc đó dịu dàng thế nào đâu, quả thật không giống với anh ta thường ngày.

Tôi cười cười: Sao tôi lại không nhớ chứ?

Tiểu Cửu cười: Chỉ là, Thiên Hữu thật rất giống Lương Sinh, đều đẹp trai như vậy.

Tôi nói: Nếu thế là cô thích Lương Sinh vì đẹp trai à?

Tiểu Cửu hít mạnh điếu thuốc, cười: Tôi không thích bất kỳ gã đàn ông nào. Sau đó cô uống từng chai từng chai một, không lâu sau thì cô say. Sau đó thì ôm bàn khóc.

Tôi phát hiện nhiều người hễ có tậm sự thì sau khi uống rượu xong sẽ khóc. Rượu là một thứ gì đó vô cùng thành thật, mặc dù nó cũng chán như những kẻ khác vậy.

Tôi hỏi Tiểu Cửu: Cô nợ Thiên Hữu cái gì?

Tiểu Cửu phẩy phẩy tay: Thiếu rất nhiều rất nhiều tiền. Khương Sinh, dù cho Thiên Hữu có bắt cô làm bảo bối thì cô cũng không thể qua lại với anh ta. Trình Thiên Hữu giống Lương Sinh, nhưng mà anh ta không phải Lương Sinh. Anh ta là kẻ có tiền có thế ở nơi này.

Tôi nói: Tiểu Cửu, cô uống nhiều rồi, lại nói lung tung.

Tiểu Cửu nói: Tôi uống không nhiều. Sau đó lại ôm bàn khóc, trong lúc khóc cô còn gọi tên một người, là Bắc Tiểu Vũ.

Đêm đó, trong không gian chật hẹp của tiệm cơm, chứa đầy vị thuốc, mùi rượu, và còn có chút nhớ nhung.

Khi tôi đưa Tiểu Cửu về nhà, tôi nói với cô ấy: Tiểu Cửu à, mặc kệ trước đây người ấy đã trải qua cái gì, hoặc gặp phải điều gì, nhưng khi cô ấy gặp người mình thích hoặc cuộc sống tốt thì nên mở sang một trang mới. Tiểu Cửu, cô và Bắc Tiểu Vũ cũng nên như vậy.

Tiểu Cửu cười ha ha: Con mẹ nó Khương Sinh, cô trở thành nhà văn từ khi nào vậy?

Sau đó cô ấy dần ngủ thiếp đi.

Dưới ánh đèn mờ nhạt, bộ dạng lúc Tiểu Cửu ngủ thật giống như một thiên sứ ấm áp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.