Lương Sơn Bá Là Một Con Thiêu Thân

Chương 2: Chương 2




Thân cận rất thuận lợi, ta cùng bác sĩ không vừa mắt lẫn nhau, không tới 30 phút liền hoàn toàn bye bye. Trước khi đi bác sĩ cầm tay của ta, giả mù sa mưa nói: "Chu *****, ngày sau hữu duyên hẹn gặp lại." Mẹ nó, ngươi nói thẳng không thích ta đây là được rồi, giả bộ cái gì?! Ta liếc mắt một cái, thanh toán hóa đơn của mình, cầm ví lên liền vọt ra khỏi cửa lớn. Bách Thịnh chủ nhật nhiều người, một mình ta ở trong từ từ đi dạo, thuận tiện quan sát trang phục và phụ kiện cao cấp. Thời điểm đi tới trước bộ nữ trang, một đôi tình nhân ngăn cản đường đi của ta. Nam thân hình cao lớn, nữ xinh xắn lanh lợi, bọn họ thân mật tựa sát vào nhau, ôm nhau thật chặt, sau đó ta nghe thấy người nữ làm nũng nói: "Thiệu Tề, nơi này tại sao không có nhãn hiệu XXX, chính là nơi chúng ta ở Paris thường xuyên tới đó?" Thanh âm của nàng không lớn, nhưng đọc nhấn rõ ràng từng chữ đủ để cho tất cả nhân sĩ trong phạm vi năm mét nghe thấy, đám con gái trong cửa hàng nhất thời quăng cho nàng một ánh mắt vừa ngưỡng mộ vừa phức tạp. Ta cũng ngây ngẩn cả người, hai chân cứng đơ tại nguyên chỗ, bị cái tên nàng vừa hô lên làm hóa đá trong nháy mắt. . . . . . . Thiệu Tề? Thì ra, hắn đã trở lại?! Khuôn mặt ta trắng bệch, xoay người giống như mộng du bay ra cửa lớn Bách Thịnh. Trên đường vẫn phồn hoa náo nhiệt như cũ, ta chẳng có mục đích tiếp tục loạn quạng, chẳng qua là khó nén dung nhan tiều tụy thần thái lạc phách, rất nhiều người đi đường rối rít quăng cho ta ánh mắt đồng tình. Ta cảm thấy mắt có chút đau, mũi bắt đầu xót, thừa dịp trước khi nước mắt rơi xuống như bão tố ta vội vàng tự chửi bản thân mình không có tiền đồ -- ba năm, cũng ròng rã ba năm rồi! Con mẹ nó Chu Kết Kết ngươi còn nhớ nhung cái gì! Sau đó điện thoại di động vang lên, là "Quỷ sứ vào thôn", nhạc chuông dành riêng cho Ôn Minh Viễn. Ta "Ba" một tiếng nhận lấy điện thoại, mang theo tiếng khóc nức nở kêu lên: "Ôn sinh, ta mới vừa gặp Đại Tề rồi. . . . . ." ************ Ta từng điên cuồng mê luyến qua một người đàn ông, cùng hắn kết giao trong vòng bốn năm, ta cơ hồ đã tiêu hao hết tất cả chấp nhất cùng ước vơi đối với tình yêu -- Hắn chính là Thiệu Tề. Ta cùng hắn là bạn học thời đại học, đồng cấp bất đồng hệ. Khi đó ta ở học viện ngoại ngữ, tự xưng là "Ngọc Hồ Điệp", bởi vì da trắng và giỏi ca múa. Thiệu Tề là chủ tịch hội học sinh viện xây viện, ngoại hiệu "hắc mã vương tử". Thời điểm năm thứ hai đại học ta trong buổi văn nghệ của trường đối với hắn vừa thấy đã yêu, lập tức triển khai tấn công mãnh liệt, rốt cuộc trong hai tháng thành công đem hắn đến tay. Còn nhớ rõ ngày xác định quan hệ, hắn gọi điện thoại gọi ta ra quán cơm nhỏ phía ngoài trường ăn cơm. Lúc ấy mùa đông trời giá rét, ta quàng vội chiếc khăn quàng cổ màu đỏ liền đi ra cửa. Ai biết được vừa đến quán cơm, tất cả thành viên quan trọng của hội học sinh đều ngồi trước mặt uống rượu, ta đang do dự có muốn bước vào hay không, Thiệu Tề ngồi ở bên trong chợt hướng về phía ta mãnh liệt hô to: "Các vị, đây chính là chị dâu của các ngươi!" Rào rào rào, tiếng vỗ tay liên tục một mảnh, tiếng "chị dâu" liên tiếp, ta nhất thời cảm thấy vô cùng có mặt mũi, phiêu phiêu bay lên trời. Sau đó liền chính thức trở thành vật sở hữu của Thiệu Tề. Bất quá sau này hắn lại oán trách ta nói: "Người ngày đó làm sao mặc quê mùa như vậy, hại ta thật mất mặt!" Ta cùng Đại Tề muốn chết muốn sống hai năm, rốt cuộc tốt nghiệp. Năm ấy hắn vận khí không tốt, thi nghiên cứu sinh ba lần không đỗ, trực tiếp nói muốn thi lại. Ta thì đang làm phiên dịch ở công ty tư nhân, miễn cưỡng có thể sống tạm. Ta sau khi nghe quyết định của hắn liền nói ngươi phải thi tốt, ta chiếu cố ngươi! Sau đó chiều nào tan làm ta liền đầy mặt phong trần nhào tới căn phòng nhỏ của hắn giặt quần áo nấu cơm. Thời điểm làm những chuyện này, trong lòng ta vẫn rất vui vẻ. Bởi vì ta tin chắc với bản lĩnh của Đại Tề nhất định sẽ có ngày thành công, đến lúc đó ta liền có thể nở mày nở mặt trở thành Thiệu thái, sau đó hưởng phúc. Vì vậy trong thời gian một năm này ta làm rất nhiều việc hai mươi ba năm qua ta chưa từng làm, tay cũng thô ráp chai sần. Ta ôm ước mơ tương lai tốt đẹp dùng nhiệt tình gấp trăm lần chiếu cố hắn, sau đó vào một buổi tối nguyệt hắc phong cao, Đại Tề chợt nói với ta, hắn muốn cùng ta chia tay. Nguyên nhân vô cùng đơn giản, hắn muốn đi nước ngoài, đi đến nước Pháp xa xôi xinh đẹp. Nhưng cùng đi có một cô gái xa xôi xinh đẹp khác, ba nàng là bí thư của thành phố. Nước mắt của ta ào ào chảy ra ngoài, môi bị cắn nát, tất cả rỉ ra đều là máu. "Con mẹ nó, Thiệu Tề ngươi là một tên khốn kiếp!" Ta cầm cái nồi lên tiện tay ném về phía hắn, ném trúng cái trán, chảy máu. "Kết Kết ngươi đánh đi, ta thật sự xin lỗi ngươi." Hắn động cũng không động, vẻ mặt ẩn nhẫn bình tĩnh. Chân ta mềm nhũn, theo lò bếp liền trượt đến trên đất, gào khóc lớn lên. Chu Kết Kết hai mươi ba tuổi năm ấy, bạn trai mến nhau bốn năm chạy theo con gái của một cán bộ cấp cao. Từ đó, nàng không tin tưởng tình yêu nữa. Ta hoảng sợ sững sờ đứng ở đầu đường, một lát sau, Ôn sinh liền phóng chiếc xe "XXXX" của hắn tới đón ta. "Chuyện gì xảy ra? Làm sao ngươi nhìn thấy hắn?!" Hắn đẩy cửa xe ra gấp gáp hoang mang chạy về phía ta, dưới mặt trời đầy đầu đều là mồ hôi sáng loáng. Ta nín nghẹn không lên tiếng, trực tiếp nhảy vào xe. Ôn sinh biết đoạn chuyện xưa của ta, bởi vì ngày đó mới vừa vào công ty, ta uống say rượu níu lấy hắn mắng cả buổi tối, đồng thời còn vừa khóc vừa hung hăng nôn lên người hắn. Sau đó, ánh mắt hắn nhìn về phía ta phần lớn là mang theo thương tiếc, đoán chừng bởi vì cảm thấy nữ nhân này thật sự xui xẻo. Ta ngồi ở vị trí kế bên tài xế, mặt không chút thay đổi ngơ ngác thổi hơi lạnh, ôn sinh len lén nhìn ta mấy lần, muốn nói lại thôi. Sau khi yên lặng một lúc, hắn rốt cuộc lấy hết dũng khí nói: "Kết Kết, ta kể cho ngươi một câu chuyện cười được không?" Ta không lên tiếng, vì vậy hắn cứ thế nói: ". . . . . . Ngày trước có một người mê bóng đá đi dạo phố, mắt không hảo hảo nhìn mặt đường. Người đi đường phát hiện trước mặt hắn có một cái cống, cuống quít nhắc nhở hắn: ‘Cống! Cống! Cống!’ kết quả không nghĩ tới hắn phản xạ có điều kiện lập tức hát liên khúc: ‘Euler Euler Euler --’ sau đó ‘bụp’ một tiếng liền ngã vào trong hố!" Ta lạnh lùng ngắm hắn một cái, không phản ứng chút nào. "Không buồn cười sao?" Hắn sửng sốt một chút, vẻ mặt quẫn bách. "Ôn sinh, ngươi đã cùng thời đại tách rời rồi!" Ta chán ghét vỗ vỗ vai hắn, lời nói thành khẩn ban cảnh cáo. "Hắc hắc. . . . . ." Hắn lúng túng cười hai cái, nhìn ta giọng mang buồn bã lẩm bẩm nói, "Ta vốn chính là lão nhân, cùng thế hệ trẻ các ngươi thật là không có tiếng nói chung. . . . . ." Trời ạ! Lúc nào gặp qua Ôn sinh tính trẻ con như thế?! Ta lập tức buông lỏng da mặt, ha hả cười lên. "Ôn sinh. . . . . . Ngươi thật đúng là khôi hài. . . . . ." Ta cười, thở không ra hơi, sau đó nước mắt liền chảy ra. Ta vừa cười vừa rơi lệ, sụt sịt liên tục không ngừng, mắt mũi tất cả đều hồng thành một đoàn. Tầm mắt toàn bộ mơ hồ, ta cái gì đều nhìn không rõ cũng không nghe thấy, cảnh tượng thê thảm ngày chia tay điên cuồng xông lên. "Ôn sinh, bả vai cho ta mượn dựa vào một chút." Ta cúi thấp đầu, thấp giọng cầu xin hắn. Hắn thở dài, vươn tay đem ta ôm vào lòng. Vì vậy ta rốt cuộc không hề miễn cưỡng nữa, lên tiếng khóc rống, nước mắt tuôn trào. "Ô ô ô. . . . . ." Cánh tay Ôn sinh buộc chặt, bàn tay vuốt ve tóc ta, trong tiếng khóc nhẹ nhàng run rẩy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.