Lương Sư Như Thử Đa Kiều

Chương 42: Chương 42: Chúng tôi gặp lại




Bất thình lình, tôi đẩy mạnh Tô Mạc Phi ra, che miệng lại ho khan liên tục. Có cái gì đó nóng bỏng lướt qua của yết hầu tôi, cháy bỏng lòng bàn tay tôi.

Ngực sắp thở không nổi.

Khoảng khắc khi trước mắt biến thành màu đen, Tô Mạc Phi thất kinh ôm đỡ tôi. Tôi bị anh ta đụng vào, ra sức giãy dụa đẩy tay anh ta ra, “Đừng đụng…. tôi. . . .” Tô Mạc Phi không hề thanh minh gì ôm lấy tôi, phi thân bay về phía phòng ốc.

Tôi chẳng còn khí lực nói ra một chữ.

Trong lỗ tai nghe thấy tiếng gió, mờ mịt thật sự, giống như còn có ai đó mang theo tiếng khóc tiếng gọi ầm ĩ…

Lúc nửa đêm, tôi từ từ tỉnh lại. Thân thể mệt mỏi chẳng còn chút khí lực nào, tôi hơi hơi quay đầu đi, một gương mặt rơi vào mí mắt chính là Tô Mạc Phi đang tựa vào đầu giường ngủ. Chuyện ban ngày xảy ra tựa như nước thuỷ triều ồ ạt chảy về hiện lên trong đầu tôi. Tôi mơ mơ màng màng nhớ rõ, anh ta chuyền cho tôi không ít chân khí, cuối cùng nếu không phải Hồng Diệp cưỡng ép giật anh ta ra, thật không biết anh ta sẽ ra sao.

Tôi ngây người trong chốc lát, còn nhớ tới có lá thư, vội vàng ngồi dậy tìm kiếm trong quần áo, không có, không có tìm thấy. Tôi lo lắng cân nhắc, có lẽ là trên đường Tô Mạc Phi ôm tôi trở về đã làm rơi mất thư.

Vừa nghĩ đến chuyện lá thư Lâu Tập Nguyệt viết cho tôi không biết bị rơi ở chổ nào, lòng tôi tựa như đang bị con dao nhỏ đâm vào đau vô cùng. Tôi giãy dụa ngồi dậy, bước đi loạng choạng hướng ra ngoài cửa.

Trên bầu trời một vầng trăng tròn treo cao, tròn tròn tràn đầy, ánh sáng như dát bạc rơi ở trên mặt tuyết, đất trời trắng muốt.

Tôi đi dọc theo con đường đó từng bước tìm, nhìn thấy cái gì giống trang giấy liền vội vàng ngồi xổm xuống gạt đi lớp tuyết đọng, nhưng mỗi lần đều thất vọng mà đứng lên, tiếp tục đi về phía trước.

Đôi mắt ra sức nhìn chằm chằm vào mặt tuyết, bị ánh sáng đâm vào khiến cay xót khó chịu, tôi nâng tay xoa xoa, lúc này mới kinh ngạc phác giác ra lòng bàn tay đầy lạnh lẽo. Tôi nhìn bàn tay bị lạnh đến độ đỏ ngừ, chớp mắt rũ cánh tay xuống, bỗng nhiên nhìn thấy vật gì lặng lẽ nằm trên mặt đất dính đầy tuyết cách đó không xa.

Là thư!

Tôi mừng rỡ như điên chạy tới, quỳ gối trên tuyết nhặt lá thư lên, run rẩy hạt tuyết đọng bên ngoài, vội vàng mở nó ra, hơi thở từ miệng ngưng tụ thành sương trắng, tim đập như nổi trống liên tục. Tay tôi run rẩy gần như cầm giấy viết thư không được, khi nhìn thấy nét mực bị tuyết phá huỷ, ngay cả hô hấp cũng dừng lại.

Một chiếc áo choàng khoác trên vai tôi. Theo sau đó giọng nói Tô Mạc Phi mang theo mỏi mệt ở sau người vang lên: “Đường cô nương, đừng để nhiễm phong hàn.”

Tôi thẳng đờ quỳ gối trên tuyết, sau một hồi, lảo đảo đứng dậy. Tô Mạc Phi xoay người đến đỡ tôi, tôi tránh tay anh ta, nắm chặt lá thư cuối cùng tìm được cũng không thể nhìn thấy viết cái gì, chậm rãi quay về. Đi tới chổ hộp kẹo bị rơi vãi, tôi quỳ xuống nhặt cái bình, bàn tay vuốt ve lẫn cả tuyết, tôi nhặt từng viên kẹo lên, để vào trong hộp kẹo

“Đường cô nương, tại hạ đến giúp cô.” Tô Mạc Phi ngồi xổm xuống, tay vừa mới đụng tới một viên, đã bị tôi giữ lại.

“Ngươi đừng đụng” giọng nói tôi đều phát run, ngữ âm điệu lại vô cùng bình tĩnh. Nhìn đôi mắt anh ta chứa đầy kinh ngạc, tôi gằn từng tiếng mà nói: “Đây là quà sinh nhật sư phụ cho tôi.”

Tô Mạc Phi cứng đờ cả người, đồng tử đen bóng run run kịch liệt. Tôi nói xong, dời tầm mắt không hề nhìn anh ta, tiếp tục từng tấc đất sờ sờ tìm. Tất cả đều bị vùi trong tuyết, hơi lạnh thấu xương chui thẳng vào đáy lòng, lạnh đến độ mỗi lần chạy vào, liền đau đớn co rút một chút.

Đối với tôi không có dừng lại. Trong đêm đó, tôi tìm về tất cả kẹo, một viên cũng không bỏ sót.

Mà Tô Mạc Phi đứng ngay tại phía sau tôi, nhìn thấy tôi, nhìn suốt một đêm.

Ngày hôm sau bắt đầu, tôi liên tục sốt cao mấy ngày không lùi, thật vất vả mới tỉnh táo lại một lát, phải muốn sờ tới hộp kẹo kia mới yên lòng an tĩnh, ngoan ngoãn uống thuốc.

Cứ như thế năm ngày liên tục, tôi mới được hạ nhiệt một chút, không hề giống như mấy ngày đầu mê man liên tục, Hồng Diệp cũng rốt cục nhịn không được hung hăng mắng tôi một trận..

Tô Mạc Phi sợ Hồng Diệp giận dữ lại không chịu trị cho tôi, đều đem tất cả lỗi nhận về mình. Tôi nhìn anh ta, tức giận cái gì cũng không còn nữa. Chỉ nghĩ chỉ cần anh ta không đề cập tới vấn đề này nữa, tới chuyện cưỡng hôn, tôi coi như chưa từng phát sinh qua. Chỉ là ý nghĩ này vừa mới nảy trong đầu, Tô Mạc Phi đã khuyên giải Hồng Diệp đưa ra phòng, sau đó đi tới trước giường tôi.

Tôi lập tức thấy căng thẳng, ánh mắt đầy bình tĩnh nhìn anh ta.

Bởi vì nội lực tiêu hao quá nhiều, hơn nữa mấy ngày không nghỉ ngơi tốt, sắc mặt Tô Mạc Phi nhìn qua rất kém cỏi. Tôi ngay cả môt chút tức giận kia cuối cùng cũng chẳng còn. Anh ta và tôi nhìn nhau hồi lâu, chần chờ mở miệng nói: “Đường cô nương, ngày đó, là tại hạ mạo phạm .” Tôi vội lắc đầu, mở miệng muốn nói với anh tôi đã không còn tức giận, nhưng mà yết hầu lại khô khốc nói không ra một tiếng.

Tô Mạc Phi bỗng nhiên nở nụ cười, tươi cười đó khiến cho tôi nhìn thấy khó chịu. Anh ta cười nói với tôi: “Tại hạ kỳ thật muốn nói chúc phúc cô cùng Lâu giáo chủ, đối với cô….” Nói không nên lời. Lòng tôi hiểu được, gật đầu nói: “Cám ơn huynh, Tô công tử.”

Tô Mạc Phi nghe vậy, thoáng giật mình, chậm rãi nói: “Cô không trách tại hạ?” Tôi mỉm cười nhìn anh ta, lắc đầu? Trách anh cái gì? Trách anh không nên yêu thích tôi? Không nên dịu dàng chăm sóc tôi, không nên vô lễ hôn môi tôi? Tôi chống trả lại nội tâm xấu xí của chính mình, cười khổ không thôi. Tôi có tư cách gì trách huynh hở Tô Mạc Phi? Tôi biết rõ Lâu Tập Nguyệt không phải thật sự yêu thương tôi, lại vẫn là quấn quýt si mê hắn, cầu xin hết thảy từ hắn, còn không ngừng trấn an bản thân mình nói: ‘ đây là ngươi phục tùng mệnh lệnh đổi lấy, đây là ngươi nên có được’

Tô Mạc Phi, huynh đối với tôi trả giá nhiều như vậy, không hề muốn đền ơn gì sao?

Thấy tôi phản ứng như vậy, Tô Mạc Phi không có nói nữa, im lặng chăm chú nhìn tôi sau một hồi ra phòng.

Trải qua trận này mọi chuyện vẫn lặp lại, bệnh của tôi kéo dài suốt nửa năm cơ bản cũng khỏi hẳn.

Hôm nay sáng sớm, Hồng Diệp sẽ bắt mạch giúp tôi, gật đầu nói: “Được rồi, nếu lưu lại cũng cứ như vậy . Hôm nay ngươi đã có thể xuống núi.” Tôi kiềm chế kích động trong lòng, cảm tạ bà ấy mấy lần. Bỗng nhiên đôi mày thanh tú Hồng Diệp dựng thẳng, trừng mắt nhìn thẳng tôi, mang theo đầy cảnh cáo nói: “Đây là một lần cuối cùng, ngươi về sau lại bị Lâu Tập Nguyệt đánh, cũng đừng tới tìm ta.”

Qua nửa năm, tôi bây giờ đối với một chưởng kia không còn bận tâm lắm, nghe vậy nhưng vẫn nở nụ cười, đáp lời bà: “Không có lần sau”. Chậm trễ lâu như vậy, sau khi Lâu Tập Nguyệt rời khỏi Tử Thần phái cũng nên bắt đầu luyện Thiên Nhất thần công, đầu tiên là tầng thứ tám, sau đó, tầng thứ chín.

Hồng Diệp nhìn tôi, bỗng nhiên thở dài: “Lâu Tập Nguyệt gặp may mắn so với cha hắn, gặp gỡ nha đầu ngốc nhà ngươi. Đứng ở nơi đó chờ bị giết.”

Bà ấy vừa mới dứt lời, Tô Mạc Phi vào phòng, đi đến trước người tôi: “Đường cô nương, đều chuẩn bị tốt, có thể lên đường rồi.” Tôi xách gói hành lý trên bàn từ sáng sớm đã thu dọn xong, khi bước ra cửa quay đầu lại nhìn Hồng Diệp, đương chạm đến ánh mắt bà trong mắt bà toát ra nỗi niềm không muốn cùng tiếc hận, tôi ngay cả câu ‘ tạm biệt ’ kia suýt chút nữa nói không nên lời, bởi vì tôi đều biết rõ đó là nói dối.

Xuống núi, một đường tôi đi mang theo nỗi nhớ nhà. Lúc đi, Lâu Tập Nguyệt nói với tôi sớm quay về, tôi không có làm được, làm hại hắn ở Tử Thần phái thật sự đợi nửa năm.

Những người đó đối với hắn có được không? Có thể hay không nhân cơ hội khó xử hắn? Hắn là một người không chịu bị trói buộc, bị bắt mỗi ngày ở Tĩnh Tâm trì ngẩn ngơ, sẽ rất nhàm chán? Ý niệm này trong đầu, lúc theo tôi rời khỏi giờ lại tác loạn trong đầu tôi, bây giờ càng ngày càng nghiêm trọng

Đi khi dùng gần nửa tháng, quay về Tử Thần phái chỉ dùng sáu ngày.

Tôi thở hồng hộc nhảy lên thềm đá cuối cùng, không đợi Tô Mạc Phi lên đến, liền thẳng hướng vào bên trong. Hậu quả tất nhiên là bị cản lại. Cũng may Tô Mạc Phi xuất hiện đúng lúc giúp tôi giải vây, thuận lợi đưa tôi vào Tử Thần phái.

Vừa vào cửa, nghe thấy Thường Dữ cũng vọt lại đây, duỗi cánh thật to ôm Tô Mạc Phi, miệng kích động nói: “Nhị sư huynh, huynh đã trở lại, đã trở lại.” Tô Mạc Phi lộ ra tươi cười cưng chiều, vừa muốn mở miệng, lại bị tôi cướp lời.

Tôi kéo Thường Dữ qua, vội hỏi: “Tĩnh Tâm trì ở đâu vậy? Sư phụ tôi đâu?”

Thường Dữ không vui nhìn tôi xem xét, bĩu môi một cái nói: “Đi theo tôi. Chưởng môn phân phó rồi, cô tới liền đưa cô qua.” Tôi vội vàng gật đầu, nhắm mắt theo đuôi theo sát ở phiá sau cậu ta.

Vào một phiến cửa đá, động trước mắt rộng mở trong sáng.

Dưới bầu trời sắc xanh lam, một khối ngọc đá đẹp ở giữa hồ nước yên ả tựa như Dao Trì. Gió phất quá, mặt hồ gợn sóng, sóng lăn tăn, ánh sáng loé loé, tựa như ảo ảnh.

Tôi đưa mắt trông về phía xa, thấy giữa hồ trung lập một tòa phi đình [1], hình dạng giống hoa sen nở rộ, trong đình mơ hồ ngồi hai bóng người.

Tâm tình nhất thời kích động khó nhịn, tôi nhún xuống đất bay về phía hai người. Càng ngày càng gần, đợi đến khi nhìn thấy thân ảnh tuấn dật khoanh chân ngồi trong đình, tôi rốt cuộc nhịn không được kêu to ra tiếng:

“Sư phụ!”

Thân hình Lâu Tập Nguyệt khẽ nhúc nhích, chậm rãi mở to mắt nhìn về hướng phía tôi. Lập tức bóng người chợt lóe, tôi còn chưa nhìn thấy rõ, thân hình ở không trung đã được hắn dùng lực ôm lấy.

Gió thổi khiến sợi tóc đôi tôi hoà cùng một chổ.

Lâu Tập Nguyệt ôm tôi bay về phía bờ hồ. Tôi ngẩng đầu lên si ngốc ngóng nhìn hắn, hắn cũng cúi mắt nhìn thấy tôi, bỗng nhiên mỉm cười.

Chỉ vì nụ cười này, tôi lại vạn kiếp bất phục.

Đợi cho khi ngay cả gió bên cạnh đều dừng lại trong đình, tôi còn dính trên người Lâu Tập Nguyệt, chân không dính đất. Lâu Tập Nguyệt hai tay ôm trọn eo tôi, đôi đồng tử đen láy cẩn thẩn đánh giá mặt tôi, dần dần lộ ra ngạc nhiên: “Tiểu Tự, ngươi sao lại khóc?” Tôi víu vào bờ vai của hắn, dùng sức đem mặt chôn vào hõm vai hắn, nước mắt trên mặt cũng không lau đi chút nào.

Tôi chẳng bận tâm bên cạnh còn có ai ở đây, mặc kệ bọn họ sẽ nghĩ như thế nào. Bây giờ ôm tôi là Lâu Tập Nguyệt nha, tôi ngày đêm tưởng nhớ Lâu Tập Nguyệt cả nửa năm, tôi sẽ không buông tay.

Lâu Tập Nguyệt buông tôi, ngón tay thon dài nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt tôi, dịu dàng hỏi: “Tiểu Tự nhớ sư phụ sao?” Tôi rất thành thật gật gật đầu. Lâu Tập Nguyệt trong đáy mắt liền có ý cường càng đậm, nhưng mà, ngón tay ra sức búng lên trán tôi.

Tôi “a!” một tiếng che chổ trán đau, nâng mắt sững sờ nhìn hắn, không rõ vì cái gì cho nên ngay cả khóc cũng quên.

“Nhớ mà còn trị lâu như vậy mới về” Lâu Tập Nguyệt cười nói. Rõ ràng tươi cười mê người như vậy, tôi lại thấy tận đáy lòng mình có chút sợ hãi. Tôi vươn tay, lấy lòng kéo góc áo hắn, nói rất nhỏ: “Sư phụ, con vẫn rất cố gắng lắm, thực sự” Lâu Tập Nguyệt nghe thấy tôi nói những lời này, không biết vì sao trong mắt loé vài tia sáng ảm đạm, một lát sau, im lặng dùng tay vuốt ve hai má tôi.

Không khí nhất thời trầm ngưng xuống.

Trầm tĩnh này khiến cho trong lòng tôi có cảm giác lo sợ bất an. Tôi vội vàng nói với hắn: “Sư phụ, chúng ta đi thôi.” Vừa dứt lời, một tiếng nói ôn nhuận dễ nghe bỗng nhiên truyền từ phía sau lưng tôi: “Lâu giáo chủ, có thể không làm chậm trễ ngươi một lát”. Tay Lâu Tập Nguyệt vuốt ve mặt tôi dừng lại, theo sau buông xuống, chuyển mắt nhìn về phía Tô Mạc Phi nói chuyện, cười nói: “Tô đại hiệp khi nào khách khí như vậy, có chuyện mời nói.” Cánh tay tự nhiên vòng qua eo tôi.

Phía sau lưng tôi bắt đầu đổ mồ hôi. Tôi nhận thấy được ánh mắt Tô Mạc Phi rơi trên cánh tay Lâu Tập Nguyệt ôm tôi chỉ trong chớp mắt, lại nâng mắt nhìn vẻ mặt cứng ngắc của tôi, bình tĩnh dời đi tầm mắt.

Anh ta bình thản nói với Lâu Tập Nguyệt: “Lâu giáo chủ, ngươi nói Thiên Nhất thần công đối với Tử Hà bí kíp, ai hơn thắng một bậc?” Lâu Tập Nguyệt đem cằm đặt trên đỉnh đầu tôi, thản nhiên nói: “Không đánh qua, không thể nào nói được.” Tô Mạc Phi gật đầu, “Tốt lắm, tạm thời tính không lệch sàn sàn như nhau.” Nói đến này, sắc mặt anh ta biến thành nghiêm nghị, trầm hạ tiếng nói nói: “Vậy Lâu giáo chủ nếu còn thương tổn Đường cô nương, tại hạ tuyệt đối không hội bỏ qua.”

Giống như nghe thấy được chuyện gì thú vị, Lâu Tập Nguyệt cười ha ha, tiếng cười dễ nghe êm tai gần gần rơi vào trong tai tôi. Sau đó hắn lật bả vai tôi qua, để cho tôi đối mặt hắn, cười nói: “Tiểu Tự, sư phụ đi đáp tạ thịnh tình khoản đãi của Thanh Viễn chưởng môn trước.” âm cuối cùng rơi bên tai tôi, người dĩ nhiên đã đến giữa hồ.

Huyễn Tuyết sáng chói đốt sáng rực rỡ, cắt qua bầu trời xanh lam.

Xoay người, nâng kiếm, khua chiêu, đánh xuống, động tác liên tiếp như nước chảy mây trôi, còn chưa kịp nháy mắt

Tôi cả kinh há to miệng, trơ mắt nhìn thấy Lâu Tập Nguyệt cầm Huyễn Tuyết kiếm trong tay vút lên trời cao khua xuống, gió kiếm như đao, không lưu tình chút nào đâm về hướng Thanh Viễn chưởng môn đứng khoanh tay ở trong đình.

“Chưởng môn!”

Tô Mạc Phi gào hét lên, Lam Ảnh kiếm trong tay như vẽ ra tia chớp, dùng hết sức đi ngăn lại Lâu Tập Nguyệt.

Không biết là cố ý hay vẫn là vì sao, chiêu thức Lâu Tập Nguyệt vi hoãn, để cho Tô Mạc Phi có cơ hội ngăn trở Huyễn Tuyết kiếm. Tô Mạc Phi xoay nhanh căm tức nói với Lâu Tập Nguyệt: “Lâu Tập Nguyệt, ngươi. . . . . .” chớp mắt tiếp theo, Huyễn Tuyết kiếm đè nặng Lam Ảnh kiếm xuống, giống như chẳng hề có trở ngại gì, thân kiếm va chạm mạnh liệt ở trên đình, ánh lửa toé ra.

“Đùng ầm” trời long đất lở, cả đình đều sụp đổ, phiến đá theo thế kiếm bị nứt thành hai nửa, chậm rãi đổ chìm vào trong hồ.

“Sư phụ!” Tôi sợ hai người bọn họ thực sự đánh nhau, một hồi quá thất thần, vội bay vọt qua giữ chặt Lâu Tập Nguyệt. Lâu Tập Nguyệt giương một chiêu kiếm đẹp thu hồi Huyễn Tuyết kiếm, quay đầu cười cười với tôi: “Tiểu Tự không sợ nước?” Tôi đương nhiên sợ. Mắt nhìn ngoài trừ một tấc vuông nơi chúng ta đứng còn yên, những nơi khác đều bị chìm vào trong nước, tôi sợ nắm chặt hắn.

“Thiên Nhất thần công, tầng thứ tám.”

Từ đầu đến cuối Thanh Viễn chưởng môn đứng sừng sững bỗng nhiên mở miệng nói, trong giọng nói không có chút tức giận. Ông ta nhìn thấy Lâu Tập Nguyệt, ôn hoà bình tĩnh nói: “Nửa năm nay, xem như lão phu thay Lâu giáo chủ trấn giữ. Song, ở Tĩnh Tâm trì nghe Tĩnh Tâm chú của lão phu, còn có thể tự nhiên luyên công, chỉ có một người là Lâu giáo chủ.”

Lâu Tập Nguyệt không phản bác, cười nói: “Đa tạ chưởng môn khích lệ.” nói xong, ôm tôi nhảy đến bên hồ, giữ chặt tay tôi xoay người rời khỏi. Khi mở lại miệng, tươi cười trên mặt hắn rất là ôn hoà nhã nhặn, nói lời lãnh khốc: “Nửa năm sau, tám năm chi ước đến. Lâu mỗ vô cùng chờ mong, dáng vẻ Huyễn Tuyết kiếm uống no máu tươi, nhất định là mỹ lệ có một không hai”

Tôi bị khí thế tản mát toàn thân hắn khiến khiếp sợ biến thành tim đập nhanh, theo bản năng quay đầu nhìn về phía sau. Tô Mạc Phi thẳng đờ đứng ở tại chỗ, sắc mặt trắng bệch, nhìn chằm chằm Lâu Tập Nguyệt trong mắt phức tạp kịch liệt.

Ra Tử Thần phái, Lâu Tập Nguyệt ôm lấy tôi bay nhanh xuống dưới chân núi, tôi cuộn tròn trong lòng hắn, trong đầu không ngừng hiện ra vẻ mặt Tô Mạc Phi vào khoảng khắc cuối cùng đó.

Lâu Tập Nguyệt chưa nói một chữ, hắn dùng một chiêu, đã đem tất cả tự tin của Tô Mạc Phi đánh cho dập nát.

Còn có, Lâu Tập Nguyệt đã muốn luyện đến tầng thứ tám . . . . . ngực cảm thấy rất khó chịu.

Đợi hai chúng tôi ra khỏi khe núi sâu, hai gã thủ hạ Thiên Nhất giáo đã sớm im lặng đứng hầu giữ ở xe ngựa. Lâu Tập Nguyệt không liếc mắt nhìn bọn họ một cái, ôm tôi nhẹ nhàng tiến lên bước vào trong xe.

Mành xe vừa hạ, che khuất ánh nắng chói mắt bên ngoài, xe ngựa bắt đầu loạng choạng đi về trước.

Đối với tôi, khuôn mặt Lâu Tập Nguyệt nhu hoà đi rất nhiều, hắn vươn tay kéo tôi vào trong lòng ngực, như muốn xác định cái gì, môi vội vàng dán lên môi tôi, khêu mở răng, lưỡi luồn vào hôn sâu.

Mãi đến khi tôi hít thở không thông, hắn mới buông lỏng môi tôi sưng đỏ ra, trong đáy mắt đầy ý cười khẽ cắn lên chóp mũi của tôi, giọng điệu oán giận nói: “Tiểu Tự, ngươi đáng lẽ nên sớm trở về. Quần áo Tử Thần phái nhìn chướng mắt” Tôi lúc này mới phát hiện, hắn mặc một bộ thanh sam giống như đúc Tô Mạc Phi. Nhưng, hai má bạch ngọc không tỳ vết, làm nền cho quần áo màu thiên thanh, nhìn đẹp lắm nha…

Dáng vẻ Lâu Tập Nguyệt lại giống như không cam tâm chút nào, chán ghét đang muốn nâng tay xe bỏ quần áo, dưới tay bỗng nhiên ngừng lại chút. Đồng tử như sao sáng khẽ loé lên, cười xấu xa để sát vào bên tai tôi, hắn còn cố ý thổi hơi ấm vào bên trong, khiến cả người tôi run rẩy. Trong lòng lục phủ ngũ tạng gần như không chịu không chế, tôi mông lung nghe hắn nói: “Tiểu Tự, giúp vi sư thay quần áo.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.