Lục Triển Bằng nhìn Diệp Linh trước mặt,
không chút do dự trả lời: “Được.” Quay người lại, lướt qua mọi người,
sải bước rảo bước vào trong cửa chính Lục gia bảo, chỉ mất một lát, khi
quay lại trong tay cầm một hộp gỗ bằng bạch ngọc, “Linh nhi.” Gã duỗi
thẳng cánh tay, khi mọi người đều đang kinh ngạc, đưa hộp cho Diệp Linh.
Tôi vọng mắt nhìn bốn phía, phát hiện mọi người đều bị hai người bọn họ hấp dẫn chú ý, vì thế tôi từ hướng ở sau
Diệp Linh đứng lặng lẽ tới gần. Diệp Linh dứt khoát đón nhận hộp ngọc,
cả người đối mặt với Lâu Tập Nguyệt, nhẹ nhàng mở nắp hộp ra liếc mắt
một cái, gật đầu nói: “Đúng thật là Tam Sinh hoa.” Nói xong, lại nâng
mắt nhìn về phía Lâu Tập Nguyệt, tiếng nói trầm xuống “Lâu giáo chủ, lập tức dẫn người rời khỏi Lục gia bảo, bằng không. . . . . .” Ngón tay khó khăn lắm dừng khoảng cách ba tấc với Tam Sinh hoa.
Thường Dữ đứng cách đó không xa, nhìn rõ ý đồ của cô ta, gấp tới độ quát lớn: “Mau dừng tay! Tay cô một khi động
vào Tam Sinh hoa nó liền khô !” Diệp Linh bĩnh tĩnh liếc mắt nhìn cậu
ta, trong đôi mắt dài nhỏ ấy ánh sáng khẽ lưu chuyển, cong lên khoé
miệng cười nói: “Ta đương nhiên biết. Cho nên. . . . . .” Ngoái đầu nhìn nhìn chằm chằm vào Lâu Tập Nguyệt, ý cười trên khóe miệng càng phát ra ý vị sâu xa, “Lâu giáo chủ, Lâu công tử, nếu không có Tam Sinh hoa này,
ngài bây giờ, cam lòng giết nàng không?”
Trong tim khẽ nhói đau. Tôi mạnh mẽ hung
hăng đè lại ngực, độ ấm cơ thể trôi đi rất nhanh. Diệp Linh nói ‘ nàng ’ là chỉ ai, tôi đương nhiên biết. Nếu đã không còn Tam Sinh hoa, bởi vì
độc tình cổ yêu thương tôi, Lâu Tập Nguyệt đến nông nỗi như thế, còn có
thể giết tôi mà luyện Thiên Nhất thần công sao? Đáp án, tôi rất muốn
biết. Nhưng bất kể là thế nào, tôi cũng không để cho hắn giẫm lên vết xe đổ của phụ thân hắn, vì luyện thần công tẩu hỏa nhập ma mà chết, cho
nên kết quả chỉ có một.
Từ lúc yêu hắn, tôi đã không còn chọn lựa nào khác.
Tôi nhìn Lâu Tập Nguyệt không chuyển tầm
mắt, mà ánh mắt lại dính chặt lên người Diệp Linh, nét mặt nhìn không rõ có biểu tình gì dao động không. “Diệp Linh, ” hắn mở miệng, giọng điệu
lạnh như băng nói: “Ngươi là đang uy hiếp ta sao?”
Lục Triển Bằng vừa thấy lập tức thay đổi
sắc mặt, rút kiếm cảnh giác bảo vệ Diệp Linh. Diệp Linh đứng ở phía sau
gã, cười như trước trấn định ung dung, không hề có chút hoang mang nào
với Lâu Tập Nguyệt đáp lời: “Đúng, chính là uy hiếp. Hơn nữa tôi còn
muốn Lâu giáo chủ thề, sau này không làm khó xử Lục gia bảo, nếu vị phạm lời thề này ” Diệp Linh lời nói dừng trong chốc lát mới nói: “Tôi nghĩ, bản thân Lâu giáo chủ không sợ mấy thứ a tì địa ngục, cho nên chúng ta
đổi một người: ngài nếu vi phạm thề ước hôm nay, thì người ngài yêu nhất bị vạn tiễn xuyên tim, chết không có chỗ chôn.”
Lâu Tập Nguyệt nghe cô ta nói xong, khóe
môi vểnh lên vòm cung rất nhỏ trưng ra nụ cười nhạt “Diệp Linh, ngươi
khiến cho Lâu mỗ nhìn với cặp mắt khác xưa.” Diệp Linh cười đáp lời hắn: “Lâu giáo chủ quá khen.” Lâu Tập Nguyệt từ từ thu lại dần ý cười trên
mặt, từ từ nói: “Nhưng dùng một đoá Tam Sinh hoa đổi hơn bốn trăm mạng
người ở Lục gia bảo, dường như quá ít. Không bằng, phải thêm mấy thứ đồ
vật khác nữa” Diệp Linh bị thái độ thay đổi của hắn khiến hơi bị huyễn
hoặc, liền hỏi ngay: “Thêm cái gì?” Lâu Tập Nguyệt rũ mắt nhìn Huyễn
Tuyết kiếm trong tay, giọng điệu nói vô cùng dịu dàng êm ái “Thêm một
cái nữa, đầu của bề trên Lục gia bảo.”
Lời còn chưa dứt, ánh sáng Huyễn Tuyết loé chói rọi mãnh liệt.
Trong phút chốc, thân hình Lâu Tập Nguyệt như quỷ mị bay vút lên, trong tiếng kinh hô của Diệp Linh, một thế kiếm chém về phía Lục Triển Bằng!
Kiếm khí sắc bén càn quét hết thảy, mạnh
đến độ da toàn thân đều giống như bị xé rách, tôi có cảm giác dường như
không thở nổi. Thật khổ cực mới kiềm chế lại khí huyết không nghừng kích động trong lòng ngực, Lâu Tập Nguyệt đã cùng Lục Triển Bằng quấn đấu
kịch liệt cùng một chỗ.
Sư phụ!
Lòng tôi sợ hãi vội vàng đi về trước, vội vàng đánh mắt nhìn bốn phía. Mọi người hai bên đứng yên bất động, vũ
khí xiết chặt trong tay, chỉ cần đợi một tiếng lệnh, lấy mệnh làm bàn
cược.
Vô cùng nguy hiểm, một bóng màu xanh thẫm bỗng nhiên xâm nhập vào cuộc chiến, thế cục trong đó bất ngờ thay đổi.
“Lâu giáo chủ, xin dừng tay! Ngươi thật muốn thấy người quý giáo chết ở nơi này sao?”
Tô Mạc Phi một vừa ra sức cản trở hai
người, vừa cố gắng khuyên bảo Lâu Tập Nguyệt. Lâu Tập Nguyệt lại như
chẳng hề nghe thấy, kiếm trong tay càng phát ra chiêu tàn nhẫn, thế như
muốn lấy tánh mạnh Lục Triển Bằng.
Sắc mặt Diệp Linh tái nhợt, chạy tới hô
to: “Lâu Tập Nguyệt, ngươi nếu hại Triển Bằng, Tam Sinh hoa này. . . . . .” Tôi đột nhiên nhảy vọt lên, trường kiếm trong tay chọn hướng thẳng
tới hai tay Diệp Linh. Những người khác sẽ ra sao, tôi không thèm để ý.
Tôi chỉ biết, sau khi đoạt được Tam Sinh hoa, Lâu Tập Nguyệt sẽ không
còn nỗi lo lắng về sau.
Đối với việc tôi bỗng nhiên xuất hiện,
hiển nhiên Diệp Linh bất ngờ. Cô ta ngây người, phút chốc, sau đột nhiên lùi về sau, trước kiếm của tôi dĩ nhiên đâm tới trước người cô ta.
Kiếm trở mình, vẽ ra một luồng sáng, ổn
chuẩn đánh về phía hộp ngọc trong tay cô ta. Đột nhiên, luồng sáng hung
ác cùng đường loé lên trong đôi mắt dài nhỏ kia. Diệp Linh không tránh
không nhường, tự bản thân mình đưa ngực tới trước kiếm của tôi, tôi cả
kinh vội tránh thế kiếm đi. Chỉ khoảng chần chờ này, liền bị Thường Dữ ở phía sau đuổi kịp giành trước.
“Đem Tam Sinh hoa đi!” Thường Dữ hung bạo quát, thế kiếm ngăn trở tôi, một cước ra sức đá vào mu bàn tay Diệp
Linh. Diệp Linh thân mình chợt chuyển, tay cầm hộp ngọc bị vứt mạnh ra
ngoài.
Ánh mắt theo sát hộp ngọc bay ra kia, tôi kiên quyết nhảy lên giành trước, trong đầu chỉ có một ý niệm, hoàn toàn quên quan sát tình thế chung quanh. Khoảng hốt hoảng, trong tai giống
như nghe thấy tiếng Lâu Tập Nguyệt kinh sợ cấp bách la lên, còn có Lục
Triển Bằng tiếng hô thô bao, mặt khác quá mức ồn ào tôi nghe không rõ.
Khi khoảng khắc tôi đụng tới hộp ngọc,
tôi giống như nắm chặt sinh mệnh của mình trong tay, vô cùng vui sướng
quay đầu nhìn về Lâu Tập Nguyệt, “Sư phụ, con lấy được. . . . . .” Bỗng
nhiên, hoảng sợ ra một thân mồ hôi lạnh — sau lưng Lục gia bảo, dĩ nhiên là vực sâu dựng đứng.
Diệp Linh muốn đem Tam Sinh hoa vứt vào vực, mà tôi không chú ý tới, chỉ lo đuổi theo.
Thân thể hụt hẫng, nhanh chóng bị rơi
xuống. Tiếng gió gào thét ở bên tai, mây mù vờn quanh, tôi rơi vào màng
mây mù, ngay cả cái liếc mắt cuối cùng để nhìn Lâu Tập Nguyệt cũng chưa
thấy rõ.
Khi rơi xuống, sóng triều mắt hoa choáng váng dâng trào đánh ụp vào tôi
Khoảng khắc trước khi lâm vào hôn mê, tôi bừng tỉnh cảm thấy có một cánh tay đang dùng sức kéo vòng qua eo tôi,
kéo vào một lòng ngực ấm áp, rồi sau đó toàn bộ đen tối không còn ý thức nữa.
***
“Quỷ lười, mặt trời đã lên cao bằng ngọn sào, ngươi còn không dậy!”
Giọng nam thanh thuý quanh quẩn vang bên
tai tôi không tán đi, tôi cuống quít tìm kiếm thanh kiếm chung quanh, ở
dưới tàng cây Bạch Lê có một bóng người lờ mờ. Gió nhẹ phất quá, hoa
Bạch Lê như tuyết bay, thướt tha múa khúc, như mộng như ảo. Tôi xem
người nọ, kinh hỉ hé miệng, “Bạch. . . . . .” yết hầu lại khô khốc nói
không ra tiếng âm.
Bạch Khiêm đứng ở dưới tàng cây, tầm mắt
xuyên qua đoá hoá đang múa máy lay động theo chiều gió nhìn tôi, cười
đến mặt mày cong cong như trăng non. Tôi mừng rỡ như điên lại nghe ai
bảo rằng không được, gấp đến độ nhấc chân nghĩ muốn chạy về phía cậu ta, bỗng nhiên kinh sợ bước chân bất động — một bàn tay giống như khoá thép siết chặt eo tôi. Mắt nhìn Bạch Khiêm ngay tại trước mặt, tôi dùng sức
giãy dụa, vô ích, kinh hoảng quay đầu đi, đập vào mi mắt chính là dung
nhanh tuyệt thế. Hắn mỉm cười, khiến hoa lê bay như mưa ở không trung
cũng mất đi vẻ ảm đảm u buồn.
Tôi chỉ về phương phía trước, môi run
rẩy bì bõm nói: Sư phụ, là Bạch Khiêm, phải . . . . . Một mảng đoá hoa
đỏ sẫm như máu bỗng nhiên thổi qua trước mắt tôi. Tôi hoảng sợ quên luôn cả động tác.
Một mảnh, hai mảnh, ba mảnh… . . . . .
Rất nhiền đoá hoa màu đỏ tung bay lên, rợp kín cả trời đất.
Tôi hoảng sợ quay đầu, trơ mắt nhìn thấy
thân thể Bạch Khiêm từng chút biến thành vô số cánh hoa không thể đếm
hết, giống như máu tươi phun trào. Màu đỏ yêu dị lấn áp màu trắng, trong trời đấy màu máu lan rộng…
– Bạch Khiêm!
Tôi liều mạng vươn tay hướng về phía Bạch Khiêm, khóc cầu cậu ta đừng đi. Nhưng mà bất kể tôi còn ra sức thế nào, cánh tay Lâu Tập Nguyệt vẫn giữ chặt tôi không hề nhúc nhích, trên mặt
hắn mang theo biểu cảm lạnh lùng không hề có cảm giác, trơ mắt nhìn Bạch Khiêm hoàn toàn tiêu tán.
Tôi đau lòng không còn giãy dụa, quay
người ôm lấy Lâu Tập Nguyệt khóc, cằm bỗng nhiên bị nâng lên, nhìn thẳng vào đôi mắt hắn tựa như ngọc lưu ly lạnh như băng: “Tiểu Tự luyến tiếc, đúng không?” Tiếng nói hắn hoà nhã êm dịu dễ nghe “Tốt lắm, Tiểu Tự
phải đi theo nó đi.” Trong tay hắn không biết khi nào nắm một thanh
kiếm, ánh kiếm chợt loé, đâm thẳng vào ngực tôi! Tôi hoảng sợ kêu to ra
tiếng:
“. . . . . . Sư phụ!”
Mạnh liệt mở mắt ra, hô hấp còn bị ác
mộng bắt, tôi thở hổn hển dồn dập, trời đất trước mắt xoay chuyển, đầu
óc từng cơn hoa mắt.
“Đường cô nương, cô tỉnh!”
Một tiếng nói ẩn chứa vui mừng gọi tôi
trở về thực tai. Tôi dại ra chuyển động tầm mắt nhìn về phía bóng người
bên cạnh, nhìn rõ ràng là ai, ngây người không chớp mắt.
Tô Mạc Phi cùng tôi nhìn nhau một lát,
bỗng nhiên ý thức gì đó, có chút kích động buông lỏng ra lòng bàn tay
cầm chặt tay tôi, thoáng bối rối nói: “Tại hạ thấy Đường cô nương mê man bất tỉnh, bất đắc dĩ mạo phạm .”
Đầu óc tôi mờ mịt bắt đầu xoay chuyển,
suy nghĩ kỹ càng hiểu ra, Tô Mạc Phi nói ‘ mạo phạm ’, là hắn dán tay
của tôi dùng nội lực giúp tôi tỉnh lại. Tôi đối hắn khoát tay áo, lấy
tay khửu tay chống đất cố sức muốn ngồi dậy.
“Đường cô nương, cô đừng vội đứng dậy.”
Tô Mạc Phi thoáng dùng sức đè lại động tác của tôi, ôn hoà nói: “Nhìn
xem có thương tích chổ nào không?” “Tôi không sao.” Không để ý tới anh
ta khuyên can, tôi gian nan ngồi dậy, khẩn trương nhìn chung quanh tìm
kiếm. Tam sinh hoa đâu? Tôi rõ ràng cầm lấy nó, không phải cũng rơi
xuống cùng sao?!
“Đường cô nương tìm chính là nó.”
Lên tiếng trả lời, một bàn tay thon dài
đưa hộp bạch ngọc tới trước mặt tôi. Tôi nhất thời kích động nhào tới
cầm lấy, gắt gao ôm vào trong ngực. Qua hồi lâu mới hồi phục lại tinh
thần, ngẩng đầu nhìn thấy Tô Mạc Phi, tôi có chút xấu hổ ho nhẹ hai
tiếng… Tôi tuyệt đối không nghĩ tới, vì cứu tôi anh ta cũng nhảy theo
xuống, trong lòng tràn đầy cảm kích không thể nói rõ, song Tam Sinh hoa
này. . . . . . Tôi cúi đầu nhìn nhìn hộp ngọc trong tay, mở ra nắp hộp,
ánh mắt dừng lại trên đoá hoa nhỏ bé xinh đẹp, cảm xúc mênh mông. Nếu
không có nó, Lâu Tập Nguyệt không thể giải độc tình cổ, tình yêu hắn
dành cho tôi vĩnh viễn sẽ không biến mất. Chính là, nó là thứ Lâu Tập
Nguyệt muốn có được, tôi sẽ liều mạng bảo vệ nó, cho dù đối phương là Tô Mạc Phi cũng sẽ không ngoại lệ.
Đối với việc bản thân mình biết rõ Tam
Sinh hoa này thuộc về Tử Thần phái của anh ta, tôi còn nhiều lần đến
đoạt lấy, đáy lòng rất áy náy. Hơn nữa Tô Mạc Phi đã cứu tôi ba lần, tôi lại không đến báo ơn. Tôi nâng mắt nhìn về phía Tô Mạc Phi, cắn cắn
môi dưới, khàn khàn giọng mở miệng nói: “Đúng không. . . . . .”
“Thực xin lỗi.”
Gần như hai miệng cùng một lời, Tô Mạc Phi nói đồng dạng một câu.
Hai người đều giật mình, sau đó tôi hỏi
anh ta: “Công tử vì sao lại đối với tôi như vậy?” người ân nhân cứu mạng còn nói ‘thực xin lỗi’, rất lạ. Tô Mạc Phi nghe tôi hỏi như thế, không
biết vì sao, khẽ khép mắt, rồi thấp giọng nói: “Thực xin lỗi, Đường cô
nương, tại hạ vốn có thể bắt được cô.” khi tôi còn đang hỗn loạn mang
theo chút cảm kích ở trong đáy mắt. Tô Mạc Phi dùng giọng xin lỗi nói,
“Đều do tại hạ sơ suất, chỉ nhìn Đường cô nương không chú ý tới Thường
Dữ bên cạnh, cùng cậu va vào nhau khiến cho bản thân mình cũng ngả xuống theo.”
Trong phút đó, khoé miệng tôi cứng đờ,
sau một hồi phì ra tiếng bật cười. Tôi còn nghĩ đến Tô Mạc Phi là vì cứu tôi mới nhảy xuống chứ, không nghĩ tới là chuyện như vậy. Mặc kệ như
thế nào, đều là anh ta đã cứu tôi, tôi không cười nữa, nghiêm mặt nói
với Tô Mạc Phi: “Đường Tự đa tạ Tô công tử ba lần cứu mạng chi ân” Tô
Mạc Phi không có nói tiếp, trong đáy mắt quang mang ngay lúc này dưới
đáy mắt có chấm nhỏ loé sáng ngời.
Tôi ngẩng đầu nhìn bốn phía, lại giật
giật thân mình, nhưng không có té bị thương, không khỏi nghi hoặc hỏi:
“Chúng ta rơi tới đáy cốc?” Tô Mạc Phi lắc đầu: “Không có, khi rơi xuống tại hạ sử dụng kiếm cắm vào vách đá, thấy huyệt động này sau đó vào
đây.” Tôi cong thắt lưng bò ra xem thấy chổ này chỉ đủ cho người người
dung thân, Tô Mạc Phi ở sau người cuống quít nói: “Đường cô nương cẩn
thận.” Tôi ừ một tiếng, vững chãi quan sát vách núi, sương mù dầy đặc
cái gì đều thấy không rõ lắm.
Tôi vứt bỏ suy nghĩ từ nơi này tìm đường
ra, quay đầu nhìn về phía Tô Mạc Phi, ánh mắt trong lúc vô tình xẹt qua trường kiếm đặt ở trên mặt đất, thốt ra: “Kiếm của công tử bị sao vậy?” Một vết rạn thật sâu xuất hiện trên thân Lam Ảnh kiếm, giống như một
bông hoa xanh lam nở giữa không trung. Tôi khẩn trương tới bên hỏi anh
ta: “Là đập vào vách đá nên nứt ra sao??”
Ngẫm lại tốc độ rơi xuống nhanh như vậy,
hắn còn mang theo tôi, cho dù sử dụng kiếm đâm vào vách đá nhất định
cũng trượt một khoảng cách. Tôi nâng Lam Ảnh kiếm bị hỏng lên, có cảm
giác không đành lòng sờ sờ nó, bỗng nhiên nhớ tới một sự kiện, ngẩng đầu đối Tô Mạc Phi nói: “Tô công tử, muội nghe sư phụ muội nói, trong Thiên Nhất giáo có vị gọi là Kiếm quỷ rất am hiểu luyện kiếm, nếu không thì
chờ chúng ta đi lên sau tìm y nhờ tu sửa lại”
Tô Mạc Phi nghe vậy, nhấp hé miệng môi,
khẽ nói: “Hoá ra Kiếm quỷ ở Thiên Nhất giáo.” “Đúng vậy, ở Thiên Nhất
giáo.” Tôi gật đầu khẳng định. Tô Mạc Phi ánh mắt thâm thuý nhìn tôi,
thận trọng nói: “Đường cô nương về sau này, tốt nhất cách người xa ra xa một chút.” Tôi sợ run, hỏi hắn: “Vì sao?” Tô Mạc Phi đáp lại: “Đường cô nương có lẽ không biết chuyện về Kiếm quỷ. Y được xưng là sư luyện kiếm tốt nhất hiện nay, nhưng y luyện mỗi một thanh kiếm đều dùng một vị nữ
nhi còn trẻ còn sống bỏ vào lò luyện.” Tôi nhất thời cả người giật mình, sợ tới mức cả người phát lạnh. Tô Mạc Phi tiếp theo còn nói: “Chỉ vì
thủ pháp của y quá tàn nhẫn, mấy năm trước Thiết minh chủ hạ lệnh tập nã y, bỗng nhiên Kiếm quỷ tẩu tán không để lại dấu vết, không nghĩ tới. . . . . .”
Lòng bàn tay tôi đều ra mồ hôi lạnh. Tôi
biết Lâu Tập Nguyệt thu nhận một số lượng người ác danh trong chốn võ
lâm, nhưng chưa bao giờ nghe nói về chuyện của họ. Hôm nay từ miệng Tô
Mạc Phi mới biết được, chỉ một Kiếm quỷ đã khiến cho tôi sởn gai óc. Tôi không biết Lâu Tập Nguyệt làm như vậy có mục đích gì. Nghĩ lại tưởng
tượng đến Lâu Tập Nguyệt, lòng lại không thể khống chế cảm thấy thấp
thỏm lo âu
Không biết hắn cùng Lục Triển Bằng cuối
cùng ra sao? Khi tôi rơi vào vực hắn còn bị Lục Triển Bằng gắt gao quấn
quít lấy. Tuy rằng tôi tin tưởng chắc chắn Lâu Tập Nguyệt sẽ không thua, đối với tôi chỉ lo lắng hắn có thể bị thương hay không, còn có hắn có
thể xuống đây tìm tôi hay không… . . .
“Đường cô nương, cô làm sao vậy?” thấy
sắc mặt tôi không bình thường, Tô Mạc Phi ghé mặt thân thiết hỏi. Tôi
vội vàng tìm cớ lấp liếm: “Tôi không sao, chẳng qua cảm thấy được buồn,
muốn ra ngoài một lát.” Nói xong đứng lên, lại đã quên bản thân mình
đang ở trong động đá nhỏ, đầu đập vào đỉnh động, thoáng chốc đau đến độ
tôi loá cả mắt, gục đi xuống.
“Đường cô nương!”
Bên tai vội vàng la lên, tôi lập tức ngã
vào một vòng ôm ấm áp, bản năng xoay qua nhìn về phía người ôm mình, lại bỗng nhiên, môi chạm vào hai phiến ấm áp gì đó… . . . .Tôi hoàn toàn
cứng đờ. Mắt trợn tròn ngây ngốc nhìn Tô Mạc Phi cũng sợ ngây người như
mình, ngay vào lúc vô tình hai phiến ấm mềm chạm vào, trong đầu có cái
gì ầm ầm nổ tung.