Bạch Khiêm bưng thau nước đá văng cửa
phòng tôi, sau đó đem nước đặt lên bàn, lấy khăn rửa mặt vắt xong, quay
lại đi tới trước mặt tôi, đang muốn mở miệng bỗng nhiên dừng lại. Cậu ta nhìn tôi sau một lúc lâu, chần chờ mới mở miệng: “Ngươi, ngươi không
sao chứ?”
Tôi khẽ run rẩy, ngây dại chuyển mắt nhìn về phía cậu. Bạch Khiêm rõ ràng bị kinh ngạc rồi, mắt to trợn tròn nhìn chằm chằm không chớp. Cuối cùng, nuốt khô nước miếng, dùng khăn mặt
trong tay vỗ vỗ má tôi chút: “Ngươi không phải là đau quá hoá ngu chứ?”
Tôi đối mặt nhìn vào mắt cậu, khăn mặt trong tay Bạch Khiêm rơi xuống
mặt đất.
Ngón tay cậu ta chỉ về phía tôi, giọng
kinh ngạc nói: “Mắt ngươi khỏi rồi!” Tôi xoay người nhặt lên khăn bị dơ, đi tới chậu nước phía trước, lau mặt sạch sẽ qua loa, quay lại bảo với
cậu ta : “Bạch Khiêm, cậu có thể giúp tôi giữ bí mật này được không?”
Cậu ta phục hồi tinh thần lại, bĩu môi một cái, hai tay khoanh trước
ngực, thái độ xấu xí mà hừ một tiếng, “Ta nhớ rõ ta với cô không có quan hệ tốt như thế.” Tôi lặng im cụp hai mắt, sau một hồi nâng lên lại nhìn về phía cậu ta: “Sau ba ngày, tôi sẽ không bám dính sư phụ nữa” Tôi
miễn cưỡng nở nụ cười nhìn về phía cậu, giống như nói cho chính bản thân mình nghe, lập lại một lần: “Về sau cũng sẽ không.”
Từ nay về sau, tôi sẽ không còn mơ màng gì với Lâu Tập Nguyệt nữa, hắn chính là sư phụ tôi, không hơn.
Bạch Khiêm xem xét mắt tôi từ trên xuống
dưới đánh giá mấy bận, cau mày. Tôi cướp lời nói với cậu ta trước: “Tôi
thề, chỉ ba ngày, ba ngày cuối cùng.” Tròng mắt cậu ta xoay chuyển,
trong mắt lộ ra thần sắc chọc ghẹo, cười hé ra đôi răng khểnh nhỏ:
“Được, cô thề trước, thề sau ba ngày nếu cô còn quấn quít công tử, cô
liền… . . . . . . cả đời gả đi không được.” Đối với Bạch Khiêm điều đó
là trò đùa dai, tôi từ nhỏ đều đã quen, gật gật đầu, đáp lời cậu:
“Được, tôi thề.”
Bạch Khiêm giỏi thuật dịch dung, cậu ta
cho tôi một loại thuốc nước, khiến mắt tôi thoạt nhìn giống như lúc mù
trống rỗng vô thần. Kỳ thực, cái gì tôi cũng có thể thấy. Chuẩn bị tốt
hết này đó không bao lâu, Diệp Linh vào phòng, ở chung nhiều ngày như
vậy, rốt cục tôi có thể thấy diện mạo cô nàng. Khiến cho tôi kinh ngạc
chính là, Diệp Linh không phải mỹ nhân tuyệt sắc như Tử Yên, ngoại trừ
đôi mắt to, dài như mắt phượng, nhìn ngũ quan cô nàng cũng không có màu
sắc gì khác. Nhưng đôi mắt ấy, lại khiến cho người ta khó quên, đôi mắt
dài trong đáy mắt như có vầng nhật nguyệt sáng rực rỡ, như nước chảy
trong đó, linh khí bức người.
Khó trách Lâu Tập Nguyệt lại một lòng
hướng về cô nàng. Tuyệt sắc hiếm thấy, mà có thể có người con gái ý vị
như vậy càng hiếm thấy
Diệp Linh là một người khôn khéo, tôi sợ
nàng khả nghi cũng không dám nhìn chằm chằm nàng ta. Tôi dời tầm mắt
nhìn thẳng về phía trước, hỏi cô nàng: “Diệp tiểu thư, trị liệu còn lại
có thể hoãn lại ba ngày mới tiếp tục được không.” Diệp Linh nhìn nhìn
mắt tôi trống rỗng, cười trả lời: “Có thể. Nhưng mà khi đó cô sẽ càng
đau đớn. Tôi sợ khiến cô đau quá mà chết, không có cách nào khác nói rõ
với sư phụ cô.” Tôi lắc đầu, “Sẽ không đâu.” Bởi vì khi đó tôi sẽ tự
mình nói với Lâu Tập Nguyệt, sau đó chờ hắn thịnh nộ, trừng phạt tôi nói dối hắn.
Diệp Linh đi ra ngoài không lâu, quả
nhiên Lâu Tập Nguyệt tới đây, đứng ở ta trước mặt, trong đôi mắt tối đen như mực chiếu hình ảnh ngược của tôi: “Sao vậy, Tiểu Tự?” Tôi nhìn nhìn mặt hắn, lại không di dời tầm mắt, tính tính, tôi cũng gần bốn tháng
không ‘thấy’ hắn. Ánh mặt trời ở sau lưng hắn chiếu vào, màu vàng nhạt
vờn quanh hắn, như người ở trên trời. Tôi nhìn hắn cười cười nói: “Sư
phụ, Tiểu Tự rất đau” ngực đau không chịu nổi
Lâu Tập Nguyệt nghe xong, hơi hơi chau
mày xinh đẹp, sau đó mở rộng hai tay ôm tôi tới trước ngực. “Tiểu Tự nếu chịu không nổi, không điều trị cũng được” Hắn để cằm lên đỉnh đầu tôi,
tiếng nói mềm nhẹ nói: “Sư phụ cảm thấy Tiểu Tự bây giờ rất tốt.” Hắn
nâng mặt tôi lên, cúi nhìn chăm chú một lát, tôi gần như bị ánh mắt này
làm cho khẩn trương sợ có khi giả vờ không được, hắn lại sờ sờ đỉnh đầu
tôi, nói “Tuy nói vừa ngốc lại nhìn không thấy, thì cũng là Tiểu Tự quý
báu nhất của sư phụ.”
Nếu là từ trước nghe thấy những lời này,
tôi e là đã lệ nóng quanh tròng, chỉ hận không thể đem mệnh mình giao
vào tay hắn. Nhưng, vào giờ phút này, tôi lại cảm thấy rất bi thương.
Người đàn ông này có thật tình không? Hãy trong cảm nhận của hắn, yêu
một người thì đáng phải giày vò? Hắn buộc Tử Yên cùng Triệu Đan thể hiện tình cảm, còn bắt tôi chơi cờ cùng hắn ngay bên cạnh; buổi sáng hắn mới cùng Diệp Linh ở trong rừng trúc dây dưa, bây giờ lại nói với tôi như
thế này . . . . Nhưng có một người như vậy, tôi lại vẫn là yêu hắn. Yêu đến nỗi thành người sắp chết, mê luyến thời gian khoảng ba ngày cuối
cùng
Lâu Tập Nguyệt khẽ chớp mắt, hai phiến mi dày như cánh bướm khẽ vỗ, trong mắt hắn chỉ còn hình ảnh ngược nhạt
nhoà. Hắn nhìn tôi, liếc mắt nhìn tôi, giống như khoảng khắc hoa nở,
khiến tôi điên đảo: “Vừa hay, sư phụ cũng có cái này cho ngươi.” Nói
xong giống như ảo thuật, lấy ra một ra mặt nạ đưa tới tay tôi.
Tôi đón nhận mặt nạ, vẻ mặt bỗng nhiên
ngây người. Đây không phải mặt nạ con mèo nhỏ Tô Mạc Phi tặng cho tôi
sao? Sau lại ở trong nhà Trương đại ca, sao lại có trong tay hắn? Có lẽ
vẻ mặt tôi ngẩn người không hề lộ ra sơ hở, Lâu Tập Nguyệt cười yếu ớt
mở miệng: “Vi sư lệnh kẻ khác lấy về giúp ngươi”
Tay tôi cầm mặt nạ căng thẳng, có một cảm giác không tốt giống như mây đen bao phủ. Giọng nói tôi khô khốc hỏi
hắn: “Sư phụ làm sao biết, mặt nạ này là của con?” Lâu Tập Nguyệt tươi
cười không giảm phần nào, trong mắt đen như ngọc loé sáng: ”Hình như là đứa trẻ kia nói” Lòng tôi cuống quít, run rẩy giọng hỏi: “Sư phụ, đứa
bé đó nó”
“Giết.”giọng điệu bình thản như lúc ban đầu.
Mặt nạ từ trong tay tôi rớt xuống, nện ở
trên mặt đất phát ra một tiếng giòn vang, tựa như nện vào lòng tôi. Tôi
kinh ngạc nhìn hắn, đã quên lại phải giả vờ, toàn thân phát run, “Vì
sao? Sư phụ, người vì cái gì” Ngón tay Lâu Tập Nguyệt bỗng nhiên xoa mặt tôi, đáy mắt mang theo một tia khát máu lạnh lùng, giọng điệu nói
chuyện cũng không dịu dàng “Ai bảo người nhà nó dùng bẫy thú làm ngươi
bị thương. Còn có hộ săn bắn đó, biết rõ ngươi nhìn không thấy, thế
nhưng hắn ở trên đường buông ngươi ra. Bọn họ làm sao không đáng chết?”
Độ ấm trong thân thể tôi nhanh chóng mất đi, toàn thân tôi như ngồi trên băng, lạnh đến nỗi máu cũng không lưu chuyển được
Trước mắt chỉ một mảnh màu đen.
Ngày nào đó, hắn đúng là làm trò trước mặt tôi hạ lệnh, hại chết Trương đại ca, sau đó. . . . . .
—- “Tra ra người nhà hắn, một người không để lại.”
“Tiểu Tự sao lại khóc ?” Lâu Tập Nguyệt
vươn ngón tay lau nước mắt trên mặt tôi, nhưng càng lau càng nhiều, cuối cùng hắn giống như bó tay rồi, vươn tay kéo tôi vào trong ngực, lòng
bàn tay vỗ về sau lưng tôi. Tôi cứng ngắc để hắn ôm, không có giãy dụa,
cũng không còn sức giãy dụa.
Dịu dàng của Lâu Tập Nguyệt nếu là có độc, tôi đây đã bệnh nguy kịch rồi.
Đợi tôi khóc mãi nước mắt chảy không ra
được nữa rồi, Lâu Tập Nguyệt mới hôn lên mắt tôi sưng đỏ, nói: “Sớm biết rằng Tiểu Tự sẽ thương tâm, vi sư đã bỏ qua bọn họ .” Tôi vẻ mặt như
cây gỗ, Lâu Tập Nguyệt cũng không để ý, cuối cùng ôm lấy tôi đi ra ngoài ”Sắc mặt Tiểu Tự rất tái nhợt, cần phải ra ngoài phơi nắng.”
Hắn lệnh Bạch Khiêm bố trí ghế dựa thật
dài, sau đó ôm tôi ngồi ở chổ trống trong rừng trúc. Trong đầu tôi bỗng
hiện lên cảnh sáng nay, Lâu Tập Nguyệt cũng ở trong này cùng Diệp Linh. . . . . . tôi run run, hai tay theo bản năng đẩy đẩy ngực hắn. Lâu Tập
Nguyệt dùng sức giữ chặt eo tôi, tôi gần như trốn không được, ngược lại
dùng dằng như vây, toàn thân mệt mỏi dựa vào vai hắn mà thở. Trong
khoảnh khắc này tôi thậm chí bắt đầu hận chính mình.
Một người giết người vô số như vậy, bại
hoại tàn ác bất nhân, tôi sao lại còn yêu hắn?? ! Nhớ tới tháng ngày ở
trong nhà Trương đại ca, cảm thấy ngay cả hít thở cũng gian nan.Trương
đại ca thật thà, Trương đại tẩu hiền lạnh, Hổ Tử ngoan ngoãn.
“Đường Tự, ngươi nếu còn dám rơi một giọt nước mắt, ta khiến cho ngươi vĩnh viễn khóc không được.” tiếng nói Lâu
Tập Nguyệt lành lạnh vang bên tai tôi. Cả người tôi run dữ dội, bị lời
nói lạnh lùng này của hắn đi thẳng vào tim như cướp mất tim, đừng nói
khóc, ngay cả thở cũng không dám thở. Lâu Tập Nguyệt ôm tôi càng chặt,
môi hình như vô tình cọ lên vành tai tôi, hình như đưa từng chữ từng chữ vào tai tôi “Tiểu Tự, ngoại trừ sư phụ, ai ngươi cũng không được quan
tâm.”
***
Sau ngày ấy, mỗi ngày Lâu Tập Nguyệt
đều đến, giống như lại nhớ tới đoạn thời gian khó khăn kia. Bị chuyện
Trương đại ca kích thích, vẻ mặt tôi hốt hoảng, ban đêm luôn nằm trên
giường thấy ác mộng, ngủ rất ít, giật mình rồi cũng không có cách nào đi vào giấc ngủ. Trong lòng tôi chưa bao giờ thấy hối hận thế này, nhưng
khó chịu áy náy nhất, là tôi không có cách nào báo thù cho Trương đại ca cùng người nhà huynh ấy
Người hại họ là Lâu Tập Nguyệt, tôi không có cách nào báo thù.
Trong lúc tôi sợ sệt, bất thình lình đôi
môi nóng lên, sau đó một ngụm nước ngọt lành mát kề sát miệng tôi đưa
vào miệng tôi, mang theo hơi thở mãnh liệt của người nọ. Sau khi Lâu Tập Nguyệt dùng phương thức này “đút” tôi uống nước xong, môi cũng không
rời đi, cứ như vậy dán dính vào cánh môi tôi vẫn không nhúc nhích. Hơi
thở ấm áp phun lên mặt tôi, da đầu tôi tê dại
Này như là một hồi đánh giằng co, tôi bất động, hắn bất động, vừa không tiến công cũng không lui lại. Đến cuối
cùng, rốt cục tôi không thể nhịn được nữa mới lui về một ít, khi đang
muốn mở miệng nói chuyện, đầu lưỡi hắn bỗng thừa cơ luồn vào, phá bỏ
hàng rào răng và môi, gây sóng gió bão tố trong miệng tôi. Tôi bị hôn
đến nổi hít thở không thông, muốn đẩy hắn ra, tay lại trái ngược suy
nghĩ của bản thân mình rất nhanh tiến vào vạt áo trước hắn
Xem ra như thế này, thực là tôi như đang
mời hắn. Đối với thân mật của Lâu Tập Nguyệt, tôi không thể kháng cự.
Đúng là thực mê mang, vì cái gì lần này sau khi tôi trở về, thái độ hắn
đối với tôi thay đổi lớn như thế. Ở trong đầu tôi, chỉ là người yêu của
nhau mới có hành động thân thiết thế này, cho dù Lâu Tập Nguyệt không
phải là người chịu luân lý đạo đức ràng buộc, theo lý mà nói, bây giờ
hắn vì sao không phóng túng đi ‘bắt nạt’ Diệp Linh, cố ý ở đây ‘bắt nạt’ tôi?
Những ý niệm chấp vá này cứ hiện lên
trong đầu tôi, cũng không ở lại bao lâu, tôi bị hắn hôn như thế, đầu tôi liền rỗng tuếch. Rốt cục đến cuối cùng, Lâu Tập Nguyệt buông tha đầu
lưỡi tôi đã tê liệt, dùng đầu lưỡi liếm lướt lên cánh môi tôi, hơi thở
rối loạn
“Tiểu Tự”, môi hắn dán môi tôi mở miệng
nói: “Về sau ngươi còn miên man suy nghĩ, ta sẽ dùng phương pháp này”
Phương pháp này là cái gì? Nghĩ thầm trong lòng, nếu như vậy. . . . . .
trong đầu tôi chưa kịp suy nghĩ, hắn bỗng nhên hôn môi thêm lần nữa
nghiền nó thành bột phấn, theo gió thổi về phương nào.
Đêm đến, tôi trợn tròn mắt nằm ở trên
giường, lại là một đêm trằn trọc. Tôi cảm thấy tôi nhất định phải rời
khỏi Lâu Tập Nguyệt ma quỷ, tâm tình hắn không đơn giản, lãnh khốc vô
tình, Trương đại ca và người nhà cũng không phải bắt đầu, càng không thể có thể chấm dứt; nhưng không thể tưởng tượng bỗng nhiên hắn thình lình
có tình cảm dịu dàng, lại khiến trái tim tôi rung động.
Nghĩ tới nếu sau này sẽ không còn được
gặp lại Lâu Tập Nguyệt , nghe không thấy giọng nói của hắn, nhìn không
thấy hình bóng hắn, không – cảm giác được hơi thở hắn, cái cảm giác sợ
hãi này so với việc ở lại bên cạnh hắn nặng nề gấp trăm nghìn lần. Có
Lâu Tập Nguyệt ở đây, mục nát cũng không phải mục nát nhất; không có Lâu Tập Nguyệt, dù cho tốt cũng không tốt nhất.
Cái cảm giác áy náy khó chịu thấp thỏm lo âu này, thời gian ba ngày như nước chảy qua khe hở trôi qua. Đến lúc
tôi còn chưa hiểu rõ, ngày ước định cùng Bạch Khiêm đã tới phút cuối
cùng.
Sáng sớm ngày thứ tư, tôi ngồi ở bên
giường chờ Bạch Khiêm đẩy cửa tiến vào, nhưng tới giờ Thìn ba khắc, vẫn
không thấy bóng dáng đâu. Tôi càng hồ nghi Bạch Khiêm không có tới, ngay cả Diệp Linh cũng không xuất hiện. Lại đợi hồi lâu, tôi rốt cục nhịn
không được đẩy cửa ra đi ra ngoài, hướng về phía toà trúc lâu bọn họ ở
mà chạy tới.
Dù sao hôm nay cũng phải nói chân tướng rõ với Lâu Tập Nguyệt, lòng tôi nhất quyết, nên cái gì cũng không sợ nữa.
Tôi thở hổn hển chạy đến trước trúc lâu,
đẩy cửa bước vào, lại không thấy được một bóng người. Tôi tìm trước sau
một vòng, cuối cùng tìm được một gian hình như là khuê phòng con gái..
Tôi đi vào trong phòng quét vài lần, vẫn là không ai, đang muốn bước ra
rời đi, đột nhiên nghe thấy phía sau có động tĩnh.
Tôi vội vàng xoay người sang chỗ khác,
bước chân còn chưa đứng vững, một bóng đen bỗng nhiên tới gần, sống đao
sạch sẽ gọn gàn chém vào gáy tôi. Trước mắt tôi tối sầm, khắc cuối cùng
trước khi ngất xỉu nghe thấy hai người nói chuyện:
“Là nàng phải không?”
“Tám phần không sai được.”
“Vậy mang đi đi.”
Sau đó một người khiêng tôi lên vai. Máu chảy ngược xuống đầu, tôi hoàn toàn hôn mê.