Trong khoảng khắc môi chạm nhau, trong
đầu tôi nổ ầm một tiếng. Nhớ lại một buổi tối của rất nhiều năm trước
tôi đã quên. Đôi mắt Tử Yên xinh đẹp như tơ, nằm trong lòng Lâu Tập
Nguyệt, bờ môi nóng bỏng lên môi hắn..
Nhưng, không phải! Mùi vị trên người Lập Tập Nguyệt không phải thế này!
Tôi mạnh mẽ mở to mắt, tỉnh rượu cũng hơn được phân nữa, kinh hoảng nhìn người kia ở phía trên tôi. Nó nhăn lông
mày rậm khép chặt hai mắt, trúc trắc hôn tôi, nhưng là Triệu Đan. Tôi
nhất thời phản ứng nhanh, uốn gối vận hết sức đá vào bụng dưới người nọ.
Triệu Đan rên rĩ một tiếng, bất ngờ chưa
kịp phòng bị tôi đá thêm một cái, đau khiến nó tái xanh mặt buông lỏng
hai tay tôi. Tôi ra sức đẩy nó ra, xoay người xuống giường, lảo đảo chạy ra ngoài cửa. Tôi trong đầu chỉ có một ý niệm: Đến bên người Lâu Tập
Nguyệt. Tôi biết rõ hắn sẽ giống như trước mỗi một lần như thế đều che
chở tôi, không cho tôi chịu chút tổn thương nào.
Khi tôi xốc lên rèm châu nhào vào bên
trong, Lâu Tập Nguyệt đứng trước án thư ở trong phòng, ung dung đề bút
viết. Trong lòng tôi kích động nhào tới trước mặt hắn, run rẩy nắm lấy
ống tay áo hắn: “Sư phụ, Triệu Đan, nó…” Lâu Tập Nguyệt không nói gì
chẳng qua liếc mắt nhìn trước ngực tôi. Tôi bỗng nhiên nhớ ra vạt áo của mình bị Triệu Đan xé mở, cuống quít cúi đầu nhìn xuống, trước ngực lộn
xộn lộ ra áo lông cừu màu lam nhạt ở bên trong. Tôi cúi người luống
cuống tay chân kéo quần áo lại, xoay người nói: “Sư phụ, Triệu Đan ban
nãy đối với đồ nhi.. Đối với đồ nhi khinh bạc vô lễ. Sư phụ hay phân xử
cho con.”
Lâu Tập Nguyệt rõ ràng cười nhạt, tay gác bút, bình tĩnh nhìn tôi bảo: “Tiểu Tự, đó là ý của vi sư.”
Giọng nói nhẹ tựa mây bay gió thoảng, tôi như bị sét đánh. Đầu óc trống rỗng hồi lâu, tôi miễn cưỡng ép ra nụ
cười: “Sư phụ, người đang chọc Tiểu Tự sao? Người sao có thể để cho nó…”
“Tiểu Tự, Thiên Cực kiếm pháp là kiếm pháp song tu. Hai người luyện kiếm nhất thiết phải rất thân mật”
Đôi đồng tử Lâu Tập Nguyệt trong vắt,
dáng tươi cười hệt như dòng trăng đang chảy, kiểu ấm áp mà thanh tú. Thế nhưng hắn nói ra từng chữ, cũng đủ đánh tôi xuống địa ngục. Cảm giác cả người tôi lạnh buốt tận xương tủy, từ gan bàn chân chảy thẳng lên lan
vào tận tim.
Tôi cứng ngắc lắc đầu: “Nhưng con không muốn!”
Lâu Tập Nguyệt đi tới trước người tôi:
“Tiểu tự, nếu vi sư muốn ngươi luyện thì sao?”. Sắc mặt tôi thoáng cái
trắng bệch, cả người trong phút chốc đã đông cứng lại. Cằm tôi được nâng lên, nhìn vào tận trong sâu đôi mắt ấy, Lâu Tập Nguyệt đứng như thế, rũ mí mắt nhìn tôi hỏi: “Tiểu Tự, ngươi là không muốn hay là không muốn
nó?”.
Nghe thấy hắn hỏi vậy, tận đáy lòng tôi
dâng lên cảm giác lạnh cả người, cũng không còn nói nên lời. Lâu Tập
Nguyệt thấy thế bèn nói tiếp: “Nếu Tiểu Tự không thích nó….” Hắn buông
tôi ra đi thẳng ra phía sau tôi. Tôi kìm lòng không được quay đầu lại
nhìn, chẳng biết từ khi nào tên thiếu niên đó đứng bên cạnh, đôi đồng tử co rút lại.
Lâu Tập Nguyệt im lặng không nói gì,
hướng về phía Triệu Đan, bước đi tao nhã, trường bào như tuyết trắng mềm mại sóng sánh. Nhìn bóng lưng của hắn, trong đầu tôi hiện lên một cảnh, tươi cười khi nãy của Lâu Tập Nguyệt cùng giọng nói khi đó giống nhau
như đúc, tôi nghĩ tới đội người đón dâu, sau đó máu chảy đầy đất.
Lâu Tập Nguyệt hướng về phía Triệu Đan
giơ lên tay, mà Triệu Đan cũng không biết được, không có bất kỳ biểu cảm gì, vẫn đứng nơi đó. Trong lòng tôi giật mình một cái, không kịp ngẫm
nghĩ nhào tới ôm lấy tay Lâu Tập Nguyệt, kinh hoảng mà cầu xin hắn: “Sư
phụ, đừng giết nó”. Lâu Tập Nguyệt bị tôi ngăn lại động tác cũng không
tức giận, cúi đầu nhìn tôi, khóe môi nhướng lên cong ra nụ cười tàn nhẫn khi nãy: “Xem kìa, ngươi cũng không nỡ nha.”. Tôi không muốn hắn hiểu
lầm, vội vàng giải thích:”Không, sư phụ, con đối với nó không có cảm
giác yêu mến”. Nói, tôi như hồi bé bám chặt cánh tay hắn nghẹn ngào nấc
từng tiếng trong cổ họng: “Sư phụ, con không muốn cùng nó luyện. Cầu xin người, sư …”
“Tiểu Tự” Lâu Tập Nguyệt mặt lạnh cắt
ngay lời tôi “Sư phụ nói ngươi không nghe sao??” Tôi nhất thời câm như
hến, hàm răng cắn vào môi dưới trong miệng có mùi máu nhàn nhạt. Lâu Tập Nguyệt rút tay mình về, lạnh lùng mở miệng: “Nên làm như thế nào, ngươi hôm nay ở chổ này hiểu cho rõ.” Nói xong, không thèm nhìn thấy tôi một
cái, vén lên rèm châu đi ra khỏi phòng trong.
Tôi cứ như thế quỳ dưới đất, chẳng biết qua bao lâu, hình như có một bóng đứng bên cạnh tôi.
“Sư tỷ, sư phụ đã quyết định, không ai có thể thay đổi”.
Tôi hất đầu lên nhìn về phía Triệu Đan,
lắc đầu “Sẽ không đâu, sư phụ đối với ta tốt lắm”. Nghe tôi nói như vậy, Triệu Đan nhìn chăm chú vào tôi, trong mắt như chứa sự thương hại. Nó
thở dài nói: “Tỷ cũng tin tưởng hắn, tỷ có biết danh hiệu hắn trong chốn võ lâm không? ‘Thà vào điện Diêm La, không gặp Lâu Tập Nguyệt’, tỷ với
đệ cũng thế, đều là quân cờ trong tay hắn, hắn đối với tỷ tốt là vì tỷ
có chổ để dùng.”
Tôi ngây ngẩn nhìn nó, trong tim tôi như
có cái gì đó đang đục khoét, cảm giác lạnh giá vô cùng. Triệu Đan nói
nhiều lời với tôi ngay cả hai năm nay cũng chưa nhiều như bây giờ, nhưng tôi thà rằng, những chữ vừa rồi một chữ cũng không cần nói với tôi.
Cùng Lâu Tập Nguyệt sớm chiều ở chung năm năm, tôi hiểu hắn là ác quỷ
độc địa, cũng từng chứng kiếm tận mắt lòng dạ độc ác của hắn. Thế nhưng
tôi vẫn đang tự nói với chính bản thân mình hắn không có như vậy. Không
phải thế hắn vì sao phải muốn đem tôi bơ vơ không cửa không nhà mang về? Vì sao phải dốc lòng dạy bảo tôi võ công? Vì sao mỉm cười dịu dàng đối
với tôi.
Tôi từng cho là mình đặc biệt, ngay vừa
rồi mới biết, thực tế tôi không phải. Hắn chẳng qua muốn tôi “ngoan
ngoãn”, làm một đồ đệ “tốt”, một con rối còn có tri giác. Tôi dùng sức
nắm tay thành quyền, da dẻ vẫn nóng như trước, trong cơ thể vẫn có một
ngọn lửa đang thiêu cháy, nhưng tôi không có cảm giác ham muốn sắc dục.
Móng tay tôi gần như cắm vào lòng bàn tay, tôi cũng không cảm thấy đau.
Tôi mơ hồ hiểu rằng bản thân mình tin tưởng một thứ năm năm qua, bị
Triệu Đan nói mấy câu đã hoàn toàn sụp đổ.
Bỗng nhiên trong gian phòng, cánh cửa
ngoài phòng bỗng nhiên mở ra, một hồi tiếng leng keng của ngọc bội. Tôi
nhìn xuyên qua bức rèm trong gian trong, thấy Tử Yên nhanh nhẹn bước vào trong, chầm chậm đi tới ngồi xuống bên cạnh Lâu Tập Nguyệt ở bên trường tháp; dáng người xinh đẹp cúi xuống, vươn tay đặt mâm lên bàn nhỏ lên
trường tháp.
“Công tử, mời ăn buổi tối.” Tử Yên vừa
nói vừa để bình rượu trên bàn, châm một chén rượu ngon đặt vào trong tay hắn, dáng tươi cười điềm tĩnh xinh đẹp động lòng người “Đây là Lê Hoa
Bạch, Tử Yên ủ bảy năm, công tử nếm thử.”
Lâu Tập Nguyệt buông quyển sách trên tay, nâng mắt nhìn về phía chị ấy, khóe mắt cong lên ý cười, nhẹ nhàng đón
nhận chén rượu ngửi thử: “Tinh khiết mạnh liệt, thật là rượu tốt.” Tử
Yên đươc hắn khen ngợi ngượng ngùng đỏ ửng hai gò má, mím môi cười nói:
“Công tử thích là tốt rồi.” Lâu Tập Nguyệt cười cười hòa nhã “Ta tất
nhiên là thích rồi.” Nói xong lời này, Tử Yên tha thiết nhìn chăm chăm
vào chén rượu đưa đến bên môi mình, đồng tử Tử Yên bỗng nhiên lóe sáng.
Tầm mắt tôi chần chừ nhìn bóng hình hai
người bọn họ hồi lâu, tim như chìm vào đáy cốc. Xem trộm, tình chàng ý
thiếp, đây mới là một đôi tương xứng. Ở chung năm năm, đoan trang xinh
đẹp tuyệt trần của Tử Yên tôi học nửa phần cũng học không được, võ công
cũng không có tư chất như Triệu Đan, cho nên Lâu Tập Nguyệt mới có thể. . . . . . Ngực giống như bị đâm một đao, đau khiến tôi cảm thấy hít thở
cũng gian nan.
Lâu Tập Nguyệt uống cạn chén rượu ngon,
bỗng nhiên một tay kéo Tử Yên xuống, lúc tầm mắt tôi còn đang kinh ngạc, hắn ôm lấy vòng eo của chị ấy đặt lên người mình, sau đó đem rượu
trong miệng mình ân cần đưa tới miệng Tử Yên. Nét mặt Tử Yên thoáng cái
khiếp sợ, tiếp theo chớp mắt, Lâu Tập Nguyệt buông lỏng chị ta ra, giơ
ngón tay động tác mềm nhẹ lau đi tí rượu tràn ra khỏi khóe môi chị, lòng ngón tay dịu dàng vuốt ve cánh môi Tử Yên: “Tử Yên, ngươi khi nào trở
nên lớn mật như thế.”
Trong giọng nói không mang theo uất giận
gì, đối với ai cũng thấy rõ ràng Tử Yên phát run. Nếu không phải bám vào vai Lâu Tập Nguyệt, chỉ sợ chị ấy nhẹ nhàng ngã xuống. Tử Yên cố gắng
tự trấn định nói: “Công tử, nô tỳ chính là. . . . . .” Lâu Tập Nguyệt
ngón tay đặt lên môi chi, híp mắt cười ấm áp: “‘Túy hợp hoan’, cực phẩm
quyến rũ. Tử Yên lần này tốn không ít tâm tư.”
Tử Yên cắn môi dưới xinh đẹp, càng lộ ra
nét thanh tú động lòng người, sau sắc mặt chị từ từ biến thành hồng,
trong đôi mắt cũng bắt đầu mê ly, thân hình không tự chủ được hướng lên
người Lâu Tập Nguyệt dụi dụi.”Công tử, tâm ý Tử Yên người chẳng lẽ còn
chưa hiểu? Tử Yên cả gan cũng là bởi vì đối với công tử. . . . . .”
giọng nói chị ta càng trở nên quyến rũ mê hoặc, mềm đến nỗi có thể vắt
ra nước, nói nói, dĩ nhiên kìm lòng không được cúi đầu hôn lên môi Lâu
Tập Nguyệt.
Lâu Tập Nguyệt quay mặt tránh đi, lơ đãng liếc mắt về gian phòng tôi. Tôi nghênh đón ánh mắt hắn, bị sự biểu lộ
trong ánh mắt hắn làm cho kinh hãi.
Hắn thu hồi ánh mắt với tôi, quay đầu lại dịu dàng bảo với Tử Yên: “Tử Yên, hôm nay ngươi hoặc là chịu đựng chờ
công hiệu của thuốc qua đi, hoặc là……” Tử Yên thở gấp nhẫn nại nghe hắn
nói tiếp, nhưng mà Lâu Tập Nguyệt nói câu kế tiếp, lại ngay cả tôi trong khoảng khắc đó đều thay đổi sắc mặt. Lâu Tập Nguyệt cười vô cùng dịu
dàng như trước, nhưng mà nói: “Triệu Đan ở bên phòng trong, ngươi đi dạy nó làm sao ôm phụ nữ cho dịu dàng.”
Tử Yên giống như mộng rồi, mất hồn nhìn
hắn hồi lâu, không nhúc nhích một chút. Lâu Tập Nguyệt nâng tay nhẹ
nhàng mơn trớn trán chị, khóe miệng mang theo nét cười, cả người tản mát ra khí lạnh nghiêm nghị.
“Như vậy xem ra, Tử Yên tính chịu đựng cho qua đi.”
Giọng nói Lâu Tập Nguyệt cực khẽ cực nhu, nhưng lọt vào tai tôi khiến rùng mình một cái. Lúc tôi nghĩ Tử Yên sẽ
khóc cầu xin hắn, Tử Yên bỗng nhiên xoay người, lắc lắc lắc lắc đi tới
phòng trong, xốc lên bức rèm che, đi tới trước Triệu Đan. Đến gần lại
nhìn, song làn da non mịn khi nãy của Tử Yên đã xuất hiện lớp hồng nhạt
đầy quỷ dị, nhưng trên mặt chị ta bây giờ cứng ngắc như tượng gỗ, chị
cứng nhắc nâng lên tay cởi dây tua trên đai lưng.
“Tử Yên. . . . . .”
Tôi run giọng gọi một tiếng khiến tay chị ấy run rất khẽ, nhưng chần chờ cũng chỉ trong chớp mắt. Cổ tay Tử Yên
đã cuốn đai lưng cởi bỏ, cởi ra ngoại sam, kéo xuống trung y, nhất thời tôi cả kinh ngừng hô hấp.
Như một bức tượng ngọc ấm áp, kiêu ngạo
đứng trong phòng. Làn da Tử Yên nhẵn mịn, như viên châu ngọc tỏa ánh
sáng, không thấy một tỳ vết nào, cơ thể đẹp thước tha chín muồi càng
khiến người ta thích thú tới mức nín thở. Lúc Tử Yên kéo tay Triệu Đan
lên đôi tuyết lê trắng tinh khiết, tôi có thể thấy đôi mắt Triệu Đan
hứng thú kịch liệt bắn ra tung tóe. Thân thể đệ ấy tựa như một vòm cung
căng cứng ngắc, nhưng sau cùng nhắm mắt lại; tùy ý để Tử Yên dẫn dắt bản thân mình thăm dò hết thảy đường cong dáng vẻ xinh đẹp của phụ nữ.
Đối với những chuyện phát sinh ở trước
mắt hết thảy, tôi khiếp sợ đến nỗi tầm mắt tôi cũng lay động. Tối rốt
cục nhịn không được nhảy dựng lên, trong chớp mắt tôi dự định trốn đi,
một giọng nói dễ nghe đã khiến tất cả xúc động của tôi ngưng đọng lại.
“Tiểu Tự, ngươi lại đây.”
Âm thanh Lâu Tập Nguyệt xuyên qua rèm che chạy vào tai tôi. Tôi ngây người một lát, chậm rãi xoay người, đợi đến
khi tôi lấy được hồn vía đã đứng cạnh Lâu Tập Nguyệt. Lâu Tập Nguyệt một ngón tay đang đặt trên bàn cờ, dường như chẳng có chuyện gì xảy, khẽ
cười bảo với tôi: “Đến đây, Tiểu Tự, theo sư phụ chơi đánh cờ .”
Tôi đực ra tại chổ, Lâu Tập Nguyệt thấy
thế vươn tay ra, như tùy ý kéo tôi một phen, một lực mạnh kéo tôi ngối
xuống ghế mặt giáp mặt. Sau đó, hắn dù bận nhưng vẫn ung dung nâng một
quân cờ đặt lên bàn cờ, ánh mắt sáng hơi liếc về phía tôi : “Tới phiên
ngươi, Tiểu Tự.”
Ta vẫn duy trì tư thế ngã ngồi xuống động tác không hề nhúc nhích, kinh ngạc nhìn khuôn mặt tuấn mỹ như ánh
trăng. Ngay phòng bên cạnh liên tục vang lên tiếng rên rỉ thở dốc đứt
quãng, nhưng trước mắt hắn lại có thể vân đạm phong khinh yêu cầu tôi
chơi cờ.
Trong dung mạo tuyệt thế như vậy, đến cùng đó là linh hồn thế nào?!
Lòng tôi sợ như vỡ cả mật mà co rúm lại. Sắc mặt Lâu Tập Nguyệt mắt hơi trầm xuống, bấm ngón tay xuống bàn đầy
mất hứng, tiếng gõ thanh thúy khiến cả người tôi chấn động kịch liệt:
“Tiểu Tự, ngươi nên ra quân.” Tôi nghe thấy, không thể làm gì khác hơn
tay run rẩy lấy một quân cờ, tùy tiện đặt vào một chổ, sau đó vội vàng
nghiêng người cách xa hắn ra một chút. Lâu Tập Nguyệt cười cười không
nói gì, thả tay kẹp quân cờ nhàn nhã đặt xuống
Tiếng rên rỉ ở phòng bên cạnh càng lúc
càng lớn, còn kèm theo tiếng khóc nức nở không thể nào phân biệt được.
Tôi cùng Lâu Tập Nguyệt không ai nói lời nào, tôi nghe động tĩnh gần
trong gang tấc ấy, trên mặt hết hồng tới trắng, tim nâng lên, giọng nói
khô khốc, đập bịch bịch, thân thể càng ngày càng cứng nhắc. Mặc dù tôi
kiên trì theo Lâu Tập Nguyệt đánh cờ, nhưng hoàn toàn biết chính mình từ đầu tới cuối, trong đầu là một đống hỗn độn không rõ.
Bỗng nhiên, tôi nghe thấy từ trong cổ
họng Tử Yên cất cao tiếng thét chói tai, dường như đau gần chết như
người bị xé rách tâm phế. Tôi kẹp quân cờ run lên rớt xuống đất. Lâu Tập Nguyệt ngay cả lông mi cũng chưa nâng lên chút nào, giống như không
nghe thấy, bỏ quân cờ trong tay xuống nhướng mắt nhìn về phía tôi, lộ ra thần sắc kinh ngạc ngoài ý muốn “Tiểu Tự, ngươi sao lại khóc?” Hắn vươn ngón tay lướt qua mặt tôi, hoa văn đầu ngón tay vuốt ve làn da trên má
tôi, khiến tôi run rẩy.
Tôi để hắn lau đi nước mắt tôi, tiếng nói run run hỏi hắn: “Sư phụ cũng, cũng muốn như vậy đối Tiểu Tự sao ?” Lâu Tập Nguyệt động tác trên ngón tay rốt cục cũng dường lại, sau đôi mắt
xinh đẹp cong cong, khóe môi cong lên, mỉm cười dịu dàng với tôi nói :
“Tiểu Tự thực giảo hoạt, biết rõ bản thân vừa khóc, tâm sư phụ sẽ loạn
không có biện pháp, còn cố tình hỏi như vậy.”
Tôi nghe không hiểu lời hắn nói, có mấy
phần là thật, hai mắt đẫm lệ nhìn hắn nói không ra tiếng, hoặc là không
dám hé răng. Lâu Tập Nguyệt thở dài, duỗi cánh tay kéo tôi đến trước
người hắn, giống như khi tôi còn nhỏ xoa xoa tóc tôi, sau đó ôm tôi thật chặt.
Trong chớp mắt chóp mũi đã đầy mùi hơi
thở của hắn, tôi kinh ngạc lúng túng, ngay cả nước mắt cũng ngừng lại.
Lâu Tập Nguyệt vỗ về sau lưng tôi đã cứng còng, nói: “Sư phụ an bài như
vậy, cũng là sợ Triệu Đan không hiểu tình hình làm bị thương ngươi.” Mặt hắn dán bên tai tôi, tiếng nói vô cùng nhẹ, mềm mại như tiếng nhạc thần tiên vang vang ở phía chân trời bay tới, cười nói: “Tiểu Tự xưa nay vừa nhớ sư phụ liền khóc nhè. Vậy đêm nay ngươi ở lại ở bên sư phụ, có phải sẽ không khóc phải không?”