“Choang” một tiếng, cửa bị lực mạnh phá vỡ!!
Tôi kinh hoảng mở to mắt, còn chưa thấy
rõ ràng, chỉ thấy một bóng xanh vào phòng, trong tay cầm bảo kiếm màu
xanh phát sáng vô cùng chói mắt. Người nằm trên người tôi sắc mặt biến
đổi liên tục, thân thể nhảy lên tránh né; bỗng nhiên tôi thấy trong mắt
gã hiện lên một tia gian trá, trong lòng khẽ rung, tiếp theo gã ta nắm
lấy vạt áo tôi, ném tôi về phía người nọ.
Người nọ thấy vậy, vội vàng thu hồi lưỡi
kiếm đâm tới, một tay đón lấy thân hình tôi không thể nhúc nhích. Trong
khoảng khắc đó, tặc tử kia vội nhảy tới trước cửa sổ, phá cửa sổ nhảy
ra, còn để lại câu nói trước “Tiểu mỹ nhân, chúng ta sau này còn gặp
lại, ha ha ha.”
Tôi đối với hỗn đản này cắn răng căm hận, mặc dù động tác tôi làm được gì cũng chỉ là ‘ lực bất tòng tâm’ chỉ có
thể gắt gao dựa vào người nọ vừa mới cứu tôi. Tay người nọ trong lúc
hoảng sợ đã ôm lấy thắt lưng tôi, cả người tôi gần như dán vào ngượi nọ. Có lẽ là vừa thoát khỏi miệng ‘sói’, lúc này chóp mũi lại gửi được một
mùi hương hương hoa cỏ dễ chịu, tôi như thế lại không bảo anh ta buông
tay ra. Đợi khi tôi ý thức bản thân mình cùng anh ta ôm chặt như vậy rất bất nhã, người nọ hình như cũng giật mình, vội vàng đẩy tôi ra, đỡ tôi
đứng lên.
“Xin lỗi, tại hạ thất lễ.” sắc mặt anh ta thoáng hồng hơi mất tự nhiên, khi nói chuyện tay điểm vài cái trên
người tôi, vừa muốn buông tôi ra. Tôi liền ngã xuống, anh ta lại vội
vàng lấy tay nâng tôi. Tôi nhìn thấy vẻ mặt khẩn trương anh ta liền mở
miệng nói: “Thật ngại, muội khi nãy trúng mê hương của người nọ. cả
người không có sức.” Anh đáp: “Là tại hạ sơ sót.” Nói xong, nâng tôi
dịch bước, để ngồi vào ghế, rồi lấy trong ngực áo ra một bình sứ đưa lên trước mũi tôi, ôn hòa nói: “Cô nương ngửi một chút, rất có tác dụng
giải mê hương.”
Tôi ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt trước mặt
này mang theo vẻ thân thiết, lần thứ hai trong đêm nay gặp mặt thì bây
giờ mới quan sát kỹ chút. Người này mặc dù không thể so với nét đẹp tuấn mỹ kinh diễm của Lâu Tập Nguyệt, nhưng cũng là tướng mạo siêu phàm, mắt như sao, mi như núi xa, ngũ quan nho nhã tuấn tú, bất phàm, văn nhã
tuấn lãng, rất xứng dáng vẻ phong thái chững chạc hòa nhã, khiến người
ta có ấn tượng tốt
Anh ta thấy tôi nhìn anh ta không nhúc
nhích, còn nghĩ tôi kinh hồn chưa bình tĩnh lại, vội nói tiếng an ủi :
“Cô nương yên tâm, người nọ đã rời khỏi rồi”. Tôi nhìn theo ánh mắt
chàng ta nói: “Nhưng còn có thể quay lại.” anh ta nghe xong bỗng nhiên
trầm mặc. Tôi cúi đầu, mãi đến khi bình tĩnh hít sâu một hơi, một mùi
hương mát rượi từ chóp mũi lan tràn xuống phổi, sau lan đến toàn thân,
giống như nước suối chảy qua, tôi thoắt cái đã cảm thấy thanh tỉnh, trên người cũng khôi phục có chút khí lực.
“Cám ơn.” Tôi cảm kích cười cười với anh
ta. Người nọ nhìn tôi thoáng ngẩn ra, tiếp theo cụp mắt, bỏ bình sứ
trong tay vào túi áo. Thấy anh ta làm này đó, tôi dứt khoát nói với anh
ta: “Công tử, xin cho muội đi theo người.” Anh ta bỗng nhiên chấn động,
kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn. Lúc này tôi mới biết bản thân mình nói câu nói vừa rồi khá ẩn ý, không trách anh ta kinh ngạc như thế, vội vàng
giải thích: “Muội bây giờ không nhà để về, mà người kia nhất định không
buông tha cho muội.”
Người nọ nhìn vào mắt tôi, khẽ chớp ánh
mắt phức tạp, lát sau gật gật đầu “Cũng phải, đồng môn tại hạ đều là nam nhi, cô nương cô. . . . . .” Tôi thấp giọng cắt ngang lời anh ta “Muội
có thể cải nam trang, công tử chỉ cần nói thấy muội đáng thương tạm thời giúp đỡ là được rồi. Muội sẽ không khiến cho công tử phiền toái, công
tử yên tâm.” câu cuối cùng, tôi nói nhưng âm thầm hổ thẹn. Mới vừa rồi
chợt lóe lên ý nghĩ muốn anh ta đưa tôi cùng đi, tôi đã động tâm tư, vì
Tam Sinh hoa, làm sao có thể không gây phiền toái cho anh ta chứ?
Người nọ nghe tôi nói như vậy, tầm mắt
trầm tĩnh dừng trên người tôi, tự suy xét một hồi rồi nói: “Dưới Cô
Tuyết Phong có một nhà nông, là một vị võ lâm tiền bối đức cao vọng
trọng, cô nương có thể tùy ý ở tạm nơi đó, tiền bối nhất định có thể bảo hộ cô không bị quấy rầy.” Tôi nghe thấy anh ta đồng ý, nét mặt giãn ra
cười nói: “Đa tạ công tử, tôi đi đổi quần áo.” Tôi kích động muốn đứng
lên, ai ngờ chân còn đang nhũn ra, lảo đảo thân thể ngã nhào về phía
trước.
Anh ta cuống quít vươn cánh tay đỡ lấy
tôi “Cô nương cẩn thận!” Tôi ngã vào khuỷa tay anh ta, trên mặt hơi nóng lên, cái này có tính lần thứ ba trong đêm ‘ôm ấp yêu thương’ không? Tôi trấn tĩnh xấu hổ, ngẩng đầu nhìn về phía anh ta, lập tức thấy buồn
cười, cười khúc khích cười ra tiếng. Bởi vì gương mặt trắng nõn đó đang
đỏ hồng, hai má hồng so với tôi còn hơn thế, thậm chí ngay cả lỗ tai
cũng đỏ ửng lên
Lúc anh ta bị tôi cười đến mức xấu hổ,
tôi nhấp môi, nhịn cười nói: “Muội gọi là Đường Tự, xin hỏi công tử xưng hô thế nào?” Anh vội trả lời: “Tại hạ Tô Mạc Phi, đệ tử Tử Thần phái.”
Lúc đầu tôi nghe thấy tên này, có cảm giác mơ hồ không nói nên lời trong đầu, nhưng mỏng manh không biết rõ nó là cái gì.
***
Đêm đó, Tô Mạc Phi đưa tôi quay về nhà
khách điếm kia. Một bước tiến vào đại đường, đối mặt với hơn mười đôi
mắt nhìn về phía tôi, tôi thoáng cái cảm thấy không được tự nhiên.
Vị thiếu niên gọi là Thường Dữ đứng lên,
bước đi đến trước mặt tôi, nghi hoặc nhìn nhìn tôi sau nghiêng đầu hỏi
Tô Mạc Phi bên người tôi: “Nhị sư huynh, đây không phải vị cô nương
tình cờ gặp trên chợ hoa đăng sao? Hai người làm sao.. ..”
“Đường cô nương gặp chút phiền toái, ta
đưa nàng tới chổ Hồng Diệp tiền bối ở tạm khoảng thời gian.” Đây là lý
do tôi cùng anh ta trên đường đi thảo luận, một là chờ cùng tôi bắt được tên hái hoa tặc ‘Cửu Sắc’, hoặc là tìm giúp tôi một nơi an toàn rời
khỏi đó.
Thường Dữ nhìn tôi “À” một tiếng, cậu ta vươn tay kéo lấy nhị sư huynh mình qua một bên, hỏi khẽ: “Nhị sư huynh, huynh đừng quên môn quy nha”. Tô Mạc Phi sắc mặt nghiêm nghị trả lời
cậu ta “Thường Dữ, làm sao có thể. Nguyên nhân kết quả việc này ta sẽ
cùng đệ nói rõ ràng. Đường cô nương nàng gặp phải phiền toái, thực ra ta có chút trách. . . ” Thường Dữ bĩu môi cắt ngang lời anh ta: “Luôn
miệng Đường cô nương, nhị sư huynh, cô gái này tựa như hoa ” cậu liếc
trộm về phía tôi, rồi nói tiếp: “Càng xinh đẹp thì càng mang theo nguy
hiểm.”
Tôi ngẩng đầu nhìn gương mặt cậu ta giả
vờ ra vẻ lão luyện, nói lời giáo huấn Tô Mạc Phi so với cậu ta còn cao
hơn cả cái đầu, cái cảm giác này khiến tôi nhịn không được che miệng
cười. Thường Dữ nghe thấy tiếng cười của tôi, cảm thấy ở trước mặt tôi
nói những lời này không thích hợp, nhẩm lại thấy ngượng ngùng cúi đầu
“Ấy, đệ chỉ có ý nhắc nhở chút, không phải có ý lo lắng cho nhị sư
huynh”
Thì ra là, có ý lo lắng về tôi. Tôi nghe thấy ý cậu ta, nét tươi cười trên mặt dần dần nhạt đi
Tô Mạc Phi nhìn thấy sắc mặt tôi, ra hiệu ý bảo Thường Dữ đừng nói nữa, sau đó xoay người về bên cạnh tôi, mang
theo tươi cười hoà nhã nói: “Đường cô nương, mời theo tại hạ đi vào
trong phòng nghỉ ngơi.” Thường Dữ nhìn anh, vừa muốn mở miệng, bị cái
liếc nhìn của Tô Mạc Phi mà ngậm lại. Tô Mạc Phi dẫn tôi đến trước một
gian phòng, nhấc tay đẩy cửa ra: “Đường cô nương, đêm nay cô ở tại gian
phòng của tại hạ. . . . . .” đang nói nhìn hàng loạt chăn đệm nằm dưới
đất, xúc động ngưng bặt. Sau đó, anh ta hoang mang quay đầu lại nhìn về
phía Thường Dữ đang theo tới. Thường Dữ lại bĩu môi, lầu bầu trả lời:
“Là huynh không cho đệ nói. Đêm nay người bên ngoài đến ngắm đèn nhiều,
khách điếm kín người, đệ chỉ có thể đặt được hai gian khách phòng.”
Vì thế một đêm đó, tôi một mình nằm trên
giường lớn rộng rãi, mà sát bên……. tôi rụt đầu vào trong chăn, trong
lòng vô cùng hổ thẹn làm kẻ phá bĩnh.
****
Ngày kế, Tô Mạc Phi đưa tôi đi cùng hành
trình, gần lúc hoàng hôn tới dưới chân Cô Tuyết Phong. Tôi ngẩng đầu
nhìn cao cao, nhìn về phía ngọn núi tuyết nhọn đâm thẳng vào trong mây, âm thầm cảm thán mãi. Trong lòng nghĩ đến, theo lời người phụ nữ kia
nói, Tam Sinh hoa hẳn sẽ nở hoa vào ngày mai, nhưng lại không biết nó
sinh trưởng chổ nào trên vách núi cao sững kia
Lúc này, Tô Mạc Phi giục ngựa đi tới bên
người tôi, sóng vai cùng tôi mà đi : “Đường cô nương, thứ cho tại hạ
đường đột, một đoạn đường phía trước cô có thể cùng tại hạ cưỡi ngựa
chung?” Trong đầu tôi bỗng hiện lên gương mặt tươi cười tuấn tú vô cùng, hắn lại ôm tôi trước người, cẩn thận dùng áo choàng bao lấy tôi che gió lạnh, ở bên tai tôi trầm giọng nói “Tiểu Tự của ta không thay đổi chút
nào” . . . . . .
Con ngươi run mạnh lên. Trong ngực dâng lên cảm giác đau nhức tôi không thể hít thở.
Sắc mặt tôi lúc này rất khó nhìn, cho nên Tô Mạc Phi lập tức lo lắng hỏi han: “Cô làm sao vậy, Đường cô nương?”
Tôi siết chặt cương ngựa, loại đi hình ảnh người nọ khỏi tâm trí, dùng
sức nắm chặt dây cương vào lòng bàn tay. Đối mặt với ánh mắt lo lắng của Tô Mạc Phi, tôi lắc lắc đầu “Muội không sao, có thể là. . . . . .” lời
nói tôi nói còn chưa xong, một tấm áo choàng mang theo nhiệt độ ấm áp cơ thể không tiếng động đã phủ lên người tôi.
Tôi kinh ngạc nhìn về phía Tô Mạc Phi,
anh ta lại nói với giọng điệu áy náy: “Là do tại ha lo lắng không chu
toàn. Đoạn đường Tuyết Phong trời giá rét, áo choàng Đường cô nương lại
quá mỏng.” Nghe anh ta nói như thế, tôi rất nhanh nắm vạt áo choàng lại, cảm xúc mênh mông phút chốc không nói ra được, tưởng tượng tới bản thân mình có tồn tại trong mắt anh ta, không thể không cảm thấy có chút xấu
hổ.
Tôi cúi đầu, sau chớp mắt đó, một bàn tay bỗng nhiên đưa tới trước mặt tôi.
Tôi trố mắt nhìn bàn tay thon dài đầy sức sống kia, không phản ứng được chuyện gì. Tô Mạc Phi nhận thấy tôi có
phần chần chờ, nói: “Phía trước có đoạn đường núi dốc đứng, hơn nữa
tuyết đọng hằng năm, tại hạ sợ. . . ” Tôi không đợi anh ta nói xong, đưa tay đặt vào lòng bàn tay chàng. Tô Mạc Phi ngập ngừng một lát, mới nắm
tay tôi, kéo đến trước người anh.
Lòng tôi giật nảy. Khoảng thời gian ngắn
bị người nọ cầm tay, ngượng ngùng rất nhiều, tôi cũng không hiểu vì sao
có cảm giác ấm áp
Ngựa đi về phía trước, Tô Mạc Phi ngồi
thẳng tắp, cố gắng hết sức tránh thân thể tôi cùng thân thể anh ta va
chạm; tôi cũng cương cứng thân mình, tận lực giữ nguyên vị trí không
nhúc nhích. Đợi đi qua hết một đoạn đường núi, tuyết trắng mờ mịt cả
trời lẫn đất, có một toà nhà nhỏ bỗng nhiên xuất hiện trong tầm mắt.
Tô Mạc Phi giục ngựa đi đến trước cửa,
sau khi nâng tôi xuống ngựa, cất bước đi lên gõ cửa. Không bao lâu, cánh cửa tự mở vào trong, hé ra gương mặt một người phụ nữ
Chờ đến khi tôi nhìn rõ người nọ đứng sau cửa, bỗng nhiên cả kinh. Hoá ra, trên chợ hoa đăng mọi người nói về
người nọ không phải lung tung. Người phụ nữ bước ra khỏi cửa, một đầu
tóc bạc trắng buông xuống đến mắt cá chân, khuôn mặt như thiếu nữ hai
mươi tám xinh đẹp tuyệt trần, không có một nếp nhăn. Dung mạo bà ta như
thế, tôi còn tưởng gặp được thế ngoại cao nhân đắc đạo thành tiên.
Người phụ nữ đó nhìn thấy Tô Mạc Phi, mở
miệng nói: “Tiểu Mạc, năm nay tới ngươi đi trông coi Tam Sinh hoa?”. Tô
Mạc Phi cười gật đầu, cũng không kiêng dè có tôi ở đây mà trả lời:
“Phải” người phụ nữ nhìn về phía Tô Mạc Phi trong ánh mắt mang theo nét
yêu thương của trưởng bối nhìn vãn bối, gật gật đầu “Cũng đúng, trong
đám đệ tử Tử Thần phái, võ công của ngươi xem như nổi bật nhất, trước
khi hoa nở phái ngươi tới, xem ra lão đầu Thanh Viễn không phải lão hồ
đồ.” Tô Mạc Phi nghe bà ta vậy nói vị ‘ lão đầu Thanh Viễn’, nét mặt tỏ
vẻ khó xử: “Hồng Diệp tiền bối, ngài đối chưởng môn như vậy….” “Được
rồi” người phụ nữ được gọi là Hồng Diệp không kiên nhẫn chen ngang nói:
“Ta mở trận pháp trên đỉnh núi, ngươi dẫn bọn họ đi lên đi. Giờ Tý đêm
nay, Tam Sinh hoa nở.”
Tô Mạc Phi mang sắc mặt vui mừng, ôm
quyền nói lời cảm tạ, sau đó ngoái đầu nhìn lại nhìn tôi ở phía sau, nói với Hồng Diệp: “Vị Đường cô nương, có thể nhờ tiền bối chăm sóc được
không?” Tôi nghe tiếng liền đi lên, đối vị trưởng bối kia cúi đầu, khi
ngẩng đầu, đôi mắt trong suốt thấy rõ nội tâm người khác dừng trên mặt
tôi. Dưới ánh mắt thế này, vẻ mặt tôi thoáng căng thẳng, ngay cả thở
mạnh cũng không dám, sợ bà ấy nhìn thấy rõ thủ đoạn của mình.
Rồi sau đó, bà cũng không nói thêm gì
nữa, gật đầu đồng ý để tôi ở lại, đưa mắt nhìn theo đoàn người Tô Mạc
Phi đi bộ lên núi lộ.
***
Trong nhà Hồng Diệp rất là đơn sơ, ngoại
trừ chỉ có một cái giường, một cái bàn, một ghế dựa, gần như không có
vật nào khác. Bà ấy bảo tôi ngồi xuống ghế, sau đó tự mình đi tới phòng
bếp ngoài phòng, không bao lâu, bưng một bát mì vào, đặt trước mặt tôi
bảo: “Ăn đi.”
Tôi quả thực cũng có chút đói bụng, nói
lời cảm ơn với bà, dùng chiếc đũa gắp sợi mì nóng hôi hổi, từng đũa bỏ
vào miệng nhỏ từ từ ăn, trong lòng âm thầm tính toán thời cơ, thừa dịp
Hồng Diệp chưa chuẩn bị đánh ngất bà ta. Tôi dễ dàng đi tìm bọn Tô Mạc
Phi họ. Hồng Diệp đi đến mép giường ngồi xuống, nhìn tôi ăn mì, bỗng
nhiên nói: “Ăn xong rồi, ngươi còn có sức lực đuổi theo bọn họ.”
“Khụ khụ khụ.” Tôi bị nước canh làm cho
sặc, che miệng lại ra sức ho khan, hoảng sợ nâng mắt nhìn về phía bà.
Hồng Diệp nhìn tôi cười tựa như không, cong khoé miệng “Ngươi nhớ kỹ, đi thẳng về phía nam, có thể tìm được Tam Sinh hoa” Tôi hỏi: “Người nếu đã biết rồi, vì sao còn giúp con?” Hồng Diệp nhìn thẳng phía trước, thản
nhiên mà trả lời: “Ta chỉ là rất nhàm chán. Chỉ muốn nhìn sau khi Tam
Sinh hoa bị đoạt đi, mấy lão gìa Tử Thần phái sẽ thế nào.”
Tôi quan sát trong mắt bà thoáng hiện lên tia ngờ vực có chút điên cuồng, nuốt lại câu hỏi đến bên miệng. Bà ta
cùng Tử Thần phái có ân oán gì, cùng tôi chẳng có quan hệ, tôi theo tầm
mắt Hồng Diệp nhìn trời đất trắng toát ngoài cửa, chỉ có chút thương xót cho bà. Một người ngây ngốc ở nơi này, là tôi sợ đã sớm điên rồi.
Trước khi ra ngoài, Hồng Diệp còn chỉ cho tôi một con đường tắt, tôi thi triển khinh công bay nhanh đi. Càng lên
ngọn núi tuyết càng đọng dầy, đến sau lại, gần như sâu tới đầu gối tôi.
Nhưng mà vì có thể đuổi đến trước bọn Tô Mạc Phi, nửa khắc tôi cũng
không dám nghỉ ngơi.
Một vòng trăng tròn óng ánh trong suốt
treo lưng chừng trời, như một viên ngọc, ánh sáng lả lướt chiếu trên mặt tuyết, trời đất vẫn mênh mông tựa như ban ngày
Tôi vẫn đi về phía trước, thẳng hướng
nam, sau hai canh giờ, rốt cục thấy đỉnh núi Cô Tuyết Phong. Trong lòng
tôi mừng rỡ như điên, quên hết mỏi mệt ra sức chạy về trước, bước cao
bước thấp chạy về phía đỉnh núi, tại nơi một bên vách vực sâu tôi bò cả
thân người xuống nhìn ra ngoài vực sâu, tìm đoá Tam Sinh hoa.
Ánh mắt, bỗng nhiên dừng tại một chỗ –
Ngay trên vách núi, một đoá hoa lớn đỏ
như máu đang phấp phới trong gió. Những cánh hoa nhỏ dài mềm mại như hoa sen tầng tầng lớp lớp bung nở ra, dưới ánh trăng, càng xinh đẹp yêu dã
quỷ dị, giống như hoa Mạn Châu Sa nở trên đường Hoàng tuyền đã rơi xuống nhân gian
Tôi xúc động ngay cả thở cũng ngừng lại
rồi, tay run rẩy vươn ra, từng tấc một đến gần đoá hoa Tam Sinh kia, trong khoảng khắc trước khi tôi chạm vào nó, một giọng nói ở phía sau
tôi hét lên như sấm sét giữa trời quang:
“Đừng đụng nó!”
Tôi sợ hãi quay đầu lại, nhìn thấy cách
đó không xa Tô Mạc Phi đang bay nhanh về phiá tôi, tôi còn chưa kịp phản ứng, ngón tay bỗng nhiên tê rần.
Một luồng đau nhức như kim châm từ ban
tay lan tới toàn thân. Trước mắt tôi tối sầm, khoảnh khắc trước khi mất
đi ý thức, tôi chỉ nhớ rõ ngã từ trên đỉnh núi ngã xuống, trong tay vẫn
nắm chặt đóa Tam Sinh hoa.