Lương Sư Như Thử Đa Kiều

Chương 27: Chương 27: Tôi lột xác




Tôi ôm chân ngồi dưới đất, nghe thấy phía sau có tiếng bước chân nhẹ nhàng, sau một đôi tay thon dài kéo tôi vào lòng ngực.

“Tiểu Tự ngốc, không ở trong phòng đợi, ngồi ở bên ngoài làm chi”. Tiếng nói Lâu Tập Nguyệt mang theo vài phần biếng nhác khi mới tỉnh ngủ, nhẹ nhàng lướt qua tai tôi. Tôi nhìn phía trước, mờ mịt mà nói: “Quần áo, con đã quên. . . . . .” Lâu Tập Nguyệt sửng sốt trong phút chốc, sau cười hì hì cười ra tiếng đến, lật mặt tôi qua, gõ lên trán tôi một cái, “Tiểu Tự ngốc, thật ngốc”. Tôi nhìn đôi mắt hắn trong suốt sáng rực, trong đầu hỗn loạn.

Dịu dàng thế này và mỉm cười như thế, đều bởi vì cổ độc sao? Vì luyện thành Thiên nhất thần công?

Ngực nhói đau, tựa như một con dao đang cắt từ đầu cắt xuống.

Nếu là một nhát đao đâm vào ngực, có phải sẽ không đau như vậy?

Ngay trong vòng tay ấm áp tựa nắng xuân, tôi lại lạnh khiến cả người run rẩy. Lâu Tập Nguyệt dường như phát hiện khác thường, cau mày gọi tôi một tiếng: “Tiểu Tự?” Tôi cúi đầu không nhìn hắn. Hắn bối rối, dùng tay nâng cằm tôi lên, ánh mắt nhìn tôi tựa như ánh sáng từ ngọc, đẹp đến độ khiến cho người ta nhìn cũng có thể đui mù. Lâu Tập Nguyệt cười, trán chạm vào trán tôi “Tiểu Tự, muốn quà sinh nhật thì nói rõ đi, sao lại để mình ngồi ở nơi này ngây ngốc chứ”. Nói xong, hôn lên chóp mũi tôi đang bị lạnh khiến đỏ hồng, hôn nơi này còn chưa đủ, hôn trán, mi tâm, hai má, sau đó là môi, từng chổ từng chổ, nhẹ nhàng tinh tế tựa như những nụ hôn từ hạt mưa.

Có lẽ dịu dàng này ngấm dần vào tận đáy lòng.

Tôi cứng ngắc cả người, giống bị định thân chú ngay cả đầu ngón tay cũng không thể động đậy. Lâu Tập Nguyệt hôn một lát, buông ra môi tôi thoáng lạnh tựa như băng, nhìn vào mắt tôi nói: “Tiểu Tự, vi sư cố ý xuất quan sớm để chúc mừng sinh nhật ngươi, vì sao ngươi lại có dáng vẻ không vui?” giọng điệu nói chuyện rõ ràng trầm ngưng xuống hẳn.

Đồng tử tôi chợt co rút. Cố ý chúc mừng sinh nhật tôi? Là bởi vì mạng tôi chẳng còn giữ được lâu, cho nên bắt đầu chúc mừng sinh nhật lần cuối cùng? Trong tận đáy lòng dâng lên từng trận ớn lạnh.

Đối với phản ứng càng đờ đẫn của tôi, trong đáy mắt Lâu Tập Nguyệt thấp thoáng có chút không hài lòng, nhưng giây lát sau đều tan thành mây khói, ánh mắt dịu dàng khiến người ta kiềm không được muốn trầm mê trong đó. Hắn kiềm chế nhẫn nại, chưa bao giờ kiên nhẫn như vậy hỏi ta: “Tiểu Tự muốn quà tặng gì?” thấy tôi còn không trả lời, hắn cũng không giận, con ngươi loé sáng, đầy ám muội nhìn về phía tôi cười cười: “Tiểu Tự không nói, là đang ám chỉ vi sư. . . . . .”

“Sư phụ”, tôi bỗng nhiên cắt ngang lời nói hắn, môi mấp máy vài cái, tiếng nói khàn khàn khó nghe “Người cho phép con chọn lựa sao, con không biết con muốn cái gì nữa.” Bởi vì tôi cái gì cũng không có được.

Lâu Tập Nguyệt ngẩn ra, giây lát cong môi cười cười, vươn tay giữ chặt cổ tay tôi kéo về phía trước, tôi không hề phòng bị ngã thẳng vào vòm ngực của hắn. Tôi cứng đờ, dần dần thả lỏng thân thể, run rẩy vòng tay ôm lấy hắn, thấp giọng nói: “Sư phụ, hôm nay người đi cùng con một ngày đi, chỉ có con và người.” Lâu Tập Nguyệt không hề nghĩ ngợi liền đồng ý, nắm tay tôi ra ngoài viện.

Vó ngựa tung bay, gió phất qua hai má, thổi bay tóc tôi cùng tóc hắn hoà vào trong không trung dây dưa không ngớt. Tôi thả lỏng, nương tựa vào lòng ngực Lâu Tập Nguyệt, lắng nghe tiếng tim đập từ hắn, một hồi cũng không chịu cách rời. Mặc dù tâm ý là giả, nhưng nhịp tim này luôn là thật. Mà duy nhất nơi tôi có thể chạm vào thật tình của hắn, cũng không thể hơn thế này.

Bỗng nhiên, bạch mã cất vó chạy lên một con đường dốc. Lâu Tập Nguyệt kéo dây cương điều khiển ngựa dừng lại, ôm tôi nhảy xuống khỏi lưng ngựa. Tôi vẫn ở trong lòng hắn, ló mắt nhìn quanh bốn phía, phát hiện tới một chỗ thôn quê yên tĩnh. Cách đó không xa một hồ nước sâu trong veo bốn phía núi cao bao quanh, tựa như một khối đá ngọc được điêu khắc. Ánh mặt trời chiếu vào mặt nước, ánh sáng lấp lánh, chói loá lộng lẫy, khiến tôi hoa cả mắt.

Lúc này, Lâu Tập Nguyệt hôn lên trán tôi khiến tôi chú ý. Tôi nghe thấy hắn nói: “Nơi này chỉ có hai người chúng ta, Tiểu Tự thích không?” Tôi gật gật đầu, để mặt hắn nắm tay kéo đến bên hồ ngồi trên một tảng đá lớn, hắn ôm tôi ngồi trên đùi. Lâu Tập Nguyệt ngắm nhìn mặt hồ, dường như muốn nói cái gì, tôi lại nghe không rõ, chỉ si ngốc nhìn ngắm hắn. Mỗi ánh mắt của hắn, mỗi một vẻ mặt của hắn dù rất nhỏ, tôi đều cẩn thận thu gom vào trong đáy mắt, ghi tạc trong lòng, xem như một lần cuối buông thả bản thân.

“Sư phụ” tôi gọi hắn, Lâu Tập Nguyệt mắt rũ xuống nhìn tôi, ánh mắt trầm bổng gợn sóng dịu dàng lăn tăn, còn đẹp hơn cả hồ trong vắt ngoài kia. Tôi nhìn đến độ thất thần, lẩm bẩm nói: “Trước kia mỗi lần đến sinh nhật, mẹ sẽ mua cho con kẹo, nhưng bà ấy không cho con ăn nhiều. Có lần con trộm giấu lại một viên, tựa như bảo bối cất kỹ trong lòng bàn tay, rất lâu cũng không chịu buông ra, cuối cùng kẹo chảy nước. Con vì viên kẹo đó, buồn rầu mấy ngày.”

Lâu Tập Nguyệt cười hôn nhẹ tóc mai tôi, hơi thở nóng phả lên làn da tôi, khiến ngưa ngứa “Tiểu Tự là ở sợ không gặp sư phụ nữa ?” Hắn nói xong, kéo tay phải tôi đặt lên má hắn, cùng tay hắn sờ qua làn mi, khoé mắt cong cong, lông mi thật dài, mũi thẳng, cuối cùng là cánh môi mềm mịn. Khẽ mở đôi môi hỏi tôi: “Bây giờ, Tiểu Tự còn sợ không?”

Tay của tôi khẽ run, không thể ức chế run rẩy được. Cảm tình trong lòng rất mãnh liệt, nở phình to ra khiến trái tim tôi dường như chứa đựng không nổi. Tôi thậm chí nhịn không được nghĩ, trúng tình cổ phải là tôi? Nếu không, tôi vì sao lại yêu thích hắn. Thích đến độ rõ ràng biết hắn sẽ hại tôi, vẫn là kìm lòng không đặng trầm mê rơi vào trong giả dối cùng dịu dàng này.

Có lẽ tôi thật sự trúng cổ, cổ độc đó gọi là ‘ Lâu Tập Nguyệt ’.

Lâu Tập Nguyệt nhìn tôi…. hạ xuống một nụ hôn lên bàn tay tôi, thở dài giả bộ không vui: “Gần đây trong lòng Tiểu Tự suy nghĩ cái gì, vi sư càng ngày càng đoán không ra.” Tôi lấy lại tinh thần, kinh ngạc giương mắt nhìn hắn một lát, cúi đầu vùi mặt vào ngực hắn, hít sâu, cố gắng lấy đủ dũng khí hỏi một câu đã quanh quẩn trong đầu tôi: “Sư phụ, võ công đó, người có thể. . . . . . không luyện được không?”

Lâu Tập Nguyệt thân mình cứng đờ, sau đẩy tôi ra, cúi đầu nhìn chằm chằm vào mắt tôi, khóe miệng hiện lên một ý cười nhạt “Thì ra Tiểu Tự đang trách sư phụ không cho ngươi tiến thạch thất.” Hắn xoa hai má tôi, vậy mà lại giải thích với tôi: “Không cho Tiểu Tự vào, là sư phụ sợ bản thân mình phân tâm, bởi vì sư phụ vừa thấy Tiểu Tự đã muốn ôm ngươi, những chuyện khác đều quên.”

Trong phút chốc, hốc mắt tôi bỗng nóng lên, có cái gì nóng bỏng nhắm thẳng vào mắt tôi chui vào. Tôi vươn cánh tay ôm chặt lấy Lâu Tập Nguyệt, nghẹn giọng, ở hắn bên tai từng chữ một nói: “Sư phụ, Tiểu Tự chúc người sớm ngày luyện thành thần công, đệ nhất thiên hạ.” đáng tiếc cảnh này, tôi không có cách nào tận mắt chứng kiến.

Lâu Tập Nguyệt nếu muốn giết tôi, mặc dù tôi chạy trốn tới chân trời góc biển, hắn cũng có thể tìm được. Cho nên, tôi không trốn .

Nghĩ như vậy, tôi rụt lại tay đang muốn dừng tại huyệt vị trên lưng Lâu Tập Nguyệt, hoàn toàn bỏ việc trốn tránh. Kỳ thật, tôi có năng lực chạy trốn tới chỗ nào đây? Nếu vẫn ngoan ngoãn chờ đợi bên người hắn, hắn đối với tôi bất kể là thật lòng hoặc giả ý, tóm lại vẫn là đối đãi dịu dàng, nếu tôi chạy trốn sau lại bị bắt trở về, với tính tình tàn nhẫn của Lâu Tập Nguyệt xưa nay, sẽ trừng phạt tôi như thế nào?

Nghĩ đến điều này, trong lòng khẽ run chút. Tôi không có năng lực thay đổi Lâu Tập Nguyệt gì hết, kết cục sớm đã định, tôi sao không để cho khoảng thời gian cuối cùng này ‘êm ái’ hơn chút? Coi như sáu năm trước hắn không có xuất hiện, không có cứu tôi, tôi đã chết trong sa mạc, trong đám cháy đó rồi..

Gió chậm chậm thổi qua, mang đi cảm giác buồn bực. Tôi ngẩng đầu nhìn mây đen cuồn cuộn phía chân trời, nói với Lâu Tập Nguyệt: “Sư phụ, hình như trời sắp mưa.” Lâu Tập Nguyệt cười nói: “Vậy đổi nơi khác.” Nói xong ôm tôi đứng dậy. Tôi giữ chặt hắn, “Sư phụ, không cần, chúng ta quay về đi” Lâu Tập Nguyệt khẽ dừng động tác, cúi mặt nhìn tôi. Tôi vươn cánh tay đặt lên bờ vai của hắn, đầu ngả vào cổ hắn, thấp giọng thỏ thẻ: “Tiểu Tự chỉ muốn cùng sư phụ cùng một chỗ, ở đâu đều không sao cả.”

Tôi rõ ràng nhận thấy cánh tay Lâu Tập Nguyệt ôm tôi khá chặt, sau đó ôm tôi đi về phía con ngựa đang cúi đầu gặm cỏ.

Khi tôi cùng hắn trở lại toà viện, trời không đã có mưa phùn. Lâu Tập Nguyệt ôm lấy tôi nhanh chóng bước vào trong, thuộc hạ đứng chung quanh đều liếc mắt nhìn về phía này. Tôi vội vàng giấu mặt vào trong lòng ngực hắn, lảng tránh ánh mắt này sẽ không còn cảm giác xấu hổ nữa.

Lâu Tập Nguyệt ôm tôi vào trong phòng, đặt tôi ngồi ở trên giường, sau đó mang khăn mặt tới giúp tôi lau tóc dài bị thấm nước. Động tác hắn nhẹ nhàng khiến tôi cũng sinh ra cảm giác ảo giác, cảm thấy hắn vô cùng yêu thích tôi. Ngực cảm thấy bị đè nén khó chịu, tôi theo bản năng đoạt lấy khăn mặt, gấp gáp nói với hắn: “Để tự mình con làm, sư phụ.” Sau đó chụp lên tóc, tuỳ tiện lau vài cái sau từ bỏ. Khi chuẩn bị đem khăn mặt chuyển về chổ cụ, bỗng nhiên phát hiện tóc trước ngực Lâu Tập Nguyệt cũng ướt sũng, tôi sửng sốt, cuống quít nhảy dựng lên cầm lấy khăn mặt giúp hắn lau tóc “Sư phụ, tóc của người cũng ướt.”

Lâu Tập Nguyệt đứng đó tùy ý tôi bận bịu, không có ứng với nói gì, ánh mắt hình như bị cái gì hấp dẫn, nhìn vào một chổ không dời tầm mắt. Tôi theo tầm mắt hắn mà nhìn lại, tầm mắt dừng lại trên mặt nạ con mèo nhỏ, khoảng khắc tiếp theo, cằm bị người nâng lên, đón nhận một đôi mắt trong suốt xinh đẹp.

Lâu Tập Nguyệt híp mắt cười nói: “Không nghĩ tới, mặt nạ này Tiểu Tự còn giữ.” con ngươi tôi khẽ run, không có lên tiếng. Lâu Tập Nguyệt ngón tay cái sờ cằm tôi, lòng ngón tay nhẹ xoa môi tôi, hỏi tôi: “Tiểu Tự vẫn còn ghi hận sư phụ giết người nhà kia?” Tôi im lặng hồi lâu, gian nan lắc lắc đầu. Trong đáy mắt Lâu Tập Nguyệt ý cười ấm áp hơn, dịu dàng nói: “Vậy nên ném nó đi, để cho ngươi khỏi phải miên man suy nghĩ” “Không.” Hắn vừa dứt lời, tôi gần như không hề do dự nói ra tiếng phản đối. Lâu Tập Nguyệt nghe thấy, trong mắt bỗng nhiên loé sáng.

“Vì sao?” Hắn hỏi tôi. Tôi cắn cắn môi dưới, thân thể phát lạnh. Lâu Tập Nguyệt lại trực tiếp thăm dò cười cười: “Khó quá hả, nó đối Tiểu Tự còn có ý nghĩa gì đặc biệt sao?” Tôi rất muốn gật đầu, đối với người lại không dám. Đây là món quà từ nhỏ tôi đã mong muốn có, Tô Mạc Phi đưa cho tôi, tôi rất quý trọng. Nhìn thấy Lâu Tập Nguyệt tươi cười dần dần khép lại, tôi không hiểu vì sao tim đập nhanh hẳn. Gần đây tôi luôn chọc hắn không vui, tính nhẫn nại của Lâu Tập Nguyệt vốn vô cùng ít ỏi nên cũng sắp dùng hết rồi.

“Tiểu Tự, ngươi bây giờ lại dùng thái độ này đối với sư phụ?”

Tôi vừa nghe lời hắn nói, biết hắn đã tức giận, giận đến nỗi hé ra gương mặt đang nhìn trẻ nhỏ ngỗ nghịch. Đối với người ta đó là lớn mật, không hề lảng tránh cái nhìn chăm chú của hắn, còn bình tĩnh đáp lời hắn nói: “Sư phụ, hãy cho con giữ nó lại đi.”

Lâu Tập Nguyệt gương mặt không hề có biểu cảm gì đặc biệt, thản nhiên nhìn tôi nói: “Tiểu Tự, đây là lần thứ hai ngươi cầu xin ta. Lần đầu tiên là vì Tô Mạc Phi, lúc này đây là vì ai hả?” Nói xong, hất tay tôi đang lau tóc cho hắn, xoay người tuyệt tình ra khỏi cửa phòng.

Tôi nhìn bóng dáng hắn biến mất dần trong tầm mắt, nhìn nhìn khăn mặt trên tay mình, trong lòng khó chịu buồn bã. Khi tôi cùng hắn ở chung, cho tới bây giờ đều là tôi nhún nhường hắn, không hề lý do không hề điều kiện, nhường đến độ ngay cả bản thân tôi đều khinh thường tính nông nỗi bản thân. Không chỉ bởi vì hắn là sư phụ tôi, càng bởi vì hắn là Lâu Tập Nguyệt, là người trong lòng tôi. Song bây giờ, hắn có thể phất tay áo rời đi như vậy, tôi ở trong lòng hắn chẳng có chút trọng lượng nào, sự thật cái tôi nghĩ mình quan trọng trước kia hoàn toàn không có??

Trong đầu bỗng nhiên hiện lên một suy nghĩ, khiến tôi sợ run cả người. Có lẽ, tôi đã đánh giá bản thân mình quá cao. Lâu Tập Nguyệt có lẽ cũng chẳng cần giải tình cổ, có thể xuống tay giết tôi. Dịu dàng này đó giống như thực giống như giả, hắn muốn cho thì ban cho, muốn nhận thì thu lại. Mặc dù là tác dụng của tình cổ, đối với hắn cũng chỉ có như thế.

Ý nghĩ trong đầu khiến tôi kinh hoàng. Không khí trong phòng ngột ngạt đến mức tôi thở không nổi, sau một lúc ngồi cố nén nhịn, tôi bỗng nhiên mở toang cửa phòng xông ra ngoài.

Giáo chúng Thiên Nhất giáo không dám ngăn đón tôi, giương mắt thấy tôi chạy ra cửa lớn, nhưng đang lẫn trốn cái gì chạy ra ngoài

Giờ khắc này, tôi rất muốn chạy trốn. Chạy trốn khỏi si mê lưu luyến của hắn, trốn khỏi những hung ác khắc nghiệt của hắn. Nếu tôi có thể yêu Lâu Tập Nguyệt ít một chút, tôi sẽ không còn ngốc mà đứng bên cạnh hắn, ngay cả mệnh cũng giao vào tay hắn. Nhưng mà, tôi làm như vậy, đáng giá không? Để cho Lâu Tập Nguyệt giết tôi, cởi bỏ cổ độc cho hắn, xoay người có thể quên tôi mất rồi.

Sét loé giữa trời không, tiếng sấm ầm ầm vang lên, sau tựa như con rắn ánh sáng cắt xé bầu trời. Mưa càng ngày càng nặng hạt, nối thành sợi tơ, mưa dầy nặng hạt ào ào trút xuống như muốn nối liền cả trời và đất.

Từng giọt mưa to mưa đập lên da thịt tôi, khiến tôi cảm thấy đau đớn. Tôi chạy đến một dưới gốc cây lớn, xoay người vịn vào thân cây thở dốc. Sau một hồi, tôi xoay người dựa lưng vào gốc cây mà ngồi dưới đất, ôm hai chân. Trước mắt là màn mưa trắng xoá, không có con đường phía trước, không có đường về.

Tôi cảm thấy mờ mịt, giống như tôi bị nhốt vào rừng câu này, tựa như trước khi lẻ loi bị bẫy thú kẹp mất chân, trơ mắt nhìn thấy ánh sáng trước mắt dần dần biến mất, chìm vào bóng tối hít thở không nổi.

Một tia chớp đánh xuống, trong trời đất này bỗng nhiên sáng ngời.

Trên mặt có một dòng ấm áp gì đó chảy xuống, tôi cũng mặc kệ nó, cứ ngây ngốc nhìn dáng chạy tới của người nọ. Ở trong mưa, toàn thân hắn như bao phủ bởi một tầng sương dầy, bao vây lấy hắn khiến tôi không thể nhìn mơ hồ như ảo giác, cho nên ngay cả chớp mắt cũng không dám, sợ chớp mắt sau đó sẽ không thấy hắn nữa.

Trên cánh tay rõ ràng bị siết chặt, tôi còn chưa kịp phục hồi lại tinh thần, đã bị hắn mạnh mẽ kéo vào trong làn mưa, va chạm vào bàn chân của hắn. Tôi bị nước mưa lạnh như băng kích thích, đầu óc bỗng nhiên bừng tỉnh, cả người Lâu Tập Nguyệt tản mát ra khí thế khiến người ta sợ hãi tới mức tim cũng ngừng đập. Tôi vội vàng nhận sai: “Sư phụ, con không phải giận dỗi muốn chạy trốn, con chỉ là cảm thấy buồn, cho nên. . . . . .” Nói sau bị ánh mắt trừng trừng của hắn doạ sợ

Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng xuống. Tôi chưa bao giờ thấy qua ánh mắt Lâu Tập Nguyệt hung ác thế này nhìn qua ai, mặt dù trong lúc này chúng tôi cách nhau một làn nước, nhưng ánh mắt đó tựa như kiếm đâm xuyên qua ngực tôi, lãnh đến độ máu đều đông cứng lại. Lòng tôi kinh hoảng run sợ cúi đầu, nước mắt lẫn nước mưa rơi xuống, giọng nói cuống quýt: “Sư phụ, con thật sự chịu không nổi, người muốn giết con thì cứ . . . . .”

Tiếng nói bỗng nhiên bị chặn lại vào họng, Lâu Tập Nguyệt mạnh mẽ kéo tôi vào, hung hăng hôn lên môi tôi như xả giận, không hề thương tiếc gặm cắn xé. Tôi bị hắn dọa ngây người, hé miệng đón nhận nụ hôn tình yêu đau đớn lẫn dư thừa. Mãi cho đến khi miệng của hai người đều tràn ngập mùi tanh mặn, Lâu Tập Nguyệt mới dừng động tác hung bạo tàn sát dữ tợn, hơi thở toàn bộ vị loạn dán vào tai tôi, kiềm nén run rẩy nói: “Ta vừa rồi gấp đến mức điên rồi, thật sợ ngươi lại bị ai bắt đi, giống lần trước như vậy. . . . . .”

Tôi nắm lấy vạt áo hắn, khóc đến độ không thể kìm nén lại, quên tất cả cố kỵ, rướn lấy đầu hắn áp bờ môi xuống hôn hắn. Môi hắn giống như lửa cháy thiêu đốt, đem tất cả ý thức của tôi đốt cháy hầu như không còn. Lâu Tập Nguyệt ôm lấy tôi siết chặt, đầu óc tôi mê muội, đợi đến khi hồn quay về, hắn đã ôm tôi trốn vào một sơn động, một đôi mắt tựa như chấm nhỏ cứ nhìn chằm chằm tôi một hồi, cúi đầu lần thứ hai khiêu mở cánh môi tôi

Môi lưỡi dây dưa, khó bỏ khó rời. Tay hắn luồn vào trong áo tôi, mang theo ngọn lửa đốt cháy từng tấc thịt làn da tôi, tôi run rẩy nhắm chặt hai mắt.

Thân thể rất lạnh, rồi lại nóng bỏng rất dọa người. Khi làn da lưng trần trụi dán lên mặt đá thô ráp, động chạm rất nhỏ đều khiến tôi chấn động mãi “Tiểu Tự”, Lâu Tập Nguyệt dán vào tai tôi, tiếng nói êm ái đầy mê hoặc “Tiểu Tự, ngoan, mở to mắt.” Tôi khẽ run rẩy lông mi, run rẩy mở mắt, khoảng khắc nhìn thấy hắn, mạnh mẽ nhắm mắt lại.

Chỉ là liếc mắt nhìn thấy cơ thể của hắn, tôi chỉ còn tiếc sao không ngất xỉu đi thôi

Tiếng cười của Lâu Tập Nguyệt tựa như từ chân trời truyền đến, vượt qua tiếng dông tố ngoài động ồ ồ, đi thẳng thấm vào lòng tôi.

“Tiểu Tự, mở, nhìn ta.”

Tôi cắn môi từ chối hồi lâu, rốt cục lại run rẩy mở to mắt.

Lúc này đây, Lâu Tập Nguyệt không cho phép tôi lại trốn tránh, cúi đầu hôn hôn mắt tôi, tiếng nói trầm thấp như dòng nước mắt chậm rãi xuôi chảy: “Nhớ kỹ những này, Tiểu Tự, nhớ kỹ cho ta, kể cả đau. . . . . .”

“A — sư. . . . . . !”

Tiếng mưa bên ngoài hoàn toàn biến mất.

Rên rỉ – thở dốc hổn loạn, mùi thơm thoang thoảng càng ngày càng đậm, đó là mùi hương trên người Lâu Tập Nguyệt, từng tầng từng lớp bao bọc lấy tôi, khiến cho tôi qua cơn đau, phá kén thành bướm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.