Ánh mắt này khiến trái tim Tiêu Tiêu thắt lại, ngay cả hô hấp cũng quên mất.
Triển Lệnh Quân nhìn cô chằm chằm chừng mười giây, cuối cùng không nói lời
nào, ngồi xuống chiếc ghế người nhà bên cạnh giường bệnh, tháo cà vạt
ném sang một bên.
Tiêu Tiêu cũng không biết nói gì cho phải, xoay người đi ra phòng bệnh, cầm tờ giấy có số xếp hàng chụp CT đến chờ
ngoài phòng chụp CT. Trong không khí tràn ngập mùi đau khổ, Tiêu Tiêu
dựa vào tường hít sâu một hơi, làm cho trái tim sắp chết ngạt nhận được
một chút xoa dịu, có điều cuống lưỡi càng càng chát đắng.
Nếu ca
ca có gì không hay xảy ra, không nói Triển Lệnh Quân có liều mạng với cô hay không, chính cô cũng không vượt qua được rào cản trong lòng mình.
Dựa vào tường chậm rãi ngồi xuống, Tiêu Tiêu ôm đầu tự trách không thôi. Hành vi này của mình đại khái những không thể tha thứ như mẹ chồng cho
con dâu dị ứng lạc ăn bơ lạc vậy, khi đó mình không nên mềm lòng, không
nên để anh ấy gặp Mộ Giang Thiên.
Phòng CT gọi tên, đến lượt Triển Lệnh Nghệ, Tiêu Tiêu chạy về thông báo.
Triển Lệnh Quân cầm phiếu, cùng y tá đẩy ca ca đến phòng CT.
CT cho thấy não bộ không có biến đổi bệnh lý, nhưng khu hải mã hoạt động
rất tích cực. Bác sĩ não khoa cũng giải thích không rõ, chỉ nói quan sát vài ngày nữa. Triển Lệnh Quân gật đầu, bế ca ca về giường bệnh, yên
lặng ngồi bên cạnh.
Tiêu Tiêu đặt cơm hộp mua về lên bàn, mím môi: “Anh ăn một chút đi“.
”Em về đi“. Triển Lệnh Quân không quay lại nhìn cô, ngữ điệu bình tĩnh nói
một câu như vậy, nhìn chằm chằm thiết bị đo đạc không hề nhúc nhích.
Lúc này điện thoại đổ chuông, là bà Triển gọi tới hỏi hai con trai đi đâu.
Triển Lệnh Quân chậm rãi nói với mẹ chuyện ca ca hôn mê, dặn bà không
cần vội, cứ bình tĩnh đi tới viện.
Gác điện thoại, Triển Lệnh
Quân quay lại thoáng nhìn Tiêu Tiêu vẫn đứng ở chỗ cũ, nhắm mắt lại như
đang cố gắng kiềm chế gì đó: “Về đi, đừng gặp mặt mẹ anh“.
Đừng
gặp mặt mẹ anh, một người mẹ nhìn thấy con trai hôn mê không biết sẽ làm ra chuyện gì. Tiêu Tiêu hiểu ý Triển Lệnh Quân, thực ra là chính anh ta không muốn nhìn thấy cô.
”Vâng...” Tiêu Tiêu khịt mũi, xoay người đi ra: “Bao giờ ca ca tỉnh, có thể nói với em một tiếng được không?”
Triển Lệnh Quân không nói, chỉ khẽ gật đầu một cái rồi quay lại, như một bức
tượng ngồi bên giường lẳng lặng nhìn anh trai. Nghe bước chân Tiêu Tiêu
bước đi sau lưng, đau khổ nhắm hai mắt lại. Cứ tưởng cuối cùng tìm được
người có thể tin cậy, không ngờ vẫn không thể dựa vào được.
Tâm tình tươi sáng mấy ngày trước hóa thành sự châm chọc vô tận, anh ta vừa từ góc tối âm u bò ra lại bị đẩy ngã xuống vực sâu.
Một ngày một đêm đã qua, Triển Lệnh Nghệ vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Tiêu Tiêu nôn nóng ngồi trong phòng thiết kế, không vẽ được thứ gì. Cho dù
ca ca tỉnh lại, Triển Lệnh Quân cũng sẽ không tha thứ cho cô. Cảm giác
biết tử kì của mình sắp đến này cực kì khó chịu.
Adeline nghỉ phép xong về công ty, nhìn thấy Tiêu Tiêu mặt mũi nhăn nhó liền hỏi một câu: “Xảy ra chuyện gì à?”
”Tôi làm sai một việc“. Tiêu Tiêu ngẩng đầu lên phát hiện là Adeline: “Là chuyện riêng“.
Xoa xoa mặt, cô biết Adeline không thích nghe chuyện này nên cũng không nói tiếp.
”Mỗi người đều sẽ phạm sai lầm, quan trọng là cô có năng lực gánh vác hậu quả của sai lầm đó hay không“. Adeline nói có thâm ý.
Tiêu Tiêu đang phiền muộn, không có tâm tư nghiền ngẫm ý của Adeline. Thấy
cô như thế này, Adeline liền không nói thêm nữa, xoay người rời khỏi
phòng may đo cao cấp.
”Adeline nói với em cái gì đấy?” Sofi ghé tới hỏi.
”Không có gì“. Tiêu Tiêu mở ví tiền, nhẹ nhàng vuốt ve tấm danh thiếp hoa sơn
trà màu đen trong ngăn đựng thẻ. Nếu Triển Lệnh Quân phải chia tay cô
thì cô nên làm thế nào?
”Tại sao em không quan tâm gì cả thế? chị nghe nói Adeline chuẩn bị từ chức rồi“. Sofi thở dài.
Hôm qua Adeline về đã cãi nhau to với Lâm Tư Viễn một trận.
Đã lăn lộn trong giới thời trang lâu như vậy, Tiêu Tiêu cũng đã biết được
chút ít, chẳng lẽ bấy giờ vẫn còn chưa hiểu có chuyện gì, chỉ là cô
không muốn nói mà thôi. Những việc trước đó đầu là bẫy Lâm Tư Viễn bày
ra để tranh đoạt vị trí nhà thiết kế thủ tịch. Phái Tiêu Tiêu sang châu
Phi để Kim đi theo Adeline sang dự diễn đàn thời trang chính là khởi đầu của tất cả mọi âm mưu.
”Chúng ta đã cộng tác sáu năm, tôi không
ngờ cậu lại làm như vậy“. Adeline rất là thất vọng, lúc vừa tới LY, Lâm
Tư Viễn cũng chỉ là một nhà thiết kế có chút danh tiếng, chính bà đã một tay bồi dưỡng lên.
”Là sáu năm rưỡi“. Lâm Tư Viễn giơ những ngón tay dài nhỏ ra thể hiện số lượng: “Tôi đã ngồi yên ở cái ghế chỉ đạo
nghệ thuật sáu năm rưỡi!”
Hắn đang ở giai đoạn thăng tiến sự
nghiệp, phí thời gian gần bảy năm ở vị trí chỉ đạo nghệ thuật, vài năm
nữa độ nhạy bén đối với thời trang của hắn sẽ giảm xuống, muốn lên cao
nữa sẽ rất khó. Còn Adeline rõ ràng đã già như vậy mà vẫn chiếm vị trí
thủ tịch không nhả ra.Tục ngữ nói có hoàng đế sáu mươi năm, không có thái tử sáu mươi năm. Hắn đã chờ đủ rồi.
”Được rồi“. Adeline lắc đầu, bồi dưỡng Lâm Tư Viễn thành người như bây giờ,
bà cũng có trách nhiệm. Hắn đã muốn làm thủ tịch như vậy thì nhường cho
hắn có sao.
Adeline chính thức nộp đơn từ chức cho công ty. Bà đã có tuổi, lần này nghỉ phép an dưỡng phát hiện cơ thể có không ít vấn
đề, cũng không thích hợp làm việc với cường độ như vậy nữa.
Chu
Thái Nhiên chấp nhận yêu cầu từ chức của Adeline, lại không có ý định
đưa Lâm Tư Viễn lên. Hội đồng quản trị sớm đã khởi động trình tự điều
tra, bây giờ kết quả điều tra đã được đặt lên bàn chủ tịch. Lâm Tư Viễn
và La Dự đích xác có qua lại với Paula, người như vậy anh ta làm sao có
thể đề bạt lên làm thủ tịch được?
Nhưng việc thay thế thì anh ta
còn phải sang châu Âu một chuyến, tạm thời còn phải giữ Lâm Tư Viễn lại. Có điều đối với La Dự thì không cần khách khí.
La Dự dốc sức làm tốt việc quan hệ xã hội lần này, vốn cho rằng chuyện đó có thể bỏ qua,
không ngờ trình tự điều tra của hội đồng quản trị vẫn khởi động bình
thường, tìm ra được tất cả mọi chứng cớ.
”Chuyện này quyết không
thể nhân nhượng! Trực tiếp khai trừ!” Trong hội đồng quản trị, bà Triển
tâm tình không tốt vì con trưởng hôn mê thể hiện một sự kiên quyết khác
hẳn trước kia.
”Cũng chưa đến mức đó...” Anh họ của La Dự còn
muốn nói gì đó, nhưng bắt gặp ánh mắt hung ác của bà Triển liền rụt lại. Ăn cây táo rào cây sung, bán đứng công ty, chuyện này là ai cũng không
nhẫn nhịn được. Bây giờ hắn không dám đắc tội các ủy viên khác, nếu
không viết gì đó vào quyết định sa thải thì sau này La Dự sẽ khó tìm
được việc làm.
Tiêu Tiêu trốn ở góc phòng yên lặng nhìn bà Triển
hùng hổ đi ra khỏi phòng hội nghị, không dám tiến lên. Đã ba ngày trôi
qua, Triển Lệnh Quân vẫn không có bất cứ tin tức nào, nhắn WeChat cũng
không trả lời, cô chỉ có thể nhờ Lương Tĩnh Dao đi xem xem. Lương Tĩnh
Dao nói Lệnh Nghệ còn đang hôn mê, không có dấu hiệu chuyển tốt.
”Chủ tịch Chu, lúc trước anh đã hứa với tôi thế nào?” La Dự chạy đến phòng chủ tịch vặn hỏi Chu Thái Nhiên mặt lạnh như nước.
”Tôi hứa gì với anh?” Chu Thái Nhiên mặt không biểu cảm ngước mắt nhìn hắn.
La Dự mấp máy môi, nghĩ lại thì khi đó Chu Thái Nhiên đúng là không nói gì cả, chỉ cho hắn một ánh mắt “ngầm hiểu mà không nói“. Một ánh mắt thì
có thể nói rõ cái gì?
Chu Thái Nhiên đứng dậy, cầm lấy áo khoác
trên giá áo: “Chúng ta là bạn bè đã lâu, chuyện khác không nói nhiều,
anh tự viết đơn từ chức đi“.
Chính mình từ chức dù sao cũng có
thể diện hơn bị sa thải rất nhiều, muốn tìm việc khác cũng dễ hơn. Sắc
mặt La Dự dễ coi hơn một chút, nắm chặt nắm đấm ngầm chấp nhận. Chuyện
đã đến nước này, hắn còn phải cảm ơn Chu Thái Nhiên hạ thủ lưu tình.
Chu Thái Nhiên ra cửa, gặp Tiêu Tiêu đứng ngoài cửa.
”Sếp Chu, sếp chuẩn bị đến bệnh viện à? Có thể cho toi đi nhờ không?”
Lương Tĩnh Dao vừa gọi điện thoại tới, nói tình hình của Triển Lệnh Nghệ
không tốt lắm, đã ba ngày không có dấu hiệu tỉnh lại. Mấy ngày nay Triển Lệnh Quân đều không ngủ, Lương Tĩnh Dao khuyên không nổi.
Hành
lang bệnh viện dài như đường hầm dẫn đến một không gian khác, cuối hành
lang có quái vật chưa biết, làm mọi người không dám tiến lên.
Chu Thái Nhiên đi tới cửa phòng bệnh liền đi thẳng vào. Trong phòng, bà
Triển đang lau chùi tay chân cho Triển Lệnh Nghệ, thấy Chu Thái Nhiên
vào liền lộ ra một nụ cười yếu ớt: “Thái Nhiên đến rồi, ngồi xuống đây!”
Thấy Triển Lệnh Quân không có trong phòng, Tiêu Tiêu nhìn quanh, thấy một
bóng người cao ráo cuối hành lang liền bước về phía đó.
Triển
Lệnh Quân vẫn mặc chiếc sơ mi màu đen ba ngày trước, sắc mặt hơi hốc
hác, ngón tay kẹp một điếu thuốc lá, chậm rãi bập một hơi.
Nhìn thấy anh ta như vậy, Tiêu Tiêu cảm thấy tim mình nứt vỡ. Người này không hút thuốc lá, bây giờ lại hút...
Nhìn thấy cô, Triển Lệnh Quân đưa tay bóp tắt thuốc, cúi đầu không nói.
”Anh đi ngủ một lát đi“. Tiêu Tiêu vừa mở miệng đã cảm thấy có thứu gì đó nghẹn ở cổ họng, cực kì khó chịu.
”Chúng ta chia tay thôi“. Triển Lệnh Quân nói lạnh nhạt.
Tiêu Tiêu không hề bất ngờ khi nghe thấy câu này nhưng vẫn khó tránh khỏi
sống mũi cay cay, nói nhỏ như một tiếng thở dài: “Vâng“.
”Không
trách em, trách anh không nên đến gần em“. Triển Lệnh Quân cất bước, đi
qua bên cạnh Tiêu Tiêu về phòng bệnh. Tiểu thư ánh nắng cạy mở cánh cửa
trái tim đóng chặt của anh ta, mang đến hi vọng cho anh ta, đáng tiếc
ánh mặt trời quá gắt làm tổn thương cây non anh ta vẫn cẩn thận che chở. Quyết tâm đặt ra trên thảo nguyên châu Phi khi đó chung quy vẫn là quá
cẩu thả.
Màn đêm buông xuống, Triển Lệnh Quân nằm gục bên người
ca ca ngủ. Chu Thái Nhiên thay bà Triển trực đêm đứng dậy khoác cho anh
ta một chiếc áo khoác, nghiêng đầu nhìn Triển Lệnh Nghệ đang hôn mê,
không nhịn được đưa tay sờ chóp mũi Triển Lệnh Nghệ: “Em trai cậu hôn
nhân đổ vỡ rồi, cậu còn không mau tỉnh dậy đi!”
”Ư...” Hàng lông
mi nhỏ dài run rẩy, Triển Lệnh Nghệ chậm rãi mở mắt, nhìn Chu Thái Nhiên một hồi lâu, vẻ mặt thẫn thờ, sau đó đột nhiên tỉnh táo.