Lúc rời khỏi nhà họ Triển, Tiêu Tiêu rất lưu luyến nhìn Triển Lệnh Nghệ ngồi trên sofa mỉm cười giơ tay chào cô.
Triển Lệnh Quân đưa Tiêu Tiêu ra ngoài, đứng trên cầu kính nói chuyện với cô: “Trong nhà không thể không có người, anh không tiễn em ra cổng được.
Quản gia sẽ gọi xe cho em“.
”Vâng“. Tiêu Tiêu cười gật đầu, tỏ ý không cần lo lắng. Bây giờ mới bốn giờ chiều, trời còn lâu mới tối, không có việc gì.
Triển Lệnh Quân buông mắt nhìn nước chảy dưới tấm kính dày, yên lặng vài giây rồi nói nhỏ: “Anh trai anh...”
”Em có thể thường xuyên đến nhà anh chơi hay không?” Cùng lúc Triển Lệnh
Quân lên tiếng, Tiêu Tiêu cũng nói một câu như vậy, hai mắt phát sáng
nhìn chằm chằm Triển Lệnh Quân.
”Sao?” Triển Lệnh Quân ngẩng đầu
nhìn cô, trong đôi mắt sạch sẽ không trang điểm lộ ra vẻ vui mừng rõ
ràng. Có lẽ là cô thật sự rất thích Triển Lệnh Nghệ, chơi cả ngày vẫn
chưa chơi đủ.
So với chính mình, bạn gái còn thích anh trai mình
hơn. Triển Lệnh Quân không biết nên vui vẻ hay là nên tức giận. Tâm tình phức tạp khó nói cuối cùng hóa thành một tiếng cười bất đắc dĩ, đưa tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài buông xõa trên vai cô: “Chuyện của ca ca
không được nói với người khác“.
Tình hình của Triển Lệnh Nghệ
tương tự như Mộ Giang Thiên, đều là lấy lí do sức khỏe tạm thời lui ra
khỏi thế giới của mình, tình hình chân thực không hề được công bố. Ngay
cả trong công ty LY cũng chỉ có hai người Chu Thái Nhiên và Tiêu Tiêu là biết chân tướng.
Bên ngoài chưa bao giờ gián đoạn những suy đoán về Leo. Có người nói anh ta mắc bệnh trầm cảm vì công việc, có người
nói anh ta đã nổi danh quá sớm nên thui chột, thậm chí có người nói có
thể anh ta đã chết, chỉ là LY sợ ảnh hưởng không tốt nên vẫn không chịu
thừa nhận.
Người khác đoán già đoán non thế nào cũng không quan
tâm, Triển Lệnh Quân nhất quyết không cho phép người ngoài nhìn thấy
tình hình của ca ca bây giờ.
”Em biết“. Tiêu Tiêu thấy Triển Lệnh Quân vuốt tóc mình xong lại thu tay về đút vào túi quần, trong lòng
ngứa ngáy rất muốn tóm lấy bàn tay đó sờ nắn. Nhưng trước mặt quý ông
phải duy trì hình tượng thục nữ, cô chỉ có thể mỉm cười cáo biệt, vừa
quay đầu đi liền nhe răng nhếch miệng.
Tiêu Tiêu về đến nhà,
trịnh trọng kẹp bản vẽ “váy công chúa” Triển Lệnh Nghệ tặng vào trong
sổ, nhẹ nhàng vuốt ve cậu bé bọt biển trên vạt váy, thở dài.
Nếu tâm trí Triển Lệnh Nghệ không thoái hóa thì thật tốt.
***
Bởi vì La Dự đưa ra video ở giây phút cuối cùng, LY đã khống chế được dư
luận về cái chết của nhiếp ảnh gia, nhưng những lời bàn tán về sự bất
tài của Adeline lại vẫn ồn ào như cũ.
”LY dù thế nào cũng là một
thương hiệu cấp hai, đến diễn đàn thời trang lại bị mấy thương hiệu cấp
ba đè đầu cưỡi cổ, Adeline thật sự là không thể làm được việc lớn“.
”Adeline vẫn luôn tùy hứng, hành trình châu Phi lần này chắc chắn là bà ấy ép
buộc, quả thực coi an nguy của nhân viên như trò đùa“.
Dư luận xì xào mấy ngày, đến thứ hai thì lên tới đỉnh điểm, Adeline nộp đơn từ chức cho Chu Thái Nhiên.
”Adeline, tôi hi vọng bà tỉnh táo một chút, bây giờ rời khỏi LY là lựa chọn xấu
nhất đối với bà“. Chu Thái Nhiên nhìn chiếc phong bì màu trắng đựng lá
đơn từ chức đặt trên bàn, không đưa tay ra cầm lấy.
”Tôi sẽ làm
xong những việc đang dang dở, bao giờ phê chuẩn do anh quyết định“.
Adeline buông mắt, không hề động lòng trước sự níu kéo của Chu Thái
Nhiên.
- Biết chuyện gì chưa? Adeline từ chức rồi!
Trong phòng chat nội bộ công ty, mọi người nhiệt tình trao đổi tin vỉa hè hóng hớt được.
- Adeline đi rồi, có phải chỉ đạo Lâm sẽ trở thành thủ tịch mới không?
Theo thông lệ, nếu không có nhà thiết kế lớn nào nhảy dù tới, chỉ đạo nghệ thuật sẽ thay thế vị trí của nhà thiết kế thủ tịch.
- Chắc chắn rồi, sắp tới mọi người cung kính với chỉ đạo Lâm một chút.
Lâm Tư Viễn cũng biết chuyện, lại không thể hiện ra thái độ gì, vẫn thúc
giục các nhà thiết kế cao cấp chuẩn bị cho hội nghị thượng đỉnh 18 nước, trước tết sẽ phải đưa ra bản thảo chính thức, thời gian rất gấp.
”Adeline thân ái, nếu tâm tình chị không tốt thì không cần bận tâm đến chuyện
hội nghị thượng đỉnh nữa, tôi sẽ làm thỏa đáng“. Lâm Tư Viễn cười tủm
tỉm nói.
”Anh cứ quyết định là được“. Hội nghị thượng đỉnh tổ
chức trong nước sẽ không dùng thiết kế của những nhà thiết kế quốc tịch
nước ngoài, Adeline cũng biết rõ điều này, cho nên ngay từ đầu đã không
có ý định tham dự.
Chu Thái Nhiên đứng cuối hành lang, lộ vẻ suy tư
nhìn nhà thiết kế đứng đầu và chỉ đạo nghệ thuật nói chuyện hữu hảo với
nhau. Để Lâm Tư Viễn thay thế cũng không phải không được, nhưng ở tầm
quốc tế thì Lâm Tư Viễn vẫn còn thiếu sức ảnh hưởng.
Suy tính trước sau, Chu Thái Nhiên gọi một cuộc điện thoại quốc tế: “Ngài Morard, dạo này ngài vẫn khỏe chứ?”
Morard là nhân vật cấp siêu sao trong giới thiết kế, một ông già yêu nghiệt
hơn sáu mươi tuổi vẫn còn cơ bụng sáu múi, bây giờ là thủ tịch của
thương hiệu hàng đầu thế giới CẢI CÁCH. Ông ta từng là sư phụ của Triển
Lệnh Nghệ, liều lĩnh sử dụng Triển Lệnh Nghệ mới mười chín làm nhà thiết kế thủ tịch của thương hiệu con TAT.
Nghe thấy Chu Thái Nhiên
yêu cầu mình giới thiệu nhà thiết kế thủ tịch mới, Morard không nhịn
được lắc đầu: “Ôi, trên thế giới này không ai có thể so được với Leo.
Nếu phải tìm một người thay thế Adeline thì tôi có mấy lựa chọn. Tuần
này cậu rảnh đến Paris một chuyến, tôi sẽ giới thiệu hai bên với nhau“.
Đương nhiên tôi biết không ai có thể so được với Lệnh Nghệ... Chu Thái Nhiên
cười cười tự hào, lập tức nhận lời mời gặp mặt, dặn thư kí đặt vé máy
bay, hôm sau liền bay sang Paris.
Liên hoan phim Châu Âu đang diễn ra hừng hực khí thế, lúc Chu Thái Nhiên đến tổng bộ CC thì cũng là lúc diễn ra lễ khai mạc.
”Tới vừa khéo, cùng tôi xem thảm đỏ đi. Trong này có tác phẩm của người tôi
muốn giới thiệu cho cậu“. Morard đang xem truyền hình trực tiếp trong
phòng thiết kế. Thảm đỏ hàng năm không những là nơi các minh tinh tranh
tài khoe sắc mà cũng là chỗ để các nhà thiết kế hàng đầu thầm phân cao
thấp.
Chu Thái Nhiên nhìn hình ảnh náo nhiệt trên màn hình, nhớ ra LY cũng có một tác phẩm trong đó, thế là cũng ngồi xem.
Lúc này ở quốc nội, Tiêu Tiêu đã hết giờ làm, đang chuẩn bị đến Tang Du tập thể dục, không ngờ lại gặp Tần Á Nam chờ bên ngoài công ty đã lâu.
”Có rảnh không, đi uống chén trà với mình“. Tần Á Nam mặc chiếc áo khoác cũ từ năm ngoái, vẻ mặt có chút hốc hác.
Tiêu Tiêu yên lặng nhìn cô ta một chút, khẽ gật đầu, mời cô ta đến quán nước trước kia hai người thường tới. Sau khi từ châu Phi về, Tiêu Tiêu vẫn
chưa gặp lại Tần Á Nam, thậm chí đã mất liên lạc. Tần Á Nam bỏ kết bạn
WeChat với tất cả các đồng nghiệp trước kia, bao gồm Tiêu Tiêu.
”Cậu biết không, bản vẽ đó vốn là kế hoạch của Chu Sảnh dùng để hại cậu“.
Tần Á Nam uống một ngụm nước lạnh, nói một câu không đầu không đuôi.
Tiêu Tiêu khuấy sinh tố xoài trong cốc: “Nhìn ra được rồi“.
Hai bản vẽ đó là bán cho công ty của Chu Sảnh, LY đã kiện cả công ty đó,
Chu Sảnh và Tần Á Nam ra tòa, hiện nay còn đang trong giai đoạn điều
tra. Tính lại thời gian thì việc này diễn ra trước khi cô và Tần Á Nam
xóa bỏ hiểu lầm, còn Chu Sảnh khuyên bảo Tần Á Nam thế nào thì không cần nghĩ cũng có thể đoán được.
”Khi đó nó nói mình cứ đưa bản vẽ
cho nó, đến lúc xảy ra chuyện chắc chắn bên trên sẽ truy trách nhiệm
thiết thế chính là cậu“. Tần Á Nam nói, trên mặt không giấu được vẻ đắng chát. Sau đó cô ta đến đưa cho Chu Sảnh bản vẽ cũng là xuất phát từ tâm lí muốn thu hẹp một chút khoảng cách với Tiêu Tiêu, không ngờ từ đầu
đến cuối đều là vác đá đập chân mình. Cô ta và Chu Sảnh đều nghĩ rất
ngây thơ, không để ý đến cơ chế điều tra tiên tiến của LY.
”Bây
giờ cậu nói với mình chuyện này làm gì?” Tiêu Tiêu hơi sốt ruột. Cô
không hề muốn biết ân oán tình thù của Chu Sảnh và Tần Á Nam, trong mắt
cô, hai người này sớm đã không phải là bạn.
”Mình muốn đề nghị
cậu cùng đối phó Chu Sảnh“. Tần Á Nam nắm chặt cốc nước, mu bàn tay nỏi
gân xanh vì dùng sức: “Lúc trước Hàn Đông Vũ tới làm phiền cậu cũng đều
là Chu Sảnh giở trò quỷ, thậm chí nó còn đã từng một mình đi tìm bạn
trai hiện nay của cậu“.
Tay Tiêu Tiêu đang khuấy cốc sinh tố chợt dừng lại.
Thấy cuối cùng đã gợi lên được hứng thú của Tiêu Tiêu, Tần Á Nam lập tức
thêm mắm thêm muối kể lại quá trình Chu Sảnh cố gắng quyến rũ Triển Lệnh Quân, ý đồ là kích thích cho Tiêu Tiêu giận dữ.
”Tiêu Tiêu, mình với cậu đã chung hoạn nạn nhiều năm như vậy, mình là người thế nào cậu
biết rất rõ. Nói thật, mình có rất nhiều cơ hội hại cậu nhưng mình đều
không làm. Còn Chu Sảnh thì khác, nó đúng là một mụ phù thủy, không thể
chịu được việc người khác sung sướng hơn nó. Tháng sau mở phiên toà, cậu phải làm chứng giúp mình, chúng mình liên thủ chơi chết nó“. Tần Á Nam
định kéo tay Tiêu Tiêu nhưng bị cô tránh ra.
Tiêu Tiêu cầm lấy
điện thoại di động, vô cùng buồn chán lật xem, ngoảnh mặt làm ngơ trước
thỉnh cầu của Tần Á Nam. Hành động này có thể nói là rất không lịch sự,
nhưng cô cũng hoàn toàn không định duy trì sự hữu hảo giả tạo trước mặt
Tần Á Nam: “Chuyện giữa các công ty, câos trên sẽ xử lí, mình nhúng tay
vào cũng không thích hợp“.
”Cậu cho rằng cấp cao LY có tâm tư lo
chuyện này à? Bây giờ trọng điểm của họ là tranh đoạt vị trí thủ tịch“.
Tần Á Nam cười lạnh: “La Dự và Lâm Tư Viễn đã liên thủ với nhau từ lâu
rồi, nếu cậu không làm gì đó thì sớm muộn cũng bị bọn họ ép chết“.
Tiêu Tiêu nghe vậy mới ngẩng đầu lên, nheo mắt lại nhìn Tần Á Nam: “Làm sao cậu biết?”
”Bởi vì trước kia mình là tai mắt của La Dự ở phòng may sẵn“. Tần Á Nam nói
hơi đắc ý. Ngay từ một năm trước La Dự đã tới tìm cô ta, cô ta cung cấp
tin tức cho La Dự, La Dự bao che cho cô ta, để cô ta ở công ty như cá
gặp nước. Khi cô ta theo học Lâm Tư Viễn, La Dự từng bóng gió cô ta có
thể thân cận với Lâm Tư Viễn một chút.
La Dự muốn vị trí phó tổng giám đốc, Lâm Tư Viễn thì muốn làm thủ tịch, mục tiêu của hai người
không xung đột, còn có thể giúp đỡ nhau, đích xác rất thích hợp liên
thủ.
Tiêu Tiêu nhíu mày. Nói thật, trong công ty này ngoài ca ca
nhà họ Triển đã trở thành truyền kì, người cô sùng bái nhất chính là
Adeline. Bây giờ Adeline rơi vào khó khăn khiến cô cảm thấy buồn bã. Nếu không có bước ngoặt nào vãn hồi danh dự của Adeline...
Đúng lúc này, điện thoại di động của Tiêu Tiêu báo có một tin tức: “Lam Mạc Như trên thảm đỏ đẹp đến mê hồn!”
Cô lập tức bấm vào, nội dung tin tức có một bức ảnh vừa chụp hiện trường thảm đỏ.