Trong công ty LY, phòng thử đồ là một danh từ riêng để chỉ phòng thử đồ của nhà thiết kế số một của công ty.
Năm đó người sáng lập LY đã tham khảo mô hình công ty thiết kế thời
trang của Pháp, cả công ty được chia thành hai hệ thống quản lí, một là
quản lí hành chính, người lãnh đạo có quyền hạn cao nhất là chủ nhiệm
hành chính, cũng chính là tổng giám đốc như các công ty khác, một là
quản lí thiết kế, người có quyền hạn cao nhất là nhà thiết kế số một,
còn gọi là thủ tịch. Đối với một công ty thiết kế thời trang, nhà thiết
kế số một là người quyết định đến sự tồn vong của thương hiệu và chất
lượng của sản phẩm, cho nên nhà thiết kế số một của mỗi công ty thiết kế thời trang đều có địa vị tuyệt đối siêu nhiên.
Nhà thiết kế số một chủ yếu phụ trách đưa ra chủ đề trang phục mỗi một
quý và thiết kế trang phục cao cấp. Quá trình thiết kế trang phục cao
cấp cần có người mẫu thử đồ, mà người mẫu này tốt nhất phải hiểu về
thiết kế trang phục, khi mặc thử có thể đưa ra đề nghị cho người thiết
kế, như vậy trong quá trình cải tiến sẽ tiết kiệm được không ít thời
gian công sức.
Hai năm nay người mẫu thử đồ luôn là do Tiêu Tiêu kiêm nhiệm. Có thể
thường xuyên tiếp xúc với lãnh đạo cấp cao, như người ta thường nói là
tâm phúc bên cạnh hoàng đế, người khác dù sao cũng phải nể mặt vài phần.
Nghe thấy “không cần đến phòng thử đồ nữa”, đầu óc Tiêu Tiêu có một chốc lát trống rỗng, chuyện cần đến cuối cùng vẫn đến.
”Tôi tên là Tiêu Tiêu, hai mươi hai tuổi, tốt nghiệp chuyên ngành thiết
kế thời trang đại học Q, từng giành giải nhất cuộc thi thiết kế trang
phục sinh viên toàn quốc, đây là hồ sơ của tôi“. Đi đôi giầy cao gót
thắt lưng buộc bụng mua với giá năm trăm tệ, đứng trong phòng thiết kế
rực rỡ ánh mặt trời ở tầng trên cùng LY, hai chân Tiêu Tiêu hơi run run. Không chỉ vì đây là vòng phỏng vấn thứ ba mà còn vì quý bà đầu đầy tóc
bạc ngồi trên ghế phỏng vấn kia chính là thần tượng của cô, nhà thiết kế số một của LY, Adeline Lý.
Adeline là người Mỹ gốc Hoa, có một phần huyết thống phương Tây, sống
mũi cao thẳng, hốc mắt rất sâu, bề ngoài nghiêm nghị khiến bà có vẻ
không dễ tiếp xúc: “Lí thuyết thiết kế của cô là gì?”
Tiếng phổ thông không được chuẩn lắm, tốc độ nói rất chậm, lộ ra vài phần kiêu ngạo kiểu quý tộc.
”Lí thuyết...” Tiêu Tiêu bị hỏi nghẹn họng, hai tay nắm trước người
không khỏi toát mồ hôi. Lí thuyết thiết kế là thứ quá xa vời, là thứ chỉ những nhà thiết kế đã thành danh mới có, cô chỉ là một sinh viên vừa
mới ra trường, căn bản chưa bao giờ suy nghĩ đến thứ này: “Tôi vừa mới
khởi đầu sự nghiệp thiết kế thời trang, chưa hề hình thành phong cách cố định, mặc dù việc thiết kế sẽ thiếu đi một phần cá tính nhưng sẽ thuận
tiện hơn cho việc hòa nhập với LY“. (đọc là /'el:'wai/)
Đáp án này không có gì xuất sắc nhưng cũng sẽ không phạm sai lầm, ít
nhất là tổng giám đốc và chỉ đạo nghệ thuật bên cạnh tỏ ra hài lòng.
Nhưng Adeline hiển nhiên không hề hài lòng, hai bên khóe miệng lộ ra nếp nhăn rất sâu: “Nhà thiết kế quan trọng nhất là phải có tư tưởng của
chính mình, để cho người khác nói với cô phải làm thế nào, cô sẽ chỉ có
thể trở thành một thợ may chứ không thể trở thành nhà nghệ thuật“.
”Adeline thân ái, cô ấy còn trẻ, làm gì đã hiểu được những thứ này?” Chỉ đạo nghệ thuật Lâm Tư Viễn bên cạnh tươi cười khuyên giải, hai tay
chống cằm, mắt mang nét cười đánh giá cô gái xinh đẹp động lòng người
trước mặt: “Cô ấy có dáng người rất tốt, có thể đến phòng thử đồ của chị hỗ trợ“.
Lâm Tư Viễn là một người đàn ông trung niên, da dẻ chăm sóc kĩ càng như
thiếu nữ, tư thế chống cằm này nếu do người đàn ông khác làm ra sẽ có vẻ ái ái, nhưng ông ta làm ra lại hết sức dễ coi. Vì câu này của ông ta mà Tiêu Tiêu có thể ở lại LY, hơn nữa có thể thường xuyên tiếp xúc với
Adeline ở phòng thử đồ, học được rất nhiều kiến thức hữu dụng, vì vậy cô vẫn mang lòng cảm kích Lâm Tư Viễn.
”Chỉ đạo nghệ thuật chính miệng nói thế à?” Tiêu Tiêu không cam lòng hỏi một câu.
Phương Hướng Tiền nhìn cô một cái bằng ánh mắt quái dị, cười lạnh:“Không tin tôi thì cô có thể tự đi hỏi ông ấy. Có điều trước đó cô hãy
làm tốt công việc của mình đi, mười phút sau họp“.
Bây giờ là cuối tháng 4, trang phục hè đã đưa ra thị trường, đồ thu đông cũng đang chuẩn bị họp báo giới thiệu, công ty đã chuẩn bị thiết kế
trang phục xuân hè năm sau rồi.
Chủ đề được nhà thiết kế số một định ra là: Tân Sinh.
”Vừa rồi Tiêu Tiêu bị ốm phải nghỉ phép, không được nghe nhà thiết kế số một giải thích về chủ đề này, các cô gửi file trình chiếu cho cô ấy. Tư liệu tham khảo tôi đã gửi đến hộp thư của mọi người rồi, hạn định thiết kế sơ thảo là một tháng. Bộ phận trang phục nữ phổ thông của chúng ta
còn chưa có nhà thiết kế chính, phương án cuối cùng sẽ được đánh giá
tổng hợp dựa theo thiết kế sơ thảo và tình hình sản phẩm mới của quý
này, tất cả mọi người đều phải cố gắng“. Phương Hướng Tiền chủ trì cuộc
họp, không cho phép người khác nói xen vào, nói một hơi gọn gàng dứt
khoát.
Phòng thiết kế trang phục nữ phổ thông chịu trách nhiệm thiết kế trang
phục may sẵn sẽ được sản xuất hàng loạt để đưa tới các cửa hàng trên
toàn quốc. Ngoài ra còn có phòng thiết kế trang phục nữ cao cấp, chịu
trách nhiệm thiết kế trang phục cao cấp sản xuất số lượng hạn chế và
trang phục cao cấp chỉ phục vụ trình diễn.
Làm việc tại phòng thiết kế trang phục nữ cao cấp đều là những nhà thiết kế gài dặn, đám tay mơ mới tốt nghiệp mấy năm như Tiêu Tiêu, Tần Á Nam
thì chỉ có thể làm chân lon ton ở phòng thiết kế đồ may sẵn.
Nghe thấy quý này sẽ công khai cạnh tranh vị trí nhà thiết kế chính, mọi người đưa mắt nhìn nhau, trong mắt người nào cũng đầy hưng phấn.
Nhà thiết kế chính mỗi quý đều không cố định, giống như tổ trưởng tổ
thực tiễn xã hội, lựa chọn người nào sẽ lấy tác phẩm của người đó làm
chủ chốt, những người khác căn cứ phong cách của nhà thiết kế chính để
tiến hành điều chỉnh tác phẩm của mình để đạt được sự thống nhất về
phong cách. Mà tiền thưởng cho nhà thiết kế chính được tính trên tổng số tác phẩm của mình cộng thêm tác phẩm của các thành viên trong tổ.
Trưởng phòng cũ là một nhà thiết kế có chút danh tiếng, tác phẩm của ông ta tốt hơn tất cả đám tay mơ này cho nên vẫn luôn đảm nhiệm nhà thiết
kế chính. Còn Phương Hướng Tiền không phải là nhà thiết kế, vì thế danh
hiệu nhà thiết kế chính liền được luân phiên đảm nhiệm.
”Mấy kiểu cậu thiết kế quý này đã được thủ tịch chỉ bảo, chắc chắn có
thể về nhất“. Lúc gửi file trình chiếu cho Tiêu Tiêu, Tần Á Nam không
nhịn được nói một câu cực kì hâm mộ khiến mấy đồng nghiệp khác phải liếc nhìn.
”Đừng nói thế, thủ tịch đâu có thời gian chỉ bảo cho loại thợ may giá rẻ như mình chứ“. Tiêu Tiêu vội giải thích một câu, mấy bộ quần áo đó là
chính cô trăn trở thiết kế, không có bất cứ giúp đỡ nào từ bên ngoài,
nếu lời này của Tần Á Nam truyền ra, toàn bộ cố gắng của cô sẽ bị phủ
định.
”Có gì đâu, cậu ngày ngày ở phòng thử đồ, nghe được một hai lời chỉ bảo
là bình thường, nói như vậy người ta chắc chắn sẽ hâm mộ chết mất“. Tần Á Nam hoàn toàn không hiểu những băn khoăn của Tiêu Tiêu.
Tiêu Tiêu nghe thấy ba tiếng phòng thử đồ, trong lòng như bị kim đâm cực kì khó chịu. Cô không muốn nghe Tần Á Nam lải nhải nữa, xoay người đi
đến phòng uống nước.
Chậm rãi lấy một cốc nước nóng, nhớ ra sáng nay còn chưa uống thuốc,
Tiêu Tiêu thở dài xoay người về phòng thiết kế, thừa dịp những người
khác không chú ý, dùng khăn giấy gói mấy viên thuốc lại, cầm trong tay
đi xuống sảnh triển lãm ở tầng một.
Tòa nhà hình chữ Z, tầng một và tầng thượng đều hết sức rộng rãi. Tầng
một là sảnh triển lãm trang phục, mở cửa đón khách, có máy bán hàng tự
động. Một chai nước khoáng và mấy đồng tiền xu trả lại đồng thời rơi ra, Tiêu Tiêu cúi xuống cầm lấy, nhìn thấy đôi chân đi giầy GUCCI kiểu ới
lộ ra cổ chân trắng muốt phía sau, vội vàng đứng lên chào: “Chỉ đạo, đến mua cà phê à?”
Lâm Tư Viễn khoanh tay đứng yên, nhìn thấy khuôn mặt Tiêu Tiêu liền nhíu mày không hề e dè: “Bệnh của cô khỏi rồi chứ?”
”Khỏi rồi“. Tiêu Tiêu cười trả lời, kì thực còn chưa khỏi, nàng còn phải uống thuốc dài hạn, nhưng vì thể diện nên vẫn nói với các đồng nghiệp
là đã khỏi hẳn rồi.
”Ờ“. Lâm Tư Viễn gật gật đầu, bước tới mua một lon cà phê pha sẵn, suy
nghĩ một lát lại lên tiếng: “Tôi nghe nói dạo này công việc của cô rất
sa sút. Không được cậy vào việc tôi cho cô đến phòng thử đồ mà không làm việc nghiêm túc, nhà thiết kế quan trọng nhất vẫn là tác phẩm, những
thứ khác đều là hư ảo“.
”Vâng“. Tiêu Tiêu rụt rè gật đầu vâng dạ, chưa bao giờ thấy Lâm Tư Viễn nghiêm khắc như vậy, cô cảm thấy hơi sợ hãi.
”Cô tạm thời không cần đến phòng thử đồ nữa, cứ làm tốt công việc theo
chức trách đã“. Nói xong câu này, Lâm Tư Viễn liền quay đầu bước đi.
Tiêu Tiêu nắm chặt chai nước khoáng trong tay, đứng trước máy bán hàng
tự động rất lâu mới hô hấp bình thường trở lại, bước nhanh vào trong nhà vệ sinh, chớp mắt làm rơi mấy giọt nước mắt sắp tràn mi mà ra. Mở chai
nước khoáng lạnh buốt, cô nuốt liền một nắm thuốc trong tay, vì uống quá vội nên một viên thuốc dính vào vòm miệng đắng nghét khiến cô suýt nữa
nhổ ra, phải vốc nước từ vòi nước súc miệng mấy lần mới đỡ hơn.
Ngẩng đầu nhìn khuôn mặt biến dạng vặn vẹo trong gương, Tiêu Tiêu cười cười tự giễu.
”Ting toong...” Điện thoại di động báo có tin nhắn QQ, Tiêu Tiêu tiện
tay mở ra, là từ nhóm chat trong công ty. Nhóm chat này là do mọi người
tạo ra, không có lãnh đạo tham gia, có thể ẩn danh, là chỗ rất tốt để
nói xấu lẫn nhau.
Nặc danh 1: Mọi người ơi biết tin gì chưa? Tiêu Tiêu bị đá ra khỏi phòng thử đồ rồi!
Nặc danh 2: Hơ hơ, đây là chuyện trong dự liệu mà. Bây giờ nó thành ra
thế, mặt không khác gì cái thớt, thím Lâm mà chịu được mới là lạ.
Nặc danh 1: Ha ha ha ha, mặt thớt, đúng là giống hệt. Tháng trước mình còn chụp trộm một tấm.
Phía sau câu này gửi kèm một bức ảnh chụp Tiêu Tiêu từ bên cạnh, trên
thân hình mảnh dẻ là một cái đầu to, quả thực rất quái dị, nhìn có chút
khôi hài.
Nặc danh 2: Cậu không biết chứ, lần trước thím Lâm nhìn thấy mặt nó, mắt cay sè không mở ra được, quát tháo phòng cao cấp nguyên một ngày.
Tách! Một giọt nước mắt to bằng hạt đậu rỏ xuống màn hình điện thoại di
động, làm nhòe giao diện tán gẫu còn đang không ngừng chạy lên.
Cô thật sự là quá ngây thơ mới cho rằng Tư Viễn là một người nhã nhặn,
con người theo đuổi cái đẹp đến mức gần như hà khắc đó chỉ nhã nhặn với
người đẹp thôi.
Điện thoại đổ chuông, Tiêu Tiêu thoáng nhìn tên người gọi “Đại Bảo Bối”
trên màn hình hiển thị cuộc gọi đến, khịt mũi rồi gạt nút nhận cuộc gọi: “Dao Dao...”
”Ơ hay, mày làm sao thế? Khóc à?” Nghe thấy giọng mũi của cô bạn thân, Lương Tĩnh Dao hơi kinh ngạc.
”Tao biến thành xấu xí rồi, tất cả bọn họ đều bắt nạt tao“. Tiêu Tiêu
vội vàng mách bạn như bạn nhỏ học trường mầm non bị bắt nạt về nhà mách
mẹ.
”Bà nội nó chứ, một lũ chó má...” Lương Tĩnh Dao cũng không hỏi sự tình
ra sao đã mở miệng chửi, chửi một hồi lâu mới nhớ tới việc dỗ dành Tiêu
Tiêu: “Chiều tối đi làm về mang cái gì ngon ngon đến đây, tao có cái này cho mày hay lắm“.
Chờ mãi đến hết giờ làm, chiếc xe màu đỏ lẳng lơ của Lương Tĩnh Dao chạy đến trước cửa tòa nhà LY rất đúng giờ.
”Mày có cái gì cho tao đấy?” Tiêu Tiêu bưng một bát mì Ý, ăn nhồm nhoàm không thèm ngẩng đầu lên.
”Ăn từ từ thôi, không có ai tranh cướp với mày đâu“. Lương Tĩnh Dao nhíu mày nhìn cô: “Làm gì mà đói đến thế chứ?”
Cảm thấy mấy người ở bàn bên cạnh không ngừng quay sang nhìn, cô lại lập tức hung hăng trợn mắt nhìn lại, gương mặt xinh xắn cố làm ra vẻ hung
ác “nhìn cái gì mà nhìn, chưa từng thấy người khác ăn mì bao giờ à”, làm đối phương sợ đến mức vội vàng cúi đầu không dám nhìn tiếp.
”Chịu thôi, uống loại thuốc đó sẽ rất đói, đồ ăn cho vào miệng là không kịp nhai“. Tiêu Tiêu phòng mang trợn mắt trả lời.
Lương Tĩnh Dao gọi nhân viên phục vụ lấy thêm nước chanh cho cô, lục túi xách lấy ra ra tấm thẻ màu đen in chữ vàng đẩy đến trước mặt Tiêu Tiêu.
”Đây là cái gì?” Tiêu Tiêu ăn hết bát mì Ý, vừa lau miệng vừa cầm lên.
Trên tấm thẻ in hình một cây gì đó cùng hai chữ to Tang Du, mặt sau in
chữ nhỏ ghi địa chỉ và số điện thoại liên lạc.
Tang du mộ cảnh, viện dưỡng lão à? (ND: tang là cây dâu, du là cây du,
tang du thường chỉ phương tây, chỗ mặt trời lặn gần sát đất. Tang du mộ
cảnh là bóng ngả cành dâu, chỉ tuổi già sức yếu)