Nàng liền sợ hãi kêu lên: “Tiểu thư, tiểu thư!”
Nghĩ đến nàng phải chịu hình, tiếng kêu gào thảm thiết sớm đã làm hư mất cuống họng, thanh âm của nàng giống bị áp chế đã vỡ vụn, khàn khàn vỡ tan đến không còn hình dáng.
Lúc vừa nói chuyện, cạnh môi của nàng đã lăn xuống máu tươi đặc dính.
A Nguyên cuống quít ôm lấy nàng, nói: “Tiểu Lộc, Tiểu Lộc, ta ở đây!”
Tiểu Lộc đưa tay, vuốt mặt A Nguyên, mắt mở thật lớn, “Trong lao không phải có ngọn đèn nhỏ đấy sao? Vì sao em nhìn không thấy?”
Trên vách đá ban đầu quả thật có một ngọn đèn nhỏ, nhưng không biết từ lúc nào đã dầu hết đèn tắt. Nhưng lúc này đèn lồng Tiêu Tiêu xách ở ngay trước mắt bọn họ, so với ngọn đèn nhỏ kia sáng hơn nhiều.
A Nguyên giơ tay trước mắt Tiểu Lộc huơ huơ mấy cái, Tiểu Lộc vẫn như cũ mờ mịt xoay chuyển mắt, tìm kiếm chút hào quan trong ấn tượng của nàng.
Hoàn toàn không biết là do tổn thương ở đâu làm cho Tiểu Lộc đột nhiên mù, nhưng A Nguyên rốt cục xác định, Tiểu Lộc thật sự nhìn không thấy......
A Nguyên nhìn chằm chằm vào đèn lồng, bờ môi rung động một hồi lâu, mới có thể đáp: “Ngọn đèn nhỏ......Có. Chẳng qua là đèn tắt rồi, lát nữa lại tìm được bật lửa, ta có thể đốt lên!”
Tiểu Lộc nhẹ nhàng thở ra, cười nói: “Ở bên người tiểu thư là tốt rồi......Em mới không sợ tối, em còn muốn bảo vệ tiểu thư mà!”
Nàng rất uy vũ muốn giơ cánh tay lên, làm ra một động tác nắm tay. Cánh tay của nàng cũng rất miễn cưỡng giơ tay cử động, nhưng tay của nàng sớm đã huyết nhục mơ hồ, nhìn huyết nhục dày đặc sâu thấy được khớp xương, tự nhiên không giơ nổi tay.
A Nguyên cẩn thận nâng tay nàng lên, trầm thấp nói: “Ừ, Tiểu Lộc dũng mãnh nhất, một mực...... bảo hộ ta. Nghe lời, ta trước tiên bôi thuốc cho em.”
Tiêu Tiêu mang chai thuốc đưa tới, A Nguyên nhận lấy, cẩn thận lấy thuốc bột từng chút vung vào vết thương của Tiểu Lộc, ôn nhu hỏi: “Có đau hay không?”
Tiểu Lộc nói: “Không đau, không đau......Lúc trước bị đánh mới đau muốn chết......Em thật sự nhiều lần cho rằng thật sự sẽ chết, hoặc đã chết......”
Nàng bỗng nhiên run rẩy mạnh mẽ, “Tiểu thư, tiểu thư, em không phải đã chết, cho nên cái gì cũng không nhìn thấy, cũng không cảm thấy đau?”
A Nguyên miễn cưỡng cười nói: “Ngốc quá, nếu như em chết, sao lại có thể ở bên cạnh ta?”
Tiểu Lộc cực kỳ trấn an, nói: “Đúng rồi......Tiểu thư tự nhiên sẽ không chết, em cũng sẽ không chết. Nhưng em sợ lắm, đau quá......Bọn hắn muốn em nói, là tiẻu thư giết Vương Tắc Sênh, nhưng tiểu thư rõ ràng không giết nàng, đáng chết chính là những yêu tinh hại người muốn đổ oan cho tiểu thư!”
A Nguyên nói: “Ừ, tiểu thư ta đi ra ngoài, đem những yêu tinh hại người đều chém, chặt thịt của bọn hắn làm sủi cảo!”
Âm thanh nàng an ủi Tiểu Lộc cực ôn nhu, nhưng nói xong lời cuối cùng, Tiêu Tiêu đã rõ ràng thấy được hàn ý trong đáy mắt nàng cùng sát cơ bắt đầu khởi động.
Nếu giờ phút này Kiều Lập hoặc hung phạm giá họa cho nàng đứng ở trước mặt, chỉ sợ nàng lập tức sẽ một kiếm đâm xuyên tim, căn bản sẽ không cân nhắc hậu quả.
Tiểu Lộc nghe nói, khóe môi đã giơ lên một nụ cười ngây thơ đẹp mắt, cười nói: “Thịt người xấu rất thối, nấu sủi cảo rất thối, đành phải cho chó ăn......”
A Nguyên cũng không để ý ngón tay đau xót, dùng tay áo từng chút lau máu tràn ra từ khóe môi nàng, vén lại đám tóc rối bời rơi lả tả tại hai gò má của nàng, nói khẽ: “Ừm, vậy chém bọn hắn cho chó ăn!”
Tiểu Lộc liền cười nói: “Trách người ta phải sợ hãi, em cũng không nhìn tới. Bất quá bọn hắn muốn hại tiểu thư, em vẫn còn muốn bảo vệ tiểu thư.”
A Nguyên nói: “Đúng, mọi người ở Thấm Hà biết rõ, mọi người ở kinh thành biết rõ, Tiểu Lộc trung thành nhất, đối với tiểu thư tốt nhất rồi......”
Tiểu Lộc nói: “Bình minh có phải hay không còn phải thẩm vấn em? Em cái gì cũng không nói, sẽ không để cho bọn hắn oan uổng tiểu thư......Nhưng côn bổng đập vào trên người đau quá, trên tay cũng đau......Nếu như cứ không đau như vậy, thì tốt rồi......”
A Nguyên ôm chặt nàng, nói: “Tiểu Lộc đừng sợ. Trời đã sáng, phu nhân sẽ tới đón chúng ta trở về! Ta tìm đại phu tốt nhất cho em, rất nhanh có thể chữa khỏi cho em, lại dẫn em đi Thấm Hà chơi. Ừ, còn có Tiểu Hoài......”
Tiểu Lộc nói: “Vâng, em giống như nhìn thấyTiểu Hoài rồi......”
A Nguyên nói: “Tiểu Hoài biết bay, người xấu bắt không được nó, chúng ta đương nhiên có thể nhìn thấy Tiểu Hoài.”
Lời nói chưa xong, chợt nghe bên ngoài cao cao truyền đến một tiếng ưng kêu kéo thật dài âm cuối. —— lại thật là tiếng kêu của Tiểu Hoài.....!.
Tiểu Lộc vui mừng, mạnh mẽ ngồi dậy, kêu lên: “ Tiểu Hoài, Tiểu Hoài, mau tới, chúng ta cùng đi Thấm Hà, cùng tiểu thư......Đi Thấm Hà......”
Tiểu Hoài ở bên ngoài ngục lại lượn vòng trên bầu trời đêm lại kêu vang một tiếng, du dương uyển chuyển, giống như đang hòa cùng tiếng nói của Tiểu Lộc.
Mà Tiểu Lộc thân thể mềm nhũn, đã ngã vào trong ngực A Nguyên, rốt cuộc không một tiếng động.
A Nguyên lệ rơi đầy mặt, ôm nàng thật chặt, cuống họng đã mất tiếng, từng tiếng thật ôn nhu nói cho tiểu thị nữ của nàng nghe, “Ừ, Tiểu Lộc, chúng ta cùng đi. Chỗ đó có thanh sơn lục thủy, có quán trà sân khấu diễn kịch, có dân chúng đôn hậu chân thành. Tuy nhiên cũng có tiểu tặc, nhưng chúng ta cũng không cần sợ đích. Tiểu Lộc sẽ bảo vệ tiểu thư, Tiểu Hoài sẽ bảo vệ tiểu thư......”
Tựa như ngày đó bạch ưng gọi là Tiểu Phong kia, toái vũ nhao nhao, máu rơi như mưa, vẫn như cũ dũng cảm ngăn cản trước người chủ nhân, dưới thân kiếm của đối thủ......
----------------------
Tiêu Tiêu lẳng lặng yên nhìn hai chủ tớ âm dương cách biệt, đáy mắt trong trẻo đã vọt lên hơi nước.
Hắn quỳ bên cạnh A Nguyên, nửa để nàng tựa vào, vỗ vỗ vai nàng, trầm thấp nói: “A Nguyên, nén bi thương!”
A Nguyên ngăn không được nước mắt, nức nở nói: “Tất cả người sống dưới gầm trời này, ước chừng cũng không có ai có nhân sinh hoang đường hơn ta. Trí nhớ ta nhớ được chỉ ngắn ngủn có nửa năm, lại đã xảy ra bao nhiêu chuyện. Từ đầu đến cuối, người không rời nửa bước cùng ở bên ta, chỉ có Tiểu Lộc, chỉ có Tiểu Lộc......Nàng là chết thay ta, những người kia vốn muốn tra tấn chính là ta. Nếu như người chịu hình chính là ta, bọn hắn ước chừng còn không đến mức không hề cố kỵ đánh chết người như thế.”
Tính mạng của thị nữ, tự nhiên là không đáng giá nhất; nhưng với A Nguyên, Tiểu Lộc là tri kỷ bầu bạn nửa năm qua, thậm chí còn hơn muội muội ruột nàng chưa từng gặp mặt kia.
Nàng xiết chặt quyền năm ngón tay sưng vù vỡ ra, chảy ra dòng máu đỏ.
Tiêu Tiêu im lặng nhìn, hồi lâu mới thở dài: “Một khi liên quan đến nhưng tranh đấu trong nội cung kia, tính mệnh của vương công đại thần đều không đáng tiền, huống chi những người khác?”
A Nguyên sụt sịt mũi, hai tròng mắt ngưng nước mắt nhưng không che dấu sát khí như lưỡi đao, trầm thấp hỏi: “Dĩnh Vương?”
Tiêu Tiêu nói: “Không có chứng cớ. Ta đã hoài nghi thật lâu, thậm chí Hoàng Thượng cũng có chút lòng nghi ngờ, nhưng thủy chung không có chứng cớ.”
A Nguyên đầy cõi lòng cực kỳ bi ai oán hận, thực sự nghe được trong câu nói của hắn có hàm ý khác, “Nói như thế nào?”
Tiêu Tiêu nói: “Cô cũng biết sau án Chu Thực, ta vì sao xuất hiện ở Thấm Hà, lại nhúng tay vào án Hạ Vương? Trước đó, Hoàng Thượng lãnh binh xuất chinh, trước sau hai vị ái tướng gặp chuyện không may, một người cưỡi ngựa ngã chết, một người không hiểu sao lâm vào bẫy của quân địch, bị ngộ hại. Về sau nghe nói đại tướng quân Dương Thế Hậu đã từng gặp chuyện ngoài ý muốn, cuối cùng phòng bị chu toàn, cũng không gặp chuyện không may. Bác Vương ước chừng cũng có chỗ cảnh giác, hữu ý vô ý trước mặt Hoàng Thượng liên tục nhắc tới, tướng lãnh gặp chuyện không may một người là hảo hữu của hắn, một người là cữu cữu của hắn, Dương Thế Hậu coi như một nửa là thầy của hắn......Bởi vì Chu Thực cùng Dĩnh Vương không hoả hảo, cùng Bác Vương có phần là thân cận, Hoàng Thượng sau khi nghe nói có chút ít lòng nghi ngờ, mới lệnh ta tiến đến điều tra; mà Hạ Vương dù chưa công nhiên ủng hộ vị hoàng tử nào, lại cùng Dương Thế Hậu là sinh tử chi giao, ta hiểu được tâm ý của Hoàng Thượng, sau khi Hạ Vương gặp chuyện không may tự nhiên cũng muốn đi nhắc nhở Đoan hầu chú ý nhiều hơn.”
A Nguyên nói: “Nói cách khác, hai bản án mặc dù phá mà cũng chưa phá, đều có điểm đáng ngờ chỉ hướng Dĩnh Vương Bác Vương tranh đoạt vị, nhưng bởi vì không có chứng cớ, huynh cũng không cách nào bẩm báo rõ rệt cùng Hoàng Thượng?”
Tiêu Tiêu thở dài: “Hắn là hoàng tử!”
Vu cáo hoàng tử là tội lớn như thế nào, ai cũng biết. Hắn mặc dù được Lương đế tín nhiệm, nhưng đến cùng chẳng qua là một gã thị vệ mà thôi.
A Nguyên lau nước mắt trên mặt, cắn răng nói: “Chắc chắn sẽ có chứng cớ......Nghe nói hiện trường ngộ hại Vương Tắc Sênh xuất hiện một cái khuyên tai? Cái khuyên tai kia cũng không phải của ta, hẳn là hung phạm lưu lại. Kẻ bóp chết Vương Tắc Sênh, hẳn là một nữ tử biết võ nghệ.”
Tiêu Tiêu trầm ngâm không nói.
A Nguyên lại nói: “Ta lúc rời đi có chút tinh thần hoảng hốt, nhưng về sau hồi tưởng kỹ càng, Tiểu Hoài khi ta cùng Vương Tắc Sênh nói chuyện cũng không xuất hiện ở bên trên thuyền hoa, về sau mới chạy về bên cạnh ta, nhưng chỉ dám ở trên đỉnh đầu ta bay lượn, không dám đi xa......Ta có lòng nghi ngờ nó là không phải lại thấy được người nó sợ hãi kia, lúc trước mới trốn đi.”
Tiêu Tiêu thất thanh nói: “Phùng Đình Ngạc?”
A Nguyên nói: “Kỳ thật sau khi ta hồi kinh sống an nhàn sung sướng, cũng không có người động thủ. Tính ra cũng chỉ có vị này đánh với ta hai lần, đối bội kiếm cùng chiêu thức của ta rõ như lòng bàn tay, dùng cùng loại trường kiếm cùng chiêu thức giết hai gã thị vệ, tự nhiên dễ dàng.”
Nàng giương mắt, “Nếu như ta đoán đúng, nữ tử bóp chết Vương Tắc Sênh, phạm vi lại càng thu nhỏ. Nữ tử bên người Dĩnh Vương biết chút võ nghệ nhưng thân thủ không tính cao, lúc đang đánh nhau rơi mất khuyên tai, chỉ sợ không nhiều lắm. Hết lần này tới lần khác lại có một người chúng ta biết.”
Tiêu Tiêu lập tức biết rõ nàng nói tới ai.
Hắn do dự một chút, đến cùng nói: “Đoan hầu ước chừng cũng nghĩ giống cô. Hắn ngày hôm qua liền phái người giám thị Đinh gia, cũng lại cho người lưu ý động tĩnh của Tả Ngôn Hi, buổi chiều hỏi vài hồi. Hắn......lần này thật không có nghi cô. Tắc Sênh quận chúa gặp chuyện không may, hắn mặc dù đau buồn, nhưng phát hiện cô rõ ràng đã thành nghi hung, dù chưa nói rõ, nhưng vẫn đang nghĩ cách tìm ra hung phạm, muốn giúp cô tẩy đi hiềm nghi.”
A Nguyên nói: “Hắn đương nhiên muốn tìm ra hung phạm. Bằng không thì Vương Tắc Sênh ở bên cạnh hắn đột tử tha hương, hắn lám sao đối mặt với người cữu cữu nuôi hắn lớn lên? Nếu không ngày sau chết đi, cũng không biết nói thế nào cùng Tắc Sênh muội muội của hắn!”
- ---------
Chương 231:
Tiêu Tiêu nhìn nàng, “Cô đây là nguyền rủa hắn ư?”
A Nguyên lặng im một lát, nói ra: “Có lẽ không phải nguyền rủa hắn, là tự nguyền rủa chính mình? Ta đem những điều liên quan tới hắn, bỏ đi hếtm bỏ đi sạch sẽ.”
Nhưng nếu như ở trong nội tâm thì sao?
Huống chi đứa trẻ trong bụng thật sự rõ ràng là cốt nhục của hắn, lại có thể nào bỏ đi mất?
Tiêu Tiêu thở dài, “Cô nếu thực sự nguyền rủa hắn, hắn ước chừng cũng sẽ muốn cứu cô. Lần trước chuyện trưởng công chúa ngộ hại cũng vậy, lần này cũng vậy, hắn kỳ thật thật sự đặt huynh ở vị thứ nhất. Cô đã cho rằng hung thủ là Phùng Đình Ngạc, việc này ta cần đi nói cho hắn biết.”
Hắn cúi đầu nhìn về phía thi thể Tiểu Lộc, “Trời quá nóng, ta nói với người ta trước tiên mang nàng ra ngoài! Cô cũng đừng suy nghĩ nhiều, tranh thủ thời gian nghỉ ngơi một lúc, ngày mai chỉ sợ còn có vài chuyện cần làm.”
“Không cần, để nàng lại cùng ta.”
A Nguyên đưa tay bóp chết một con gián tới gần Tiểu Lộc, đuổi mấy con muỗi đang tụ họp lại, vẫn luôn ôm lấy nàng ấy.
Dường như sợ Tiểu Lộc đau đớn, lúc ôm lấy nàng, A Nguyên cẩn thận tránh chỗ sau lưng mà nàng bị thương nặng nhất, thanh âm ôn nhu, “Tiểu Lộc càng muốn theo giúp ta. Nàng sẽ bảo vệ ta, nàng thật sự đang bảo vệ ta......”
Thanh âm của nàng thấp xuống, “Nhưng ta lại không bảo vệ được nàng......Ta lại không bảo vệ được nàng......”
Tiếng kêu thê thảm đau đớn đầy cõi lòng nghẹn trong ngực, A Nguyên hầu như thở không nổi. Nàng ôm Tiểu Lộc, quỳ ở bên eo, nước mắt tuôn rơi xuống khuôn mặt xám trắng của Tiểu Lộc.
Mà Tiểu Lộc cũng đã không thể vuốt tóc kiêu ngạo chống nạnh, cao giọng nói với mọi người giống như chỉ điểm giang sơn: “Trêu chọc tiểu thư chúng ta, thật sự là đầu heo!”
Tiểu Lộc dũng mãnh nói mà chữ tín, từ đầu đến cuối đều tận tâm tận lực làm vệ sĩ che chở tiểu thư nhà nàng......
Môi Tiêu Tiêu giật giật, cuối cùng chưa từng nói cái gì. Hắn đang liếc nhìn ngón tay bị thương của nàng, đem thuốc trị thương cùng một bình nước đặt cạnh đèn lồng, lặng yên không một tiếng động lui ra ngoài.
------------------------
Linh đường của Vương Tắc Sênh được lập tại Đào Nhiên Cư.
Tuy nhiên Lương đế cảm thấy Cảnh Từ tam tai tám bệnh, không nên lại quàn tại chỗ ở. Tiếc rằng Cảnh Từ kiên trì, hy vọng muội muội rời xa cố hương có khả năng ở gần mình chút ít, lại nói hắn dù sao thời gian ở ngoài cung cũng nhiều, Lương đế lúc này mới đáp ứng.
Án này rất là khó giải quyết, nếu xử lý không xong, Triệu vương tất nhiên sẽ nảy sinh oán hận, thật đúng là không thành người thân sẽ thành kẻ thù. May mà Cảnh Từ cũng do Triệu vương dưỡng dục trưởng thành, phần đông tuỳ tùng cùng Vương Tắc Sênh từ Trấn Châu đến đây cũng có thể chứng minh là đúng, Vương Tắc Sênh bị ngộ hại chính là ngoài ý muốn, cũng không phải là Lương đế không thương tiếc.
Lương đế lo lắng Cảnh Từ, lần nữa mang theo Tứ Hoàng Tử Quân Vương Chu Hữu Trinh tới đây thăm, thấy hắn như cũ vẫn ăn cơm uống thuốc, khí sắc vẫn còn tốt, lúc này mới hơi yên tâm.
Lương đế nói: “Hôm nay Ngọc La đến đây gặp trẫm, bị trẫm ngăn cản buộc trở về, không gặp. Việc này con có thể viết thư nói rõ cùng Triệu vương, bất luận hung thủ là ai, trẫm tất nhiên sẽ cho hắn một câu trả lời thỏa đáng, tuyệt không thiên vị tuẫn tình!”
Cảnh Từ gật đầu, lại nói: “Con cùng Trường Lạc công chúa cẩn thận soi xét qua tình tiết vụ án, điểm đáng ngờ rất nhiều, A Nguyên càng giống bị người ta tận lực vu oan. Có thể nghe nói hôm qua Kiều Lập suốt đêm tra tấn A Nguyên cùng thị nữ của nàng, thủ đoạn dị thường tàn nhẫn, không chỉ có dùng hình, còn đem thị nữ của nàng đang sống mà đánh đến chết. Nếu như tiếp tục dùng hình, A Nguyên cũng sẽ có tin xấu, nếu tra ra hung thủ là một người khác hoàn toàn, chỉ sợ quan hệ cùng Nguyên phu nhân không tốt.”
Quân Vương ở bên nghe nói, cũng nói: “Phụ hoàng, Đoan hầu nói có lý. Nguyên phu nhân một lòng vì phụ hoàng, cũng không cầu phú quý quyền thế gì, nhưng lại phải mang tiếng xấu, hôm nay chỉ còn đứa con gái như vậy sống nương tựa lẫn nhau, nếu thật là bị chết oan, thương tâm tuyệt vọng chưa hẳn còn sống được.”
Lương đế chỉ nghe nghe thấy A Nguyên giết người, nhân chứng vật chứng đều đủ, mới cho phép Kiều Lập bắt người dụng hình. Hôm nay nghe nói A Nguyên có khả năng bị oan, ông ta bất giác giật mình, nghĩ đối với Nguyên phu nhân quá bất công, nhân tiện nói: “Nếu như thế, trước hết để cho bọn hắn tiếp tục đuổi tra hung thủ, tạm thời đừng dụng hình với A Nguyên! Bất quá việc này cần phải mau chóng tra ra, tuyệt đối không trì hoãn được!”
Nếu thật sự tìm không ra hung thủ lúc, A Nguyên mang cái này tội danh, không phải là thật cũng phải thành thật......Lại không có gì quan trọng hơn trấn an Triệu vương, giữ được cảnh bình an của Đại Lương.
Cảnh Từ thường ngày cùng Quân Vương gặp mặt không nhiều lắm, lại biết hắn cùng với Nguyên phu nhân cũng không thâm giao, nghe hắn rõ ràng chịu đặt mình vào hoàn cảnh người khác vì Nguyên phu nhân suy nghĩ, bất giác nhìn hắn thêm vài lần.
Quân Vương khó hiểu, lại hướng hắn khẽ mỉm cười gật đầu thăm hỏi, mới đỡ Lương đế quay về tẩm cung.
Cảnh Từ đưa mắt nhìn hai người rời đi, đã xa xa thấy Tả Ngôn Hi bước nhanh vào cung. Ánh mắt hắn thâm sâu, như không có việc gì đợi người kia đi vào, ngồi xỗm bên cạnh quan tài, vừa hoá vàng mã vừa hỏi: “Huynh không ở Hạ Vương phủ cùng Mộ Bắc Yên?”
Tả Ngôn Hi sắc mặt có chút tiều tụy, nói: “Bắc Yên trở về rất muộn, cũng không nói quá nhiều, trời chưa sáng lại đã đi ra, nghe nói là Nguyên phu nhân mời, ước chừng lại đi Nguyên phủ thương nghị chuyện A Nguyên!”
Cảnh Từ thở dài: “Cũng không thương nghị cùng huynh, cũng không chịu nói cho huynh biết hướng đi của hắn? Bởi vì chuyện huynh bảo vệ Khương Tham?”
Tả Ngôn Hi lặng im, sau đó trầm thấp thở dài, “A Từ, ta cũng không phải trắng đen chẳng phân biệt được. Chẳng qua là Khương Tham......Ta không muốn nàng mắc thêm lỗi lầm nữa. Ta muốn kéo nàng về.”
Cảnh Từ ngẩng đầu quan tài nặng nệ đen kịt, thanh âm lạnh đi, “Làm một người có chủ tâm tìm đường chết, ai có thể kéo trở về? Tối hôm qua trước khi huynh quay về Hạ Vương phủ không phải lại đi tìm nàng ta? Giữ chặt không buông?”
Có gió nhẹ thổi qua, tiền giấy đang đốt trong chậu than lóe sáng đỏ lập loè liên tiếp xoáy lên, như đang nhảy múa xoáy nhẹ giữa những chùm chạm khắc và màu sơn làm cho chiếc quan tài dày trở nên lạnh lẽo và ảm đạm như băng.
Tả Ngôn Hi nhìn đám tiền giấy trên không trung xoay vòng rồi hoá thành tro tàn, đang yên lặng rơi xuống, nhớ lại bộ dáng xinh đẹp hoạt bát ngày xưa của Vương Tắc Sênh, không khỏi rùng mình, âm thanh chua chát nói: “Tối hôm qua người theo dõi ta......là huynh phái đến?”
“Ta cũng không muốn huynh mắc thêm lỗi lầm nữa, muốn kéo huynh lại. Đầu óc là một thứ tốt, ta hy vọng huynh có thể có.” Cảnh Từ giương mắt, lạnh lùng nói: “Ta tựa hồ bệnh rất nặng, không thể không phiền toái Ngôn Hi vất vả chăm sóc. Từ giờ trở đi, không cho huynh rời ta nửa bước!”
Tả Ngôn Hi thất thanh nói: “ Huynh......Huynh muốn làm gì?”
Cảnh Từ lại đem một chồng giấy ném vào chậu than.
Lửa đỏ cùng sương mù dâng lên, làm mơ hồ mặt mày thần sắc của hắn.
Nhưng lại nghe thấy hắn nói: “Từ xưa đến nay, thành sự rất khó, bại sự dễ dàng. Người thất bại, lại càng dễ!”
------------------------------
Tả Ngôn Hi cho rằng Cảnh Từ tất nhiên sẽ tiếp tục vơ vét chứng cớ, muốn giups A Nguyên thoát khốn. Nhưng Cảnh Từ hôm nay thật sự không làm gì, thậm chí lúc mệt mỏi chống đỡ hết nổi còn lại để cho hắn kê canh an thần, ngủ hai canh giờ.
Trong nội cung nhìn như không có biến hóa quá lớn, bầu trời nóng bức như một cái nồi lớn nung đỏ, đem trọn tòa hoàng cung úp ngược, lặng yên không một tiếng động mà dày vò nhân tâm.
Không biết có bao nhiêu người đặt ánh mắt tại Đào Nhiên Cư, nhưng Đào Nhiên Cư một mực rất yên tĩnh, yên tĩnh đến quỷ dị.
Lúc chạng vạng tối Cảnh Từ mới tỉnh lại, lúc này trong nội cung rốt cục đã có động tĩnh, lại hình như có một cơn gió nhẹ phá vỡ mặt hồ tĩnh mịch, sau đó sóng dữ nhanh chóng tuôn ra, đám người trong hoàng cung đều đang reo hò cổ vũ mà đến.
Cảnh Từ ngồi trước quan tài phân trà, đặt một chiếc trước linh tiền Vương Tắc Sênh, trầm thấp nói: “Tắc Sênh, Cảnh ca ca sẽ không để muội chết uỷ khuất. Mặc kệ hung thủ là ai, Cảnh ca ca đều sẽ để cho hắn trả giá thật nhiều!”
Tả Ngôn Hi đã phát giác động tĩnh trong nội cung đến từ Loan Minh Cung, lúc vội đi ra ngoài nghe ngóng, mới biết Kiều Quý Tần bỗng nhiên bị mang đến Kiến Chương Cung, thần sắc cấm vệ có phần bất thiện.
Hắn bỗng nhiên hiểu, thất thanh nói: “Huynh......Huynh căn bản không có ý định đi thăm dò án! Huynh đã liên hợp Nguyên phu nhân và Bắc Yên đối phó Dĩnh Vương cùng Kiều Quý Tần!”
Hắn vốn là kẻ tâm tư phức tạp, tâm niệm một hồi, tay chân lại càng lạnh cả người, “Huynh tối hôm qua để cho ta quay về Hạ Vương phủ, một là muốn nhìn ta sẽ không liên hệ Khương Tham, thứ hai căn bản là muốn đưa ta đi, lại âm thầm liên hệ cùng Nguyên phu nhân?”
Cảnh Từ thưởng thức trà, thản nhiên nói: “Cái gọi là rút củi dưới đáy nồi, bắt giặc trước phải bắt vua. Nếu Dĩnh Vương không ngã, nếu ta có tìm ra một trăm căn cứ chính xác A Nguyên chưa từng giết người, hắn đều có thể timg đến một trăm lẻ một lý do trừ khử nàng trong ngục. Ta không đối phó hắn, để hắn đối phó xong A Nguyên cùng Nguyên phu nhân, ngược lại đến đối phó huynh với ta sao?”
Tuy là giữa hè nắng chói chang, khuôn mặt của hắn lại như như băng tuyết sáng long lanh, ánh mắt lạnh lẽo như suối băng lướt qua bên người Tả Ngôn Hi, “Nếu huynh ở lại bên cạnh ta, phát hiện ta có ý đối phó Dĩnh Vương, huynh có phải hay không lại có ý định vì bảo vệ Tham Nhi của ngươi, sẽ bán đứng ta thuận tiện bán luôn chính huynh? Về phần thân nhân của huynh, từ nghĩa phụ đến nghĩa đệ của huynh, chắc cũng sẽ bị huynh vứt bỏ nhỉ?”
Tả Ngôn Hi sắc mặt trắng bệch, bật thốt lên: “Ta cũng không quên công ơn nuôi dưỡng của nghĩa phụ! Cái chết của nghĩa phụ cùng Dĩnh Vương có quan hệ, nhưng không trực tiếp liên quan đến nàng!”
Cảnh Từ nói: “Nhưng nàng là người của Dĩnh Vương! Huynh muốn bảo vệ nàng, liền không thể không cân nhắc bảo vệ Dĩnh Vương! Ngày đó tại Đại Yến, ta cố ý muốn lưu lại tính mạng Miên Vãn, ngươi còn nói ta vì tình cảm nhi nữ đã quên đại thù cha mẹ. Hôm nay, còn huynh thì sao?”
Tả Ngôn Hi lẩm bẩm nói: “Ta ngày đó chẳng qua là không muốn huynh đến gần Phong Miên Vãn, sợ huynh lại nhất thời hồ đồ bị nàng làm hại......”
Cảnh Từ nói: “Ừm, hôm nay huynh liền không thèm để ý ta sẽ bị người trong lòng huynh làm hại, lại càng không để ý nghĩa đệ huynh vì báo thù cha mà thành mục tiêu phải giết của Dĩnh Vương? Huynh muốn dùng thi cốt của người thân huynh thậm chí của cả chính huynh để lót đường, để đổi lấy con đường phú quý của người trong lòng huynh? Ngược lại là phù hợp với khí khái từ trước đến nay của huynh. Chẳng qua là huynh có từng hỏi qua, nghĩa phụ của huynh có cam lòng cả đời hào hùng lại chết oan dưới tay phu nhân của mình hay không, hay là ta cùng Mộ Bắc Yên có nguyện ý dâng tính mạng cho mối tình si của huynh hay không?”
Tả Ngôn Hi cuống quít nói: “Ta chưa bao giờ nghĩ như vậy! A Từ, ta là người như thế nào, ta đã đối đãi huynh như thế nào, chẳng lẽ huynh không rõ sao?”
Cảnh Từ phất tay áo, “Rõ chứ! Huynh trung, dũng, hiếu, nghĩa, chẳng qua là vừa gặp phải Khương Tham, liền chỉ còn lại ngu xuẩn!”
- -- đề lời nói với người xa lạ--- ngày mai gặp!
Edit: Hàn Mai