Nàng bị sự rung động ấy truyền sang, từ lúc bị hắc y nhân tập kích, khi cuối cùng có thể thả lỏng, nàng đột nhiên run rẩy.
Trong mưa gió, khuôn mặt của nàng dán vào trước ngực hắn, cảm giác nhiệt độ ôn hòa của cơ thể hắn. Lực chú ý của nàng dồn lên nhiệt độ cơ thể hắn và đôi tay mát lạnh đang giúp nàng xem vết thương. Tim nàng không hiểu vì sao lại rung động kịch liệt, ngay cả hô hấp cũng nóng bừng.
Cảm giác này quá mức khác thường, nàng không khỏi giãy dụa muốn từ trong lồng ngực của hắn ngồi dậy.
Tay Cảnh Tri Vãn gia tăng lực đạo, vẫn như cũ đem nàng đặt ở trong ngực, thanh thanh đạm đạm nói: "Còn e lệ cái gì? Trên người của ngươi có chỗ nào ta chưa từng thấy?"
A Nguyên hít vào một ngụm khí lạnh, rốt cuộc cũng không giãy ra nổi.
Ngày xưa Nguyên đại tiểu thư có bao nhiêu nam nhân? Cũng kể cả vị trước mắt này ư?
Ngẫm lại nếu như hắn là Cảnh Từ, Nguyên đại tiểu thư thật lòng thật dạ muốn gả cho hắn, hai người nhất định sớm đã làm chuyện đó......
Đáng thương cho nàng đã hoàn toàn không hiểu ngày xưa mình nghĩ gì.
Rốt cuộc sao lại hồ đồ như vậy, kỳ quái như vậy?
Nàng thấy Cảnh Tri Vãn rút ra một cái dao găm, cắt vào vết thương trên vai nàng.
Vẫn như cũ không hề đau, nàng lại có thể cảm nhận được sự mát lạnh từ luồng gió thổi qua. Vết máu bị mưa rửa xuống, đúng là màu tím đen.
Nàng vỗ vào trán của mình, khàn khàn nói: "Nếu ta bị rắn cắn chết ở núi hoang, nhất định là trò cười lớn nhất cho cả kinh thành."
Không lo là Nguyên đại tiểu thư, không lo làm Đoan hầu phu nhân, không thích nam tử tuấn tú, lại chạy tới làm tiểu bộ khoái, còn có thể trong lúc tra án chết thảm ở núi hoang, không chừng còn có thể như con thỏ rừng kia, thi thể đều nát ở chân núi......
Đang phiền muộn, Cảnh Tri Vãn phía trên đột nhiên nói: "Nguyên đại tiểu thư yên tâm đi! Mặc dù cô không bị rắn cắn chết ở núi hoang, vẫn chính là trò cười lớn nhất cho cả kinh thành."
"......"
Hắn thẳng thắn điểm danh thân phận của A Nguyên, không hề ngạc nhiên. Một khắc ấy, toàn thân nàng đều căng thẳng.
Cảnh Tri Vãn nâng chân lên, ôm nàng lên cao chút ít, nghiêng thân chạm lên vết thương, hút chất độc giúp nàng.
Vết thương đã tê liệt bỗng nhiên nhạy cảm hẳn lên.
Nàng hít vào một ngụm khí, còn có thể tự nhiên nắm chặt lấy góc áo hắn, vẫn luôn khẩn trương và bối rối.
Một lát sau, cánh tay của nàng đã ôm lên eo của hắn, cảm giác mỗi động tác của hắn đều mang tới năng lượng, rốt cuộc nàng cũng cảm thấy yên tâm.
Cảnh Tri Vãn nhìn miệng vết thương, rốt cuộc nhổ ra một ngụm máu độc, sờ cuống họng nói: "Một phần độc đã lan ra nơi khác, không có biện pháp. Hy vọng Phụng Tiên cô ăn vào sẽ hữu hiệu, bằng không thì chỉ có ở trên núi chờ chết!"
Hắn kéo quần áo của nàng lên, qua loa che bờ vai lộ ra của nàng, đỡ nàng ngồi dậy, mới phát giác nàng đang ôm chặt eo của mình. Hắn nhíu mày, "Buông tay."
A Nguyên nửa mặt dán trên ngực hắn, nói: "Ngài phải chịu trách nhiệm."
Cảnh Tri Vãn giật mình, cười lạnh nói: "À? Chạm qua cô rồi thì phải chịu trách nhiệm với cô à? Ai chẳng biết Nguyên gia đại tiểu thư thích vô số người, sớm đã trò giỏi hơn thầy, vĩnh viễn không bao giờ thỏa mãn? Cô muốn bao nhiêu nam nhân đều chịu trách nhiệm với cô sao?"
A Nguyên thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu, mạnh mẽ động thân, mặt đỏ lên hét to: "Là ngài kiên trì muốn lục soát núi suốt đêm! Ngài đã biết thân phận của ta, còn vô sỉ mà để một nữ tử như ta một mình trong núi hoang, bị rắn cắn, chẳng lẽ ngài không phải chịu trách nhiệm à? Ngài......Tuyệt đối đừng nghĩ quá nhiều, ta chính là mắt bị mù cũng sẽ không tìm nam nhân vừa ích kỷ, vừa vô sỉ lại cay nghiệt như vậy!"
( Edit + Beta: Hàn - Mai)
Chương 68:
Trước kia Nguyên đại tiểu thư muốn gả cho hắn, thật sự là mắt bị mù, mắt bị mù......
Cả tim và mắt đều mù!
Nàng đứng lên, khoác lên áo tơi đã không còn hình dạng, động đậy tay chân, phát hiện ngoại trừ cánh tay trái, cơ bản đều có thể hoạt động, chẳng qua là đầu váng mắt hoa, từng trận khó chịu từ ngực muốn nôn, hiển nhiên là độc tố vẫn còn.
Gấp nhất, vẫn là tranh thủ thời gian tìm nơi nghỉ ngơi. Nếu giờ phút này ngã xuống trong mưa gió, nước xối lên người cả một đêm, chỉ sợ từ nay về sau liền không cần đứng dậy nữa.
Nàng lắc lắc khuôn mặt đẫm nước mưa, trước mắt ngoại trừ màn mưa chính là rừng rậm, trước mắt từng trận đen kịt, rốt cuộc không thể phân biệt rõ phương hướng nên đi.
Quay đầu nhìn về phía Cảnh Tri Vãn, hắn không mặc áo tơi, quần áo ướt đẫm, bị mưa xối ướt sũng, hắn vẫn còn giữ tư thế cũ, chống đỡ ngồi đó, không hề có ý tứ muốn đi.
"Cảnh Tri Vãn!"
A Nguyên nhịn không được tức giận, dồn hết toàn lực hét to một tiếng.
Cảnh Tri Vãn giống như giật mình kinh ngạc, quay đầu nhìn về phía nàng, "Chuyện gì?"
Một tia chớp xẹt qua, làm sắc mặt hắn hiện rõ, toàn thân A Nguyên run rẩy nghiêm mặt, ôm vai hướng hắn kêu lên: "Ở chỗ này chờ chết ư?"
"À!"
Cảnh Tri Vãn lên tiếng, phảng phất như hắn còn trầm thấp nói cái gì, lại bị sấm sét át đi, rốt cuộc nghe không rõ. Nhưng hắn rốt cuộc cũng đứng lên, nhưng không biết tìm ở đâu ra một cái côn gỗ, hắn chống dậy, có chút cố hết sức đứng lên.
"Đi thôi!" Hắn đỡ lấy nàng, "Cách... nhà gỗ cũng không xa, chúng ta......rất nhanh có thể đi tới."
A Nguyên lúc này mới nguôi giận, đi theo hắn trong đêm mưa, một bước cao, một bước thấp khó khăn mà đi.
Cảnh Tri Vãn vội cứu nàng, cũng không mang đèn lồng, mà đèn lồng của A Nguyên từ lúc đánh nhau với hắc y nhân đã bị tắt, mưa lớn như thế này ở bên trong cũng không có cách nào đốt lên, chỉ đành vứt bỏ. Cùng Cảnh Tri Vãn đi một hồi, không đến mức lạc đường. Tiểu Hoài một bước cũng không rời bọn họ, bay theo trên không trung, nhưng cũng bị mưa xối không chịu được, thỉnh thoảng kêu to một tiếng, nghe thê thảm.
A Nguyên rất thương tiếc, thở dài: "Khổ Tiểu Hoài nhà ta, phải chịu khổ cùng ta!"
Cảnh Tri Vãn không đáp, dưới chân hắn đột nhiên bị trượt, một chân của hắn ngã quỵ xuống núi đá.
Độc trên người A Nguyên phát tác, tứ chi vô lực, cùng hắn ngã lăn xuống đất, vội giãy giụa bò lên, lại kéo Cảnh Tri Vãn, cả giận nói: "Ngài võ nghệ cao như vậy, có phải bịp ta không?"
Thân thủ của hắn trước đó chạy qua tìm nàng, có thể dùng khinh công mang cả hai người đi, sao lại phải lặn lội như chó lội nước, lê lết như bò sát thế này?
Trên mặt đất Cảnh Tri Vãn hít vào một hơi, lạnh lùng nói: "Ta không lừa cô, là cô tự mình đi. Ta bảo cô tra án, chứ không bảo cô bị rắn cắn......"
A Nguyên thiếu chút nữa nôn ọe ra máu, tốt xấu gì đều là chủ ý tệ hại của hắn, mới làm nàng bị thương, không chừng còn có thể mất mạng, bây giờ lại bay bổng nói như vậy......
Người chết không đền mạng.
Nàng đang muốn kéo tay hắn lên, chợt thấy không đúng chỗ nào.
Hắn tựa hồ một mực vẫn chống cái côn gỗ kia, đỡ nàng đi cũng phải dùng sức rất nhiều, dùng sức khóa lấy cố tay nàng, chứ không phải nắm cổ tay bình thường.
( Edit + Beta: Hàn - Mai)