Lý Phỉ rất có khí phách vung tay lên, quát: "Lục soát! Lập tức tìm ra người này!"
Diêu Phong do dự, còn muốn tiến lên nói chuyện, Lý Phỉ cả giận nói: "Sư thái, người bị sát hại chính là người trong dòng họ hoàng thất! Vì sao Từ Tâm am có quan hệ với hoàng gia như vậy lại ngăn cản bản quan tra án? Nếu như Hoàng thượng truy cứu tới, chỉ sợ danh dự của am khó đảm bảo! "
Diêu Phong sắc mặt biến đổi, vội hỏi: "Bần ni hiểu ý, nếu như đại nhân hoài nghi Khương cô nương có quan hệ tới án này, vậy thì nên nhanh đi tìm nàng hỏi cho rõ ràng!"
Lý Phỉ hỏi: "Khương cô nương kia lai lịch là gì? Người ở đâu rồi?"
Bên kia Tỉnh Ất đã chạy tới, vội vàng bẩm báo nói: "Đại nhân, trong nội viện không thấy bóng người, hậu viện có.....một cánh cửa khác, hình như có con đường nhỏ có thể đi vào trong núi, cũng có thể đi xuống đường lớn bên dưới! Còn có, ở chân tường trong hậu viện quả nhiên có trồng Phụng Tiên hoa, rất có thể đó là chỗ Đinh Tào đã hái Phụng Tiên. Hắn nhất định tra được nơi này, lại bị người ta phát hiện, mới vội vàng trốn vào núi rừng rời đi, không ngờ......"
Mắt Tỉnh Ất đã đỏ một vòng, hung hăng trừng mắt nhìn Diêu Phong.
Những người khác nhìn về Diêu Phong chỉ là nhìn một ni cô mà thôi, cũng hoàn toàn không có vẻ kính trọng như ban đầu.
Cảnh Tri Vãn đã xem kĩ càng bốn phía nói: "Các ngươi tranh thủ thời gian đi tìm cô gái này thì hơn. Theo cách bày biện phòng ngủ và quần áo, hẳn là một thiếu nữ chưa lập gia đình, thích mặc quần áo màu lam nhạt hoặc tím nhạt, ăn mặc cũng không phải quá hoa lệ, nhưng rất có tri thức." Hắn đảo mắt qua cái khung bách thảo treo trên tường, tiếp tục nói, "Thân hình của nàng mảnh mai, vóc dáng không cao, móng tay nhuộm màu hồng đỏ, có lẽ sẽ dễ nhận ra."
Lý Phỉ vội hỏi: "Nên đi lục soát bên nào? Nếu là lục soát trên núi, chỉ sợ quá mất thời gian."
Cảnh Tri Vãn nói: "Nhìn bã thuốc ở dưới bếp, cô gái này có lẽ đang nhiễm phong hàn, hoặc có chút bệnh tật, mà lại là bệnh tình không nhẹ. Nếu như đang trốn trong núi, mà đã chạy trốn được, nhất định là người âm thầm thông báo, bây giờ.....hơn phân nửa kẻ đồng lõa sẽ chạy trốn ở đường lớn phía dưới. Tranh thủ thời gian truy đuổi, để ý xe ngựa ở trên đường."
Lý Phỉ giơ ngón tay cái lên, nói ra: "Ta sẽ dẫn bọn họ đuổi theo! Phiền Cảnh Điển sử tiếp tục dẫn người ở đây lục soát, nếu có thể tìm ra linh hạc tủy giả, đó chính là bằng chứng giết người của hung thủ!"
Cảnh Tri Vãn quay đầu, hướng đôi mắt về phía A Nguyên.
A Nguyên vội nói: "Ta phải bảo vệ Lý đại nhân, sẽ không đi cùng Cảnh Điển sử được!"
Lúc nàng nhanh như chớp chạy đi theo Lý Phỉ, chỉ nghe sau lưng Cảnh Tri Vãn rảnh rỗi nói: "Ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, đừng động tay đông chân, lại bị rắn độc cắn mấy cái! Hãy đứng đắn đem theo vài gốc Phụng Tiên đi đi, nếu bị cắn cũng không ném cái mạng nhỏ đi được!"
"Quạ đen chết tiệt! Mỏ quạ đen chết tiệt!"
A Nguyên khẽ nguyền rủa hai tiếng, theo Lý Phỉ chạy ra cửa sân, bỗng xoay người lại, tại góc tường nhổ lung tung vài gốc Phụng Tiên nhét vào trong ngực, mới vội vàng đuổi theo.
Nếu như bị mỏ quạ đen nói trúng, thật sự là không nên đùa giỡn mà.
Trời xanh thăm thẳm, núi rất xanh, canh gà của Cảnh Tri Vãn ăn rất ngon......
Nàng đương nhiên phải quý trọng tính mạng của mình nhiều hơn, mới có thể tiếp tục ăn canh ăn thịt, tiêu dao làm tiểu bộ khoái vui vẻ.
Vốn tưởng rằng vị Khương cô nương kia giảo hoạt ngoan độc, khả năng truy bắt được còn tốn công sức. Nhưng ngoài ý định, một phút đồng hồ sau, bọn họ đã đuổi tới xe ngựa của nàng.
( Edit + Beta: Hàn - Mai)
Chương 82:
Con ngựa kéo xe trên đường đi được cũng không nhanh, đi theo kiểu không đi nổi nữa.
A Nguyên liếc nhìn ra đây là xe ngựa của Chu phủ, càng là chắc chắc thêm vài phần, lập tức dẫn người xông lên trước ngăn đầu ngựa lại.
Mảnh rèm gấm vung lên, đầu Chu Kế Phi tuấn tú thò ra, khó nén nói hốt hoảng.
Hắn bình tĩnh thần, cười lớn nói: "Nguyên bộ khoái, bỗng nhiên ngăn cản đường đi của ta không biết có việc gì không?"
A Nguyên cười nói: "Phải, làm sao lại không có. Chúng ta vừa đi tra án qua Từ Tâm am, chủ trì theo chúng ta khóc lóc kể lể rằng Chu nhị công tử cướp đi một nữ quyến trong am của họ, chúng ta chỉ phải đến đây nhìn xem trong xe của Chu nhị công tử có giấu một thiếu nữ xinh đẹp hay không!"
Chu Kế Phi nắm chặt lấy rèm, nửa người ngăn trở tầm nhìn vào trong xe, nói: "Nguyên bộ khoái nói đùa! Tại hạ mặc dù bất tài, còn không đến mức làm cái chuyện dụ dỗ phụ nữ."
A Nguyên một cước dẫm lên xe, đuổi xa phu đi, chống kiếm nhìn hắn lười biếng mà cười, "Vậy cô nương bên trong xe là ai? Cái gọi là vui một mình không bằng vui chung, có tiểu mỹ nhân phải cho mọi người cùng xem, hà tất phải che che dấu dấu?"
Chu Kế Phi đỏ mặt, "Nguyên bộ khoái xin tự trọng!"
A Nguyên thở dài: "Mưu hại cha đẻ, giá họa cho thân huynh, hôm nay lại mang theo đồng mưu lẩn trốn......hành vi như thế, Chu nhị công tử còn có tư cách bảo ta tự trọng?"
Chu Kế Phi trầm mặc, nhếch môi nhìn thẳng A Nguyên không nói một lời, lại cố chấp bảo vệ người trong xe, không hề có ý lui bước.
Thấy hắn chưa từng phủ nhận, A Nguyên càng chắc chắc vài phần, quay đầu hướng Tỉnh Ất cười nói: "Tỉnh ca, chúng ta là những người thô kệch như vậy, cầm đao kiếm đem Chu nhị công tử kéo xuống, thật là không nhã nhặn phải không?"
Tỉnh Ất sớm dẫn người bao vây xe ngựa, nói: "Tuy là người thô kệch, còn hiểu được đạo lí làm người, chẳng phải văn nhân bây giờ mạnh mẽ vậy ư? A Nguyên, ngươi không hạ thủ được, để ta!"
Hắn ở huyện nha lâu năm, ánh mắt vô cùng tốt, đoán Nhị công tử này nhân chứng vật chứng đều đủ, khó trở mình, cũng không cố kỵ nữa, xông lên phía trước cầm lấy vạt áo của Chu Kế Phi, chỉ mới kéo một nhát, hắn đã bị giật xuống xe, ngã xuống đất.
Chu Kế Phi vẫn nhìn trong xe, thanh âm khàn khàn bất đắc dĩ, "Tham nhi!"
Tỉnh Ất định đi bắt nốt cô nương kia, rèm đã bị một đôi tay mảnh khảnh mở lên, ngón tay bạch ngọc hồng hồng lưu chuyển, dường như có cầu vồng màu hồng nhạt cong cong trước mắt.
Bên trong là một thiếu nữ mười bảy, mười tám tuổi, một thân áo tơ trắng, tóc đen như mực, dung mạo thanh tú cực kỳ, một đôi mắt đen to tròn, tròng mắt tràn đầy nước mắt, nhìn quanh giống như nai con nhỏ bé kinh hoàng, làm cho người ta thương cảm, thậm chí hận không thể nâng niu trong tay mà che chở.
Bàn tay lớn muốn đi bắt người của Tỉnh Ất không khỏi lùi lại, ngơ ngác nhìn thiếu nữ, nghi ngờ hỏi hướng A Nguyên: "Đây......là hung thủ?"
Lý Phỉ xuất thân là văn nhân, không khỏi đi chậm một chút, lúc này vừa đi đến, thở hồng hộc hỏi: "Sao không bắt người đi?"
Đột nhiên thấy thiếu nữ trên xe ngựa, mảnh mai, tựa như gió cũng có thể thổi bay đi.
Cô gái kia cầm vạt váy, đi xuống xe, nhưng vẫn là hơi lảo đảo.
Chu Kế Phi vội vàng chạy lên trước, nhẹ nhàng đỡ lấy nàng, nhu hòa hỏi: "Còn chịu đựng được không?"
( Edit + Beta: Hàn - Mai)