Cảnh Tri Vãn nhân tiện nói: "Cô nương có phải muốn nói, lúc cô động vào những viên linh hạc tủy giả, cô không nhuộm móng tay?"
Môi Khương Tham giật giật, không nói lên lời
Cảnh Tri Vãn đào cái hố cho nàng nhảy. Bất luận nàng nói nhuộm hoặc không có nhuộm, điều kiện tiên quyết đều là nàng từng chạm qua linh hạc tủy giả.
Thấy Khương Tham không mắc mưu, A Nguyên liền nói tiếp: "Tất nhiên, cô cũng không có động cơ giết người, cũng không cần phải làm ngón tay thon dài nhiễm máu tanh. Cô chẳng qua là thay Chu nhị công tử làm việc mà thôi. Vị Vương quản sự kia kì thật là một người thành thật, đã nói toạc ra bản tính của Nhị công tử: bề ngoài nhìn có vẻ trung hậu, nhưng lại giấu diếm, giảo hoạt! Sau khi hắn hại chết phụ thân, cố ý đem linh hạc tủy giả để dưới gối, để dễ bị phát hiện, người ta sẽ nghĩ rằng hắn bị vu oan giá họa, ngược lại rất dễ dàng rửa sạch hiềm nghi. Nhưng máu của linh hạc là các ngươi lấy từ chỗ Linh U, Linh U lại dễ dàng bị hoài nghi, để ngăn chặn hậu hoạn, ngươi dỗ dành Linh U bản lĩnh mèo ba chân ăn thạch tín, làm hắn chết không rõ nguyên do khi trở về phòng."
Lý Phỉ đối với cấp dưới của mình cực kì thỏa mãn, đắc ý, liên tục gật đầu nói: "Đúng, đúng, cũng là bởi vì cái chết của Linh U, mới khiến cho chúng ta sinh lòng nghi ngờ Chu Hội Phi. Tính ra, thật sự là oan cho hắn!"
A Nguyên gật đầu, nhìn về phía Chu Kế Phi, "Ngươi biết rõ Chu Hội Phi không tinh thông y dược, chỉ cùng Linh U kết giao, liền nói hắn trên giang hồ kết giao nhiều thuật sĩ, để ám chỉ Chu Hội Phi có cơ hội dùng độc dược hại chết Linh U, khiến cho hắn càng khó rửa sạch hiềm nghi. Hơn nữa, chúng ta chưa bao giờ nói Linh U vì sao mà chết, ngươi tại sao lại biết để mà ám chỉ như vậy?"
Chu Kế Phi cầm chặt tay Khương Tham, cắn răng nói: "Nguyên bộ khoái quả thực nghĩ nhiều rồi, ta chưa từng ám chỉ cái gì."
"À, ngươi không có ám chỉ, là đại nhân nhà chúng ta tính toán như thần, ám chỉ với ngươi một chút." A Nguyên cười cong cong đôi lông mày, mơ hồ không rõ rốt cuộc đang đề cập tới Tri huyện đại nhân hay Điển sử đại nhân "Sau đó dụ rắn ra khỏi hang, cố ý đi thanh tra tiệm bán thuốc, cũng nói cho ngươi biết tìm được người để xác nhận, chỉ chờ người nọ từ quê lên để tới Chu phủ nhận dạng. Ngươi chỉ sợ lộ ra chân tướng, ngược lại nhắc nhở Vương quản sự rằng hắn bị nghi ngờ, làm hắn tới đó dời đi sự chú ý của chúng ta, thừa cơ phái thư đồng đến báo cho Khương Tham cô nương. Thư đồng vì tránh người khác, cố ý đi theo đường vòng trong núi, nhưng Đinh Tào sớm đã theo dõi hắn, một đường đi theo mới phát hiện ra nơi này, hắn cũng ngắt Phụng Tiên hoa dùng làm vật chứng rồi rời đi. Lúc này sắc trời đã gần hoàng hôn, hắn vội vàng xuống núi, ỷ vào thân thể cường tráng, liền chọn con đường gần hơn để quay về. Nhưng Khương cô nương làm việc cẩn thận, phát giác ra sự tình đã bại lộ......"
"Khương cô nương vốn định dùng rắn độc lấy mạng hắn, nhưng không ngờ thân thủ của Đinh Tào linh hoạt, chẳng những tránh đi, còn đập chết rắn độc tại chỗ. Cô nương bất đắc dĩ, dùng thuốc *ám thi mê hồn, Đinh Tào không đề phòng. Trước khi bị mất phương hướng cùng thần trí, hắn có ý định muốn bắt cô, cô đã giãy giụa, hoảng loạn, nên làm rơi phật châu......"
(*: một loại thuốc gây mê, khiến con người điên loạn, mất thần trí và phương hướng)
A Nguyên đánh giá Khương Tham, hơi có chút do dự, "Hoặc là không phải cô ra tay mà có người khác âm thầm hỗ trợ?"
Nàng lại nhớ tới tên sát thủ áo đen đeo kiếm tuệ tua cờ.
Nhìn thân hình mà phán đoán, tuyệt đối không thể là Chu Kế Phi.
Nàng còn có nghi hoặc, Lý Phỉ hài lòng, chắp tay nói: "Hai người các ngươi còn gì để nói?"
( Edit + Beta: Hàn - Mai)
Chương 86:
Ngực Chu Kế Phi phập phồng, mặt trắng bệch nghiêm nghị, cãi lại nói: "Ta chưa bao giờ hại phụ thân, chưa bao giờ từng......"
Khương Tham vẫn nhìn chằm chằm móng tay, thì thào nhỏ nhẹ mấy câu không thể nghe thấy, "Không có khả năng, không có khả năng......"
Lý Phỉ cũng không vội ép bọn họ nhận tội. Dù sao chứng cớ vô cùng xác thực, quay đầu lại quan tòa thẩm tra, không sợ bọn họ không nhận tội.
Đang muốn sai người đưa bọn họ áp giải về nha môn, chợt nghe thấy tiếng sau lưng có người hoảng sợ nói: "Thả ra đi mà!"
Khương Tham mặc dù dáng người nhỏ bé và yếu ớt, thần sắc chợt có chút bàng hoàng, so với Chu Kế Phi còn tỉnh táo không ít. Nhưng nàng nghe được thanh âm kia, trên mặt bỗng dưng nổi lên hoảng sợ, liền ngẩng đầu lên.
Mọi người quay đầu lại nhìn, đã thấy hai gã nâng kiệu đang nâng một cái kiệu nhỏ, chạy như bay đến, có một phu nhân trung niên xinh đẹp đang ngồi trên đó.
Người phụ nữ kia đầu máy cúi thấp, dung mạo lại đoan chính, tất cả bọn họ đều biết, là vợ của Chu Thực, mẹ kế của Chu Hội Phi, Chu Kế Phi.
Lông mày Cảnh Tri Vãn hơi nhướng lên, giật giật tay áo A Nguyên.
A Nguyên giật mình, nghiêng qua, lại nghe Cảnh Tri Vãn trầm thấp cười, "Ngươi suy luận rất có lý. Nhưng lần này có vẻ không phải là thế, còn làm náo loạn đáng chê cười!"
Canh gà buổi sáng còn chưa tiêu hóa hết. A Nguyên trải qua một đêm cùng chung hoạn nạn khó khăn với hắn, cảm tình mới tích cóp được một ít cũng liền tiêu hóa hết sạch. Nàng đè xuống cảm giác tức giận, cười hì hì nói: "Kỳ thật, ta cũng biết Khương cô nương không giống người xấu."
Cảnh Tri Vãn giống như vừa tin lại không tin mà nhìn nàng, "À!"
A Nguyên nói: "Ngài xem, nàng ấy rất xinh đẹp, lại rất biết cách nói chuyện, dễ khiến người khác yêu thích, quả thực là trời sinh một đôi với ngài! Ngài không phải người xấu, nàng tất nhiên cũng không phải."
Ngụy biện tà ngôn, khiến người ta giận điên người không đền mạng, không chỉ có hắn Cảnh Tri Vãn.....
Cảnh Tri Vãn híp mắt nhìn nàng, nàng càng cười đến mày mắt cong cong, không chút sợ hãi đối mặt với hắn, thậm chí cũng tỏ ra một chút trào phúng......
Cảnh Tri Vãn rốt cuộc quay sang hướng khác, chuyên tâm nhìn về phía Chu phu nhân đang lảo đảo chạy tới đây, mà trước mắt, vẫn còn thân ảnh xinh đẹp dao động kia.
Kỳ thật cũng coi như nhanh nhẹn, tinh tế, tỉ mỉ, chẳng qua là nàng luôn xem xét tâm ý của hắn, nhưng sẽ không cãi lại nửa lời, cùng với A Nguyên lời nói sắc nhọn trước mắt đây giống như là hai người khác nhau.
Có lẽ, vốn đã là hai người.
Chu phu nhân đã chạy đến đây, đẩy một hàng bộ khoái vây quanh rồi đến trước mặt Khương Tham, ôm chặt lấy Khương Tham, nhìn Lý Phỉ kêu lên: "Đại nhân, chuyện này không liên quan tới Tham nhi, không liên quan đến con bé......"
Dùng suy đoán của mọi người, nếu Chu phu nhân đã vào án, hơn phân nửa là cùng Chu nhị công tử có liên quan, lại không hiểu tại sao lại ôm Khương Tham.
Lý Phỉ kinh ngạc nửa ngày, lúc này mới hỏi: "Chu phu nhân, Khương Tham là người phương nào? Cô ấy không có quan hệ với vụ án này, chẳng lẽ bà có quan hệ với vụ án này à?"
Tròng mắt Khương Tham đỏ hồng, rớm lệ, chợt kêu lên: "Việc này không có quan hệ với bà ấy, cũng không liên quan đến Nhị công tử......Là tôi, đều là tôi......Tôi tìm cơ hội trà trộn vào Chu phủ, tráo linh hạc tủy, sau đó là tôi giết Linh U cùng Đinh Tào, là tôi làm hết tất cả!"
Lại trái ngược với lời giải thích lúc nãy, bây giờ nàng ta lại ôm lấy tất cả tội danh.
Lý Phỉ ngạc nhiên, "Khương thị, ngươi dám ăn nói bừa bãi, trêu đùa bổn quan? Trừ phi trên dưới Chu phủ đều chết hết, mới có thể bảo cô, một người xa lạ vào trộm thuốc! Bệnh tật méo mó tới mức này, còn có thể bằng sức một mình cô giết Linh U và Đinh Tào à."
( Edit + Beta: Hàn - Mai)