Lưỡng Thế Hoan

Chương 51: Chương 51: Linh hạc tủy (51)




Ngoài rắn độc, trong đêm mưa bỗng nhiên xuất hiện sát thủ cực kỳ quỷ dị, A Nguyên dám chắc sát thủ kia không thể là Chu phu nhân, Khương Tham hoặc Chu Kế Phi.

Mộ Bắc Yên cũng không biết cái nàng nói chính là tình tiết vụ án, nhất thời khó hiểu sờ cằm, Cảnh Tri Vãn đã nói: "Ngôn Hi, làm cho nàng ta tỉnh lại đi."

Tả Ngôn Hi mỉm cười gật đầu, lấy trong hộp thuốc mang theo một viên thuốc cho Khương Tham uống vào, lại dùng kim châm, chờ giây lát, cổ tay Khương Tham khẽ động, quả nhiên có tiếng rên rỉ trầm thấp tỉnh lại.

Chu Kế Phi cuống quít bổ nhào qua, cũng không biết là cười hay vẫn khóc, chẳng qua là không ngớt lời kêu: "Tham nhi, Tham nhi, muội sao rồi?"

Đáy mắt Khương Tham hoảng hốt một lát, rốt cuộc cũng nhìn Chu Kế Phi, "Kế Phi, muội không sao......Huynh đừng sợ, đừng sợ......"

Chu Kế Phi quẹt tay lung tung để lau nước mắt trên mặt, cầm chặt tay nàng cười nói: "Chỉ cần muội không có việc gì, ta tất nhiên không sợ....."

Tả Ngôn Hi đã cúi người nói: "Khương cô nương, có một chút sự tình, mấy vị đại nhân muốn hỏi cô."

Khương Tham giương mắt nhìn hắn, có hơi ngạc nhiên, sau đó suy yếu cười cười, "Mẹ tôi......trước khi chết......đã nhận hết tất cả tội, đúng không?"

Tả Ngôn Hi ôn nhu nói: "Tại hạ không biết. Nhưng cô nương bệnh đã đến nước này, cũng không phải muốn đem theo tất cả bí mật chôn xuống đất đi."

A Nguyên lập tức lau mắt mà nhìn.

Vuốt ve an ủi, ưu nhã bảo cô nương nhà người ta sắp chết, Tả Ngôn Hi lời nói ác độc, kỳ thật cùng với Cảnh Tri Vãn thật tương xứng, quả nhiên......xứng đôi!

Phảng phất vì muốn xác minh suy nghĩ của A Nguyên, Cảnh Tri Vãn cũng đến trước mặt Khương Tham, thản nhiên nói: "Mẹ của cô không ngừng nhận tội lỗi lên người mình, cô nương có lẽ đã rất rõ ràng. Không bằng thừa dịp lúc cô còn thanh tỉnh, tranh thủ thời gian nói rõ, để tránh Nhị công tử sau này không rõ ràng."

Bất luận Chu Kế Phi trước đó có biết sự tình hay không, nhưng trước tiên hắn có ý định mang Khương Tham đào tẩu luôn là sự thật.

Chu phu nhân là mẹ cả, theo như luật, hắn cảm kích nên không báo có thể miễn trách phạt.

Nhưng cái chết của Linh U và Đinh Tào còn nhiều sơ hở, nếu như Khương Tham không thể giải thích, Chu Kế Phi không thể tránh thoát khỏi hiềm nghi.

Chu Kế Phi dường như chưa từng nghe thấy lời hai người Tả, Cảnh nói chuyện, quỳ gối trước giường si ngốc nhìn Khương Tham, cuống họng khô khốc nói: "Tham nhi, muội không cần quan tâm cái khác, tranh thủ thời gian. Nếu như muội không khỏe lên được, ta......ta cũng chỉ có thể cùng muội. Ta cuối cùng cũng sẽ không phụ lời thề lúc trước."

Khương Tham ngửa đầu lên, nước mắt trong đáy mắt ngược lại tuôn ra, rơi xuống.

Nàng thậm chí có chút ý cười nói: "Kế Phi, cảm ơn huynh......cám ơn huynh đã đi cùng muội đoạn đường này."

Ngực Chu Kế Phi phập phồng, vân vê lấy ngón tay mảnh mai của nàng, như muốn đem nàng chà xát, nhập vào da thịt mình.

Khương Tham thở gấp, nhìn qua những người trước mắt mình một lượt, sau đó dừng lại trên mặt Tạ Nham, "Linh U......là tôi giết. Hắn biết được quá nhiều, đoán được tôi có liên quan, nhưng hắn trong lòng có quỷ, vừa báo quan, liền trốn tới tìm ta, uy hiếp ta......không tính tiền bạc, còn đối với ta......đối với ta vô lễ. Nhưng hắn cực kỳ ngu xuẩn, hoàn toàn không hiểu y dược, càng muốn giả bộ như đại sư, dễ dàng bị ta lừa gạt ăn vào hai viên thuốc *"cường thân".

(*thuốc ăn vào giúp thân thể khỏe mạnh)

Lúc nàng nói tới Linh U vô lễ với nàng, trên mặt liền giận đến đỏ bừng, làm cho người ta không khó đoán được, một tên giang hồ xấu xí, bịp bợm, đối với cô gái xinh đẹp yếu ớt này, mang tâm tư như thế nào.

Edit + Beta: Hàn - Mai

Chương 102:

Lý Phỉ không khỏi lắc đầu, "Lừa đảo, thật đáng chết, đáng chết......"

Chợt thấy tất cả mọi người đều gương mắt nhìn hắn, vội hỏi: "Còn Đinh Tào? Không thể hại người vô tội? Chỗ thuốc của Chu Thực, mẫu thân của cô đổi là điều không thể nghi ngờ. Mà cô đương nhiên là đồng mưu, mới có thể giết Đinh Tào diệt khẩu."

Khương Tham thê lương cười, "Linh hạc tủy trên y phục của Chu Thực, là tôi cố ý giữ lửa trong lò không tốt, luyện ra đan dược đoạt mạng. Tôi biết rõ mẹ tôi muốn. Đó là kẻ thù giết cha tôi, tôi không cảm thấy chúng tôi đã làm sai. Nhưng việc này Kế Phi hoàn toàn không biết. Huynh ấy biết rõ tôi từng luyện linh hạc tủy, mới sinh lòng nghi kị, dấu diếm hai viên dược hoàn chuẩn bị đi hỏi mẹ tôi, lại bị quan sai phát hiện......Huynh ấy mặc dù oán tôi cùng mẫu thân hại chết phụ thân huynh ấy, nhưng thực sự lo lắng tôi gặp chuyện không may, phát hiện quan sai đi tìm manh mối ở y quán, sợ tôi sẽ bị truy hỏi, nên đã sai thư đồng đi báo cho tôi biết, muốn cho tôi có thời gian chuẩn bị."

Cảnh Tri Vãn giống như thương tiếc mà nói, "Đáng tiếc, ngược lại làm cô bị bại lộ....."

Khương Tham thở dài, "Tôi cũng......là bất đắc dĩ. Kế Phi kỳ thật muốn tôi tránh đi một chút, đối với người ở trên đời này, người tôi thân cận nhất là mẫu thân và hắn, tôi cũng không biết nên chạy đi đâu. Huống chi......Tôi đã trốn tránh mười năm. Phụ mẫu của tôi là vợ chồng danh chính ngôn thuận, tôi là con gái quang minh chính đại của họ, nhưng lại không thể không trốn tránh tránh để sinh tồn, muốn gặp mẫu thân một lần, cũng đều phải như một kẻ trộm....."

Nàng ho khan, trong phòng liền có mùi tanh khác thường.

Tạ Nham nhìn bộ dáng suy yếu của nàng, hỏi: "Giết Đinh Tào......cô làm như thế nào? Chu nhị công tử có tham dự hay không?"

Khương Tham nói: "Chu phủ bị điều tra như vậy, huynh ấy sao có thể? Đinh Tào vào phòng của tôi điều tra, sau khi trúng độc của cây cỏ ô thì hắn cuống cuồng rời đi, tôi có lòng nghi ngờ hắn đã nghe được tôi cùng thư đồng nói chuyện, miễn cưỡng đuổi theo, đang thấy hắn đánh chết rắn độc, sau đó hắn chạy đi, tôi đuổi theo không kịp, ngược lại còn bị ngã một phát, sức khỏe chống đỡ hết nổi, chỉ đành đi về......"

A Nguyên không khỏi sờ sờ lên vết thương đau đớn bị rắn cắn sau vai, hỏi: "Vì vậy......rắn độc không có liên quan đến cô, không duyên cớ mà xuất hiện? "

"Rắn độc....." thanh âm Khương Tham trở nên thấp xuống dưới, "Tôi cũng không biết từ đâu tới.....Ước chừng......Hắn hái Phụng Tiên ngoài phòng của tôi, nên mới dẫn rắn đến....."

Nàng chợt nghe thấy tiếng thân thể nhoáng một cái, cả người đã nằm ở bên giường, miệng nôn mửa, đúng là chất lỏng màu xanh lá cây.

Chu Kế Phi cuống quít đỡ nàng, lại kéo tay Tả Ngôn Hi, kêu lên: "Người là danh y đúng không? Là danh y đúng không? Nhanh cứu nàng, hãy nhanh cứu lấy nàng!"

Tả Ngôn Hi vỗ vỗ vai của hắn, "Thầy thuốc cứu được bệnh, nhưng không cứu được mệnh. Ngũ tạng của nàng ấy đã suy kiệt, vốn là dựa vào thuốc để kéo dài mạng sống, đến hôm nay nội tạng đều đã vỡ, vừa rồi nôn ọe ra chất lỏng như vậy......Công tử, người hãy nén bi thương!"

Chu Kế Phi đẩy mạnh tay hắn ra, kêu lên: "Nói bậy! Nàng buổi sáng còn khoẻ như vậy! Nàng rõ ràng nói nàng sẽ khỏe hơn! Nàng......Nàng mới vừa rồi còn bảo ta đừng sợ......"

Hắn cũng không để ý dơ bẩn, quỳ trên mặt đất nâng mặt Khương Tham dậy, không ngớt lời gọi: "Tham nhi! Tham nhi! "

Khương Tham thở dốc, mắt nửa mở, ánh sáng trong mắt đã dần ảm đạm, sau đó im ắng mà gục đầu xuống.

A Nguyên sợ run một lát, vội vàng kêu lên: "Rắn độc không phải cô nuôi dưỡng? Vậy từ đâu đến? Còn có sát thủ kia......Sát thủ kia là ai?"

Edit + Beta: Hàn - Mai

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.