Một đám nữ nhi đang chơi đấu cỏ trên bãi hoa cỏ bên hồ.
Phong Miên Vãngẩy bụi cỏ, đã tìm được một nhánh cỏ phù hợp, lại bị một cây dược thảo hấp dẫn. Nàng cẩn thận rút ra gốc dược thảo kia, vừa vội gấp gáp tìm kiếm bên cạnh.
Sau lưng truyền đến âm thanh nữ tử: “Phong Miên Vãn, ngươi đang ở đây làm cái gì? “
Phong Miên Vãn quay đầu lại, gặp Vương Tắc Sênh đứng ở sau lưng.
Phong Miên Vãn vội vàng hành lễ: “Quận chúa, cỏ này là loại dược liệu công tử thường dùng, ta vừa nhìn thấy bên này có, chuẩn bị ngắt một ít.”
Vương Tắc Sênh bỗng nhiên có sắc mặt giận dữ, thò tay giật lấy dược thảo trong tay Phong Miên Vãn ném đi, “Chỗ Cảnh ca ca dược liệu gì mà không có? Cần ngươi đi xum xoe à! Y lý, y học hiểu biết nửa vời đích, cũng không sợ hại Cảnh ca ca!”
Phong Miên Vãn cúi đầu, “ Quận chúa...... Quận chúa nói đúng.”
Thị nữ đi tới, bưng tới một bàn bánh ú, “Quận chúa, chủ thượng cho người đưa tới bánh ú vừa nấu xong.”
Vương Tắc Sênh cầm lấy một cái nhìn nhìn, sắc mặt hơi trì hoãn, “Thơm quá! Đi, tặng một nửa cho Cảnh ca ca đi.”
Phong Miên Vãn vội nhắc nhở: “Quận chúa, công tử khí huyết suy yếu, không nên ăn bột nếp.”
Vương Tắc Sênh buồn bực:“ Không nên ăn bột nếp? Vậy huynh ấy những năm qua làm sao đều nhận?”
Phong Miên Vãn cười xấu hổ.
Vương Tắc Sênh lập tức hiểu được, “A..., Cảnh ca ca không ăn bánh ú, sau đó đều đưa cho ngươi ăn hết?”
Nàng nhìn bánh bột nếp trong tay, tức giận ném vào trong hồ. Bọt nước trong hồ hầu như văng lên quần áo của Phong Miên Vãn.
Vương Tắc Sênh nói: “Bánh ú của ta, dù là ném đi cho cá ăn, cũng sẽ không cho ngươi ăn!”
Lúc Phong Miên Vãn trở lại trong nội viện, Cảnh Từ đang nhàn nhã phẩm trà đọc sách.
Phong Miên Vãn đi sang ngồi, do dự sau nửa ngày, kéo tay Cảnh Từ, đem một sợi tơ ngũ sắc thắt nút trên cổ tay hắn.
Cảnh Từ nhìn nút thắt của nàng thắt xong, đưa tay nhìn xem: “Muội làm ư?”
Phong Miên Vãn quan sát xong, uể oải.
“Muội làm đó, nhìn không được đẹp. Bất quá muội nghe lão nhân giảng, cái này gọi là sợi trường mệnh, vào ngày Đoan Ngọ, có thể tịch tà trừ bệnh, bảo vệ một năm an khang.”
Cảnh Từ cười cười, “Tay thật vụng, thật sự trông xấu lắm.”
Phong Miên Vãn cong miệng, đứng lên muốn đi. Cảnh Từ đã đặt hộp cơm trên bàn trước mặt nàng, mở ra.
Cảnh Từ nói: “Bánh ú vừa nấu xong, dưỡng nhan khai vị, có muốn ăn vài cái hay không?”
Phong Miên Vãn lập tức không có cốt khí mà đã ngồi trở về, cầm một cái trong tay, nhanh chóng mở ra, nếm thử một miếng, đã cười đến hai mắt cong cong, hình như có tinh quang sáng chói chớp động.
“Đây là...... bánh nếp nhân táo đỏ long nhãn muội thích ăn nhất? Công tử đặc biệt làm cho muội?”
“Nếm vào vị như thế nào?”
“Ngon...... Ngon lắm! Bột vừa mềm vừa mịn.”
“Vừa mềm vừa mịn, đây không phải giống muội sao? Nghĩ đến mùi vị không tệ.”
“Sao cơ?”
“Ta nói là, Đoan ngọ năm sau, nhớ rõ tiếp tục thắt sợi trường mệnh cho ta.”
“Ta sẽ mỗi năm đều thắt trường mệnh sợi cho cho công tử, lại để cho công tử sống thật lâu, không bệnh không tai nạn, cho đến đầu bạc thương nhan!”
“Rất tốt, vậy cứ như thế quyết định xong!”
Cảnh Từ yêu quý mà vuốt ve sợi trường mệnh, ôn nhu nhìn Phong Miên Vãn đang vùi đầu ăn, khóe môi đã có nét vui vẻ không ngăn được.
Lúc nguyện hắn đầu bạc thương nhan, Đoan ngọ hàng năm, nàng vẫn như cũ làm bạn bên cạnh hắn, dùng tay nghề vụng về giúp hắn thắt sợi trường mệnh, ăn bánh nếp táo đỏ long nhãn do hắn làm.
Về sau......
Năm thứ hai sau ngày Đoan ngọ, Cảnh Từ đã bị đem vào giữa bầy sói.
Cảnh Từ nghĩ, ước chừng là bởi vì năm đó Phong Miên Vãn giận dỗi, vào Tết Đoan Ngọ chưa thắt sợi Trường mệnh cho hắn ư?