Mộ Bắc Yên ôn nhu nói: "Đây là nàng không hiểu được thân thế của huynh ấy. Phụ thân huynh ấy vốn là tâm phúc thị vệ thân nhất của Hoàng Thượng, là hảo hữu của cha ta, năm đó ở trên chiến trường vì cứu Hoàng Thượng mà chết. Hoàng Thượng thương tiếc huynh ấy còn nhỏ dại, mới để cho cha ta đem về nuôi dưỡng, nhưng cũng không sửa họ, đã nói ngày sau còn muốn làm người con lo hương khói cho Tả gia, cũng như phụ thân huynh ấy cũng vào dưới trướng Hoàng Thượng. Cho nên mặc dù huynh ấy không tài không nghệ, cũng có thể làm ảnh vệ của Hoàng Thượng. Lần này huynh ấy bị áp giải hồi kinh, bị nhốt trong tù, Đoan hầu lo lắng, ta cũng không quá sốt ruột, cũng chính là nguyên nhân này. Nhớ kỹ tình cũ của cha đẻ huynh ấy, chỉ cần không phải tội ác tày trời, Hoàng Thượng cũng sẽ không thật sự trừng phạt huynh ấy quá nặng."
A Nguyên chậm rãi xoay trà chén nhỏ, cúi đầu nhìn khuôn mặt tiều tụy của mình phản chiếu trong nước trà, dừng sau nửa ngày, mới nói: "Vì vậy, hắn giết người, cũng có thể không chỗ nào cố kỵ?"
Mộ Bắc Yên nghe giọng điệu của nàng, cũng ngơ ngẩn, "Nàng thật giống như đã biết chút ít chuyện gì?"
A Nguyên nói: "Ngày đó án Linh hạc tủy, nha sai Thấm Hà là Đinh Tào trúng độc sau đó trượt chân ngã chết, ta một mực nghi hoặc, Khương Tham bệnh tật yếu nhược, làm sao có thể nửa đêm canh ba đuổi giết hắn trong núi, để thả ra độc xà. Về sau Tả Ngôn Hi thừa nhận hắn yêu Khương Tham, ta mới dám nhất định là đêm đó đuổi theo Đinh Tào chính là họ Tả Ngôn Hi hắn muốn dùng độc xà giết Đinh Tào, lại làm rơi mất phật châu Khương Tham tặng ở trong núi. Về sau Đinh Tào trượt chân ngã chết, hắn mới yên tâm rời đi."
Mộ Bắc Yên còn muốn phủ nhận, chợt nghĩ tới một chuyện, lập tức thay đổi sắc mặt, "Ta nhớ được, nàng tra án Chu Thực, đã từng bị độc xà cắn? Nàng......cho rằng người nọ là Ngôn Hi?"
A Nguyên thở dài: "Không phải ta cho rằng, mà ta khẳng định, chính là Tả Ngôn Hi. Hắn lúc ấy còn muốn giết ta, nhưng Cảnh Từ vừa xuất hiện, hắn sợ bị nhìn thấu thân phận, lập tức vội vàng rời đi. Nhưng ta nhớ được kiếm cùng kiếm tuệ của hắn. Về sau tại án Hạ Vương, lúc lục soát phòng của hắn thật sự đã tìm ra kiếm tuệ giống hệt. Ta còn từng bởi vì Tiêu Tiêu có bảo kiếm cùng kiếm tuệ giống vậy liền hoài nghi Tiêu Tiêu."
Nàng lấy ra cái kiếm tuệ tua cờ hoa văn song tước, đưa cho Mộ Bắc Yên.
"Ta về sau từng nghe ngóng, kiếm của Tả Ngôn Hi cùng kiếm của Tiêu Tiêu là một đôi, đều là Hoàng Thượng ban tặng. Hoàng Thượng trước cho Tả Ngôn Hi một thanh, về sau Tiêu Tiêu bị Thanh Ly trêu đùa, vứt bỏ Phá Trần kiếm chạy trối chết, Hoàng Thượng liền đem một thanh khác cho Tiêu Tiêu. Ngôn Hi đã muốn dùng thanh kiếm kia giết ta."
Mộ Bắc Yên cầm kiếm tuệ kia trong tay, sắc mặt rốt cục cũng không dễ nhìn, "Dường như chưa bao giờ thấy nàng nói qua việc này? Ngôn Hi......làm sao lại muốn giết nàng?"
A Nguyên nói: "Cảnh Từ từng nói, năm đó người trong lòng hắn cắt đứt gân chân hắn, rồi bỏ hắn vào núi hoang cùng bầy sói. Ta về sau nghĩ đến, người hắn nói chính là ta năm đó? Cho nên những người ngày xưa hắn thân cận kia, nhìn thấy ta đều là một bộ dáng muốn bóp chết ta. Buồn cười ta lúc ấy còn tưởng rằng Tả Ngôn Hi cùng Cảnh Từ có chút quan hệ không thể miêu tả, hình như người mà Tả Ngôn Hi thích rõ ràng là nữ nhân bệnh tật Khương Tham, chứ không phải nam tử bệnh tật như Cảnh Từ......"
Nàng cố gắng nói thật nhẹ nhàng, trong ngôn ngữ không thiếu trêu chọc, nhưng Mộ Bắc Yên thật sự đã cười không nổi.
Hắn nói khẽ: "A Nguyên, nàng không phải nữ nhân ác như vậy."
A Nguyên nói: "Ta cũng hiểu được ta sẽ không. Mặc dù không nhớ ra được chuyện của Phong Miên Vãn, nhưng ta nhớ được cảm giác của Phong Miên Vãn."
Trong những mảnh kí ức thưa thớt, trong cảnh trong mơ hoặc ảo giác, nàng cẩn thận chặt chẽ, bao giờ cũng phải nhìn xem ánh mắt của người khác, căn bản không có chuyện như người thuyết thư kia nói nàng có uy phong của mưu nữ đảo lộn càn khôn, thao túng triều chính. Trong lòng nàng, trong mắt nàng, chỉ tràn đầy duy nhất bóng dáng của một người.
Nàng bắt đầu thấy không rõ, nhưng hôm nay rốt cục có thể phân biệt được, người nọ đúng là Cảnh Từ.
A Nguyên đột ngột cười đứng lên, che giấu cơn quặn đau mãnh liệt ở ngực, cười to nói: "Ta trước kia như là chú dê nhỏ ai cũng có thể tới đạp mấy cước......Bắc Yên, huynh biết ta vì sao phải nuôi dưỡng chim ưng không? Ta trước kia cũng nuôi dưỡng một con, có lẽ gọi là Tiểu Phong. Hình như nó đã chết thảm ở trước mặt ta, cho nên trong tiềm thức ta còn nhớ rõ nó, ngày Tiểu Hoài bị thương quay về, ta đã gọi thành Tiểu Phong......Thật buồn cười, ta là Phong Miên Vãn, ta nuôi dưỡng chim ưng Tiểu Phong, nhưng có thể hiểu được, ta cùng chim ưng của ta thật ra là cùng một loại, cũng chỉ là đồ chơi nhỏ được người bên ngoài nuôi dưỡng giúp trông coi giữ nhà, ngẫu nhiên còn có thể lấy ra tìm niềm vui?"
Mộ Bắc Yên bỗng nhiên cũng có chút thở không nổi.
Hắn tiến lên, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, thấp giọng nói: "Nàng......chớ suy nghĩ quá nhiều. Nếu như Tả Ngôn Hi có tham dự việc này, vậy chuyện nàng mất trí nhớ, cũng có thể có quan hệ với huynh ấy. Một lát nữa ta tìm huynh ấy, hỏi thử xem có đơn thuốc có thể trị khỏi không."
A Nguyên há miệng thở, ép những giọt nước mắt lấp lánh nơi đáy mắt để chúng đừng tuôn ra, mới nói: "Không cần! Ta hiện tại rất tốt, không muốn quay về làm Phong Miên Vãn hèn mọn kia. Đừng nói một mình Cảnh Từ, dù tất cả người trong thiên hạ vứt bỏ ta, ta cũng sẽ không để ý, ta cũng sẽ không lại sống hèn mọn như vậy."
Mộ Bắc Yên cười nói: "Nàng đương nhiên sẽ không hèn mọn. Nàng bây giờ là Nguyên gia đại tiểu thư, tương lai là Hạ Vương phi, cho dù không hợp ý với công tử phóng đãng là ta đây, ngày sau nàng cũng có thể nuôi dưỡng một đám tiểu tình nhân mỹ mạo tầm hoan tác nhạc......Cuộc sống sau này của chúng ta không biết sẽ có bao nhiêu khoái hoạt, như thế nào lại hèn mọn?"
A Nguyên dung tay áo che mắt lại một lát, lại lộ ra khuôn mặt, đã cố gắng nở ra một nụ cười, "Có đạo lý......Bất quá Phong Miên Vãn ở Yến quốc có thể bị người ta tính toán, A Nguyên ở Đai Lương cũng sẽ không lại bị người tính toán. Ít nhất, ta nên biết rõ ngày đó đến cùng có ai cùng tham dự án Nguyên Thanh Ly gặp tai kiếp. Ta cũng không muốn có một ngày, lại bị người ta đổi về làm Phong Miên Vãn."
Cảm giác ngay cả mình là ai cũng không thể khống chế, thật sự thật đáng sợ.
Mộ Bắc Yên dừng lại nhìn nàng, sau nửa ngày mới nói: "Lúc đó Nguyên phủ bị ngộ hại nhiều người như vậy, chỉ sợ không phải do Nguyên Thanh Ly hoặc lúc ấy bản thân bị trọng thương, người đang ở Yến quốc là Đoan hầu lại có khả năng làm được."
A Nguyên nói: "Nguyên Thanh Ly thầm muốn rời đi, sẽ không sát hại người của Nguyên phủ đi theo, huống chi trong đó không ít đều là người hầu đã ở cùng nàng thật lâu. Bùi Tứ, Ô Lục chẳng qua là phố phường vô lại, có gia có thất, thầm muốn mưu tài, không muốn mưu mệnh. Dùng thân thủ của người hầu Nguyên phủ, những kẻ vô lại này căn bản không cách nào thực hiện được, cho nên chính thức hạ thủ, sẽ là một nhóm người thứ ba chưa từng bại lộ. Bọn vô lại này chẳng qua là kẻ chết thay để yểm hộ cho nhóm thứ ba. Bùi Tứ chịu hình quá nhiều, lời không nên nói, lại còn có việc mẫu thân của ta tự mình đi Hình bộ tra hỏi việc này, cho nên mới phải có những sự tình như nghi phạm chết bất đắc kỳ tử cùng lời khai bị xé? Có lẽ, làm nhiều điều như vậy, chỉ là vì che giấu tai mắt của mẫu thân ta, không đến mức để cho mẫu thân ta ném đi con gái cũng không được gì? A, nếu thật là như vậy, cũng là không khó đoán được là ai."
"Nàng hoài nghi......"
Mộ Bắc Yên muốn nói lại thôi, cười khan hai tiếng, vội uống trà che giấu, sau đó coi như không có việc gì dựa vào trên giường, duỗi lưng một cái, chỉ dùng ánh mắt ánh mắt liếc qua lặng yên lưu ý thần sắc của A Nguyên.
A Nguyên đã trầm mặc rất lâu, mới giống như đang tự nói: "Hiện trường Thanh Ly gặp tai kiếp, hiện trường cung nhân rơi xuống nước, hiện trường giấu xác của Cận gia nô bộc, đều xuất hiện xác đậu phộng. Ba bản án này, vốn nên gió là trâu ngựa không có tí nào liên quan. Chẳng lẽ là trùng hợp?"
Khi đang nói chuyện, Tiểu Lộc đã bưng cháo tổ yến đường phèn tiến đến, cười hì hì nói: "Tiểu thư, đến uống chút súp ngọt nào. Phu nhân dặn dò, gần đây tiểu thư thân thể không khỏe, gầy nhiều, liền chuẩn bị mấy món ăn khuya bồi bổ thân thể."
A Nguyên đón lấy bát cháo tổ yến, nếm thử một miếng, tiện tay gác qua một bên, cau mày nói: "Ngọt như vậy, thật chán."
Tiểu Lộc nói: "Còn có canh gà hầm nhân sâm nữa, em đi bưng tới?"
A Nguyên bỗng dưng nhớ tới Cảnh Từ lúc trước đã làm món canh gà, chợt cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều như bị nước canh sôi trào tưới qua mấy lượt, buồn bực đau đến thở không nổi, vội hỏi: "Được rồi, cái này cũng rất tốt."
Súp ngọt trên đầu lưỡi bỗng nhiên không ngán nữa, thậm chí nếm không ra hương vị gì.
Thấy tiểu thư yên tĩnh ăn canh, Tiểu Lộc yên tâm, lại nói: "Cần cô vừa tới kia, nghe nói là theo phu nhân và tiểu thư từ nội cung trở về, một mực luôn nghe ngóng, đoán chừng là có chuyện gì."
A Nguyên tâm niệm vừa động, vội hỏi: "Mời bà ấy tiến đến!"
----------------------
Nhất thời khi Cần cô tiến đến chào xong, A Nguyên đặt chén canh xuống, hỏi: "Cô cô, người có phải muốn nói cho ta biết chuyện gì hay không?"
Cần cô ăn mặc mặc dù vẫn mộc mạc, nhưng rất chỉnh tề, nhìn xem tinh thần cũng khá tốt. Bà cười khổ nói: "Đại tiểu thư, kỳ thật......Ta thật không hiểu việc này có nên nói cho người hay không."
Mộ Bắc Yên nằm trên giường, chi duỗi duỗi đôi chân dài của hắn lười biếng cười, "Lời nói nói......rõ ràng chính là cô cô muốn nói, lời nửa úp nửa mở như vậy thật không có ý nghĩa!"
Cần cô sớm biết A Nguyên thông minh, sẽ không liệu Mộ Bắc Yên cũng là một người tinh ý, không khỏi nhìn hắn thêm hai lần, mới nói: "Ngày ấy tiểu thư trong cung hỏi sự tình Tiểu Ấn Tử, lão thân không biết sâu cạn, có một số việc cũng không dám lộ ra nhiều."
A Nguyên chưa phát giác ra tập trung tư tưởng suy nghĩ nhìn bà, "Tiểu Ấn Tử kia trốn về hướng Lãm Nguyệt hồ, kỳ thật......Là muốn tìm nơi nương tựa là cô cô bà?"
Cần cô ảm đạm gật đầu, "Hắn vốn là một cháu trai trong nhà ta, vào cung không lâu liền tìm được ta, cùng ta quen biết nhau, đối đãi ta rất hiếu thuận, còn mang Sắt Sắt kia tới bái kiến ta một lần. Chỉ là ta có thân phận là cung tỳ tiền triều, đến cùng cũng có chút ảnh hưởng, cho nên mỗi lần đều là lặng lẽ đến, cũng chưa từng nhắc tới cùng những người khác."
Mộ Bắc Yên híp đôi mắt hoa đào cười khẽ, "Chất nhi* của bà là một người thông minh. Kiều quý tần tuy là tân sủng của Hoàng Thượng, rốt cuộc vào cung không lâu, nếu nghe nói Tiểu Ấn Tử cùng cung nhân tiền triều có lui tới, khó tránh khỏi tâm thần bất định, không chừng cũng không dám trọng dụng hắn......Bất quá thông minh cũng vô dụng, vẫn sẽ chết......"
*Chất nhi: Cháu trai
Gương mặt đầy nếp nhăn của Cần cô hơi biến thành màu đen, "Tiểu Ấn Tử đã từng đề cập cùng ta, Kiều quý tần cùng phụ thân của ả cùng với Dĩnh Vương âm thầm lui tới rất mật thiết, không giống phi tần bình thường an phận thủ thường. Tuổi của hắn tuy nhỏ, nhưng thông minh cơ trí, nhất định là đã phát hiện ra cái gì, sẽ không vô duyên vô cớ nói lời này."
- -- đề lời nói với người xa lạ--- mới viết xong phiên ngoại《Hà đăng》(đèn hoa sen), phát công khai trên weibo, nghĩ đến nhiều bạn không dùng Weibo, Weixin cho nên cũng đã đăng ở phần bình luận. Kỳ thật Cảnh Từ trước kia thật là một nam tử ấm áp!
Mọi người ngày mai gặp!
Edit: Hàn Mai
Chương 196:
Mộ Bắc Yên cười cười, "Cô cô, uổng cho người ở trong nội cung nhiều năm như vậy, chẳng lẽ không biết tiền triều hậu cung từ trước đến nay có ngàn vạn lần liên hệ? Thuần túy như tờ giấy trắng, có thể có mấy người! Kiều Lập kia dựa vào nịnh bợ Dĩnh Vương mà trở thành quan ở kinh thành, lại dựa vào con gái được sủng ái làm đến vị trí Đại Lý Tự khanh, Kiều quý tần cùng bọn họ có lui tới không phải rất bình thường sao?"
Cần cô nói: "Cái này lão thân tự nhiên hiểu. Nhưng Tiểu Ấn Tử đặc biệt nói, nhất định là phát hiện cái gì, chẳng qua là cũng không cùng lão thân cẩn thận nói qua. Đêm gặp chuyện không may đó, ta giống như cũng có chút cảm ứng, lăn qua lăn lại ngủ không được. Hoảng hốt nghe được xa xa có người cao giọng gọi, cũng hơi giống tiếng nói của Tiểu Ấn Tử, nhất thời cũng không dám đi ra ngoài xem, chỉ từ trong phòng lặng lẽ hướng ra phía ngoài nhìn xem thế nào, liền thấy một gã võ tướng của Cấm Vệ quân dẫn theo hai gã cấm vệ cầm đao chạy tới, tại vùng phụ cận đánh giá, giống như đang tìm kiếm cái gì. Lão thân chỉ e bị phát giác, chỉ đành trở lại giường, một cử động cũng không dám. Người nọ giống như thật sự từng vào phòng kiểm tra, ước chừng nhìn lão thân không giống người hắn muốn tìm, lúc này mới rời đi. Cung tỳ ở nơi phụ cận khác, đã từng phát hiện có người ngoài vào phòng, nhưng phần lớn là không dám khơi lại chuyện, nào dám lộ ra? Ngày thứ hai, liền nghe nói một tiểu thái giám cùng một tiểu cung nữ đã nhảy cầu chết."
Nói đến chỗ thương tâm, bà nhịn không được lại cầm tay áo lau con mắt.
A Nguyên ngày ấy gặp được bà hoá vàng mã tiền, dĩ nhiên là là tế bái cháu trai trong nhà đã uổng mạng của bà.
Nhưng giờ phút này không chỉ có A Nguyên nhìn thẳng bà, đến Mộ Bắc Yên đều đã ngồi dậy, hỏi: "Võ tướng? Bà xác định là võ tướng đầu lĩnh, mà không phải cấm vệ bình thường?"
Hoàng cung Đại Lương cấm vệ, phảng phất theo lệ cũ tiền triều, đặt tên là Long Hổ quân, Lương đế trước kia trước khi xưng đế từng đào tạo binh sĩ thân tín, không có nơi nào không phải là những binh sĩ dũng mãnh được chọn lựa kỹ càng, bản thân họ trực tiếp vâng mệnh tại Lương đế.
Nếu là cấm vệ bình thường, có lẽ có thể suy đoán là trong số cấm vệ có một người có mưu đồ khác, hoặc là chẳng qua là vừa mới tuần tra đến vùng phụ cận. Nếu là võ tướng có phẩm giai trong Long Hổ quân đích ra tay, sẽ trở nên rất không bình thường.
Cần cô đáp rất khẳng định: "Phục sức của hắn cùng hai gã cấm vệ bình thường khác cũng không giống nhau, khí thế cũng hoàn toàn bất đồng. Ta thấy rất rõ ràng, người này hẳn là tướng lãnh quản giáo tiểu đội trở lên, cũng không phải cấm vệ bình thường."
A Nguyên giơ ngón tay lên, chậm rãi vuốt ve mi tâm chính mình.
Ngày hôm nay, tựa hồ không ngừng mang đến thông tin không cần thiết. Nàng đã không hiểu được nàng muốn tra những bản án kia, cuối cùng sẽ trượt thế nào về hướng vực sâu không thể thoát.
Cần cô đã thở dài: "Kỳ thật ta hiểu rõ người sau lưng tất nhiên không tầm thường. Tiểu Ấn Tử có phần được Kiều quý tần tin tưởng, nhưng Kiều quý tần rõ ràng biết rõ Tiểu Ấn Tử chết kỳ quặc, cũng không truy cứu việc này, ước chừng cũng đoán được hoặc biết được chút sự tình? Một hai tính mạng cung nhân, vốn cũng không coi là cái gì. Nhưng ta rốt cuộc nhìn không ra......Ta muốn biết rõ, Tiểu Ấn Tử đến cùng vì sao mà chết."
Mộ Bắc Yên miễn cưỡng cười, "Năm nay, muốn chết một cách rõ ràng, kỳ thật thật sự có chút không dễ dàng. Đừng nói Tiểu Ấn Tử, cho dù là tướng của Đế vương, không biết chính mình vì sao mà chết, thêm nữa chính là......"
Hắn vỗ vỗ cái bàn, "Tiểu Lộc, có rượu không? Mang đến một vò cho ta!"
Phụ thân của hắn là lão Hạ Vương Tần Chung, không chỉ được phong vương phong hầu, mà khi còn sống trung dũng, sau khi chết vinh quang, như thế trên trời dưới đất có mấy người vượt qua?
Nhưng nguyên nhân cái chết của lão Hạ Vương, thật sự chính thức công bố ra lại đơn giản như vậy ư?
A Nguyên nhìn Mộ Bắc Yên uống từng ngụm rượu lớn, cũng không ngăn trở, trầm mặc sau nửa ngày mới hướng Cần cô nói: "Ta không biết cuối cùng có thể tra ra một kết quả có thể nói cho bà hay không, ta chỉ có thể bảo chứng, bà đến Nguyên phủ có thể so với ở lại hoàng cung an toàn hơn."
Nàng chợt nở nụ cười tươi sáng, "Bà đứng ra giúp ta làm chứng, lại dẫn lại tình cảnh niệm tình bạn cũ của mẫu than ta, không phải là vì rời khỏi chỗ đó? Bà sợ hung thủ mưu hại Tiểu Ấn Tử sẽ giết người diệt khẩu. Dù sao, Tiểu Ấn Tử biết rõ bí sự gì đó, rất có thể nói cho bà biết. Mà bà còn không hiểu được, bà nghe nói những bí sự kia, đến cùng có chuyện nào mang đến tai hoạ ngập đầu cho Tiểu Ấn Tử."
Cần cô rốt cục cúi người hành lễ, "Đại tiểu thư sáng suốt!"
Lần này, nhưng là chân tâm thật ý, nửa điểm cũng không giả dối.
------------------------------
Nguyên phu nhân đến ngày thứ hai sau giờ ngọ mới trở lại Nguyên phủ.
Bà mặc dù cẩn thận trang điểm, nhưng nhìn xem khí sắc cũng không tốt lắm, đáy mắt có một loại triều ý ướt sũng.
Thấy A Nguyên nhìn chằm chằm mình, Nguyên phu nhân cười cười, "Bởi vì thương nghị chuyện của con, chưa phát giác ra đã trễ, cho nên không trở về. Nhìn con tinh thần vẫn còn tốt, ước chừng cũng không nôn nữa chứ?"
A Nguyên lắc đầu, "Ăn đồ ngọt hoặc quá nhiều mỡ đích, trong lồng ngực tựa hồ có chút cuồn cuộn, mặt khác khá tốt."
Nguyên phu nhân nói: "Chuyện này cũng không ngại, lát nữa mẹ cho người làm thêm vài món ăn thanh đạm, nhưng vẫn có thể tẩm bổ thân thể."
Bà nói xong, bỗng cười rộ lên, "Khi ta vừa xuất cung, gặp được họ Hạ. Nhắc tới cũng buồn cười, ta gặp ả ta cũng chẳng làm sao, ả ngược lại đỏ hồng mắt như muốn bóp chết ta!"
A Nguyên nói: "Mẫu thân quan tâm bà ta làm gì? Con đây luôn coi bà ta như chó dữ nuôi dưỡng Đoan hầu. Bình thường gọi bậy cũng do bà ta, khi bị trêu chọc, đánh cho bị giày vò mất nữa cái mạng rồi đi hỏi chủ nhân của bà, sao lại không đem xích chó buộc lại cho tốt?"
Tiểu Lộc vỗ tay nói: "Đúng, đúng! Tiểu thư chúng ta mới không sợ bà ta! Mụ già khốn khiếp, cho bà ta ba phần nhan sắc liền tưởng có thể mở phường nhuộm! tiểu thư nhà mình đều nhìn xem bà ta tức giận đến sắp không chịu được, liền gõ một gậy, thừa dịp bà ta đầu óc choáng váng thì co chân bỏ chạy......Chưa từng bị thua thiệt!"
Nguyên phu nhân kinh ngạc, "A Nguyên, con từng đánh ả ta?"
A Nguyên cười cười, "Không có. Đấu trí có thể thắng, hà tất động võ? Nhiều quá không nhã nhặn!"
Nguyên phu nhân mỉm cười, "Ta cũng là nghĩ như vậy. Cho nên ả nói ta là yêu tinh, ta cũng nói lời tốt đẹp cho ả biết, người nhà chúng ta dù là yêu tinh thế nào, cũng không có ý định mê hoặc nam nhân nhà bọn họ. Ngược lại là nhà bọn họ từ trên xuống dưới đều lộ ra sắc mặt bị người ta làm hại, bị người trong thiên hạ nhìn thấy mà cười to, quả thực đáng thương. Lúc nào thuận tiện lại hỏi ả, nghe nói mấy ả lừa trên gạt dưới, thủ đoạn ác độc khiến công tử nhà bọn họ tức đến phát bệnh, ngày nay có mấy người như thế? Chuyện từ hôn, lại làm đúng theo tâm nguyện của A Nguyên nhà chúng ta, cũng theo đúng tâm nguyện của bọn họ, về sau nên trông coi công tử bọn họ cho tốt, thật sự là xấu xa, nhưng đừng đem chuyện này lại đổ lên đầu chúng ta!"
Tiểu Lộc tưởng tượng thấy lời nói nhẹ nhàng lời nói nhỏ nhẹ ôn nhu vạn phần của Nguyên phu nhân nói với Hạ cô cô những lời này, không khỏi giậm chân trầm trồ khen ngợi, cười nói: "Phu nhân nói thật hay Trong nội viện hoàng cung bà ta vẫn không thể động thủ, chỉ có thể chịu đựng như con rùa đen lớn, nghẹn lời! Không hiểu được có thể tức chết hay không?"
Nguyên phu nhân cười đến đoan trang, thanh tao, "Nếu là ả bị nghẹn khí mà chết, ta tự nhiên muốn đi đến cắm ba cây hương. Nếu có thể báo ứng như vậy, coi như là thoả nguyện của ta!"
A Nguyên nhìn Nguyên phu nhân tận lực mỉm cười cũng đều không thể che dấu mí mắt sưng vù, chợt hỏi: "Mẫu thân, hoàng thượng có cùng mẹ nói đến điều gì không?"
Nguyên phu nhân giật mình, cười nói: "Nếu như ở cùng một chỗ, tự nhiên sẽ nói chút ít lời ong tiếng ve. Con nói là cái gì?"
A Nguyên nói: "Mẫu thân là người thông minh, A Nguyên cũng không thể quá đần. Hôm qua ở trên điện, con dù chưa phủ nhận con là Nguyên Thanh Ly, nhưng con nói cùng Cảnh Từ quen biết mười chín năm. Nếu như Cảnh Từ là cốt nhục của hoàng thượng, hắn trở lại Đại Lương, cùng với việc hôn nhân của hắn cùng Thanh Ly, Hoàng Thượng không có khả năng toàn bộ không biết được. Mặc dù mẫu thân lúc trước giả bộ như ngu dốt, chưa từng cùng Hoàng Thượng nhắc tới, hôm qua làm rõ việc này, chẳng lẽ Hoàng Thượng sẽ không có nửa chữ giải thích?"
Nguyên phu nhân cười lớn nói: "A Nguyên, con nghĩ quá nhiều rồi! Hoàng Thượng quốc sự chính sự nhiều việc lắm, làm sao chú ý nhiều như vậy? Nghe nói là Tả Ngôn Hi gặp Thanh Ly, hiểu được nàng với con có tướng mạo giống nhau, lại bởi vì nguyên nhân của Bắc Yên, hiểu được tâm tư của Thanh Ly, cho nên âm thầm liên hệ Thanh Ly, mới thành kế đánh tráo."
A Nguyên nói: "Dựa vào những kẻ phố phường vô lại kia, có thể giết nhiều tùy tùng Nguyên phủ như vậy? Cảnh Từ tại Đại Lương không hề có căn cơ, còn có thể vừa dưỡng bệnh vừa đưa tay vào Hình bộ đại lao, lặng lẽ xử lý mấy kẻ phố phường vô lại nói lung tung? Nếu những kẻ phố phường vô kia nói quá nhiều, mẫu thân có lòng nghi ngờ truy cứu tới, thế tất không cách nào kết án. Như vậy xem ra, Cảnh Từ lại là tại cố kỵ thái độ của mẫu thân?"
Nàng nửa cười không cười, Nguyên phu nhân lẳng lặng nghe kể chuyện, sắc mặt mặc dù không có biến hóa rõ ràng, ánh sáng trong đôi mắt càng ngày càng ảm đạm.
Cảnh Từ cùng đám người Hạ cô cô không thể nghi ngờ cùng chuyện trộm con năm đó có liên quan, đối Nguyên phu nhân hoàn toàn không có thiện ý, đương nhiên không có khả năng cố kỵ thái độ của Nguyên phu nhân. A Nguyên thiếu chút nữa không nói thẳng, điều này hết thảy rất có thể đều cùng Lương đế có quan hệ.
Lương đế cùng Nguyên phu nhân có hơn hai mươi năm cảm tình, huống chi Nguyên phu nhân rất có năng lực, hôm qua Lương đế bỗng nhiên lưu lại Nguyên phu nhân, hơn phân nửa sẽ cho Nguyên phu nhân giải thích nào đó, mà Nguyên phu nhân sau khi trở về đích thần sắc không thể nghi ngờ cũng xác nhận điểm này.
Nhưng Nguyên phu nhân tránh ánh mắt của A Nguyên, đã trầm mặc hồi lâu, lúc nãy chậm rãi nói: "A Nguyên, con phải tin tưởng vi nương. Vi nương đi theo bên người hoàng thượng lâu như vậy, đã đi qua bao nhiêu mưa gió, thấy người xem sự tình từ trước đến nay so với người bình thường càng thanh minh, điều này không sai."
A Nguyên lặng im một lát, nói: "Mẫu thân nếu như nói như vậy, nhất định là không sai được."
Nguyên phu nhân biết rõ bà miệng nói không đúng với tâm, đưa tay vỗ nhè nhẹ bả vai thon gầy của nàng, thở dài nói: "Con à, chuyện cả đời của con cũng coi như ổn rồi, Bắc Yên cũng không thua kém nửa phần so với bất cứ quý gia công tử nào, ngày sau ngày tốt còn dài. Mặc kệ lúc trước cùng ai có gút mắc như thế nào, hôm nay đều nên bỏ qua, toàn tâm toàn ý nhìn về phía trước, đừng nghĩ nhiều, biết không?"
A Nguyên lúc này phát ra một tiếng cười nhạt nhẽo không rõ mùi vị, "Vâng, người hồ đồ sẽ sống lâu hơn người thông minh. Con hiểu rõ."
Nàng quay người đi ra khỏi phòng, đi tìm Mộ Bắc Yên.
Edit: Hàn Mai
- -- đề lời nói với người xa lạ--- ngày mai gặp!