A Nguyên đã đi đến bên cạnh, gặp Chu Kế Phi xiêu vẹo đi xuống, liền nhảy ngay đến, cuối cùng kéo hắn lại, miễn cho hắn bước vào chỗ núi sâu nơi bụi cây Đinh Tào điên cuồng ngã chết.
Chu Kế Phi vốn là công tử văn nhược, bị ngã mấy lần, đã ngã đến đầu óc choáng váng, sức lực suy giảm.
Hắn xuyên qua màn huyết quan đầm đìa trước mắt, mơ hồ chứng kiến trước mắt có một người, bên tai liền giống như truyền đến tiếng Khương Tham ôn nhu cười khẽ, lập tức trấn an không thôi, vươn tay ra cầm chặt cánh tay A Nguyên, cười đến mềm mại ngọt ngào.
"Tham nhi, Tham nhi, ta có thể đợi đến lúc gặp muội rồi......"
Hắn nói xong, liền đã hôn mê bất tỉnh, khóe môi vẫn còn bộ dáng tươi cười mừng rỡ.
Ngón tay vô lực nắm chắc chậm rãi buông ra, để lại trên tay áo A Nguyên mấy dấu tay đỏ thẫm máu.
A Nguyên đột nhiên cảm giác được, nếu Chu Kế Phi từ đó sẽ không thể tỉnh lại, không hẳn không phải một chuyện tốt.
Điều vui sướng nhất thế gian, đơn giản là một lòng chờ đợi, chờ thật lâu nhưng vẫn giữ một lòng ngóng trông. Thời gian nếu có thể dừng lại ở chỗ này, sẽ khắc sâu vào trong lòng, chỉ còn lưu lại những điều tốt đẹp, khi nhớ lại cũng sẽ hết sức vui mừng, chẳng phải hay quá hay sao?
So với việc hắn tỉnh lại nhìn thấy hết thảy nghiền nát trước mặt, người đã từng chân thật động lòng người tồn tại trước mặt, giờ cũng tiêu tan không còn hình bóng, còn không bằng giờ phút này ôm lấy hạnh phúc, mỉm cười mất đi.
-------------
Chu Kế Phi ngất đi cuối cùng ngồi trên kiệu của Cảnh Từ đưa về Chu phủ.
A Nguyên đã chẳng còn cách nào quan tâm suy đoán Chu Kế Phi khi tỉnh lại có thể điên cuồng hơn không, nàng trước tiên đỡ Cảnh Từ xuống sườn núi, lại tìm chiếc xe ngựa chậm rãi ung dung chở bọn họ về thành.
Cảnh Từ thấy nàng bộ dáng có vẻ cẩn thận chặt chẽ, liền có chút không vui, nói: "Nàng đừng nghe Tả Ngôn Hi nói chuyện phiếm, ta không có gầy yếu như thế. Đại phu vì dỗ dành người bệnh uống thuốc, lúc xem bệnh, mười người có thể có tám người bị bọn họ nói thành người sắp chết."
A Nguyên nói: "Huynh đương nhiên không phải người sẽ chết. Nhưng ta mong ước chính là huynh có thể dài mệnh trăm tuổi, để chúng ta sống cùng nhau đến bạc đầu, tất nhiên muốn huynh khỏe lại, cường tráng, mập mạp, không muốn có bất cứ vấn đề nào."
"Cường tráng, mập mạp? " sắc mặt Cảnh Từ liền có chút ít cổ quái, "Cường tráng như Tỉnh bộ khoái, hay là mập mạp như Chu Hội Phi?"
A Nguyên nói: "Đều được. Tuy nói tuổi trẻ tuấn tú sẽ đẹp mắt hơn, nhưng chúng ta sớm muộn gì đều già đi. Lúc huynh mập mạp lên, ta không chừng cũng bắt đầu rụng tóc, chúng ta ai cũng đừng cười ai, ai cũng đừng ngại ai. Nếu có thể cùng nhau trở thành bộ dáng người già, mặt mũi đầy nếp nhăn, xấu đến tóc bạc da mồi, càng là chuyện may mắn nhất đời người."
Xe ngựa lắc lư ung dung, khuôn mặt Cảnh Từ lúc sáng lúc tối theo tấm rèm vải thỉnh thoảng hơi mở ra.
Hắn bỗng nhiên nói khẽ: "Tới đây."
A Nguyên đang ngồi bên người hắn, nghe hắn nói chuyện, liền hướng về phía bên cạnh hắn nhích lại gần.
Cảnh Từ giương cánh tay, đã đem nàng ôm chặt.
Hắn xoa cái cổ tinh xảo của nàng, trầm thấp nói: "Lúc trước, ta từng nói với một tiểu nha đầu, để cho nàng lúc nào cũng chú ý dung nhan của mình, nếu nàng già rồi, xấu đi, ta sẽ không liếc nhìn nàng một cái. Hôm nay, ta thu hồi lời này. Nếu như nàng già rồi, xấu đi, ta cũng sẽ không ngại nàng. Chỉ cần vẫn là nàng......là đủ rồi!"
A Nguyên trong lòng kinh hoàng, trái tim như muốn nhảy ra lồng ngực, ngẩng khuôn mặt hỏi: "Huynh... huynh nói nha đầu kia, là ta ư? Là ta ư?"
Cảnh Từ khóe môi có một vòng cung cười nhẹ, thanh đạm nhu hòa, lại khó nén tổn thương, "Nàng cứ nói đi?"
A Nguyên đem phần vải áo sau lưng túm lại, rốt cục nở nụ cười, "Là ta, đương nhiên là ta! Sự tình lúc trước ta không nhớ được, nhưng nhớ rõ là chúng ta bên nhau. Chúng ta nhất định là thích nhau, mới có hôn ước về sau, đúng hay không?"
Cuống họng Cảnh Từ lên xuống, không nói gì.
A Nguyên nói: "Nhưng ta không thể nhớ được quá khứ của chúng ta, thật sự rất ăn năn. Không bằng huynh kể cho ta nghe! Không chừng ta nghe chuyện, liền nhớ ra sự tình lúc trước!"
"Kỳ thật......Nhớ không nổi cũng không quan trọng."
Thanh âm Cảnh Từ lọt vào tai, thậm chí có chút ít trong trẻo nhưng lạnh lùng, nhưng A Nguyên tựa ở trước ngực hắn, biết nghe tiếng tim hắn đập, coi hắn nói gì cũng đều dễ nghe cực kỳ.
Nàng ngắm môi hắn mấp máy, lặng lẽ liếm liếm môi, đang định gom góp đi qua thân mật một phen, màn xe bỗng nhiên bị vén lên một góc, xa phu ngó vào.
"Hai vị, đã đến huyện nha!"
Xa phu vừa đánh xe vừa nói, nói xong mới nhìn rõ hai nam tử tuấn tú ôm nhau trong xe, lập tức há hốc mồm, há to miệng không nói nổi lời nào, chỉ ngơ ngác nhìn hai người, cũng không nhớ nên bỏ màn xe xuống.
Sắc mặt Cảnh Từ nghiêm túc, "Đã nhìn đủ chưa?"
Xa phu nói: "Không......Không nhìn đủ......"
Cảnh Từ nói: "À, vậy tiếp tục nhìn đi!"
Đôi mắt hắn hạ thấp, hôn lên khuôn mặt đỏ bừng của A Nguyên.
Xa phu quả nhiên nhìn thẳng, choáng váng một lát, cuống quít rủ rèm xuống, không dám thúc giục nữa.
A Nguyên chỉ cảm thấy xương cốt đều một tấc một tấc mà mềm mại, liên tục tựa ở trên người hắn, sau nửa ngày mới cười nhẹ nói: "Nơi đây bất tiện......"
A Nguyên biết lời nàng vừa nói có ý khác, bề bộn thêm vào: "Ta cũng không phải muốn huynh tìm chỗ ngồi khác tiện hơn......"
Lời nói mới ra miệng, nàng liền hận không thể đánh chính mình một bạt tai.
Quả thực là càng tô càng đen......
Bất quá Nguyên đại tiểu thư duyệt vô số người, sự tình này cũng coi như không đáng kể đi?
Nghĩ như thế, nàng lập tức yên tâm thoải mái, thậm chí ngẩng cằm dưới, chạm vào đôi môi mềm mại của hắn.
Cảnh Từ hít vào một hơi, đẩy nàng ra, ôm vào trong ngực, vén rèm lên, bước xuống xe.
A Nguyên bị hắn kẹp chặt không thể động đậy, hít thở không được, còn không hiểu vị hôn phu của nàng văn nhược nhiều bệnh lấy đâu ra lực đạo lớn như vậy. Nàng nghi ngờ hắn có thể trực tiếp đem nàng ném xuống xe không, cũng có thể ném nàng đập đầu.
Cảnh Từ quả nhiên mau lẹ nhảy xuống xe, đem nàng buông ra có chút thô lỗ, nhưng hắn vẫn đỡ eo nàng, cho nàng vững vàng rơi xuống đất, thuận tiện làm cho cõi lòng đầy xuân ý của nàng ảm đạm hơn nhiều.
Lòng đầy ý xuân của A Nguyên quả nhiên yên tĩnh rất nhiều.
Cũng không phải bởi vì chân trời thổi gió tới, mà là bởi vì gương mặt Hạ cô cô đen như đáy nồi nhìn nàng.
Bà đưa một phong thư cho Cảnh Từ, sau đó trừng mắt hướng A Nguyên - gương mặt bà ghét cay ghét đắng. Ánh mắt bà đen xì đáng sợ, nếu như có thể hóa thành mũi tên nhọn, chỉ sợ khoảng cách liền có thể xuyên thủng đầu A Nguyên.
Hạ cô cô xem A Nguyên như kẻ thù, A Nguyên đương nhiên khinh thường *mặt nóng dán lên mông lạnh, cũng lười nhìn cái liếc của bà, lướt qua bà, đi thẳng về phía trước.
(*mặt nóng dán mông lạnh: không quan tâm, lạnh nhạt)
Cũng may đứng ở tảng đá sư tử trước nha môn chờ không chỉ có Hạ cô cô, còn có Tiểu Lộc.
Tiểu Lộc đã sôi nổi đón tiểu thư, thuận tiện vượt qua Hạ cô cô, mới cười nói: "Công tử, cùng Cảnh Điển sử đi chơi một ngày, sắc mặt tốt hơn rồi!"
A Nguyên cười nói: "Đó là tất nhiên, công tử nhà em tao nhã vô song, khuynh đảo vô số thiếu nữ......"
Nàng liếc qua cái cổ của Tiểu Lộc, thân mật mà tiến đến bên tai nàng, dùng âm diệu Hạ cô cô cũng nghe thấy: "Càng có thể khuynh đảo vị hôn phu Đoan hầu của ta!"
Xa phu bên kia cũng không nhìn nổi nữa, vội vàng vung roi quay đầu mà đi, một đường tức giận chửi nhỏ: "Đồi phong bại tục, đồi phong bại tục......"
(*đồi phong bại tục: đồi bại thuần phong mỹ tục)
Chẳng qua là lời nói của hắn, ngoại trừ phẫn hận, lại xen cả hâm mộ.
Dù sao nam nhân dung mạo tuấn tú cũng nên yêu thích nữ tử xinh đẹp, mà nam nữ đều ăn sạch, thật đúng là không phải người bình thường có thể làm được.
A Nguyên thấy sắc mặt Hạ cô cô càng đen, càng sảng khoái, cười lớn nắm tay Tiểu Lộc vào nha môn, lại chưa từng chú ý tới sắc mặt Cảnh Từ lúc xem bức thư càng không tốt.
---------------
Lý Phỉ biết được Khương Tham chưa chết, xuất hiện ở sườn núi, cũng chấn động, dẫn theo Tỉnh Ất suốt đêm đi lục soát núi. Nhưng A Nguyên biết Khương Tham mặc dù ốm yếu, lại thông minh, lại có đồng bạn tương trợ, nhất định khó có kết quả, nên tính ở nha môn nghỉ ngơi, để Tiểu Lộc nấu cho nàng bát mì.
Nàng cũng không quá trông cậy vào tài nấu ăn của Tiểu Lộc, cũng may nàng cũng không bắt bẻ, đun sôi ăn là được.
Nàng ở chỗ ở cũ, hôm nay lại là phòng ngủ tinh xảo hoa lệ, cũng không cảm thấy bày biện dễ chịu hơn lúc trước.
Nhưng mà nàng lại rất thích bồn tắm lớn của Trường Lạc công chúa để lại.
Cả ngày đi sơn dã, nếu có thể sảng khoái tắm một cái, thư giãn gân cốt, không thể nghi ngờ là hưởng thụ khó có được.
Lúc leo ra, mới nghe được Tiểu Lộc ở bên ngoài kêu: "Công tử, mỳ sườn tới rồi! Xương sườn thơm ngào ngạt! "
A Nguyên mặc quần áo, một bên giữ tóc ẩm ướt ra ngoài cửa, cười nói: "Xương sườn? Đêm hôm khuya khoắt, em lấy xương sườn ở đâu?"
Nhưng cửa vừa mở ra, nàng lập tức hiểu được xương sườn ở đâu.
Tiểu Lộc đang cố gắng bảo trì tư thế đoan trang, theo sát sau lưng Cảnh Từ. Trong tay nàng bưng cái khay, bên trong quả nhiên để hai chén mỳ sườn.
Tay áo màu tố thanh của Cảnh Từ sạch sẽ, trên người nhìn không ra nửa điểm khói lửa, nhưng A Nguyên chỉ cần ngửi cái mùi thơm kia, liền hiểu được hẳn là Cảnh Từ nấu, cảm giác này, ngược lại giống như đã từng nếm qua rất nhiều đồ ăn hắn nấu.
Nàng có chút thất thần, Tiểu Lộc đã đem đặt trên bàn, cười nói: "Em nhờ đầu bếp thay em nấu mỳ, vừa vặn Cảnh Điển sử tới, cũng nói muốn ăn mỳ, vì vậy......"
Tiểu Lộc chằm chằm vào sợi mỳ trắng noãn, nuốt nước miếng, nói: "Tay nghề Cảnh Điển sử, tất nhiên giỏi hơn em! Đúng rồi, bên kia còn có nửa nồi! "
- -- đề lời nói với người xa lạ---
Ngày mai gặp
Edit + Beta: Hàn - Mai
Chương 158:
Cảnh Từ đảo qua quần áo rời rạc của A Nguyên, thản nhiên nói: "Còn không ăn? Chậm thêm là không còn đâu!"
Tiểu Lộc giật mình, vội cười nói: "Vâng, vâng, em đi ăn mì đây....Hai người từ từ ăn, từ từ ăn!"
Nàng âm thầm giơ hai ngón tay cái hướng A Nguyên làm vài động tác, như tên trộm mà chớp mắt vài cái, mới vội vàng chạy vội đi ra ngoài.
Cùng với cuộc sống trái ôm phải ấp lúc trước, tiểu thư nhà nàng còn không được ăn no đâu.
Cảnh Từ làm sườn, mặc dù mặc quần áo tố thanh, cũng có loại mùi tự nhiên thơm ngát, chớ nói chi là mỳ sườn.
Nhưng A Nguyên hầu như không thể bình phẩm mỳ sườn trước mặt.
Cảnh Từ định thần mà ngồi đối diện nàng ăn mỳ, bình thản ung dung mà đút cho nàng, nhưng xem ánh mắt của nàng, tựa hồ hắn mới là mỳ sườn của nàng.
Cái này không đúng sao?
Nàng là Nguyên đại tiểu thư phong lưu, hắn là lang quân như ý nàng mong muốn. Hắn mới là mỳ sườn nàng muốn ăn.
Mất hết hồn vía, chỉ phải vắt hết óc mà đo lường, lúc trước của bọn họ, thần sắc cùng tư thái của nàng thế nào.
"Đã ăn xong? "
Cảnh Từ tiếng trầm thấp hỏi nàng, lấy khăn bên cạnh, để trên tóc của nàng, thay nàng lau khô tóc.
Ngón tay của hắn linh hoạt lại lạnh buốt, thỉnh thoảng chạm vào cổ nàng.
Thân thể A Nguyên từng đợt kéo căng, rồi lại mềm vô lực. Nàng không thể nói đó là loại cảm giác gì, chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.
Nàng mặc dù không nhớ ra được lúc trước nàng đối mặt với những tình nhân kia thế nào, có thể hiển nhiên nàng chưa từng cải đổi bản tính phong lưu, căn bản chịu không được nam tử tuấn tú như Cảnh Từ lấy lòng.
A Nguyên rất muốn quay đầu ôm lấy hắn, nhưng lúc này cô nam quả nữ trong một phòng, nếu làm chuyện kia, nước sông Thẩm Hà cũng không dập được.
Cái này vốn nên là điều nàng chờ mong, lúc này là cơ hội, nàng lại không hiểu mà có chút khủng hoảng.
"A......A Từ, hôm nay đang nhàn rỗi, huynh sao không nói cho ta một chút, chuyện quá khứ của chúng ta?"
Thừa dịp hắn đổi khăn, nàng vội nàng uống nước một bên ý đồ dời đi chủ đề khác, tiếp tục truy vấn vấn đề nàng thắc mắc, nhưng không có câu trả lời.
" À, chuyện đã qua......"
Cảnh Từ đi lên trước, ôm ngang nàng lên, nói: "Đã qua...Chính là như vậy..."
Chén nước một nửa trong tay A Nguyên nhẹ nhàng rơi xuống, người bị hắn nhẹ nhàng ôm lên.
Nàng muốn cự tuyệt, rồi lại cảm thấy như thế sĩ diện hảo, thật sự xúc phạm Nguyên đại tiểu thư lúc trước phong lưu thế nào.
Nhìn hắn cúi xuống, một đôi mắt trong suốt càng ngày càng đen, như vòng xoáy giống như muốn đem nàng hút vào, nàng không thể kìm được, nàng ôm cổ hắn, dùng hết sức kéo hắn xuống.
Thân hình Cảnh Từ chấn động.
Tay của hắn vẫn mát lạnh, nhưng những nơi đi qua lại hình như có lửa cháy mãnh liệt, dần dần rút sạch thần trí của nàng, trong lòng chỉ có nam tử trước mặt.
Trong sự hỗn độn, hai con ngươi như vòng xoáy, nàng không thể kháng cự được, nhưng nàng lại gọi lên danh tự như vậy
Nàng giống như nức nở nghẹn ngào ở bên trong khẽ gọi: "Sư huynh, sư huynh......huynh say......"
Nam tử đem nàng lật úp dưới thân vẫn trầm mặc, căn bản khinh thường trả lời nàng nửa câu.
Từng trận mùi rượu bay tới, nàng phân biệt không ra là khao khát hay sợ hãi, cuối cùng không giãy dụa nữa, chẳng qua là nhẹ nói: "Sư huynh, ta không muốn gả cho Nhị điện hạ. Cho dù là cưới hỏi đàng hoàng làm phu nhân, ta cũng không muốn gả."
Môi của nàng run rẩy đến lợi hại, cũng rất cẩn thận áp vào gò má hắn, "Ta chỉ muốn cùng huynh ở đây cùng nhau, cả đời."
Những lời này trong lòng nàng đè ép nhiều năm, lại dùng hết dũng khí tích tụ, mới dám nhẹ nhàng nói ra miệng.
Người nọ ở đối diện bỗng nhiên dừng lại.
Trong bóng tối, nàng nhìn thấy trong ánh mắt của hắn nhúc nhích ngọn lửa không rõ, tĩnh mịch đáng sợ.
Một lát sau, hắn buông nàng ra, vung màn che lên, lảo đảo chạy đi.
Nàng nằm ở đó, cố gắng mở to hai mắt làm cho mình cũng bình tĩnh trở lại, nước mắt rốt cuộc cũng chảy ra.
Trước giường bỗng nhiên hiện lên một thân ảnh đen, cùng với giọng của một phụ nhân chửi bới: "Dám thừa dịp A Từ say rượu mà câu dẫn hắn! Tiện tỳ! Tiện tỳ!"
Nhiều tiếng mắng chửi ở bên trong, phụ nhân tay nâng tay, kim châm trùng trùng điệp điệp hướng xuống huyệt vị.
Nàng nghẹn ngào đau nhức la lê, lại bị phụ nhân kia dùng khâm bị chặn lấy khuôn mặt, cùng hai tay, không thể động đậy.
Một châm lại một châm, bao hàm không biết bao nhiêu lửa giận của phụ nhân, tiếp tục trùng trùng điệp điệp đâm xuống, rút lên, trùng trùng điệp điệp đâm xuống......
Nàng kêu thảm cùng kêu khóc đều bị chăn bông ngăn chặn, nửa điểm thanh âm cũng không phát ra được, càng không khả năng gọi hắn đã say rượu rời đi...
Nàng phảng phất đang ra sức giãy dụa, lại phảng phất chẳng qua là tuyệt vọng thừa nhận. Nàng giống bị dìm sâu trong nước biển, lại như bị giam trong luyện ngục đen tối......
-----------
"A......A Từ! "
A Nguyên bỗng dưng kêu sợ hãi lên tiếng, nặng nề mà thở hắt ra.
"A Nguyên."
Nam tử thân mật cùng nàng gật đầu, thanh âm hắn khàn khàn, nhưng là ôn nhu khó có được.
Nàng không chìm trong nước biển, không ở trong luyện ngục tăm tối.
Thoát khỏi ảo cảnh, nàng vẫn tham lam, khao khát được nam nhân trước mắt.
A Nguyên sớm định thần, nói khẽ: "A Từ, chúng ta nhất định ở đã ở cùng nhau, mà còn bởi vì ở cùng nhau mà nhận hết bao trắc trở."
Cảnh Từ dừng ở nàng, thanh âm khô khốc, "Nàng đừng nghĩ nhiều!"
A Nguyên cười nói: "Ta cũng biết là ta nghĩ nhiều. Có lẽ....kiếp trước chúng ta đã chịu nhiều tra tấn, cuối cùng lại không có thể ở cùng nhau, mới có duyên phận hôm nay?"
Nguyên đại tiểu thư xuất thân cao quý, phong lưu đường hoàng, trên có Lương đế, Nguyên phu nhân sủng ái, trong có chúng tình nhân tương trợ, dưới có gia đình bảo vệ, làm sao có thể sống như vật, nhận hết bắt nạt, tra tấn của người khác?
Nàng đứt quãng nhớ tới những...trí nhớ thưa thớt kia... phần lớn bi thảm thống khổ, cùng với cuộc sống của Nguyên đại tiểu thư không hề giống nhau.
Có lẽ, lần trước bị thương mất trí nhớ, ngoài ý muốn làm nàng nhớ lại kiếp trước?
A Nguyên quơ quơ đầu, dứt bỏ những...ảo giác kia, lại không tự chủ được nói những điều ở trong ảo cảnh nàng từng nói.
Nàng nói: "A Từ, ta chỉ muốn cùng huynh ở đây cùng nhau, cả đời."
Thần sắc Cảnh Từ có chút hoảng hốt, tay phủ lên mặt nàng, sau đó, nghiêng thân.
"A........."
A Nguyên hít vào, đau đến cả người đều cuộn mình lên.
Ánh nến dao động hồng ở bên trong, khuôn mặt Cảnh Từ nhu hòa rất nhiều so với bình thường, nhưng hai con ngươi lại như cũ thanh minh mà tỉnh táo.
Hắn cúi người bên tai nàng nhẹ giọng hỏi: "Có phải quá lâu không cùng nàng cùng phòng hay không?"
A Nguyên không nhớ được cùng phòng là sao. Nhưng nàng vẫn nhớ ở khách điếm đêm đó, nàng bị Mộ Bắc Yên tính toán, không biết là vui mừng hay thống khổ.
Nàng cuối cùng chỉ có thể nói: "Ta không biết. Ta chỉ biết rõ ta muốn cùng huynh ở bên nhau. Trừ huynh ra, ai ta cũng không cần."
Người kiêu ngạo như Cảnh Từ, nhất định không cho phép nàng phong lưu nữa. Huống chi nàng tham lam, quyến luyến cùng hắn, vĩnh viễn không muốn tách rời, phảng phất bồng bềnh trên bển rất lâu, rốt cuộc cũng tìm được đất liền, an tâm.
Đầu nàng tựa vào cổ hắn, ôm cổ hắn chặt hơn.
Hồng vi thúy trong trướng, gối uyên ương, không biết ai nhẹ thương chậm tiếc, vấn vương vô tận, không biết lông mày ai kẻ đen chìm, mộng xuân chìm xuống.
------
Điên loan đảo phượng, một đêm hoang đường, lại không chân thực.
A Nguyên tỉnh lại thì, đang thấy Tiểu Lộc bận rộn trong phòng ngủ, thu dọn bát đũa tối qua.
A Nguyên ngồi dậy, nhìn giường trống trơn, bắt đầu nghi ngờ đêm qua có phải ảo giác.
Với tư cách một người đã từng bị hỏng đầu, đem ảo giác coi như chân thật cũng không hiếm có. Cho nên, đêm qua nàng khả năng chẳng qua là giấc mộng?
Nghi hoặc, thân thể của nàng hơi giật giật, lập tức hiểu ra chút ít dị thường.
Nàng ngẩng đầu nhìn Tiểu Lộc, "Tiểu Lộc, tối hôm qua Cảnh Điển sử tới?"
Tiểu Lộc bối rối, thò tay đi sờ đầu A Nguyên, "Tiểu thư, ngươi không sao chứ? Cảnh Điển sử vừa mới đi rồi, trước khi đi còn nói với em, nhẹ tay, không được đánh thức tiểu thư. Kết quả....sao tiêu thư quên nhanh như vậy? Tiểu thư, tốt xấu gì còn chưa xuống giường đâu, không đến mức bạc tình bạc nghĩa thành như vậy chứ?"
Đầu A Nguyên giống như bị đút đầy bột nhão, gãi đầu bắt đầu nhớ lại, nghe vậy không khỏi cực kỳ lúng túng, ngẩng đầu một cái đập vào ót Tiểu Lộc, "Nha đầu chết tiệt kia, nói cái gì đâu?"
Tiểu Lộc xoa tóc rối bời, cười ngây ngô hỏi: "Vậy hôm qua tiểu thư không vui sao?"
A Nguyên cẩn thận nghĩ đến, khóe môi vui vẻ.
Nàng cười hì hì nói: "Vui! Rất vui..!"
- -- đề lời nói với người xa lạ---
Ngày mai gặp!
Edit + Beta: Hàn - Mai