Lương Tiên Khó Cầu

Chương 56: Chương 56




Diễn Kỳ luôn biết rõ điểm yếu của nàng ở đâu, luôn có thể đánh vào điểm đó, khiến cho nàng không cách nào xoay chuyển. Năm trăm năm trước đã như vậy, năm trăm năm sau vẫn như thế. Y nói rất đúng, nàng có thể mặc kệ tất cả, một lòng theo Linh Nhạc tới thế gian, nhưng sẽ không thể từ bỏ Thanh Vân được, từ bỏ di nguyện cuối cùng của sư phụ. Trước kia nàng đã nợ quá nhiều người, tính cách tùy hứng của nàng cũng phụ đi tâm ý vô vàn người khác, nhưng chỉ có duy nhất một người, nàng không thể phụ lòng sư phụ.

Thanh Vân là tâm huyết cả đời của sư phụ, cũng là thứ duy nhất người để lại cho nàng. Cho dù hôm nay nàng vô năng, cũng tuyệt đối không cho phép bất kì kẻ nào ức hiếp Thanh Vân.

“Đến rồi!” Diễn Kỳ hạ xuống đụn mây, nhìn về phía Thiên Âm bên cạnh.

Sắc mặt Thiên Âm vẫn không thay đổi, đứng yên tại chỗ, không trả lời, như thể mất hồn, lại giống như không hề hứng thú với lời y nói. Diễn Kỳ chau mày, lòng bàn tay bất giác nắm chặt. Suốt đường đi, nàng vẫn giữ một điệu bộ như thế, bất động không nói gì, đối với y cũng xem như không thấy, làm y nổi giận.

“Diễn Kỳ ca ca!” Đang muốn phát tác, Phượng Minh liền ra đón. Nhìn thấy Thiên Âm bên cạnh, nàng thoáng ngẩn người, rồi nhanh chóng tươi cười trở lại, “Thiên Âm… Nàng trở về là tốt rồi, Linh Nhạc náo loạn quá rồi.” Nàng than một tiếng, nhìn Thiên Âm đứng bên cạnh, nụ cười trên mặt cứng đờ, xoay người nói với Diễn Kỳ: “Thiên đế vừa có lệnh truyền huynh, ta tìm cớ, cho nên tạm thời vẫn không có ai phát hiện.”

“Ừ.” Diễn Kỳ nhìn Thiên Âm một cái, “Nàng đưa nàng ta vào đi, đừng để ai biết nàng ta đã từng rời đi.”

Phượng Minh gật đầu, “Diễn Kỳ ca ca không cần phải lo, Phượng Minh biết phải làm sao mà.”

Thiên Âm vẫn đứng yên bất động, từ từ ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn về phía Diễn Kỳ, ánh mắt lạnh lùng như băng.

Diễn Kỳ khẽ cau mày, hồi lâu mới giải thích, “Chuyện nàng rời đi không ai biết, bây giờ đưa nàng trở lại Thanh Vân sẽ không hợp lý, cho nên mới mang nàng tới Kỳ sơn trước.” Quay người chỉ Phượng Minh rồi nói: “Yên tâm, phong ấn của Thanh Vân ta đã để Phượng Minh giúp ta truyền tinh tú tám phương tới gia cố trước rồi. Mấy ngày nữa sẽ tìm lý do đưa nàng trở về, đến lúc đó yêu tộc cảm nhận được tiên ấn của sơn chủ Thanh vân, đương nhiên sẽ không dám tiếp tục lỗ mãng nữa”.

Thiên Âm lúc này mới cúi mắt, lãnh đạm trả lời: “Chỉ mong thái tử điện hạ nhớ kỹ hứa hẹn của mình.”

“Nàng không tin ta?” Diễn Kỳ tức giận, thần sắc vừa mới bình tĩnh lại trở nên nóng nảy: “Nàng xem ta là loại người nào hả, tiểu nhân nói không giữ lời sao?”

Nàng lại khẽ cười một tiếng, như thể không hứng thú gì với chất vấn của y, xoay người đi vào nhà.

“Đứng lại!” Diễn Kỳ kéo tay nàng, vô thức dùng thêm lực.

Nàng đứng không vững, nghiêng ngả mới đứng vững được, tiên khí mạnh mẽ trên người y lại khiến máu từ ngực nàng dâng lên. Nàng cắn chặt răng, nhịn cảm giác muốn thổ huyết, nhưng vẫn không thể ngăn được dòng máu từ miệng chảy ra, tạo ra một vết hồng trên khuôn mặt trắng bệch như tuyết.

Nàng khẽ cong khóe môi, “Thái tử điện hạ, còn có gì căn dặn sao?”

Diễn Kỳ cứng đờ, cảm giác đau đớn nơi lồng ngực, lúc này y mới từ từ buông lỏng tay ra. Lời chất vấn tới miệng tiêu tan không còn một mống, chỉ còn lại lo lắng tràn đầy. Rõ ràng là muốn đối tốt với nàng một chút, nhưng lại luôn khiến nàng bị thương. Y hít sâu một hơi, kìm nén rối loạn trong lòng.

“Ta hỏi nàng, vừa rồi nàng đã múa điệu gì ở phàm gian?.” Chuyện này y đã muốn hỏi từ sớm, vẫn luôn tìm cơ hội.”Có phải là… Vô Ưu vũ?”

Lúc y tìm thấy nàng, nàng đang nhảy múa, y không thể nhìn lầm, đó là thần khúc Vô Ưu. Từ nhỏ y đã thường xem Phượng Minh múa điệu múa này, chỉ là cách múa hoa mỹ như vậy, hoa bay đầy trời lạ lùng như thế, y chưa từng thấy qua. Như thể… như thể điệu múa y từng nhìn thấy tại lễ Dao Trì năm đó…

“Tại sao nàng có thể múa điệu múa đó, biết múa từ khi nào?”

Thiên Âm xoay người, nhìn biểu tình lạ thường của y, nhìn hồi lâu, đột nhiên lại nở nụ cười, lạnh lùng tàn nhẫn, lại như châm chọc, cũng giống như tự giễu: “Vì sao ta có thể ư, ngươi có thể không biết sao?”

Diễn Kỳ cứng đờ, ngơ ngẩn.

“Ngươi trách ta không tin ngươi, cái gọi là tin cậy này, luôn phải xuất phát từ hai phía. Ngươi đã bao giờ tin tưởng ta chưa?” Nàng lại có thể vì một người như vậy mà khăng khăng một mực mấy trăm năm đấy. Hít sâu một hơi, một khắc nàng cũng không muốn ở lại nơi này, xoay người rời đi.

Diễn Kỳ đứng bất động tại chỗ, đúng là, năm trăm năm trước, nàng không chỉ một lần nói với y, nàng cũng biết múa, mà am hiểu nhất chính là điệu múa Vô Ưu. Chẳng qua lúc đó, một câu y cũng không tin, cho tới bây giờ cũng chưa hề tin tưởng.

“Diễn Kỳ ca ca?” Phượng Minh bước lên kéo Diễn Kỳ phía trước “Chàng làm sao vậy? Chàng hỏi Thiên Âm muội muội điều gì mà lại kinh ngạc như thế?”

Diễn Kỳ lấy lại tinh thần, đôi mắt từ từ hiện lên dáng vẻ nghi hoặc của Phượng Minh, một ý nghĩa hoang đường đang không ngừng nảy sinh trong đầu y: “Phượng Minh, nàng biết múa Vô Ưu vũ từ khi nào?”

Phượng Minh sửng sốt, trong mắt ánh lên nét nghi ngờ, ngập ngừng một lúc mới nói, “Từ nhỏ muội đã có thể múa, chính xác là lúc nào thì muội cũng quên rồi, sao lại hỏi điều này?”

“Không… Không có gì.” Y đúng là điên rồi, sao lại có ý nghĩ này được chứ. Quay đầu lại nhìn về hướng phòng Thiên Âm vừa đi, lòng bàn tay nắm chặt, trong đầu càng rối loạn, người trở về là tốt rồi, còn chuyện sau này, trước khi y chưa rõ ràng mọi chuyện thì cứ để như vậy đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.