Lương Tiên Khó Cầu

Chương 82: Chương 82




“Quỳ bao lâu rồi?” Người nam tử ngồi trên địa vị cao quý uy nghiêm hỏi.

”Tâu bệ hạ”. Thiên quan khom người trả lời: “Đã năm canh giờ rồi ạ”.

”Ồ…” Thiên đế ngẩng đầu nhìn người đang quỳ gối ngoài điện, đôi mắt thoáng qua ý chán ghét: “Gọi nàng ta vào”.

”Vâng”. Thiên quan lĩnh mệnh, đi ra gọi nữ tử trên mặt đất, cúi đầu nhắn đôi câu, khi đó nữ tử mới lảo đảo đứng lên, dường như vì quỳ quá lâu, chân cũng bị thương, nàng từng bước từng bước vào trong điện.

Ở chính giữa điện, ngẩng đầu nhìn vị thiên đế đang thượng vị trên kia, nàng lại từ từ quỳ xuống. Nhưng không lên tiếng, chỉ im lặng quỳ.

Thiên đế chau mày, phất tay cho bốn phía lui xuống, cẩn thận đánh giá người đang quỳ ở kia, rồi mới hỏi: “Sao không nói gì?”

Thiên Âm ngẩng đầu, nhìn người phía trên, hắng giọng nói: “Xin thiên đế tha cho Thanh Vân”.

Y nhíu mày, mặt lạnh băng: “Ngươi ăn nói vô lễ, tập kích Thanh Vân là yêu giới, có quan hệ gì tới ta đâu? Gì mà buông tha?”

”Thanh Vân cũng là nằm trong tiên giới, nên Thanh Vân gặp chuyện không may, thiên giới cũng chỉ có trăm hại không lợi đâu”. Nàng lên giọng giải thích.

”Chuyện có nặng có nhẹ, giờ chúng tiên sông Ngân Hà để chống đỡ yêu tộc, sao có thể đến Thanh Vân được”. Y lạnh giọng trả lời, khinh miệt nhìn người đang quỳ gối phía dưới, mặt càng lạnh như băng: “Huống hồ Thanh Vân là phủ đệ của chiến thần Duyến Đức Thiên Quân, sao cả yêu tộc nhỏ cũng không đối phó được”.

Hàm ý châm chọc y nói quá rõ ràng, Thiên Âm nắm chặt tay, hít sâu mấy hơi mới nén được đau đớn trong lòng. “GIờ sư phụ đã mất, Thanh Vân thiếu linh khí của người, yêu tộc lại quá đông, cho nên không đủ năng lực chống trả lại. Mong thiên đế thương tình”.

”Đó là việc của Thanh Vân ngươi, có dù Duyến Đức Thiên Quân đã về cõi tiên, nhưng ngươi cũng là đồ đệ duy nhất của y, lại là hậu duệ của thượng cổ thiên tộc”. Thiên đế hừ một tiếng, “Từ xưa đến nay, tộc các ngươi quản chưởng thiên giới, phi thăng chín tầng lên làm thần, hơn phân nửa cũng là người tộc ngươi, các ngươi có năng lực này, mà lại không có sức đối phó với yêu tộc à”.

Thiên Âm sửng sốt, bất ngờ nhìn người đang ngồi trên cao kia, đột nhiên lại bật cười, dịu giọng nói: “Vì sao ta lại không có năng lực này à? Không phải thiên đế người phải rõ ràng hơn ai hết sao?”

”Làm càn!” Mặt y càng lúc càng tệ, “Thiên Âm, ta niệm tình ngươi là nữ nhi duy nhất của thiên đế, cho nên mới tha thứ cho quá nhiều lỗi sai của người, không truy cứu đến cùng, ngươi không biết cảm ơn thì thôi, còn dám nói vô lễ”.

Sắc mặt Thiên Âm không buồn thay đổi: “Thiên đế để ý đến thân phận của ta như vậy, là vì ta không chống đỡ được yêu tộc, hay là sợ thân phận có thể chưởng quản thiên giới của ta”.

”Đừng có nói bậy!” Thiên đế đột nhiên đứng lên, tức giận ngùn ngụt, tiên khí tỏa ra bốn phía, đánh thẳng lên người Thiên Âm. Thiên Âm tức ngực phun ra ngụm máu tươi.

”Miệng còn hôi sữa, không biết trời cao đất dày còn dám nói bậy”.

Thiên Âm lại cười khẳng định :”Nếu nói bậy, ông cần gì tức giận chứ?”

”Ngươi…” Thiên đế nghẹn lời, nắm chặt tay, hít sâu một hơi mới từ từ ngồi xuống, khôi phục lại uy nghiêm của đế quân, “Thiên giới gần đây phải ứng phó với chiến sự yêu giới, giờ còn thêm Ma tộc nhúng tay, thiên giới giờ đang gặp bất lợi. Cũng có các lời đồn đại không tốt, về sư phụ của ngươi… về thiên tộc…”

Thiên Âm không nói, đúng là châm chọc, sư phụ là chiến thần thiên giới, bình thường chẳng ai chiếu cố đến Thanh Vân, giờ gần chiến sự mới nhớ tới người.

”Người thiên tộc nắm quản thiên giới, khai thiên lập địa. Khi yêu giới xâm phạm biên giới, chiến thần Thanh Vân luôn đứng ra chống đỡ, giờ Thanh Vân không còn người. Đương nhiên sẽ có các nhàn ngôn toái ngữ, như tiên đế cũ thật tốt… ” Thiên đế hừ lạnh một tiếng: “Nhưng cũng chỉ là ý tưởng nhất thời thôi, giờ ngươi là phàm nhân rồi. Đừng nói là công chúa thiên giới, cho dù với năng lực của ngươi, thì có thể làm được cái gì?”

Hóa ra… hóa ra đây mới là nguyên nhân y không chịu cứu Thanh Vân, trơ mắt nhìn yêu tộc vây khốn mà không để ý.

Phụ quân sớm ra đi, nàng bị biếm thành phàm nhân, thiên tộc không người kế vị, người long tộc như y, ngồi trên cái vị trí kia đã là vô lí. Giờ cố tình cho nàng trờ về, đúng là thời khắc tiên yêu đại chiến.

Hóa ra là vì nàng, bởi vì nàng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.