Lương Tiên Khó Cầu

Chương 86: Chương 86




Lúc Linh Nhạc tìm thấy Viêm Kỳ, y đang cẩn thận lau một cây đèn, hình thù kì lạ, phía trên có những đám mây di động, đầy linh khí. Y thấy lạ muốn mượn xem, tay vừa đưa đến không ngờ Viêm Kỳ lại tránh, còn đánh y một chưởng.

Y tránh không kịp, may mà đánh nhẹ, còn chưa bị thương, nhưng mà đúng là bị chọc giận rồi.

”Huynh làm gì vậy?Chỉ là một cây đèn thôi mà, gì mà kinh thế?” Họ cảm tình mấy trăm năm, giờ lại vì một cây đèn mà đánh y, đúng là không nói nổi.

”Đệ thì biết cái gì, đây là tụ hồn đăng”. Viêm Kỳ còn tức giận hơn, “Trong này có hồn phách của U Nhu, nếu nàng có việc gì, ta liều mạng với đệ”.

Linh Nhạc sửng sốt, mắt nhìn đến ngọn đèn kia, và cái tên đó: “U Nhu? Ai là U Nhu? Uổng công ta với huynh huynh đệ mấy trăm năm, chuyện lớn như vậy mà cũng giấu ta. Mau mau, nói xem là ai vậy? Hai người quen nhau thế nào, sao nàng lại ở trong đèn này?”

Viêm Kỳ quay phắt đầu nhìn y, vẻ mặt như thể nhìn thấy vật quý hiếm, “Đầu óc đệ bị hủy rồi à? U Nhu là ai cũng không biết? Giờ nàng có thể trở về, chuyện kia ta không truy xét nữa. Nhưng có chuyện ta phải nói rõ ràng, ta và Thiên Âm không có gì cả, sao đệ không chịu tin?”

”Thiên Âm?” Vẻ mặt Linh Nhạc mê man, đột nhiên cảm thấy không thở nổi, phút chốc lại biến mất, khiến y không hiểu nguyên nhân, y cười vô tâm vô phế: “Thiên Âm là ai? Được lắm, tiểu tử huynh, lúc thì U Nhu lúc thì Thiên Âm, không lẽ huynh đứng núi này trông núi nọ à? Nói đi rốt cuộc là sao?”

Viêm Kỳ khiếp sợ, nhìn y như nhìn vật không bình thường, “Đệ…. Đệ không biết Thiên Âm?”

Linh Nhạc càng thấy buồn cười: “Ta phải biết à? Huynh nhìn ta làm gì? Hôm nay huynh làm sao vậy? Toàn nói chuyện kì lạ”.

Viêm Kỳ ngơ người, nhìn chằm chằm một lúc lâu, vẻ mặt không dám tin, rồi y chợt nhớ ra điều gì đó, thì thào lẩm bẩm: “Thiên quan dược hôm qua… chẳng lẽ là…”.

Vẻ mặt thoáng chốc trầm xuống, ánh mắt trở nên thân thiết hơn, cũng đầy phần thương hại.

Linh Nhạc bị y nhìn mà hoảng, trong lòng có cảm giác gì đó rất lạ, cũng thấy giận giận: “Huynh làm gì thế? Có chuyện thì nói đi”.

”Đệ… không nhớ Thiên Âm thật sao?”Y lại hỏi.

Linh Nhạc cười phì một tiếng: “Đệ phải biết nàng à?”

Mặt Viêm Kỳ trầm đi, không nhìn vào ánh mắt khó hiểu của Linh Nhạc nữa, chăm chú nhìn ngọn đèn tụ hồn trong tay, vừa tự nói: “Cũng tốt… như vậy cũng tốt, chỉ là khó cho nàng…”

Y muốn nói lại thôi, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài.

Trong lòng Linh Nhạc càng lúc càng nghi ngờ, giống như người kia và y, phải có một mối liên hệ nào đó, nhưng mà y không nhớ gì cả, trong lòng cứ thấy bứt rứt rầu rĩ, tâm tình tốt lúc đầu cũng biến mất hoàn toàn.

Viêm Kỳ vẫn chú tâm vào tụ hồn đăng, có lẽ không có tâm tư bàn chuyện chiến sự yêu tiên hai giới với y rồi.

Đang định xoay người ra ngoài, đột nhiên từ chín tầng mây, một tiếng nổ vang trời.

”Tiếng gì vậy?” Linh Nhạc kinh hoàng, có một dự cảm rất xấu bùng lên.

Viêm Kỳ nhíu mày: “Hình như…. là tiếng thiên lôi”.

Hai người nhìn nhau, bước vội ra ngoài.

Phía đông, từ ánh lôi quang như rồng như hồ màu tím sậm, cắt ngang chân trời, tiếng sấm vang vọng tam giới.

”Đó là Thiên Khải thai… hay đó là chín trọng thiên lôi”. Viêm Kỳ nhìn tia chớp đó, mày càng nhăn chặt, “Ngày Thiên Khải đã qua rồi, là ai dẫn thiên lôi xuống?”

Linh Nhạc không trả lời, ngơ ngác nhìn thiên lôi hạ xuống, ngực như khoét rỗng.

”Không biết có phải do yêu giới gây nên không, không được, phải cho người đi thăm dò một phen, Linh Nhạc… Linh Nhạc”. Viêm Kỳ quay lại, thấy Linh Nhạc không biết vì sao lại gập người lại, mặt tái nhợt như tuyết, một tay đè ngực lại, như cố nén đau, cả cơ thể run rẩy chao đảo.

”Linh Nhạc, đệ… đẹ làm sao thế?” Y vội đưa tay đỡ lấy cơ thể chút nữa thì ngã xuống.

”Không… Không biết”. Linh Nhạc lắc đầu, tay đặt trên ngực bấu càng chặt hơn, mê man: “Đệ không biết… nhưng đau quá, ngực đệ đau quá. Đệ không bị thương mà… Sao lại đau như thế?”

Y thực sự không biết, gần như trong chớp mắt nhìn thấy đạo thiên lôi màu tím chói mắt kia, ngực như bị cái gì đó đánh vào rất mạnh, đau đớn đến tận xương, như thể linh hồn cũng muốn nứt vỡ.

Có gì đó rất mơ hồ, có gì đó vô cùng quan trọng, thứ đó, đã bỏ y mà đi. Y muốn níu lại, nhưng không nghĩ ra, không nhớ ra được bất cứ thứ gì.

Nước mắt như đê vỡ, mơ hồ cả tầm mắt, y đưa tay vuốt nước mắt trên mặt, ngay cả mình cũng kinh ngạc: “Vì sao đệ lại khóc? Lớn như vậy rồi chưa bao giờ đệ khóc, vì sao… vì sao bây giờ…?”

Y lau vội lau vội từng giọt nước mắt, nhưng càng lau lại càng chảy nhiều hơn, mãi không ngừng lại.

Y không biết có chuyện gì để phải đau lòng, để phải khóc, vì sao lại khó chịu đến mức, như thể… sau đó mình sẽ chết đi.

”Viêm Kỳ, huynh nói đi… đệ làm sao thế?”

Viêm Kỳ nhìn về phía Thiên Khải thai, rồi nhìn người bên cạnh, dường như y đã hiểu. Nhưng y lại không thể trả lời, cũng không có câu trả lời.

Còn một mình Linh Nhạc, đau đớn lan tràn không hiểu vì sao xuất hiện kia, gì cố gắng hồi tưởng, tìm mãi cũng không biết lý do gì khiến mình đau thương.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.