Lưu 2 Quỷ

Chương 29: Chương 29: (Chân Giả Nguyệt)




“Bà ấy là sư phụ ta.”

***

Trong lúc bọn họ uống trà, Ao Thừa chạy đến nhà kho tìm đồ. Khi đi ra trong tay cầm thêm một cái tay nải.

A Bảo tò mò hỏi: “Đây là cái gì?”

Ao Thừa nói: “Tất cả là công cụ của ta.” Hắn mở tay nải ra, để lộ một số cờ, búa, cờ lê nhỏ linh tinh.

A Bảo nói: “Ngài... Ở dưới hạ giới làm thợ sửa chữa đấy à?”

Tôm hùm giấy bỗng nhiên cảm thấy chủ nhân bị sỉ nhục, lập tức nhảy dựng lên, chòm râu xém chút nữa chọc vào mặt A Bảo: “Đồ xấc láo! Ngươi dám cười nhạo chủ nhân ta! Nhà ngươi mới là thợ sửa chữa, ngươi đời đời kiếp kiếp là thợ sửa...Ê, ngươi, ngươi định làm gì đấy?”

A Bảo nhéo đuôi nó, lấy ra bật lửa treo lủng lẳng trước chòm râu nó: “Không biết có nướng được mười ba hương vị không nhỉ.”

Ao Thừa cười cười cứu nó, nhỏ giọng quở mắng: “Mày lại nói lung tung, để ở nhà cũng không giữ được mạng.” Rồi nói với A Bảo, “Đây là pháp bảo của ta.”

Hắn búng tay một cái, tất cả mọi người ra khỏi bức tranh.

A Bảo hỏi: “Bây giờ chúng ta đi đâu?”

Ao Thừa nói: “Ta muốn đi gặp thê tử ta. Nếu phải đối phó với Kỳ Ly thì nàng cũng là người trợ giúp rất tốt.”

Nếu đi tìm người trợ giúp tất nhiên A Bảo tán thành cả hai tay hai chân.

Ao Thừa đi ra ngoài nhà, vung tay biến ra một cái bè trúc, mời Ấn Huyền và A Bảo lên.

Tôm hùm giấy phải ở lại nhà nóng vội giậm chân trên bậc: “Chủ nhân! Lên đường với lũ tà ma ngoại đạo thì thà chọn em còn hơn! Em sẽ chèo thuyền, còn có thể bảo vệ ngài!”

Ngón tay Ao Thừa búng một cái giữa trán nó: “Chớ có nhiều lời.” Tôm hùm giấy lập tức biến thành tôm hùm đá, không còn nhúc nhích nữa.

A Bảo hỏi: “Rốt cuộc nó là cái gì?”

Ao Thừa nói: “Tướng tôm chết trận, ta thấy nó đã chiến đấu anh dũng bèn hỏi nó có nguyện vọng gì. Nó nói muốn tiếp tục đi theo ta, không muốn rời đi, vậy nên ta đã gấp một con tôm hùm giấy làm thân xác cho nó. Yên tâm, thuật hoá đá này chỉ một hai canh giờ là khắc tự giải.”

Bè trúc trôi theo dòng nước về hướng cổng cầu vồng.

Khoảnh khắc qua khỏi cổng, quang cảnh trước mắt chợt thay đổi, hồ nước trong xanh trở nên hơi vẩn đục, bờ cát vàng gần ngay trước mặt, những cây cọ cao cao như một hàng binh lính dũng mãnh canh giữ trên bãi biển, thoạt trông có vẻ “người sống chớ đến gần“.

Thấy Ao Thừa chèo nhanh, A Bảo cũng muốn thử. Vừa cầm lấy mái chèo khua một cái, bỗng cậu đập phải cái gì đó, cúi đầu nhìn xuống nước thì chỉ lại gợn sóng dập dờn.

“Tổ sư gia, nãy người có thấy cái gì trong nước không?”

Ấn Huyền đáp: “Cá.”

A Bảo áy náy: “Hi vọng không đập nó ngất xỉu.” Hơn nữa có bị đánh ngất thì hi vọng nó vẫn nhớ thở trong nước.

Cá Chép Tinh toan bơi lên chào hỏi mà lại bị đập cho một mái chèo đến choáng váng đầu óc, đang âm thầm thề: Về sau không bao giờ nhận đơn từ mấy người này nữa!

Bè trúc trôi vào bờ cát, Ao Thừa xuống trước, sau đó vung tay lên thu lại bè trúc.

Hắn đứng trên bãi biển, ngắm nhìn gì đó phía xa xa, gương mặt càng lúc càng hồi hộp y hệt đứa trẻ mới bắt đầu yêu đương, hỏi A Bảo: “Ta trông như thế nào?”

A Bảo nói: “Giống hệt con rể mang lễ hỏi đến cửa cầu hôn, rất chi là đẹp trai.”

Ao Thừa mặt đỏ ngây: “Thật không? Vậy là tốt rồi.”

Hắn chỉnh lại vạt áo rồi đi dọc theo bờ cát đến trước một khu biệt thự. Thành thật đăng ký họ tên, chứng minh nhân dân và thông tin liên lạc ở chỗ bảo vệ.

Đi được một đoạn, A Bảo hỏi: “Ngài có chứng minh nhân dân à?”

Ao Thừa mặt vẫn đỏ bừng, đầu óc không biết đã bay đi đâu, chỉ còn lại miệng trả lời máy móc: “Lâu lâu ta sẽ đi làm một cái.”

A Bảo ngẫm nghĩ, nói với Ấn Huyền: “Về sau em cũng muốn lâu lâu đi làm một cái.”

Ấn Huyền nói: “Ta sẽ giúp em làm.”

Nghĩa là tương lai cả hai sẽ không bao giờ xa nhau?

A Bảo vẫn luôn bồn chồn bất an từ sau khi biết Trường Sinh Đan bị nứt, giờ đây đã được đút cho một viên thuốc an thần. Có lẽ Tổ sư gia nói thà rằng trở thành cương thi cũng không rời xa là nghiêm túc.

Đến trước cổng của ngôi biệt thự màu xanh bạc hà, Ao Thừa cởi tay nải ra, cầm lấy cờ nhỏ, búa nhỏ và mấy công cụ khác bắt đầu bày trận.

A Bảo và Ấn Huyền tự giác giãn khoảng cách với Ao Thừa, lặng thinh xem hắn biểu diễn.

Hiển nhiên Ao Thừa đã phô ra hết bản lĩnh. Bóng cờ lay động khắp trời, cây búa nhỏ không ngừng gõ đông đập tây, cờ lê cắm nghiêng trên mặt đất, lúc thì cạy nơi này, lúc thì vặn nơi kia.

Chỉ là...

Dù hắn có làm gì đi chăng nữa, ngôi biệt thự vẫn chẳng chút sứt mẻ.

A Bảo không khỏi ngáp dài.

Ấn Huyền ôm đầu cậu dựa vào bả vai hắn.

Ao Thừa không cam chịu, thình lình hoá ra chân thân là Giao Long, bay lên trời cao, phi thẳng đến ngôi biệt thự.

Tình cảnh này thật sự rất giống hiện trường của một vụ tai nạn giao thông quy mô lớn, hoặc là một vụ tự sát — một chiếc xe Giao Long lao thẳng về phía biệt thự... Lật rồi, xe ngã chổng vó dưới đất, tài xế thì bất tỉnh.

A Bảo, Ấn Huyền vội chạy lại xem hắn.

Ao Thừa trợn trắng mắt, thở hồng hộc, hỏi: “Kết giới... bị phá chưa?”

A Bảo trông căn biệt thự đến một kẽ hở cũng không lộ ra, tiếc nuối lắc đầu.

Ao Thừa cười khổ nói: “Quả nhiên không được... Nàng không nhớ rõ ta, cũng không chịu gặp ta.”

A Bảo nói: “Vợ của ngài ở trong biệt thự này à?”

Ao Thừa nói: “Đúng vậy, ta phải tra rất lâu mới tìm ra.”

...

Nghe lại giống một câu chuyện anh tình em không nguyện máu chó đây mà, A Bảo âm thầm hả hê Tào Dục đang giấu trong ngực mình, nói với Ao Thừa: “Hay là chúng ta về trước giải quyết ít chuyện Kỳ Ly rồi sau đó quay lại tìm vợ ngài?”

Ao Thừa biến lại hình người, ôm đầu ngồi dậy, nói: “Không, nếu không gặp được nàng, ta còn sống hay đã chết cũng có khác gì đâu?”

“Cạch.” Là âm thanh khoá cửa mở ra.

Ao Thừa và A Bảo đồng thời ngẩng đầu, nhìn Ấn Huyền đứng trước cửa biệt thự, tay vẫn đang duy trì động tác mở cửa.

!!!

Ao Thừa kích động đứng lên, xông tới trước mặt hắn, nói năng lộn xộn: “Ngươi, ngươi làm sao, làm thế nào mà mở được cửa... Trời ạ, ngươi ắt phải là sao may mắn chuyển thế, bằng không sao có thể...”

Ấn Huyền như suy tư điều gì, nói: “Đây là tay nghề của Quỷ Thần Tông.”

Ấn tượng của A Bảo về thần tiên lại giảm xuống thêm một bậc: Thậm chí ngón nghề của tông phái đạo môn nhân gian cũng không giải được... Pháp lực của thần tiên này cứ như trò đùa ấy. Tứ Hỉ có nghiêm túc không đây? Thật sự phải dựa vào hắn để đối phó Kỳ Ly sao?

Ao Thừa thực ra không giống như vậy, sau khi cảm ơn liên hồi cũng nhớ đến phải cất công cụ, đẩy cửa vào.

Vào cổng có một vườn hoa nhỏ, hoa đỏ cỏ xanh, gọn gàng chỉnh tề. Bậc tam cấp được lát bằng đá cẩm thạch trông rất kiểu cách. Ao Thừa đẩy một cái, cửa liền mở. Có lẽ chủ nhà không ngờ là có người giải được kết giới của mình nên cũng không phòng bị nhiều.

Ao Thừa vừa vào trong là gọi ngay: “Nương tử.”

Không ai trả lời.

Hắn tìm hết dưới tầng đến trên tầng.

A Bảo ngồi trong phòng khách cùng Ấn Huyền một lúc, nghe thấy tiếng Ao Thừa trên tầng gọi mới đi lên.

Ấn tượng của A Bảo khi mới gặp Ao Thừa là một tiên nhân chân chính không tranh với đời, nhưng từ khi lằng nhằng đến vợ hắn thì vị tiên nhân này lập tức từ trên chín tầng mây “bùm bụp” rơi xuống mặt đất. Trầm tĩnh không có, tiên khí mất luôn, giờ đây nhìn điệu bộ hắn ngồi ôm laptop mà không biết mở như thế nào, ngay đến cả chỉ số thông minh cũng không cánh mà bay mất rồi.

A Bảo cầm máy tính, bấm nút nguồn khởi động.

Ao Thừa chờ mong nói: “Nghe nói trong máy tính cất giấu rất nhiều bí mật của chủ nhân.”

Không ngờ thần tiên cũng sẽ kiểm tra máy tính của vợ.

Thật là...

Cùng ở một thế giới, cùng một loại ông chồng.

A Bảo lắc đầu.

Sau khi máy tính bật lên, màn hình nền hiện lên — một cô gái xinh đẹp thanh tú.

Ao Thừa nhìn gương mặt trên màn hình máy tính, bất ngờ cảm thán: “Hoá ra bây giờ trông nàng như thế này.”

A Bảo: “???” Dù có là đi xem mắt thì cũng phải nhìn thấy ảnh của người ta rồi chứ, cái vẻ bỗng nhiên tỉnh ngộ này thật sự rất khả nghi đó.

Ấn Huyền hỏi: “Bà ta là vợ ngài?”

Ao Thừa nói: “Nói đúng hơn, nàng là thê tử ta trước khi chuyển thế. Nhưng chúng ta đã thề rằng sẽ đời đời kiếp kiếp ở bên nhau, mãi mãi không chia lìa. Ngay cả khi bây giờ nàng không nhớ rõ ta, chúng ta chắc chắn vẫn có thể bắt đầu lại.”

A Bảo thấy vẻ mặt Ấn Huyền không đúng lắm, nhỏ giọng hỏi: “Người cũng biết cô ta à?”

Ấn Huyền nói: “Bà ấy là sư phụ ta.”

A Bảo: “...” Thế này... Hình như, hơi đỉnh.

Sau khi biết Ấn Huyền là đồ đệ của cô gái trên hình nền, Ao Thừa càng thân thiết với hắn hơn, như thể người ta là hậu bối của mình, nhẹ nhàng nói: “Ngươi nói ít chuyện về nàng cho ta đi. Hiện giờ nàng sống có tốt không? Bình thường thích cái gì? Ghét cái gì? Nàng... sao nàng ấy không tìm ta? Thật sự không nhớ ra ta chút nào à?” Nói xong lời cuối cùng, hắn lộ ra biểu cảm cực kỳ tủi thân.

Ấn Huyền nói: “Bà ta vẫn luôn tìm kiếm cách để trở nên trường sinh.” Và giờ hắn khẳng định là bà ta đã thật sự thành công.

Ao Thừa hoài nghi hỏi: “Nàng là thần thú, cho dù bị đày xuống phàm trần đầu thai làm người, nhưng đến độ tuổi nhất định nguyên thần sẽ thức tỉnh, tất nhiên sẽ bất tử mãi mãi, tại sao còn muốn tìm kiếm trường sinh?”

Ấn Huyền bị vấn đề này làm khó: “Ta cũng không biết.”

A Bảo thay Ấn Huyền nói lời khách sáo với Ao Thừa: “Ngài với bà ấy ở trên Trời làm vợ chồng không vui sao? Sao lại muốn xuống trần gian?”

Ao Thừa thở dài, nói: “Thiên Đế nói chúng ta có tình ý riêng, phạm vào luật Trời, cho nên mới bị đày xuống trần gian.”

A Bảo nói: “Mười sự tích thần tiên thì có đến chín loại cốt truyện như thế này. Đúng thật là nghệ thuật bắt nguồn từ cuộc sống mà. Té ra Thiên Đình thật sự không cho phép thần tiên yêu đương.”

Ao Thừa nói: “Ngoài sáng thì nói là không được, nhưng những năm gần đây, thần tiên yêu nhau có cấm cũng không dứt hết, điều lệ đã trở nên vô dụng từ lâu, cũng chẳng ai để ý đến.”

A Bảo nói: “Thế sao ngài xui xẻo như vậy?”

Ao Thừa cũng không nói được lý do tại sao: “Sau khi chúng ta bị Kỳ Ly tố giác thì Thiên Đế đày ba bọn ta xuống hạ giới...”

“Từ từ.” A Bảo cứ ngỡ rằng mình nghe nhầm, “Sau khi bị Kỳ Ly tố giác cả ba người cùng bị đày xuống trần gian?”

Ao Thừa gật đầu: “Ừ, có gì không đúng?”

A Bảo: “...” Đương nhiên là Kỳ Ly không đúng rồi! Ao Thừa với vợ hắn phạm vào luật Trời rồi bị ném xuống phàm trần thì không nói, Kỳ Ly người là tố giác, không cho tiền thưởng và huy chương khen thưởng còn bị gọi là keo kiệt, tại sao cũng bị chịu phạt cùng? Chẳng trách Kỳ Ly tìm trăm phương ngàn kế để về Trời, nếu là cậu, cậu cũng muốn trở lại đòi lẽ phải.

——

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.