Đã hụt mất nhiều cơ hội tâm linh tương thông cùng Tổ sư gia, A Bảo cực kỳ nhạy cảm với màn trao đổi vừa rồi của hai người, lập tức chen vào hóng hớt: “Hai người nói ai? Lê Kỳ? Anh ta có vấn đề gì?”
Người ngoài cuộc tỉnh táo.
Liên Tĩnh Phong và Ấn Huyền đối với ai cũng mang thái độ hoài nghi, lại chưa từng tiếp xúc sâu với Lê Kỳ. So với những người khác, sự xuất hiện của Lê Kỳ trong suốt sự kiện thôn Thường Nhạc mà nói, là quá bất ngờ, giống như một mảnh ghép thừa ra của bộ tranh ghép hình vậy.
Đương nhiên, riêng bản thân tiểu thuyết gia trinh thám đã là một sự tồn tại dùng logic để vượt qua logic.
A Bảo trái lo phải nghĩ, vẫn nghĩ không ra điều bất thường ở Lê Kỳ, bèn hỏi: “Hai người căn cứ vào đâu?”
Liên Tĩnh Phong nhường cơ hội lên tiếng cho Ấn Huyền.
Bất cứ người đàn ông nào cũng muốn được thể hiện trước mặt người yêu mình. Lạnh lùng điềm tĩnh như Ấn Huyền cũng không ngoại lệ.
Đã gặp việc tốt thì không nhường, Ấn Huyền tiếp lời ngay: “Người tạo kết giới ngăn cách Địa phủ không phải Hoa Đào Yêu.”
A Bảo hỏi: “Tại sao?”
“Không đủ năng lực.”
Địa phủ là gì?
Là vua dưới đất.
Sau khi Thiên Đình suy thoái, trên trời, dưới đất gần như ngang hàng. Nếu ngay cả một yêu tinh tu vi thấp kém cũng có thể dễ dàng khống chế thông đạo thì Địa phủ đã bị yêu ma quỷ quái đủ đường đến chiếm giữ từ lâu rồi.
A Bảo nói: “Nhưng so ra, Hoa Đào Yêu không thể, Lê Kỳ lại càng bất lực mà.”
Ấn Huyền cũng không phản bác, giải thích từng tí một: “Việc phong ấn cổng Địa phủ là dấu vết duy nhất người đó để lại. Dựa vào tiền đề này, có thể thấy được tu vi và năng lực của người này hẳn đã đạt đến thượng thừa.”
A Bảo không hiểu ra sao: “Đến mức nào ạ?”
Ấn Huyền nêu ví dụ: “Như Thượng Vũ.”
A Bảo gật đầu: “Đơn giản dễ hiểu ghê.”
Thượng Vũ là trình độ thế nào?
Là người có thể treo cả bọn lên đánh.
Thế này còn làm gì nữa?!
Cậu tức thì giả làm Trư Bát Giới: “Tổ sư gia, hành lý đã thu dọn hết rồi, chúng ta về nhà thôi.”
Ấn Huyền kéo lấy cổ áo cậu: “Em là quý tử Trời phù hộ, gặp phải chuyện dữ cũng sẽ hóa lành, sợ gì?”
A Bảo quay đầu, đáng thương vô cùng, nói: “Nhưng đến Trời cũng khó bảo toàn bản thân mình.”
Ấn Huyền nói: “Ta sẽ bảo vệ em.”
...
Gặp được bạn trai hết lòng lo cho người yêu, cậu còn có thể làm gì đây?
Tất nhiên là miễn cưỡng cười vui khích lệ rồi.
A Bảo mỉm cười nói: “Tốt quá.”
Đi không được, cơm thì vẫn phải ăn.
A Bảo đặt cơm hộp, tiếp tục nghe Ấn đại sư giảng giải.
Ấn Huyền nói: “Người có thực lực mạnh mẽ như vậy mà núp trong bóng tối, mục đích là gì?”
A Bảo nhớ lại quyển sách tìm được ở Tàng Thư Các Quách Trang, suýt nữa kêu rên: “Không phải lại muốn luyện chế Cương Thi Vương nữa đấy chứ?”
“Để luyện thành Cương Thi Vương, phải ngưng tụ sát khí từ bốn Thi Tương, một Thi Soái, và sau đó Cương Thi Vương có một không hai ra đời.” Người đọc hiểu được những câu này đều có thể biết rõ nỗi đau khổ của A Bảo — Bất kể ai trở thành Cương Thi Vương, thân là Thi Soái duy nhất, cậu tất là đá kê chân cần thiết.
Ấn Huyền nói: “Có lẽ. Ta cho rằng, em và Thương Lộ Lộ là một phần trong kế hoạch của kẻ ấy.”
A Bảo cùng Thương Lộ Lộ chịu ủy thác mới đến thôn Thường Nhạc. Nếu như không cần thiết, đối phương đã không cần tìm bọn họ đến để tăng thêm biến số.
A Bảo hỏi: “Đây là nguyên nhân hai người hoài nghi Lê Kỳ à?”
Lê Kỳ đúng là rất thân với cả hai người. Có lẽ lần phát hiện thi thể trưởng thôn tiền nhiệm là cầu nối?
Ấn Huyền nói: “Ta hoài nghi cậu ta từ lúc cậu ta ngăn cản em rời đi.”
A Bảo tức thì hiểu rõ.
Nếu mình và Thương Lộ Lộ là một phần trong kế hoạch của đối phương, vậy ai ngăn cản mình rời đi thì người đó đáng nghi nhất!
Khi Lê Kỳ quay lại còn cố tình đến chào hỏi bọn họ, A Bảo nhanh chóng thay đổi sắc mặt, ra vẻ bạn tốt, luôn chào đón người anh em đến chơi.
Lê Kỳ được thương mà sợ: “Có làm phiền mọi người quá không?”
A Bảo suy xét cảm nhận thực tế của mình, thành thật nói ra: “Có đấy, nên anh cứ coi như lời xã giao đi nha.”
Lê Kỳ: “...”
Lê Kỳ nói: “Đúng rồi, vừa rồi tôi gặp cảnh sát Vương ở trên đường.”
A Bảo nói: “Trấn Vương Gia nhiều đường như vậy mà các anh cũng có thể gặp được nhau, tôi nghĩ là...” Hai chữ “cố tình” dừng giữa răng lại chuyển thành, “Hữu duyên thiên lí năng tương ngộ.” (Có duyên dù ngàn dặm vẫn gặp mặt)
Lê Kỳ nói: “Giữa đàn ông con trai với nhau không dùng như thế được.”
A Bảo quay đầu, nhào qua hôn lên mặt Ấn Huyền: “Sự thật chứng minh, có thể.”
Lê Kỳ: “...”
Ấn Huyền hỏi: “Cậu gặp được cảnh sát Vương?”
Nếu chỉ là đơn thuần gặp được, dĩ nhiên sẽ không cố ý nói ra.
Đúng thật, Lê Kỳ nói: “Đồng sự của anh ấy dẫn một người từ nơi khác về, mọi người đoán là ai?” Như biết sẽ không ai phối hợp, anh ta tự nói tiếp, “Là con trai của trưởng thôn Thường Nhạc, Trần Kiệt. Nghe nói thời điểm trưởng thôn tiền nhiệm gặp nạn là lúc đang trên đường đón Trần Kiệt đi học về. Còn có một điều rất quan trọng, Khâu Mẫn và Trần Kiệt cùng là bạn học cấp ba.”
Lê Kỳ đi rồi, A Bảo chợt kích động khoác lấy tay Ấn Huyền: “Em biết rồi.” Không đợi trả lời, cậu trực tiếp dốc túi khoá hồn, thả Chu Mỹ Thúy ra ngoài.
Chu Mỹ Thúy bị nhốt hơi lâu, lúc được thả ra còn đần thối một hồi, hơn nửa ngày mới nói: “Chừng nào cậu mới đưa tôi đi đầu thai?”
A Bảo cong lưng, lộ ra nụ cười âm trầm: “Khi chị thành thật nói rõ nguyên nhân cái chết của Khâu Mẫn.”
Chu Mỹ Thúy nói: “Cô ta bị ác quỷ Quách Trang giết chết, còn gì phải nói nữa?”
A Bảo cười lạnh, nói: “Rốt cuộc là ác quỷ Quách Trang, hay là ác quỷ trong lòng con trai chị?”
Chu Mỹ Thúy thay đổi vẻ mặt khủng khiếp, gào lên: “Cậu đừng nói bậy bạ! Con trai tôi là sinh viên đại học, nó hiểu rõ đạo lý, Khâu Mẫn có liên quan gì đến nó?”
A Bảo nói: “Chồng chị không nói như vậy.”
Chu Mỹ Thúy run như cầy sấy, không rõ là sợ hay giận: “Ông ta nói vớ vẩn! Cậu đừng tin ông ta!”
Miệng chị ta nói đừng tin, nhưng mỗi câu nói ra đều chứng tỏ chị ta không hề nghi ngờ chồng mình sẽ nói như vậy.
Quả nhiên Trần Kiệt có liên can đến cái chết của Khâu Mẫn!
A Bảo đã thông não ngay lập tức.
Ngay từ khi Chu Mỹ Thúy ấp úng nói về cái chết của Khâu Mẫn, cậu đã hoài nghi nội tình chắc chắn không đơn giản. Người nào có thể khiến chị ta thà từ bỏ cơ hội đầu thai, cũng phải giấu giếm bí mật đến cùng?
Ban đầu A Bảo đoán là trưởng thôn.
Xem Bạch Xà truyện, xem Lương Chúc là biết, hỏi thế gian tình ái là chi, mà đôi lứa thề nguyền sống chết. Tình nghĩa vợ chồng sâu đậm nhiều năm có lẽ đã đạt tới mức độ này.
Nhưng nếu là trưởng thôn giết Khâu Mẫn thì không tìm ra động cơ để ông ta làm vậy.
Khả năng lớn nhất là thấy sắc nảy lòng tham. Nếu thật là như thế, lòng bao dung của Chu Mỹ Thuý lớn nhường nào mà đến chết vẫn bao che cho một người chồng ngoại tình?
Lúc này, Trần Kiệt xuất hiện.
Cậu là ánh sáng, là nguồn điện, là thần thoại đẹp nhất! A Bảo hiểu hết tất cả trong giây lát.
(Lại là ca sĩ A Bảo đâyyy! Mọi người nghe nhạc ở đầu chương nhé. Bài hát Super Star: https://youtu.be/9zoldCyEgYM)
Là mẹ thì sẽ che chở cho con!
Có điều gì làm cho một người mẹ canh cánh trong lòng hơn đứa con của mình, không tiếc tất thảy, chẳng lo con mình là cặn bã, vẫn muốn bảo vệ đến cùng?
Mà Khâu Mẫn với Trần Kiệt lại có quan hệ là bạn học cấp ba, càng dễ phát sinh đủ các loại xích mích — tình cảm, tiền bạc, cãi vã,... nhiều lắm.
Cho nên A Bảo mới có thể đánh lừa được Chu Mỹ Thúy.
Bị nhốt trong không gian tối lâu nên đầu óc để làm cảnh của Chu Mỹ Thúy thiếu kiên nhẫn, dễ dàng bị lừa!
Đến bây giờ, A Bảo cơ bản đã đoán ra nguyên nhân cái chết của Khâu Mẫn, trưởng thôn tiền nhiệm, La Lượng, Chu Mỹ Thuý.
Đầu tiên, Trần Kiệt vì lý do nào, giết chết Khâu Mẫn;
Khâu Mẫn sau khi chết, muốn báo thù Trần Kiệt, nhưng cậu ta được ông nội — trưởng thôn tiền nhiệm đưa đi. Bởi vì nguyên nhân nào đó, Khâu Mẫn không có cách rời khỏi thôn Thường Nhạc, đành phải giết trưởng thôn tiền nhiệm cho hả giận;
Trưởng thôn tiền nhiệm biến thành quỷ hồn, phát hiện La Lượng biết được bí mật Khâu Mẫn bị giết, bèn xuống tay với gã;
Sau khi chết La Lượng vì trả thù hung thủ là trưởng thôn tiền nhiệm nên giết Chu Mỹ Thúy;
Chu Mỹ Thúy cũng trút thù hận lên người bạn gái La Lượng, chỉ là âm mưu chưa kịp thành công!
Sau đó, A Bảo bắt được Chu Mỹ Thúy, chuỗi dây xích chết chóc này bị chặt đứt.
Tuy nhiên, nguyên lý giết người được làm sáng tỏ thì càng kéo theo nhiều câu đố cần phải giải:
Thứ nhất, quỷ hồn Khâu Mẫn, trưởng thôn tiền nhiệm, La Lượng giết người xong đã đi đâu?
Thứ hai, việc họ mất tích có liên quan tới cổng Địa phủ bị phong bế không?
Thứ ba, kẻ chủ mưu đứng sau màn rốt cuộc có mục đích gì?
Giống như rất nhiều câu chuyện trinh thám khác, khi một bí ẩn được cởi bỏ, những bằng cứ hỗ trợ khác sẽ theo đó mà xuất hiện.
Cảnh sát Vương lẳng lặng tiết lộ một thông tin: Khâu Mẫn trước khi chết bị xâm hại, nhưng tiếc là không trích xuất được DNA t*ng trùng. Trần Kiệt cho đến nay vẫn không chịu nhận tội.
Đúng lúc vụ án tưởng như lâm vào ngõ cụt thì trưởng thôn đến.
Ông ta mang đến một tin tức giật gân, Trần Kiệt vô tội, người làm hại Khâu Mẫn là — Quách Uyển Giang.