Lưu 2 Quỷ

Chương 27: Chương 27




“Nhưng ta không thể nhìn người khác làm em bị thương.”

***

Sau những ngày bận rộn, dẫu cơ thể không mệt mỏi thì tinh thần cũng rất muốn đánh một giấc nghỉ ngơi.

A Bảo mất hứng thú với bức thư, vén rèm cửa sổ ra, để lộ bầu trời đêm phía nam biệt thự.

Mặt trăng cong cong treo nghiêng giữa những ngôi sao nhàn nhạt đang lười biếng rải xuống ánh sáng trong veo. Cậu kéo Ấn Huyền lên giường, không nói gì tự rúc vào lòng hắn, cầm tay hắn đặt lên người để ôm mình, hai người vừa lúc hướng mặt về cửa sổ lớn sát đất.

Ấn Huyền chỉ nghĩ rằng cậu đang hấp thu tinh hoa của ánh trăng, nhắc nhở: “Có muốn ra ngoài hấp thu không?”

A Bảo nhích cơ thể về đằng sau khiến cho cả hai gần hơn nữa: “Thế này là được rồi ạ.”

Nghỉ ngơi một đêm, thức dậy lại là một ngày bận rộn.

Tào Dục dậy sớm nhất. Trước đây vì để ở bên Tam Nguyên, gã nhịn đau tự sát rồi trở thành quỷ sử. Vừa đứng sau màn điều khiển vương quốc kinh tế khổng lồ nhà họ Tào, đồng thời làm quản gia bên cạnh Ấn Huyền, A Bảo.

Người này đã từng là cậu ấm của nhà họ Tào - tập đoàn đầu sỏ ngành thương mại. Trải qua vài năm mài giũa làm việc, Tào Dục đã hoàn toàn trở thành một người quản gia mẫu mực kiểu mẫu. Trời vừa rạng sáng đã hẹn ngay chuyên gia dinh dưỡng đến chuẩn bị bữa sáng; sau đó tìm người đóng gói hành lý mới cho Ấn Huyền và A Bảo; còn gọi người làm vườn đến chăm sóc vườn hoa, cắm lại bình hoa cho đẹp...

Đợi đến lúc A Bảo, Ấn Huyền xuống tầng, tất cả đã được sắp xếp chu đáo đâu vào đấy.

Dùng xong bữa sáng, A Bảo chuẩn bị xuất phát có hỏi Tam Nguyên là muốn ở nhà hay đi cùng.

Tào Dục ở thôn Thường Nhạc mấy ngày không có tín hiệu internet, một đống công việc bị tích lại, tất nhiên rất muốn ở nhà, nhưng nghe Tam Nguyên nhất quyết muốn đi cùng nên đành phải đi theo. Cũng may nơi đến lần này không quá hẻo lánh, chắc vẫn có tín hiệu.

Có hai tài xế xịn là Tam Nguyên với Tào Dục ở đây, A Bảo quyết định chọn tự đi xe riêng.

Trước khi xuất phát, cậu đến trung tâm thương mại mua sắm, nếu không quan tâm đến vấn đề an toàn trên đường quốc lộ, cậu còn muốn mua cái bếp nướng ở trên đường nướng BBQ ăn: “Không thì đi đường chán lắm.”

Ấn Huyền im lặng lấy một xấp giấy bùa ra cho cậu.

A Bảo toan giả chết nhưng bị đàn áp, đành phải bất lực ngồi dậy, dựa vào chiếc bàn nhỏ dùng cho bữa tối, sống không còn gì luyến tiếc: “Nói thật thì em thấy vai trò của em không phải đánh nhau mà là chịu sát thương, bị đánh cũng chẳng hề hấn gì, cần chi học nhiều như vậy.”

Không thấy cậu toàn chơi mấy tướng đỡ đòn như Trương Phi, Lữ Bố, Trình Giảo Kim trong game sao?

(Trương Phi, Lữ Bố, Trình Giảo Kim là tướng có vai trò đấu sĩ/đỡ đòn trong game Vương Giả Vinh Diệu.)

Ấn Huyền nói: “Nhưng ta không thể nhìn người khác làm em bị thương.”

...

Còn cần nói gì nữa, cứ cầm giấy bút lên và làm thôi!

A Bảo bùng cháy lên niềm đam mê học tập xưa nay chưa từng có, nằm trên chiếc bàn nhỏ múa bút thành văn.

Giữa đường, xe dừng nghỉ chân một lần. A Bảo cũng chẳng thèm buông bút, tay cứ trượt xuống ra một lá bùa, lướt lên thêm lá bùa nữa.

Tam Nguyên lộ ra vẻ xúc động khó thấy: “Hiếm khi đại nhân chăm chỉ thế này.”

Tào Dục tận dụng cơ hội mọi lúc mọi nơi, hỏi: “Người khác chăm chỉ em có thấy không?”

Tam Nguyên nói: “Ở đây chỉ có ngài Ấn là “người” khác thôi.”

...

Tào Dục ngân ngấn nước mắt.

Tam Nguyên: “?”

Tào Dục lặng thinh ngoảnh mặt đi: “Anh vui đến phát khóc.”

Không biết đã qua bao nhiêu năm, trải qua bao nhiêu ngày Bách Cao không còn nói đùa như thế với gã nữa. Tuy gã đã hạ quyết tâm cho dù phải vấn vương trên cõi đời này đến trăm năm chỉ để nhận được sự tha thứ từ y, gã cũng không mảy may oán hận. Nhưng nếu... nếu có thể rút ngắn kỳ hạn, vậy thì thời gian còn lại liệu cả hai có thể trở về như những năm tháng xưa cũ mà gã vẫn luôn hoài niệm chăng?

Tam Nguyên nghiêng đầu thoáng nhìn gã, khẽ mấp máy môi, hồi lâu sau mới im lặng thở dài một tiếng.

Khi đến nơi đã chạng vạng tối.

Hướng dẫn chỉ đường bị sai, Tào Dục lái xe quanh thôn ba vòng vẫn không tìm được chỗ trên địa chỉ, người dân trong thôn cũng bảo chưa từng nghe thấy nơi đấy bao giờ. Cuối cùng phải tìm trưởng thôn, trưởng thôn dẫn đi tìm cụ trưởng thôn mới gọi là có được manh mối.

Ông cụ trưởng thôn bị lãng tai, phải nhắc đi nhắc lại năm sáu lần mới nghe rõ: “Chỗ đấy giờ không còn nữa đâu, bị phá rồi, phá hết rồi. Cháu nhìn đi, thôn ta sắp xây biệt thự, nhà mới đấy.”

A Bảo nghĩ, Tứ Hỉ làm thần tiên chẳng đáng tin chút nào, đến cả cái địa chỉ bị huỷ rồi cũng không biết. Nhưng đến thì cũng đến rồi, không thể không làm gì mà đã đi về luôn, bèn kiên trì nhờ cụ trưởng thôn chỉ vị trí để bọn họ tự đi qua xem thử.

Ông cụ trưởng thôn hoài nghi bọn họ có ý xấu: “Ngôi nhà đấy cũ nát không có gì đẹp đẽ cả, các cháu đến làm gì chứ?”

A Bảo trả lời: “Bọn cháu là... phóng viên, muốn đến để tìm ít tư liệu ạ.”

Lấy cái cớ làm phóng viên vẫn khá là hữu ích.

Thái độ của hai vị trưởng thôn nhanh chóng nhiệt tình hơn rất nhiều, chẳng những đích thân dẫn bọn họ tới đó, dọc theo đường đi còn giới thiệu tình hình mới của thôn xóm, hy vọng có thể lên sòng được vài tin tức tốt.

Địa chỉ mà Tứ Hỉ cho A Bảo là một căn nhà cũ trong thôn, bây giờ nhà cũ đã bị đập đi, chỉ còn lại một đống gạch vụn đổ nát.

Trưởng thôn vẫn đang giới thiệu thành tích nổi bật, kể hồi trước nơi đây hoang tàn như thế nào, sau này trở nên phát triển ra sao.

Ấn Huyền nhìn thấy bên cạnh đống đổ nát có một miệng giếng, hỏi: “Giếng này cũng là của nhà cũ?”

Ông cụ trưởng thôn trả lời: “Đúng vậy. Đó là giếng riêng của nhà họ, có khi chứa đầy nước, có khi cạn kiệt chẳng có gì, còn có người vứt rác xuống, mùa hè bốc mùi hôi rình. Đợi xây xong nhà mới thì phải lấp thôi.”

Thấy Ấn Huyền đã phát hiện ra được manh mối, A Bảo lấy lý do cần không gian yên tĩnh để quay chụp tài liệu và tìm hiểu gốc gác mời mọi người di chuyển đi.

Nhóm trưởng thôn vừa rời khỏi, Ấn Huyền liền lấy ra chiếc đũa mà Tứ Hỉ đưa cho họ, cắm xuống đất bên cạnh miệng giếng, dùng lửa đốt. Chiếc đũa kia đốt một cái là cháy, cháy còn nhanh hơn so với nhang, không bao lâu sau toả ra một làn khói mỏng, bay vào miệng giếng.

A Bảo cúi đầu nhìn theo, bên dưới tối om om, sâu không thấy đáy.

Bất thình lình có một thứ gì đó vọt lên, đập vào trán A Bảo một cái.

Trán A Bảo chợt lạnh, giật mình bật ngửa người ra sau, Ấn Huyền đứng đằng trước một tay đỡ lấy cậu, một tay bắt được thứ vừa nhảy ra ngoài kia.

Cái thứ kia nằm trong tay Ấn Huyền vẫn còn giãy đành đạch, miệng la hét ỏm tỏi: “Lũ láo toét, mau thả ta ra.”

Lúc này A Bảo và những người khác mới thấy rõ là đó là một con cá chép toàn thân màu vàng cam.

A Bảo bị nó làm cho hoảng sợ, cố ý muốn lấy lại vốn, dùng ngón tay chọc vảy của nó: “Tháng năm biển đóng cửa, đang thiếu hải sản, đúng lúc đồ ngon dâng tới tận miệng, không ăn thì đúng là đồ ngu mà.”

Cá Chép Tinh cười nhạo: “Bọn ta sống ở sông hồ, con người đóng hay mở biển thì liên quan gì đến bọn ta đâu!”

A Bảo nói: “Nếu cá chép sinh sống ở sông, sao mày lại nhảy từ trong giếng ra?”

Cá Chép Tinh nói: “Nếu các ngươi không đốt cái đũa truyền tin thì ta bị gọi lại đây chắc? Có chuyện gì thì nói nhanh lên, ta đang có họ hàng từ hồ Thái Bạch đến chơi, ta còn phải về tiếp đãi họ nữa.”

Ấn Huyền đưa thư của Tứ Hỉ cho nó.

Cá Chép Tinh vừa thấy địa chỉ trên bức thư đã lắc đầu ngay: “Thư này ta không chuyển được.”

A Bảo hù dọa nó: “Mày biết người viết thư là ai không?”

Cá Chép Tinh nói một cách bất lực: “Có là lão Thiên Vương thì ta cũng không có cách nào. Địa chỉ nhận thư có giăng kết giới, dù thiên binh thiên tướng đến cũng chẳng thể làm gì chứ nói chi một con cá chép thành tinh nho nhỏ như ta... Nơi đó không thể vào được thật.”

A Bảo đã biết rõ ràng công dụng của Cá Chép Tinh: “Mày làm dịch vụ chuyển phát nhanh à?”

Cá Chép Tinh không phục: “Hừ, nếu không có ta, các ngươi cũng đừng mơ gửi được thư.” Nói đoạn vung đuôi bất ngờ đánh Ấn Huyền, nhảy về giếng. Nhưng Ấn Huyền không dính chiêu này của nó, tay này buông ra lại dùng tay kia bắt lấy.

Cá Chép Tinh tức giận, hỏi: “Các ngươi còn muốn làm gì đây?”

Ấn Huyền nói: “Đưa bọn ta đến chỗ người đó.”

Cá Chép Tinh nói: “Người đó? Hừ, đó là thần tiên trên Trời, há có thể để lũ người phàm tục thô lậu như các ngươi muốn gặp là gặp.”

A Bảo vén tay áo, xách đuôi nó lên, nói: “Quên đi, tốt hơn là mình nên vào quán cơm trong thôn nhờ đầu bếp làm cá chua ngọt Tổ sư gia ạ. Dù sao giữ lại nó cũng vô dụng.”

Cá Chép Tinh nói: “Các ngươi thật to gan, ta là Cá Chép Tinh, đã bước một chân vào Long Môn, cũng có thể coi là Rồng dự bị. Nếu các ngươi giết ta, nhất định sẽ bị Trời phạt.”

A Bảo nói: “Xin lỗi nha, để tao tự giới thiệu, tao là Thi Soái.”

Cá Chép Tinh ghét bỏ mà nhíu mày: “Chưa nghe bao giờ.”

A Bảo đổi cách nói khác: “Thần tiên cuối cùng bị tao đánh đến khóc nhè tên là gì ấy nhỉ? À, hình như gọi là Thượng Vũ.”

...

Địa, địa vị nghe có vẻ hơi kinh đấy.

Cá Chép Tinh không tình nguyện nói: “Các ngươi không buông ta ra thì sao ta dẫn đường được?”

Ấn Huyền nắm lấy Cá Chép Tinh, A Bảo thu lại Tam Nguyên, Tào Dục vào ngực. Sau đó Ấn Huyền ôm A Bảo, nhảy xuống giếng theo chỉ dẫn của Cá Chép Tinh, phía dưới là nước. Khoảnh khắc chìm xuống nước, Ấn Huyền lấy Phân Thuỷ Châu ra, viên ngọc lập tức trở thành một quả cầu bong bóng bao bọn họ vào bên trong, ngăn cách với làn nước.

Cá Chép Tinh vốn tưởng rằng lúc xuống nước sẽ chạy thoát được thấy thế thì tâm chết lặng, thầm nghĩ: Có được bảo vật quý như vậy, lai lịch chắc chắn không phải hạng xoàng, không bằng để hắn nợ mình một cái ơn, biết đâu mai sau lại có việc cần nhờ đến.

Nó chủ động đề nghị để mình biến về kích cỡ thật đưa bọn họ đi.

Ấn Huyền thả nó ra. Nó tuân thủ lời hứa, biến thành một con cá chép lớn dài hơn ba mét, cho A Bảo và Ấn Huyền cưỡi trên lưng mình, như tàu ngầm lao về phía trước dọc theo mạch nước ngầm.

A Bảo ngồi trên lưng nó, chỉ cảm thấy nước liên tiếp chảy mạnh từ tứ phía, không biết qua bao lâu, bọn họ vụt ra khỏi mặt nước, đến một cái hồ rộng lớn tĩnh lặng.

Lúc này trời đã tối đen, có thể thoáng nhìn thấy ánh đèn dầu hắt ra từ nhà dân nơi xa xa.

Cá Chép Tinh bơi tiếp trên hồ thêm một đoạn, mãi mới dừng lại trước một ngôi nhà gỗ nổi lênh đênh giữa mặt hồ. “Không thể đến gần hơn nữa. Nếu cứ tiếp tục đến gần sẽ bị lạc vào trận Mê Hồn rồi mơ màng không biết mình đang đi đâu.”

Rõ ràng là nó đã phải ăn quả đắng rất nhiều lần, giọng điệu vô cùng cẩn thận.

A Bảo hỏi: “Mày biết ai ở trong đó không?”

Cá Chép Tinh nói: “Nghe đâu là một vị thần tiên trên Trời cực kỳ lợi hại. Sau khi xuống trần gian, thi thoảng còn có thần tiên hạ phàm uống rượu với hắn. Ta từng nhìn thấy một lần từ xa, người đến uống rượu đúng là bay từ trên trời xuống rồi lại quay về trời.”

A Bảo hỏi: “Mày không biết tên hắn mà sao biết tao gửi thư cho hắn?”

Cá Chép Tinh bày ra biểu cảm “Ngươi nghĩ ta ngu chắc”, cầm lấy bức thư, chỉ vào dòng chữ bên trên: “Đây không phải là Tiểu Trúc Vọng Nguyệt thì là gì?”

A Bảo ngẩng đầu nhìn nhà gỗ, tấm bảng trên cửa đúng thật có ghi dòng chữ “Tiểu Trúc Vọng Nguyệt“.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.