Lưu 2 Quỷ

Chương 37: Chương 37




“Đều là của em.”

***

A Bảo nắm lấy tay áo Ấn Huyền: “Tự dưng em muốn gọi điện hỏi thăm ông bô.”

Ấn Huyền nói: “Chưa đến Ngày của cha.”

A Bảo nói: “Không, em chỉ muốn hỏi chút tình hình kinh tế nhà mình dạo này thôi.” Dù đang đóng phim linh dị thần quái nhưng khó tránh khỏi kịch bản hậu phương gặp rủi ro, đang là con nhà giàu bỗng chốc lâm vào gia cảnh sa sút, cần phải trải qua kiếp nạn gây dựng lại sự nghiệp. Suy cho cùng thì tài xế ngồi ở kia, chính là một ví dụ sống.

Ấn Huyền quay đầu hỏi Tào Dục: “Ta có bao nhiêu tiền?”

Tào Dục nói: “Đồ cổ có giá cực cao, trữ lượng vàng dồi dào, có rất nhiều tiền.”

Ấn Huyền sờ đầu A Bảo: “Đều là của em.”

A Bảo nhìn nụ cười vô cùng cưng chiều của hắn, chợt nghĩ: Có thể mình cũng đang đóng phim thần tượng nhỉ.

(Phim thần tượng thường có kịch bản lãng mạn, hình ảnh trong sáng, ngây thơ. Đa phần kịch bản thường là các câu chuyện về thời học sinh, sinh viên, mối tình đầu, tình yêu dang dở hay con nhà nghèo đẹp trai, xinh gái nhưng có nghị lực vượt khó.)

Bọn họ nói chuyện một lúc làm tài xế xe van chờ đến mất kiên nhẫn bèn ấn còi vài cái làm người qua đường phải ghé mắt nhìn.

Đằng sau có xe buýt đến trạm, tài xế ra hiệu yêu cầu họ lên xe rồi lại nói.

Nhóm A Bảo lên xe, vừa đóng cửa, xe van đã như mũi tên rời cung vèo một cái lao vụt đi.

...

A Bảo cầm lấy tay nắm, bình tĩnh nói: “Đời người bao giờ cũng có lúc lên voi xuống chó, quan trọng nhất chính là, phải giữ vững tam quan cùng tâm thái bình thường.”

Tài xế mỉm cười qua gương chiếu hậu: “Lâu rồi không gặp.”

A Bảo thẳng thắn nói: “Vài lần trước gặp Tang công tử cũng không phải trải nghiệm vui vẻ gì, hi vọng lần này là ngoại lệ.”

Vị Tang công tử, Tang tài xế này tên là Tang Hải Linh, người quen cũ của A Bảo Ấn Huyền, là con trai tông chủ Quỷ Thuật Tông, có kiếm pháp cao siêu, đã từng vì Ấn Huyền cầm đi bảo vật trấn tông của Quỷ Thuật Tông — Xích Huyết Bạch Cốt Thủy Hoàng kiếm mà đuổi theo hắn quyết không bỏ. Về sau, trong chiến dịch đối phó Thượng Vũ, Đại Kính Tiên anh đã ra sức không ít, đôi bên xem như hóa thù thành bạn.

Sau đó Xích Huyết Bạch Cốt Thủy Hoàng kiếm đã thật sự trở thành bạch cốt nên tất cả ân oán cũng được xóa bỏ toàn bộ.

Tang Hải Linh nói: “Lần này tôi chỉ là tài xế.”

A Bảo nói: “Tôi có thể thấy được, ừm, nếu không phiền thì anh có thể nói tại sao anh đi đến nông nỗi... đi trên con đường làm việc cực khổ, cần lao làm giàu này được không?”

Tang Hải Linh nói: “Bởi vì mọi người ở trong kia chỉ có tôi có bằng lái B1.”

(Bằng hạng B1 cấp cho người điều khiển xe ô tô chở người đến 9 chỗ ngồi; xe ô tô tải, máy kéo có trọng tải dưới 3.500 kg và không hành nghề lái xe.)

...

A Bảo nhìn số chỗ ngồi trên xe, rõ ràng là đạt tiêu chuẩn của một chiếc xe khách hạng trung.

Ấn Huyền hỏi: “'Mọi người' là chỉ ai?”

Tang Hải Linh nói: “Tất cả những người ở núi Vạn Quý. Tư Mã chưởng môn không nói với mấy người đã xảy ra chuyện gì à?”

Trong lòng A Bảo có dự cảm không tốt: “Sẽ không phải là lừa chúng tôi đến để mở hội nghị phê bình khác nữa chứ?”

Vì kiếm, Tang Hải Linh đã từng tham gia hội nghị phê bình Ấn Huyền chột dạ mà dời mắt.

A Bảo nhìn chằm chằm vào gương chiếu hậu, hùng hổ hăm doạ: “Tôi nói đúng rồi?”

Tang Hải Linh nói: “Không phải.”

“Lúc anh nói những lời này có chắc tin không?”

Tang Hải Linh ho khan một tiếng, hơi đề cao giọng để củng cố mức độ tin cậy cho lời nói của mình: “Không phải, lần này chủ yếu là vì Địa phủ...”

“Cẩn thận!”

Tào Dục đột nhiên hô lên, cả người xuất hiện ở ghế phụ, vươn tay định chuyển vô lăng.

Trước mặt xe van, một chiếc xe tải lớn chở đầy gỗ đang xông thẳng tới.

Tang Hải Linh mắt không chớp, tim không nảy, một tay ngăn tay Tào Dục duỗi đến, dưới chân đạp ga nhắm ngay vào xe tải.

Rõ là tiết mục xe hỏng người đi!

Tào Dục quay về bên người Tam Nguyên, gỡ bỏ hoàng phù trên người bọn họ, biến về lại quỷ thể, chờ đợi xe bị đâm.

Nhưng, khoảng khắc xe van va chạm với xe tải, lại chạy xuyên qua.

Tào Dục biết rõ mình không còn mạng nào để bị thương lần nữa nhưng vẫn theo thói quen mà ôm lấy đầu của mình và Tam Nguyên, ngơ ngác mà nhìn xe tải lướt qua thân thể mình, trong giây lát chưa hoàn hồn.

Vẫn là A Bảo giải thích nghi hoặc của gã: “Chiếc xe tải đó là xe quỷ, quỷ tạo ảo giác. Nếu người thường nhìn thấy, rất có thể sẽ gây ra tai nạn xe cộ vì tránh né.” Chẳng trách tài xế taxi không dám đến.

Cậu hơi chững lại, hỏi Tang Hải Linh: “Tên quỷ thất đức nào đang tìm người chết thay ở chỗ này? Anh không quản à?”

Tang Hải Linh nói: “Nơi này cách núi Vạn Quý gần quá, bị quỷ khí ảnh hưởng mới sinh ra quỷ tượng, không phải có quỷ quấy phá.”

Ấn Huyền nói: “Có thể tạo ra quỷ tượng, núi Vạn Quý ít nhất phải có trên mười ngàn quỷ hồn.”

Tang Hải Linh đáp: “Đâu chỉ là trên mười ngàn.”

A Bảo không được kìm nén lòng hiếu kỳ: “Tóm lại là chuyện như thế nào?”

Tang Hải Linh nói: “Từ sau khi Địa phủ đóng cửa, vong hồn sống thọ và chết tại nhà không có chỗ để đi, lang thang khắp chốn, khiến rất nhiều nơi ở dương gian không yên. Vì để giữ gìn trật tự hai giới, gia chủ Tàng Kinh thế gia Điêu Ngọc cùng chưởng môn Phan Triết phái Cát Tường đã nghiên cứu và quyết định, tạm thời thu nhận quỷ hồn đến núi Vạn Quý.”

A Bảo líu lưỡi: “Số người chết trên thế giới mỗi ngày là hằng trăm nghìn người, trừ tai nạn và các yếu tố khác, số lượng còn lại vẫn rất lớn, núi Vạn Quý có thể thu nhận được bao nhiêu?”

Tang Hải Linh nói: “Thế giới quá rộng, không quản được toàn bộ, nhưng trong khả năng cho phép thì khoảng hai mươi ngàn mỗi ngày.”

Hai mươi ngàn mỗi ngày, đã bao nhiêu ngày rồi?

A Bảo hỏi: “Núi Vạn Quý có phải là tên gọi khác của dãy núi gì gì đó không?”

“Núi Vạn Quý toàn quỷ.”

“Nghe không ngạc nhiên lắm.”

Tang Hải Linh nói: “Cho nên chúng ta phải tìm cách đưa quỷ hồn xuống Địa phủ.”

A Bảo chớp mắt, háo hức chà tay: “Lần này tập kết là để... Tấn công Địa phủ hả?”

Tang Hải Linh phì cười: “Sao có thể? Đương nhiên không phải.”

Anh nhìn qua gương chiếu hậu thấy được ánh mắt A Bảo hiện lên thất vọng: “???” Địa phủ đắc tội cậu ta khi nào?

A Bảo nghĩ đến mớ ngổn ngang Tứ Hỉ để lại là muốn đập vỡ bát kiếm cơm của mình.

(Bát kiếm cơm: Phương tiện để kiếm sống, thu gặt lợi lộc.)

Tào Dục lần nữa bình tĩnh lại, thấy xe van càng đi càng tối và hoang vu hẻo lánh, không khỏi hỏi: “Chiếc xe này có phải là chuyên đón người từ ga tàu vào núi Vạn Quý không?”

Tang Hải Linh nói: “Thi thoảng đón người sống, đa phần toàn là đón quỷ, do phái Cát Tường đặc biệt bố trí.”

A Bảo nhìn Tào Dục và Tam Nguyên: “Cũng có thể vừa là người vừa là quỷ.”

Tang Hải Linh quay đầu, nhìn cậu: “Cũng có thể là người không ra người quỷ không ra quỷ.”

A Bảo: “...”

Lái xe gần một giờ, cuối cùng cũng đến chân núi Vạn Quý.

A Bảo mở cửa sổ, ngoài xe mênh mang sương mù, vầng trăng treo trên đỉnh đầu cũng không thấy được, quỷ khí âm trầm bao trùm mọi nơi, ngay cả A Bảo cũng không khỏi sởn gai ốc.

“Nơi đây quỷ khí còn nồng đậm hơn keo dán.”

Tào Dục với Tam Nguyên thì như cá gặp nước, tuy chưa hóa thành thực thể mà lại như ẩn như hiện, tựa như có thể biến ra thể xác mới bất cứ lúc nào.

Tang Hải Linh chạy xe đến một một bãi đất trống giữa sườn núi, sau đó xuống xe.

Bên ngoài xe có rất nhiều quỷ hồn kết bè kết đội đang lắc qua lắc lại, có vài quỷ tò mò tiến lại gần nhưng chợt như bị gì đó doạ sọ mà trách ra.

Hai mắt A Bảo loé lên: “Đúng lúc mình đang thiếu quỷ sử.”

Tào Dục nhăn mày, bay đến trước mặt cậu: “Tôi làm không tốt chỗ nào ư?”

A Bảo không thể hiểu được: “Anh là quỷ sử của Tổ sư gia, không phải của tôi.”

Tào Dục nói: “Ngài Ấn đã nói, của ngài ấy cũng là của cậu.”

...

Nói như vậy có vẻ cũng hợp lý.

A Bảo hỏi: “Chẳng lẽ anh không muốn có thêm một người để chia sẻ gánh nặng công việc hả?”

Tào Dục đáp: “Hoàn toàn không cần, tôi có tay nghề thành thạo.”

A Bảo nói: “Tôi nghĩ anh nên hỏi chút ý kiến của Tam Nguyên.”

Tào Dục bày ra vẻ tủi thân đáng thương, nhìn Tam Nguyên: “Anh không muốn có quỷ khác chen chân vào giữa hai chúng ta.”

A Bảo vui sướng khi người gặp họa: “Tên của Tam Nguyên cũng có “tam”, chắc chắn là rất thích con số này.”

Tam Nguyên nói: “Hai cũng khá tốt.”

“...”

A Bảo không ngờ nhanh như vậy mà đã bị vả mặt, trong chốc lát không thể chấp nhận được hiện thực, não bộ xuất hiện trạng thái dừng hoạt động.

Ấn Huyền kéo cậu đi được một đoạn, thấy Tang Hải Linh đi đằng trước dẫn đường quá nhanh, như vậy sẽ dễ bị tụt lại phía sau, hắn đơn giản ôm ngang cậu lên.

A Bảo tự nhiên vòng tay ôm cổ hắn: “Nói thật, tư thế này khá thoải mái.”

Ấn Huyền nở nụ cười.

A Bảo đột nhiên sáp lại hôn cằm hắn.

Ấn Huyền nhướng mày, cúi đầu.

A Bảo tưởng hắn định nói cái gì, chăm chú lắng nghe, thấy Ấn Huyền hồi lâu không nhúc nhích còn nghĩ là hắn chỉ đổi tư thế, chợt nghe hắn cất tiếng: “Góc này chắc là đủ rồi.”

A Bảo lại vươn cổ hôn lên, vừa khéo in trên môi Ấn Huyền.

Tang Hải Linh định bụng nói cho bọn họ đích đến ở ngay phía trước thấy thế thì nhanh chóng quay đầu lại.

Tào Dục đi cuối hâm mộ nhìn hai người ôm ấp đằng trước, ý tứ sâu xa cảm khái: “Không biết khi nào chúng ta mới có thể như vậy.”

...

Tam Nguyên tăng tốc độ đi đến bên cạnh Tang Hải Linh.

Tào Dục: “...” Xem ra, ốc vít tuy đã lỏng nhưng vẫn còn rất lâu mới rơi xuống được.

Tang Hải Linh dẫn bọn họ lên núi. Nơi ấy lều trại đông đúc. Đèn cắm trại treo bên ngoài lều thắp sáng toàn bộ khu cắm trại và cũng làm hiện ra đủ loại kiểu dáng lều trại.

Tư Mã Thanh Khổ đi ra trước, vừa khéo nhìn thấy A Bảo nhảy xuống từ trong lòng Ấn Huyền: “...” Đồ đệ mười mấy năm, chẳng nhẽ phải đổi xưng hô thật ư?

Ông thấp thỏm đi đến trước mặt A Bảo, đang rối rắm không biết nên mở lời thế nào thì nghe người nọ thành thật gọi một tiếng sư phụ, bỗng chốc thuận khí, suy nghĩ cũng thông suốt, ông nói chuyện một cách lưu loát: “Hải Linh đã nói cho con chuyện ở đây chưa?”

A Bảo nói: “Chưa nói gì hết, chỉ nói đến việc đưa quỷ hồn xuống Địa phủ.”

Tư Mã Thanh Khổ nói: “Vậy không phải là nói hết rồi còn gì?”

A Bảo nói: “Nhưng anh ta không nói đưa như thế nào.”

Tư Mã Thanh Khổ nói: “Thế còn phải hỏi à? Con đưa chứ sao.”

A Bảo: “...”

A Bảo nói: “Là thế này, sư phụ à, có lẽ thầy chưa biết nhiều về hoàn cảnh sống của con dạo này. Con đã cặp với đại gia rồi...” Cậu khoác lấy cánh tay Ấn Huyền, nói một cách khoái chí, “Cho nên tạm thời không cung cấp dịch vụ chuyển phát nhanh đâu.”

Tư Mã Thanh Khổ nói: “Không cần con làm chuyển phát nhanh, chỉ cần làm hạt vừng là được rồi.”

...

A Bảo hỏi: “Có phải hạt vừng trong “Chuyện to như hạt vừng” không?”

Tư Mã Thanh Khổ đáp: “Là hạt vừng trong “Vừng ơi mở ra“.”

A Bảo không hiểu: “Gì ạ?”

Tư Mã Thanh Khổ nói: “Mặc dù hiện giờ Địa phủ đóng cửa, nhưng mà mỗi tháng con phải đi Địa phủ xả sát khí đúng không? Đến lúc đó đưa quỷ hồn ở đây nhập cư trái phép vào là được.”

A Bảo: “...” Thì ra mình là tờ giấy thông hành à.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.