Mu bàn tay truyền đến cảm giác lành lạnh, xúc cảm quen thuộc, A Bảo nhận ra ngay thân phận của người đó, lòng tràn đầy bất ngờ và tủi thân hỗn loạn tạo thành cảm xúc phức tạp đến cùng cực — chứa đầy chờ mong lại khó nén uất ức.
“Tập trung.” Giọng nói thanh lãnh như dòng suốt mát giữa sa mạc, càng thêm mê hoặc lòng người.
Bây giờ trong đầu A Bảo như một đống bột nhão, chỉ có một suy nghĩ:
Người ấy đến rồi.
Người ấy đã đến.
Cuối cùng người ấy cũng đến.
Dường như ý thức được người trong lòng trong khoảng thời gian ngắn rất khó có thể “tỉnh táo”, người đằng sau nhận mệnh mà rung chuông, thì thầm chú ngữ, thư thái nhàn nhã mà vẫn rõ ràng lưu loát.
Ngay khoảnh khắc âm cuối cùng thốt lên, trời đất như thể hình thành luồng khí mãnh liệt bắt nguồn từ hư vô, thế tới hung hãn, trong không trung xuất hiện một khe nứt nhỏ trắng sáng, như vết nứt thủy tinh, mới đầu chỉ là mảng nhỏ, ngay sau đó lan ra bốn phương tám hướng, cuối cùng vỡ tan.
Những mảnh vụn bạc bay ra xung quanh lấp lánh như pha lê, tạo nên cảnh đẹp lung linh lộng lẫy.
Cổng Địa phủ mở rộng, lộ ra một lối đi sâu thẳm, âm khí lạnh lẽo giá rét toả ra từ đó đủ để tổn thương bất cứ người sống nào lởn vởn xung quanh.
A Bảo chớp mắt, rốt cuộc cũng “rút” ánh mắt từ trên mặt của người trước mắt xuống, quay đầu nhìn về phía cổng địa phủ vừa rồi còn mãi nhớ mong. Nhưng chưa được hai giây, cậu lại quay đầu, tiếp tục nhìn chăm chú gương mặt kia, thẳng đến khi đối phương không chịu nổi, cúi đầu, hôn lên đôi môi nhợt nhạt của cậu.
Ngoài mặt ra vẻ cứng rắn vì nụ hôn này mà lập tức tan vỡ, lộ ra gương mặt tủi thân. A Bảo lấy cánh tay cọ cọ bên người người nọ: “Tổ sư gia.”
Ấn Huyền nhẹ nhàng vỗ đầu cậu: “Đi đi.”
A Bảo lưu luyến đi đến cổng, không yên tâm quay đầu lại: “Khi em trở lại, người vẫn còn ở đây chứ?”
Ấn Huyền gật đầu: “Vẫn còn.”
A Bảo không yên tâm: “Không gạt em nha?”
“Ta còn chưa kiểm tra bài tập của em.”
...
A Bảo cười gượng: “Nếu người có chuyện quan trọng cũng có thể đi trước.”
Ấn Huyền nói: “Em là quan trọng nhất.”
A Bảo: “...” Thật ra là bài tập mới quan trọng nhất chứ gì.
A Bảo tiến vào địa phủ, bài tiết sát khí xong thật nhanh, đủng đà đủng đỉnh đi ra, Ấn Huyền đúng là vẫn đứng tại chỗ chờ cậu, ngay cả tư thế cũng không đổi.
Trong rừng cây, dưới ánh trăng, một mái tóc bạc như tuyết trắng, một người tuấn mỹ như tranh vẽ, nếu không có cách nào xem nhẹ khí chất “thầy chủ nhiệm” thì đây chính là khung cảnh tuyệt vời biết bao!
A Bảo ngửa đầu thở dài.
Trên đường trở về, A Bảo bắt đầu với “gặp xác chết trôi bên ngoài thôn Thường Nhạc”, lấy “án mạng giết người hàng loạt” làm manh mối, dùng “truyền thuyết Quách Trang” làm yếu tố huyền bí, tạo tình tiết cao trào dựa vào chuyện “Thương Lộ Lộ mất tích”, tổng hợp hết những chuyện mình đã trải qua rồi khéo léo kể lại, ngụ ý là mình lao tâm lao lực đến nỗi không có thời gian rảnh làm bài tập.
Ấn Huyền kiên nhẫn nghe xong, chỉ ra trọng điểm: “Khi bạn gái La Lượng phát hiện ra thi thể La Lượng là lúc em đang đi dạo?”
“...”
“Việc quỷ quậy phá Quách Trang xem chừng là em nghe được trong lúc ăn cơm tám chuyện ở Quách Trang Lão Tửu?”
“...”
“Em vốn không định điều tra? Vì sao?”
A Bảo nói không nên lời.
Khi trở lại khách sạn Hâm Hải, Thương Lộ Lộ đang đứng ở quầy lễ tân gọi điện thoại, vừa nhìn thấy bọn họ đi vào thì giật mình, ánh mắt lung lạc khó hiểu, có vẻ vô cùng bất an.
Sau khi cô trở về lời nói hơi có chút lấp liếm, hẳn có ẩn chứa điều dị thường, A Bảo không kìm được tò mò tiến lên một bước, hỏi: “Em gọi điện thoại cho ai đấy?”
Thương Lộ Lộ ngơ ngác nói: “Chưởng môn.”
A Bảo duỗi tay, microphone truyền đến giọng nữ vừa dịu dàng vừa quen thuộc: “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được...”
...
Cùng ở một thế giới, cùng chung loại cấp trên.
Thương Lộ Lộ nhìn cậu rồi lại nhìn sang Ấn Huyền, thật cẩn thận nói: “Vị này chính là...”
A Bảo đang muốn mở miệng, liền nghe Ấn Huyền nói: “Không cần phải giấu em ấy.”
Giấu cô ấy?
(Trong tiếng Trung, cả 'cô ấy', 'cậu ấy', 'em ấy',... khi phát âm đều đọc là 'ta' nhưng cách viết khác nhau nên A Bảo nghĩ là Tổ sư gia nói Thương Lộ Lộ.)
Cậu vốn dĩ không định giấu cô ấy mà.
Tuy rằng người yêu nhà mình là Tổ sư gia, hơn niên đại và bối phận, nghe thì có chút bất ngờ, nhưng mình luôn dám làm dám chịu, sao có thể để người yêu chịu uất ức phải giấu mặt được?
A Bảo cười lắc đầu nói: “Tổ sư gia yên tâm, em...”
“Ha.” Âm thanh Thương Lộ Lộ trả lời đột ngột chen vào, bày ra biểu cảm nhẹ nhàng như trút được gánh nặng, đối diện ánh mắt của Ấn Huyền, rõ ràng trao đổi thông tin gì đó chỉ bọn họ mới hiểu.
A Bảo: “...”
Xin tín hiệu WiFi, tôi muốn search kỹ năng bắt gian!
Thương Lộ Lộ ngượng ngùng nhìn A Bảo: “Thật ra, em đã biết Ấn tiền bối từ trước.”
A Bảo: “...”
À, đã biết từ trước...
Cho nên tôi mới là người đến sau dư thừa.
Ấn Huyền cúi đầu, nhìn móng vuốt nhỏ đột nhiên gắt gao nắm lấy góc áo mình: “?”
Ngón tay A Bảo xoa xoa góc áo vải dệt, lòng chua xót: “Để em sờ chút thôi.”
Ấn Huyền kéo tay cậu từ góc áo xuống, sau đó dưới ánh mắt bi phẫn của đối phương, yên lặng nhét vào lòng bàn tay mình: “Sờ chỗ này tốt hơn.”
“!!!”
A Bảo như uống máu gà, lơ đãng giơ hai bàn tay đang nắm chặt lấy nhau lên trước mặt Thương Lộ Lộ: “Đúng là tốt thật.”
Nhìn tình cảm của bọn họ tốt như vậy, Thương Lộ Lộ vui mừng ra mặt.
Đại sảnh lúc nửa đêm có chút yên tĩnh lạnh lẽo.
A Bảo không chiến mà thắng, trong lòng mềm mại như nước, săn sóc đề nghị Thương Lộ Lộ mặc quần áo đơn bạc trở về phòng nghỉ ngơi.
Thương Lộ Lộ chần chừ nói: “Phòng của em bé lắm, hơn nữa thêm tiền bối, không chứa đủ ba người.”
A Bảo: “...” Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, tránh vỏ dừa lại gặp vỏ sầu riêng!
Cậu thong thả quay đầu nhìn về phía Ấn Huyền: “Em muốn giải thích một chút...”
Ấn Huyền đạm nhiên nghiêng mắt nhìn cậu.
A Bảo lập tức thay đổi giọng điệu: “Nếu không người có thể kiểm tra?”
Ấn Huyền nói: “Ta biết.”
A Bảo nhẹ nhàng thở ra, lại lo lắng đề phòng: “Người biết cái gì?”
Ấn Huyền nói: “Tất cả.”
A Bảo bĩu môi: “Vậy người nói xem vì sao Lộ Lộ bị nhúp đi rồi lại được thả về.”
Ấn Huyền thật sự trả lời: “Do ta cứu.”
A Bảo: “...”
Tóm lại là hai người đã làm những gì sau lưng tôi?
Đề tài càng nói càng ảo ma, đã không thích hợp để thảo luận công khai ngoài đại sảnh nữa, A Bảo, Ấn Huyền và Thương Lộ Lộ rời khỏi trận địa. Cậu thuê một phòng nữa đối diện với phòng của Thương Lộ Lộ.
Đây là căn phòng xép nhỏ. Trong phòng vừa hay có ghế sô pha đơn và sô pha đôi.
(Phòng xép là phòng có nhiều phòng riêng biệt như phòng khách, phòng ngủ, phòng tắm, phòng bếp,...)
Thương Lộ Lộ tự giác ngồi trên sô pha đơn.
A Bảo kẹp ở giữa hai người, tiện quan sát hai bên: “Bắt đầu đi, mời mọi người kể chuyện.”
Người kể chuyện vẫn là Thương Lộ Lộ.
“Từ trước đến đoạn em ở rừng hoa đào đều là thật sự.” Cô áy náy nhìn A Bảo, “Lúc sau, em đi tới cuối rừng hoa đào.”
A Bảo nhịn không được trào phúng một câu: “”Men theo dòng nước đến tận đầu nguồn, thấy một ngọn núi. Trong núi có hang nhỏ, mờ mờ như có ánh sáng...”* Ở đó em tìm được thế ngoại đào nguyên?”
Thương Lộ Lộ chớp mắt: “Em nhìn thấy một cây đào vô cùng cao lớn.”
“Cao bao nhiêu?”
“Hơn ba mươi mét.”
A Bảo nháy mắt: “Em chắc đó là cây đào chứ?”
“Nó nở hoa mà.” Thương Lộ Lộ nói.
“Sau đó thì sao?”
Thương Lộ Lộ kể: “Cũng không biết thời gian qua bao lâu thì chợt nghe được tiếng Ấn tiền bối gọi, đi ra từ dưới gốc cây kia. Tiền bối nói cho em biết các anh ở Quách Trang, nên em tới tìm các anh.”
A Bảo như con vẹt nhại lại: “”Tiền bối nói cho em biết các anh ở Quách Trang”?”
Thương Lộ Lộ liếm môi, thân thể co rụt lại, rời xa cơn thịnh nộ sắp bùng nổ của A Bảo.
A Bảo bỗng nhiên quay đầu nhìn Ấn Huyền: “Hoá ra Tổ sư gia đã đến thôn Thường Nhạc từ lâu rồi?” Trách sao không gọi được điện thoại.
Ấn Huyền nói: “Em cho rằng ta thật sự yên tâm để em một mình?”
Cơn thịnh nộ còn chưa kịp bạo phát, đã tắt ngúm.
Yết hầu A Bảo run rẩy, nước miếng nuốt vào tưởng như có thể rót đầy một bình nước, không thể kìm nén khóe mắt đuôi lông mày nhếch lên ý cười. “Người đến khi nào?”
Ấn Huyền nói: “Sớm hơn em hai ngày.”
Phải nói là chu đáo lắm luôn.
Lòng nguội lạnh mấy ngày hôm nay cuối cùng cũng được hâm nóng, chân A Bảo đặt dưới bàn trà không tự chủ mà run run: “Người có phát hiện gì không? Quách Trang rốt cuộc ẩn chứa bí mật gì?”
Ấn Huyền nói: “Tạm thời chưa biết Quách Trang cất giấu bí mật gì, ta chỉ tìm thấy thi thể Khâu Mẫn.”
Ấn Huyền đến thôn Thường Nhạc trước vẫn luôn âm thầm điều tra. Buổi tối hôm La Lượng phát hiện thi thể Khâu Mẫn được chôn ở sân sau nhà trưởng thôn, hắn đã tận mắt nhìn thấy thi thể bị chuyển đến rừng hoa đào ở Quách Trang.
A Bảo nói: “Ngay từ đầu người đã biết minh hôn này có vấn đề?” Nếu không còn cố ý tới điều tra làm gì?
Ấn Huyền nói: “Sau khi nhận ủy thác, ta từng thử chiêu hồn, Khâu Mẫn và Quách Uyển Giang chưa từng tới địa phủ báo danh.”
Lần này A Bảo thực sự giật mình: “Quách Uyển Giang cũng không đến địa phủ báo danh?”
Khâu Mẫn mới chết, về tình về lý còn có thể tha thứ, nhưng Quách Uyển Giang này đã chết trên trăm năm, theo quy định của địa phủ, đáng lẽ đã đầu thai lớn lên thành thanh niên rồi.
Cậu bắt đầu động não, nói với Thương Lộ Lộ: “Cây đào khổng lồ kia có khi nào là Quách Uyển Giang biến thành không?” Tiểu thuyết linh dị thần quái không phải đều viết như vậy à? Người sau khi chết, bởi vì đủ loại nguyên nhân, bỗng dưng đột biến gien... Thành một giống loài khác.
Thương Lộ Lộ thẳng như ruột ngựa trả lời: “Người sau khi chết biến thành quỷ, không phải biến thành yêu quái.”
A Bảo: “...” Vai diễn phụ Lê Kỳ không ở đây, đúng là kể truyện cười thiếu muối mà.
Cậu sắp xếp những việc mà Ấn Huyền và bản thân đã trải qua một lần nữa, kết luận: “Tóm lại có một nghi vấn lớn nhất chính là: Vì sao sau khi Khâu Mẫn chết, trưởng thôn nhất quyết phải gả cô ta cho Quách Uyển Giang.”
Thương Lộ Lộ nói: “Có lẽ chúng ta có thể tìm được câu trả lời từ trên thi thể?”
Đêm đã khuya, cho dù có đáp án cũng phải đợi ngày mai mới tìm được.
Thương Lộ Lộ thức thời trở về phòng, để lại không gian riêng cho đôi chim cu lâu ngày gặp lại.
A Bảo đúng lý hợp tình tính sổ: “Em đang không hiểu sao sau khi Lộ Lộ trở về cứ quái lạ, còn kéo dài thời gian, hoá ra là nghĩ nên bịa chuyện thế nào. Đừng nói đấy là do là người bày mưu tính kế nha?”
Ấn Huyền sảng khoái thừa nhận: “Phải.”
A Bảo nói: “Nếu không phải đêm nay em không mở được cổng địa phủ, người vẫn sẽ không ra mặt đúng không?”
Ấn Huyền gật đầu.
A Bảo cực kỳ giận: “Em muốn phát động chiến tranh lạnh.”
Ấn Huyền bình tĩnh điềm đạm, nói: “Trước khi chiến tranh lạnh, giao bài tập ra đây.”
...
Âm mưu đánh đòn phủ đầu, giương đông kích tây, vây Nguỵ cứu Triệu thất bại.
A Bảo nằm liệt trên sô pha giả chết.
——
Chú thích:
*Nguyên văn:
Lâm tận thuỷ nguyên, tiện đắc nhất sơn. Sơn hữu tiểu khẩu, phảng phất nhược hữu quang.
Trích từ bài ký Đào hoa nguyên ký của tác giả Đào Tiềm.