Lưu 2 Quỷ

Chương 16: Chương 16: (Quỷ Tuần Hoàn)




Kết hợp với thông tin Tứ Hỉ cung cấp, A Bảo đề xuất hai phương án.

Phương án A tên là “Mau đến bắt ta đi”: Giả vờ rời đi, dẫn rắn rời hang. Nếu Lê Kỳ thật sự có vấn đề, nhất định sẽ giở trò cầm chân bọn họ.

Phương án B gọi là “Không vào hang cọp, sao bắt được cọp con”: Xông vào Quách Trang lần nữa. Không cần biết đối phương là người là quỷ hay là yêu, xốc tung hang ổ, bắt sống toàn bộ.

A Bảo tán thành phương án A, Thương Lộ Lộ và Liên Tĩnh Phong thì lựa chọn phương án B, còn quyền quyết định nằm trong tay người có tuổi tác và vai vế cao nhất — một mình Ấn Huyền giữ hai phiếu bầu.

A Bảo dùng ánh mắt ám thị cho hắn: Từ môn phái đến lập trường, chúng ta mới là người một nhà.

Ấn Huyền nói: “Ta chọn B.”

Ha ha, chúng ta không thuộc về nhau! Buông đôi tay nhau ra!

A Bảo quay người chuẩn bị chia hành lý.

Ấn Huyền chầm chậm nói: “Ta đến bắt người.”

...

A Bảo ngoan ngoãn ngồi lại chỗ cũ, treo trên môi nụ cười săn sóc hiền huệ nhìn Ấn Huyền.

Đến Quách Trang diệt cỏ tận gốc, đúng là biện pháp giải quyết triệt để.

Dù Tổ sư gia luôn nói thực lực đối phương chưa đủ làm nên trò trống gì, nhưng A Bảo vẫn muốn có một ngày chuẩn bị, nề nếp ngồi trong phòng luyện chế hoàng phù một cách nghiêm túc.

Lúc đưa bùa Tình Yêu cho người thương, A Bảo không quên kèm theo một câu chua chát: “Có lẽ chất lượng hơi kém, người chấp nhận dùng tạm nhé.”

Ấn Huyền nói: “Ừ.”

Thế mà lại “Ừ“.

A Bảo hung hăng cắn cán bút.

Ấn Huyền nói: “Về sau mỗi ngày luyện một trăm tấm.”

...

A Bảo dùng cán bút chọc yết hầu của mình: Ai bảo mày xàm lìn!

Đoàn người chuẩn bị xuất phát, đang định đi thang máy xuống tầng, cửa thang máy vừa chầm chậm mở ra, bản mặt lạnh lẽo doạ người của trưởng thôn liền hiện ngay trước mắt.

Khoảnh khắc tầm mắt giao nhau, hai bên đều ngơ ra.

Trưởng thôn kịp thay đổi biểu cảm, nặn ra nụ cười thân thiện rợn người: “Mọi người đi đâu đấy?”

A Bảo khoác lấy tay Ấn Huyền, chống đỡ thân thể lung lay sắp đổ: “Tự dưng cảm thấy mình là đỗ nghèo khỉ.”

Những người khác: “?”

A Bảo “chậc chậc” mấy tiếng: “Nếu không, sao lại làm phiền đến trưởng thôn cao quý đích thân đi giúp đỡ người nghèo?”

Trời mới biết trong lòng trưởng thôn đang dậy sóng điên cuồng đến mức nào, nhưng bề ngoài vẫn phải treo nụ cười hoàn hảo không một vết xước: “Tôi biết mọi người vẫn luôn điều tra vụ án dựa vào năng lực của bản thân, tôi đánh giá rất cao. Người trẻ tuổi bây giờ là phải không ngại khó khăn, không sợ cường quyền, hăng hái truy tìm sự thật như vậy. Thân là trưởng thôn thôn Thường Nhạc, tôi phải giúp mọi người, tôi không thể đổ trách nhiệm cho người khác được.”

Thương Lộ Lộ ngay thẳng nói: “Đồn công an chưa thả con ông ra chứ gì?”

Đôi má trưởng thôn như treo quả nặng ngàn cân, suýt không cười được nữa, môi run run, nói: “Vì vậy, chúng ta phải cùng nhau ngăn cản án oan sai xảy ra. Nhà tôi còn ít đồ có thể chứng minh quan hệ kiếp trước của Quách Uyển Giang với Khâu Mẫn, mấy người thử xem xem.”

Dù biết rõ mục đích của trưởng thôn là giúp cho con trai thoát tội, nhưng nhóm A Bảo đích thực muốn lợi dụng cuộc đời của Quách Uyển Giang để tìm hiểu về bí mật Quách Trang, hai bên đều ăn nhịp với nhau.

Lúc quay trở lại phòng lần nữa, trưởng thôn lấy từ trong cặp da ra một xấp thư bao trong giấy dai.

Nhóm A Bảo từng người nhận lấy, mở thư ra. Sờ thấy mặt giấy nhẵn bóng trơn mịn, hiển nhiên là giấy thủ công làm bằng tre trúc, qua trăm năm vẫn y nguyên không vàng không mốc, giống hệt sách trong Tàng Thư Các ở Quách Trang.

Thư trong giấy dai, toàn là Quách Uyển Giang viết gửi cho Trần Mạnh Hữu.

Mấy bức thư đầu giống những cuộc chit chat hàng ngày giữa bạn bè với nhau trên WeChat, cụ thể chia thành ba loại: một là phàn nàn về gia sư - cha của Trần Mạnh Hữu quản chặt quá, phải đọc sách suốt ngày, nhàm chán vô cùng; hai là viết thư nêu cảm nghĩ; ba là tán gẫu về cuộc sống sinh hoạt thường ngày của mình.

A Bảo chỉ để ý duy nhất một điều, trong mấy bức thư cuối Quách Uyển Giang từng nhắc đến một người tên Khâu Ngọc Như, hỏi Trần Mạnh Hữu, gần đây cô ấy ra sao, đang làm gì, còn bảo cứ tiếp tục giám sát.

Khi A Bảo đọc thư, trưởng thôn đứng kè kè bên cạnh nhìn, thấy cậu đọc đến đoạn này, tức khắc chêm vào: “Khâu Ngọc Như chính là Khâu Mẫn kiếp trước. Quách Uyển Giang bị nhốt trong nhà không ra ngoài được bèn nhờ Trần Mạnh Hữu chăm sóc Khâu Ngọc Như. Quan hệ của ba người vừa nhìn là hiểu ngay.”

A Bảo không vừa mắt vẻ đắc ý của ông ta: “Tướng mạo giống nhau, cũng chưa chắc đã là kiếp trước kiếp này.”

Trưởng thôn lấy tiếp ra một xấp thư bọc bằng giấy báo, là thư Trần Mạnh Hữu gửi Quách Uyển Giang. Những bức thư này có tấm ố vàng, có tấm nhăn nhúm, có tấm mốc xỉn, rất nhiều trang bị rách tung toé, chữ viết cũng nhoè nhoẹt, phải cầm trong tay thật cẩn thận, vừa đọc vừa đoán.

Khác với phong cách viết thư tuỳ ý của Quách Uyển Giang, mỗi bức thư Trần Mạnh Hữu viết đều vô cùng cầu kỳ, có thể nói là trau chuốt từng câu tỉ mỉ từng chữ. Đặc biệt đọc cả thư của Quách Uyển Giang là có thể đoán ra được cách thường ngày họ chơi với nhau.

Quách Uyển Giang nói: Cây đào trong vườn đã mọc quả rồi, ngươi hãy chui lỗ chó vào, chúng ta cùng hái đào ăn.

Trần Mạnh Hữu nói: Ta đợi ở cửa sau, ngươi bảo người làm hái đào, đoạn thưởng cho ta mấy quả là được rồi.

Cái từ “thưởng” này chắc chắn không phải lời đùa cợt, mà là cách nói nghiêm túc.

Trần Mạnh Hữu còn thường khuyên Quách Uyển Giang chăm chỉ đọc sách để làm vui lòng cha Quách, kế thừa sản nghiệp của gia đình. Đối với chuyện về Khâu Ngọc Như, có hồi âm nhưng rất ngắn gọn, chỉ viết hôm nay ta lại thấy cô ấy, mặc quần áo gì, trông có vẻ tươi tắn; hoặc là hôm nay cô ấy hỏi ngươi thế nào, ta lại trả lời ra sao.

Hoàn toàn chính xác là biểu hiện của anh em tốt làm mai mối cho đôi bạn trẻ.

Nhưng A Bảo rõ ràng nhận thấy được một cảm giác không bình thường.

Một người đang yêu đương, lẽ nào lại thỏa mãn với tin tức của người yêu từ trong miệng kẻ thứ ba? Nếu Quách Uyển Giang thư từ qua lại cùng Trần Mạnh Hữu được, thậm chí còn nhắc đến Khâu Ngọc Như một cách lộ liễu chẳng e dè, vậy sao không dứt khoát gửi luôn cho cô gái? Lại phải dùng cách “theo dõi” “giám sát” để làm gì?

Trưởng thôn một mực chắc chắn Khâu Ngọc Như là kiếp trước của Khâu Mẫn, bởi vậy Quách Uyển Giang mới giết cô ấy, muốn trở thành đôi vợ chồng quỷ, còn xúi giục A Bảo dùng thân phận đại sư ra mặt, phơi bày chuyện này cho giới truyền thông, nhằm tạo áp lực lên đồn công an.

A Bảo chẳng ừ hử gì cả, song lại muốn giữ mấy bức thư.

Trưởng thôn từ chối với lý do đây là vật tổ truyền, không thể để lại được.

Ấn Huyền hỏi: “Ông có biết ba người họ có kết cục ra sao không?”

Trưởng thôn nói: “Quách Uyển Giang gặp tai nạn ngoài ý muốn, chết sớm... Sau đấy Khâu Ngọc Như không rõ tung tích. Cụ tổ nhà tôi vẫn ở lại thôn Thường Nhạc như trước.” Đoạn ông lại thúc giục A Bảo đứng ra làm chứng, ép đồn công an chịu áp lực.

A Bảo tỏ vẻ “Ai rảnh thì tự đi mà làm“.

Trưởng thôn phất tay áo bỏ đi.

A Bảo thả Chu Mỹ Thuý ra, bảo đi trộm thư chồng chị ta mang đến.

Chu Mỹ Thúy mới đầu không đồng ý, sau lại không chịu nổi uy hiếp, cảm thấy chồng mình đã đưa thư cho họ đọc, trộm lấy lại cũng không phải chuyện gì to tát bèn lặng lẽ đi. Chỉ là, chị ta không phải quỷ sử nên không biết dùng bùa chú. Trưởng thôn vừa ra khỏi thang máy thì chị ta hiện hình khiến trưởng thôn sợ tè ra quần, ngất ngay tại chỗ.

Chu Mỹ Thúy vốn dĩ muốn ôn chuyện với ông nhà, thấy thế đành phải vội vàng nhặt thư lên trở về.

A Bảo rất hài lòng đối với sự biết điều của chị ta, có lòng cho chị hai giờ đồng hồ tự do hoạt động. Chu Mỹ Thúy nhanh chóng quay lại tìm chồng mình.

Thương Lộ Lộ hơi lo lắng: “Nhỡ đâu chị ấy mất tích giống La Lượng thì sao anh?”

A Bảo nói: “Yên tâm, anh đã để lại một tia sát khí trong người chị ta.”

Pháp thuật này là bản cải tạo độc quyền từ chú Sưu Hồn. Người thi triển thuật pháp phải chia ra một hồn một phách từ chính bản thân, sẽ có rất nhiều rủi ro. Còn A Bảo dùng chính sát khí của mình, tuy rằng cảm ứng yếu hơn, song nguy cơ giảm đi rất nhiều, nếu Chu Mỹ Thúy gặp nguy hiểm, sát khí còn có thể phản kích ngay lập tức.

Ấn Huyền nở một nụ cười khen ngợi cho ý tưởng gan dạ, sáng tạo, và rất thực tiễn này của A Bảo.

Thương Lộ Lộ cầm xấp thư trong tay, cẩn thận đọc: “Chúng ta đã đọc hết những bức thư này rồi mà? Sao anh phải trộm lại?”

A Bảo mở từng bức thư ra, sắp xếp theo thời gian ký tên, sau đó suy ra được quy luật: Hầu hết những bức thư Quách Uyển Giang tán gẫu với Trần Mạnh Hữu đều vào năm Bính Thân; thư Quách Uyển Giang nhắc đến Khâu Mẫn là trong năm Mậu Tuất.

Cách một năm Đinh Dậu.

Một năm này đã xảy ra chuyện gì? Vì sao không có bức thư nào?

Còn nữa, có sáu bức thư Quách Uyển Giang gửi năm Mậu Tuất, mà năm đó Trần Mạnh Hữu chỉ hồi âm hai bức. Với lại, sau khi sắp xếp theo ngày tháng, chủ đề qua lại còn không hoàn toàn trùng khớp với nhau.

Rất rõ ràng —

“Thư đã bị lọc.”

Ai lọc?

Trưởng thôn?

Tại sao phải lọc?

Bởi vì những bức thư trưởng thôn cất giấu chứa tin tức mà ông ta không muốn để họ biết?

Nếu đúng là như vậy, trưởng thôn đi nước cờ này thật là bẩn quá.

Thương Lộ Lộ nhìn vào đôi mắt đầy phấn khích đang tỏa sáng lấp lánh của A Bảo, không kìm được, nói: “Liệu chúng ta có đang đi lệch khỏi quỹ đạo chính không anh?” Ngay từ đầu đến để chủ trì minh hôn, sau lại biến thành điều tra án mạng giết người hàng loạt, bây giờ là nghiên cứu bí ẩn Quách Trang.

A Bảo nói: “Anh có một linh cảm, tất tần tật những việc chúng ta gặp phải đều có liên quan tới Quách Trang. Hình như có một bàn tay hắc ám ở nơi tối tăm mù mịt nào đó, vẫn luôn đẩy sự chú ý của chúng ta lên Quách Trang.”

Như để chứng minh cho suy đoán của cậu là đúng, Lê Kỳ gọi điện thoại báo tin cho họ: “Trần Kiệt được thả ra rồi.”

Ngay sau đó, Chu Mỹ Thuý ra ngoài hóng mát trở về cũng tuyên bố “tin tốt” này.

Chị ta mừng khấp khởi: “Cảnh sát đã làm rõ, cái chết của Khâu Mẫn không có liên quan tí nào đến con trai tôi hết.”

A Bảo nhìn chòng chọc chị ta, chậm rãi nói: “Có một loại pháp thuật, có thể lục soát ký ức của quỷ hồn.”

Nụ cười trên môi Chu Mỹ Thúy đột nhiên tắt ngúm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.