Sắp đến khai giảng, cả kỳ nghỉ hè trôi qua với bao
chuyện rối bời. Hai ngày anh về Triều Châu, tôi bận tối mắt tối mũi, cả ngày
ngồi trước laptop soạn giáo áo. Theo thói quen, điện thoại vẫn cầm trên tay,
thỉnh thoảng tôi lại mở ra xem nhưng đều không có tin tức gì của Sở Thừa. Đến
ngày thứ ba, tôi không chịu nổi nỗi thấp thỏm bất an, bèn nhắn tin cho anh: “Is
there everything OK?”
Chờ đợi! Vẫn là sự im lặng, mặt tôi sầm xuống, ngay cả mẹ cũng nhận ra vẻ bất
thường của tôi.
“Lưu Bạch, sao hai hôm nay con không đi đâu cả?”
“Con phải chuẩn bị giáo án nên không có thời gian”, tôi cố gắng nở một nụ cười
đáp lại mẹ.
“Thế cái cậu Sở Thừa đó không hẹn hò gì với con à?”
“Anh ấy đi Triều Châu rồi, không biết bao giờ mới quay lại Thượng Hải”. Đang
lúc nói chuyện, điện thoại bất ngờ đổ chuông, tôi mừng như bắt được vàng, cầm
điện thoại lên nghe máy.
“Lưu Bạch, honey, em đang làm gì vậy?”. Không phải Sở Thừa, mà là Mã Tu, tôi
hụt hẫng như người vừa rơi xuống vực thẳm, chẳng buồn lên tiếng.
“Có việc gì vậy anh?”
“Em có rỗi không, nể tình đi ăn tối nhé?”, Mã Tu cợt nhả.
“Em không rỗi, sắp khai, dạo này em rất bận”.
“Đừng làm thế mà, thực ra có một hợp đồng nhờ em xem hộ. Em biết tiếng Trung
của anh so – so mà”.
“Anh mail cho em đi, xem xong em sẽ trao đổi với anh”.
“Anh và mấy người bạn góp vốn mở một tiệm ăn, mọi người hẹn nhau ăn cơm, không
phải hẹn riêng đâu, coi như anh năn nỉ em mà”.
Nếu tiếp tục từ chối e rằng không nể mặt bạn bè lắm, tôi đành nhận lời, miễn
cưỡng đứng lên thay quần áo.
Tôi đến tiệm ăn theo lời Mã Tu chỉ, cho xe vào bãi đỗ, di động vẫn cầm trên
tay. Đây là tiệm ăn Thượng Hải, nó được trang trí theo phong cách ngõ hẻm xưa,
hành lang bày đầy các máy nghe đĩa kiểu cũ. Vừa bước vào phòng, tôi đã thấy Mã
Tu ngồi một mình ở đó, đang nói chuyện thì thầm qua điện thoại. Thấy tôi, anh
ta liền cúp máy, đứng lên chào: “Lưu Bạch, em ngồi xuống đây, ngồi xuống đây,
anh đang đợi em”.
Toi cau mày: “Chỉ anh và em thôi hả?”.
“Sao lại thế được?”, một giọng nói cất lên sau lưng tôi. Tôi kinh ngạc quay đầu
nhìn lại, bất ngờ nhìn thấy gương mặt quen thuộc.
“Sao vậy? Mấy ngày không gặp mà em không nhận ra anh à? Lưu Bạch, em quả là
người đẹp băng giá danh bất hư truyền. Em khiến anh thực sự đau lòng”. Đó là
Cho – người mà tôi đã từng gặp một lần. Anh ta đứng sau lưng tôi, một tay đỡ
ngực, làm ra vẻ rất đau khổ.
Tôi chợt hiểu ra vấn đề, bèn quay đầu lại nhìn Mã Tu, anh chàng cười một cách
đầy ẩn ý: “Cho, không kéo ghế cho Lưu Bạch đi?! Chút nữa phạt cậu ba chén, dám
đến muộn hơn phụ nữ”.
Người đàn ông này muốn làm gì? Điên rồi sao? Tại sao lần nào cũng muốn gán ghép
tôi và người đàn ông xa lạ này, bây giờ nếu có nói đây chỉ là sự trùng hợp ngẫu
nhiên thì quá là nực cười. Người tôi đờ ra, chỉ muốn quay đầu đi ra.
“Em ngồi đi”, Cho kéo ghế ra, khéo léo đưa tay ra chặn đường tôi, giọng khách
sáo. Mã Tu vội rút ra một tập tài liệu: “Lưu Bạch, anh có ít hợp đồng muốn nhờ
em giúp thật mà, chắc em không bận đến mức không nể cả tình bạn cũ chứ”.
Điện thoại di động trong tay vẫn không có động tĩnh gì, tôi thở dài, miễn cưỡng
ngồi xuống. Thôi đã mất công đến đây thì cứ bình tâm mà đối phó. Tôi muốn xem
gã đàn ông này định giở trò gì.
Kết quả là bữa cơm đó đã kết thúc sau hai tiếng đồng hồ. Tôi chăm chú xem bản
hợp đồng thuê cửa hàng để mở tiệm ăn, số tiền được đề cập cũng chẳng đáng là
bao và dường như, cả hai bọn họ đều không có hứng thú lắm với công việc này,
thời gian thảo luận các vấn đề liên quan đến rượu vang với người phục vụ còn
chiếm nhiều hơn cả thời gian quan tâm đến hợp đồng. tôi cười nhạt, đẩy bản hợp
đồng ra.
“Có lẽ em không hiểu rõ tình hình cho lắm, các anh đã mở quán rượu vang Lafeur
rồi, cần gì phải quan tâm đến bản hợp đồng này nữa”.
“Em có thích rượu vang không?”, Cho không để ý gì đến câu nói mỉa mai của tôi.
“Nhà anh có một bình rượu vang Lafeur ủ từ năm 1982, em có hứng thưởng thức
không?”.
“Em xin lỗi, em không có hứng thú với rượu vang lắm”, tôi trả lời không khách
khí. Cho còn định nói gì nữa nhưng đã bị tiếng chuông điện thoại của tôi ngắ
giữa chừng. Tôi nhìn số điện thoại, tim đập thình thịch, cuối cùng Sở Thừa cũng
đã gọi điện.
Tôi bước nhanh ra khỏi phòng ăn, giọng anh từ đầu bên kia vọng lại, toát lên
một vẻ mỏi mệt.
“Lưu Bạch, em đang ở đâu vậy?”
“Sở Thừa!” Ba ngày nay anh không liên lạc với tôi, rốt cuộc anh đã xảy ra
chuyện gì? Nghe thấy tiếng anh, tôi mới biết rằng mình nhớ anh biết bao. Tôi
chỉ muốn anh đang ở gần để ôm chặt anh, thốt lên muôn vàn lời yêu thương nhưng
cuối cùng, tôi chỉ gọi tên anh một tiếng rồi im bặt.
“Anh về đến Thượng Hải rồi. Anh rất muốn gặp em, em có ở nhà không?”
“Anh vừa xuống máy bay xong, vẫn đang ở sân bay”.
Tôi nhìn đồng hồ, đã chín giờ tối: “Anh ăn cơm chưa?”
“Anh ăn một ít trên máy bay rồi. Lưu Bạch…”, Sở Thừa định nói gì xong lại thôi.
“Gì vậy anh?”
“Anh yêu em, Lưu Bạch ạ”.
Lòng cảm thấy vô cùng ấm áp. Lúc này tôi chỉ có một ý nghĩ, anh đã quay trở
lại, đã quay về bên tôi. Tôi quay vào phòng ăn, không nói thêm câu nào mà lấy
túi xách: “Mã Tu, Cho, em có chút việc gấp, em về trước đây”.
Mã Tu đứng dậy: “Việc gì mà vội thế, chút nữa bọn anh còn có chương trình khác
nữa mà, lát nữa đi hát nhé”.
“Em có việc thật mà, thôi để dịp khác nhé”. Miệng đáp cho qua chuyện, tôi vội
đi ra phía cửa.
“Sao lần nào gặp, anh cũng nghe thấy em nói những lời giống nhau”. Cho đi theo
sau, cười nói nhỏ với tôi: “Có cần anh đưa em về không?”
“Không cần, em lái xe đến mà”. Tôi bước nhanh thoăn thoắt, chớp mắt đã xuống
tới tầng dưới. Giây phút này, đừng nói đến người đàn ông xa lạ này, kể cả trên
trời có ngả đao xuống cũng không ngăn được tôi.
Tôi lên xe, nổ máy rời khỏi tiệm ăn. Lại một lần nữa, Cho đứng nguyên một chỗ
đưa mắt dõi theo tôi. Cũng giống như lần trước, trái tim tôi đã đong đầy hình
ảnh của Sở Thừa, đâu còn tâm trạng nào để chú ý đến ánh mắt của Cho.