Dường như hai chúng tôi đã đạt được một sự thỏa thuận
ngầm nào đó, không nhắc đến những chuyện anh đã trải qua trong ba ngày vừa rồi,
cũng không nói đến phản ứng của họ hàng anh. Mỗi lần ở bên nhau, chỉ thỏa sức
tận hưởng những khoảnh khắc yêu thương khó quên. Sở Thừa bắt đầu bận rộn, tôi
cũng phải kết thúc kỳ nghỉ nhàn rỗi, lông bông của mình và bắt đầu đi làm.
Dường như cuộc sống trôi qua rất bình lặng nhưng cả hai đều rất khổ sở khi phải
che giấu những đợt sóng ngầm trong lòng.
Sau khi hết giờ dạy, tôi ngồi ở quán cà phê đọc tạp chí đợi anh. Đây là công
việc gần đây tôi hay làm – chờ đợi. Anh càng ngày càng bận, thời gian nhàn rỗi
được ở bên nhau của chúng tôi cũng ngày càng ít. Để duy trì những giây phút
tương ngộ hiếm hoi đó, tôi bắt đầu học cách từ bỏ vẻ giữ ý, cùng anh chia sẻ mỗi
ngày. Hầu hết thời gian, sau khi ăn tối xong, chúng tôi lại dắt tay nhau đi bộ
về căn hộ nhỏ. Sau đó, sáng sớm anh đưa tôi đi làm, giống như một đôi vợ chồng
trẻ bình thường. Cuối tuần, chúng tôi lái xe đưa Mạt Lợi đi chơi khắp nơi, rong
ruổi khắp các thành phố gần Thượng Hải. Chúng tôi tận hưởng niềm vui, niềm hạnh
phúc như vậy đó. Vì phía sau những niềm vui, niềm hạnh phúc đó, ẩn chứa một nỗi
sợ hãi bất tận. Tôi thường nghe thấy tiếng anh tỉnh giấc lúc nửa đêm, bước ra
ngoài phòng hạ thấp giọng nói chuyện gay gắt với người khác bằng tiếng Triều
Châu. Tôi hoàn toàn không hiểu những câu nói đó nhưng giọng nói mệt mỏi của anh
đã khiến lòng tôi tê tái trong đêm tối. Lần nào tôi cũng chỉ biết giả vờ ngủ
say, đợi anh nằm xuống, ôm tôi vào lòng, “Sở Thừa, cho dù em có cố gắng hết sức
cũng không thể xoa dịu được nỗi vất vả của anh. Tình yêu của chúng ta không
suôn sẻ chút nào phải không anh? Không có những lời chúc, chúng ta giống như
hai con thú nhỏ bị lạc đường, lang thang giữa cánh rừng già bốn bề âm u tìm lối
ra, cuối cùng mới phát hiện ra rằng, không hề có đường để ra”.
“Lưu Bạch!”, giọng nói quen thuộc đã cắt đứt mạch suy nghĩ của tôi. Tôi ngẩng
đầu, vô cùng bất ngờ khi nhận thấy Cho đang đứng trước mặt, tay bưng một cốc cà
phê.
“Sao anh lại ở đây?”
“Mã Tu giới thiệu địa điểm lý tưởng này cho anh. Nghe nói em thường đến đây, số
anh hên thật đấy”.
Tôi cau mày: “Có việc gì không ạ?”
“Em đừng làm như thế, anh đáng ghét lắm hả?” Cho ngồi xuống, cho đường vào cà
phê.
“Em có hẹn, sắp đến giờ rồi, anh có việc gì thì nói nhanh lên”.
“Có hẹn với công tử Sở Thừa hả?” Cho mỉm cười: “Lưu Bạch, em hãy nghe anh
khuyên một câu, anh chàng này không hợp với em đâu”.
Tôi thầm cảnh giác, cảm thấy anh chàng trước mặt thật đáng ghét: “Việc này thì
có gì liên quan tới anh?”
“Em không biết thật hả?” Cho nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ quái: “Anh tưởng là…”.
“Có chuyện gì thì anh nói thẳng ra đi, đừng vòng vo tam quốc nữa”.
Cho nhìn tôi chằm chằm. Người đàn ông này, nhìn bề ngoài trông điềm đạm, không
gây hại gì cho người khác nhưng đôi mắt luôn toát lên cái nhìn khó hiểu. Anh ta
nhìn tôi như nhìn một con mồi sớm muộn cũng phải về tay mình khiến sống lưu tôi
lạnh toát.
“Lưu Bạch, anh chưa có cơ hội giới thiệu bản thân với em. Mặc dù anh là người
gốc Hoa sinh ở Mỹ nhưng quê quán của anh ở Triều Châuở Sán Đầu. Có thể coi là
đồng hương với bạn trai em”.
“Thế thì sao ạ?”.
“Nói ra thì cũng có sự trùng hợp, mặc dù gia đình anh đã di cư ra nước ngoài từ
lâu nhưng vẫn còn người quen cũ ở Triều Châu, trong đó có gia tộc anh bạn trai
em. Ở đó họ là một gia tộc rất có danh tiếng, có ảnh hưởng lớn. Ha ha”.
Tôi nhìn Cho với ánh mắt cảnh giác, đợi anh ta nói tiếp, rất nhiều câu hỏi đan
xen vào nhau, giờ tôi mới bắt đầu phát hiện ra đầu mối.
“Gia tộc họ Sở đến nay là đến đời thứ ba rồi, đời thứ hai có mười anh chị em.
Dĩ nhiên rồi, theo truyền thống của vùng Triều Châu bọn anh, con gái không được
tính, vì thế, người nắm quyền điều hành gia tộc là năm anh em trai, ông anh cả
đã mất năm ngoái. Nếu anh nhớ không nhầm thì bạn trai em là con trai duy nhất
của ông thứ hai, trên cậu ta còn một chị gái nữa, cậu ta có kể gì với em
không?”
Tôi gật đầu, Sở Thừa đã từng kể với tôi những chuyện này. Gia tộc của anh rất
đông người, quan hệ phức tạp, riêng hàng chú bác cũng không đếm hết trên đầu
ngón tay. Tôi cũng chỉ nghe kể như vậy, đâu có nhớ gì nhiều.
“Trông mặt em kìa, nhìn rất ngơ ngác”. Cho vẫn giữ nụ cười trên môi: “Nếu em
biết gia tộc họ Sở phức tạp thế nào thì em sẽ hiểu tại sao vừa nãy anh lại nói
Sở công tử không hợp với em”.
“Nếu anh định nói với em rằng gia đình anh ấy sẽ không chấp nhận một người như
em thì anh khỏi cần phải nói, em không nghĩ nhiều về chuyện đó”.
“Ha ha”. Cho xoay tay quanh mép cốc cà phê, nụ cười sâu xa: “Nếu em không ngại
thì hôm nay tạm hoãn cuộc hẹn với Sở công tử nhé. Cho anh một chút thời gian
được không? Anh bảo đảm em sẽ không hối hận đâu”.
Tôi không nên tiếp chuyện người đàn ông lập dị này. Tôi nghĩ mình nên quay đầu
bỏ đi nhưng trong lòng lại biết rất rõ rằng, anh ta là người duy nhất có thể
cho tôi biết sự thật. Tôi cảm thấy như có tiếng ai gào thét trong lòng. “Lưu
Bạch, đừng nghe, chắc chắn mày sẽ hối hận đó!”, nhưng bàn tay tôi đã cầm điện
thoại lên và gọi cho Sở Thừa. Lần đầu tiên tôi nói dối anh, bảo rằng có người
bà con đến thăm nên phải về nhà trước.
Cho đứng dậy, hào hiệp đưa tay ra: “Em là một người phụ nữ thông mình, từ đầu
đến cuối mặt em không hề biến sắc. Do bản tính em quá điềm đạm hay em không hề
quan tâm đến những chuyện này?”.
“Em không biết chuyện gì mà quan trọng như vậy nhưng thấy anh nhiệt tình muốn
kể nên em cũng ngại từ chối. Còn về vấn đề em có quan tâm hay không thì có gì
liên quan tới anh?”
Cho nhìn tôi im lặng, chúng tôi bước tới xe Cho. Đó là một chiếc xe ba khoang
màu đen, bí ẩn như chủ nhân của nó, người ngoài không thể nhìn thấy bên trong.
Cho mở cửa cạnh buồng lái, ra hiệu mời tôi lên xe. Tôi cắn môi, lòng vẫn hơi do
dự nhưng chỉ trong tích tắc, tôi đã hạ quyết tâm, cho dù là chuyện khó chấp
nhận đến thế nào, tôi vẫn muốn biết tường tận. Nghĩ vậy, tôi liền cúi đầu bước
lên xe Cho.
Cho cho xe lao vun vút, thỉnh thoảng có xe định lấn sang phần đường của Cho,
anh ta đều rồ ga vượt trước, hoàn toàn không giống với vẻ điềm đạm nho nhã bên
ngoài. Trong xe, cả hai chúng tôi đều im lặng, chỉ có ca khúc Nessun Dorma của
Callas. Tôi thầm cười khẩy, kể ra cũng hợp tình hợp cảnh thật. Người đàn ông
này, uống Lafleur, nghe Callas, lái chiếc xe đắt tiền thế này, vừa nhìn là biết
xuất thân từ gia đình quý tộc. Không hiểu gần đây số tôi lại may mắn một cách
kỳ quái, toàn gặp những người của thế giới khác.
Xe đứng trước một tòa tháp nổi tiếng, Cho đỗ xe một cách lành nghề, lên tiếng
chào bảo vệ. Tôi nhìn anh ta bằng ánh mắt nghi hoặc, ngồi yên tại chỗ không
nhúc nhích.
“Không phải đến nhà anh đâu, ha ha. Mặc dù anh rất có cảm tình với em nhưng
không ngông cuồng đến mức buổi hẹn đầu tiên đã đưa em về nhà”, Cho đi guốc
trong bụng tôi, giọng nửa đùa nửa thật.
Tôi im lặng. Tôi vốn là người không hay nói, đặc biệt trong hoàn cảnh chưa biết
rõ tình hình như thế này, im lặng vẫn là hay hơn cả.
“Em xuống xe đi. Trên tòa tháp này có địa điểm ngắm cảnh lý tưởng lắm, anh muốn
đưa em đi xem một số thứ”, Cho bước sang phía bên tôi ngồi rồi mở cửa.
Tôi chưa bao giờ lên sân thượng của tòa nhà nào, hóa ra cảm giác được đứng trên
đầu mọi người lại tuyệt vời đến thế. Trời chiều chạng vạng, gió thổi lồng lộng,
đứng ở đây nhìn các tòa nhà cao tầng phái xa trở nên mềm mại, lộng lẫy hơn
nhiều. Nắng chiều lọt xuống khe hở giữa các tòa nhà, hắt ra những tia sáng màu
da cam dịu mắt. Cảnh đẹp trước mắt khiến tôi quên đi mọi lo lắng trong lòng.
Bất giác tôi thở một hơi thật sâu, không ngờ trên sân thượng của tòa nhà này
còn có một hoa viên nhỏ mang phong cách Trung Quốc, ngay cả không khí cũng toát
lên hương thơm trong lành của cỏ cây hoa lá.
“Rất đẹp phải không?”
“Sao anh lại biết có một nơi tuyệt vời thế này?”
“Sở Thừa chưa từng đưa em đến đây à? Tòa tháp này cũng là một trong số những
tài sản của gia tộc cậu ta đấy”. Cho đưa tay vuốt mũi, mắt hơi cười cười.
Tôi chợt quay đầu lại, trừng mắt nhìn Cho. Dường như anh ta rất hài lòng, trước
phản ứng của tôi nên anh ta lại tiếp tục nói: “Nhưng tòa tháp này là của bên
nhà ông anh cả, tức thuộc về tay anh họ của Sở Thừa hiện nay. Sở Thừa không đưa
em đến đây cũng là điều bình thường thôi”.
Tôi không còn tâm trí để tiếp tục ngắm cảnh. Tôi quay đầu bước đến một chiếc
ghế đá gần nhất, ngồi xuống nhìn Cho: “Anh có gì muốn nói thì nói luôn một thể
đi”.
“Chắc chắn trong lòng em đang nghĩ, sao có gã đàn ông lãng nhách thế này nhỉ?
Ha ha, thực ra chuyện này vốn không liên quan gì đến anh”.
Tôi liền trả lời anh ta bằng ánh mắt: “Anh biết thế là được rồi”.
“Thật không biết nên bắt đầu từ đâu, để anh gọi người mang một chai rượu vang
lên đây rồi bọn mình từ từ nói chuyện”. Không đợi tôi gàn, Cho liền gọi ngay
điện thoại theo ý mình. Một lát sau, có người phục vụ mang rượu vang và cốc lên
thật. Cho rót rượu cho tôi một cách lành nghề rồi nâng cốc lên, mỉm cười: “Từ
lâu anh đã mong muốn được uống cùng em thế này, Lưu Bạch ạ”. Cho khẽ chạm vào
cốc tôi, kêu cách một tiếng.
Tôi không hưởng ứng, cũng không phản đối: “Nếu sau đây vẫn là thời gian thưởng
thức rượu thì em nghĩ mình phải đi th hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện khó
hiểu rồi”.
Cho đưa tay ngăn tôi lại: “Ông anh cả nhà họ Sở đã mất năm ngoái, đáng lý ra
phải đến lượt ông anh thứ hai lên nắm quyền. Nhưng hiện nay, người nắm quyền
điều hành gia tộc lại là ông anh thứ tư, có phải rất lạ hay không?”
Tôi không nói gì, đợi anh ta nói tiếp.
Gia tộc họ Sở rất thú vị. Bố mất sớm, năm anh em còn trẻ tuổi mà đã phát triển
tài sản ông cụ để lại lên gấp mấy lần, có thể coi đó là những nhân vật rất có
tiếng trong đời thứ hai. Đương nhiên là mỗi người đều có những điểm mạnh riêng
của mình. Nhưng tiếc rằng trên thế gian này, ở đâu có lợi ích thì ở đó có bất
đồng, ngay cả đối với anh em ruột cũng vậy. Sau khi lập gia đình, năm anh em họ
liền di cư sang các nước khác nhau, mỗi người có một địa bàn hoạt động riêng
của mình. Mặc dù năm anh em đều có cổ phần riêng trong các ngành nhưng người
làm ăn được nhất vẫn là ông anh thứ tư. Mấy năm nay, kinh tế thế giới bấp bênh,
ở nước ngoài, giữ cho hoạt động làm ăn được yên ổn, không bị thiệt hại là tốt
lắm rồi, còn các ngành nghề kiếm được nhiều tiền đều nằm trong nước. Ông anh
thứ tư này vốn cùng ông anh cả phụ trách công việc làm ăn trong nước, ông anh
cả mất rồi nên hiện nay gia tộc họ Sở đều phải nghe theo mọi điều hành của ông
thứ tư”.
“Thế thì sao?”
“Đương nhiên là ông anh thứ hai không vui rồi, vì thế lần này, ông ấy đã bán
hết gia sản ở Canada, chỉ để lại căn nhà để dưỡng già, đem tất cả tài sản về nước
để cạnh tranh với ông thứ tư. Nếu không làm sao em có thể gặp được Sở công tử ở
đất Thượng Hải này. Cậu ta ra nước ngoài từ năm mười mấy tuổi, rất ít khi về
nước”
Tôi lặng lẽ nhìn Cho, cốc rượu vang trong tay đã bị tôi uống hết từ lúc nào.
Cho mỉm cười rót rượu, nói tiếp:
“Nhưng với sức hiện có của ông anh thứ hai, mặc dù danh chính ngôn thuận nhưng
cái gốc vẫn không đủ mạnh, vì thế lúc này chỉ còn hai cách”.
“Để em nói giúp anh, cách thứ nhất là liên kết với các anh em khác, nhưng theo
như lời anh nói ban nãy, anh em họ mỗi người theo đuổi một kế hoạch riêng, cơ
hội dường như rất khó. Cách thứ hai là tìm một lực lượng viện trợ có thế mạnh
từ bên ngoài nhưng lại rất khó tin người khác, vì thế, theo cách làm truyền
thống của người Trung Quốc chúng ta là tìm người để làm thông gia, hai gia đình
có thế lực kết hợp với nhau, có phải thế không?”.
Cho lại chạm cốc với tôi lần nữa: “Lưu Bạch, em thông minh như thế mà không ra
ngoài kinh doanh thì quả là tiếc. Để anh kể cho em nghe những điểm quan trọng
mà anh muốn nói hôm nay, chuyện hôn nhân của anh chàng công tử họ Sở đã được
cha cậu ta quyết định rồi. Đây là việc lớn nhất của gia tộc họ Sở trong năm
nay, ngày tổ chức đã được ấn định vào cuối năm. Anh nghĩ thời điểm này, gia tộc
họ Sở trên toàn cầu đều đang thay đổi lịch trình làm việc của mình, cử đại diện
tham gia buổi hôn lễ của cậu ta. Lưu Bạch thân mến, em không ấu trĩ đến mức
nghĩ rằng cô dâu mà họ muốn lấy về là em chứ”.
Tôi lại uống hết cốc rượu trên tay. Chắc chắn là do tác dụng của cồn nên sống
mũi tôi cay cay, trái tim co thắt từng hồi. Tôi nghiến răng, cố gắng giữ cho
mình thật bình tĩnh: “Anh đã nói hết chưa?”.
Cho nhìn tôi chằm chằm, mắt tôi nhòe đi. Không biết có phải là ảo giác không,
dường như Cho đang nhìn tôi bằng ánh mắt đầy thương hại. Ai cần đến sự thương
hại của anh ta? Tôi cau mày, đứng dậy: “Anh nói xong rồi thì đưa em về, em nghĩ
mình phải về rồi”.
“Lưu Bạch, đến bây giờ mà em vẫn giữ được vẻ mặt như không có gì xảy ra, em
đúng là một cô gái khác người”. Cho đưa tay ra đỡ tôi, lòng bàn tay ấm áp.
Tôi gạt tay Cho ra, nghiêm mặt nói: “Em có gì là khác người? Đứng ở đây ném một
viên sỏi xuống đất, ít nhất có thể ném trúng mười cô gái như em. Những người
như anh và Sở Thừa mới là khác người, giàu có cao sang, không phải đau đầu vì
kế sinh nhai, vừa bước ra cửa xe, người khác đã nhìn các anh với một con mắt
khác”.
Chắc chắn Cho không thể ngờ rằng tôi lại nói ra những lời đó, anh ta trầm ngâm
không trả lời.
Có lẽ do hôm nay bị kích động quá nhiều, tôi không thèm đợi Cho trả lời mà tiếp
tục nói: “Em hiểu suy nghĩ của mọi người, họ nghĩ rằng em yêu Sở Thừa chỉ vì
tham vinh hoa phú quý, muốn làm dâu gia đình quý tộc. Em phải thừa nhận rằng,
em cũng là con người, nếu nói yêu anh ấy mà không thỏa mãn lòng tự kiêu của con
người em là nói dối. Nhưng em chưa bao giờ nghĩ mình sẽ làm dâu một gia đình
quý tộc. Em làm dâu nhà đó để làm gì? Để cả đời bị mọi người bàn tán sau lưng,
cả đời không dám ngẩng đầu lên ư? Em yêu anh ấy chỉ vì cảm nhận được niềm vui
khi ở bên anh ấy mà thôi. Anh đã bao giờ có cảm giác đó chưa? Nhìn thấy người
đó là mình thấy vui, cảm thấy mãn nguyện? Anh chưa bao giờ có cảm giác đó đúng
không? Nói thì đơn giản nhưng đây lại là điều khó đạt được nhất trên thế gian.
Nếu một ngày nào đó em và anh ấy chỉ đem lại đau khổ cho nhau thì việc em ở bên
anh ấy còn có nghĩa lý gì?”.
“Sao em biết anh chưa từng có cảm giác này? Anh đã từng yêu một người phụ nữ,
lấy cô ấy làm vợ, tưởng là sẽ mãi mãi hạnh phúc thế nhưng không phải. Hiện thực
mãi mãi là hiện thực, phân biệt mãi mãi là phân biệt. Cuối cùng bọn anh vẫn
chia tay nhau! Vì thế, kể cả Sở Thừa có lòng can đảm như anh năm xưa, kiên trì
đến cùng và cố tạo ra kỳ tích thì em vẫn nghĩ rằng hạnh phúc được ở bên nhau
của hai người sẽ duy trì đến cùng được ư?”
Người đàn ông này đáng sợ thật, những lời anh ta nói đã ném tôi xuống hồ băng
lạnh giá, tôi nhìn anh ta bằng ánh mắt nảy lửa: “Em hiểu ý anh, em và các anh
là hai thế giới khác nhau, dù thế nào đi nữa thì cũng không thể hòa hợp, đúng
không? Em hoàn toàn hiểu điều đó”.
“Vì giận dữ mà em nói thế đúng không?” Cho mỉm cười: “Lưu Bạch, nhìn em rất
lạnh lùng, không gần gũi nhưng con người thật của em lại vô cùng đáng yêu”.
Đáng yêu? Tôi trợn mắt, con người này lại dùng từ đáng yêu để miêu tả tôi. Tiếc
rằng chưa kịp đợi tôi có phản ứng gì, câu nói tiếp theo của anh ta đã làm tôi
thực sự sửng sốt.
“Còn một việc anh quên chưa nói với em. Rất không may, cô dâu nhà họ Sở định
cưới về là em gái anh. Lần này anh về nước là để sắm sửa cho nó, v không phải
tự dưng mà anh mới nói những chuyện này với em. Giờ thì anh đã nói hết những
điều định nói, còn mấy câu anh vừa mới quyết định xong nữa, em còn muốn nghe
không?”.
Tôi mở miệng một cách khó khăn nhưng không thốt ra được lời nào, hai cốc rượu
vang sôi sục cồn cào trong dạ dày, Cho nhìn tôi chằm chằm. Qua cặp kính Cho
đang đeo, tôi nhìn thấy đôi mắt mình đỏ rực, sắc mặt trắng bệch. Cho đặt hai
tay lên vai tôi, không cần tỏ vẻ trêu chọc, nói một cách trịnh trọng: “Lưu
Bạch, mặc dù việc anh tiếp cận em là có mục đích nhưng anh phát hiện ra rằng,
em rất hấp dẫn, thảo nào Sở Thừa say em như điếu đổ. Cậu ta là người đàn ông
không thể tự đưa ra lựa chọn nhưng anh là người tự do, em sẽ suy nghĩ đến việc
thiết lập quan hệ với anh chứ?”.
Câu trả lời của tôi là một hồi nôn thốc nôn tháo nham nhở ra vạt áo Cho.
Cho luống cuống, tôi nghĩ chắc trong đời chưa bao giờ anh ta gặp một tình huống
khó xử đến vậy – bị một người phụ nữ uống đã ngà say nôn hết vào người. Sau khi
nôn xong, đầu óc tôi tỉnh táo hơn, nhìn thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của Cho, tự
nhiên tôi cảm thấy rất hả giận.
Cho cười đau khổ: “Lưu Bạch, tiếp sau đây em còn định đem đến cho anh niềm vui
bất ngờ nào nữa? Nếu em định ngã ở đây thì em phải đợi một lát để anh thay quần
áo chứ? Anh rất muốn là anh hùng cữu mỹ nhân nhưng anh nghĩ bất cứ mĩ nhân nào
cũng không muốn để một anh hùng bị nôn đầy người ôm vào lòng đúng không?”.
“Anh yên tâm, em không say đâu”, tôi vừa nói vừa quệt mu bàn tay lên mép. “Ở
trên này mà anh cũng gọi được rượu vang thì chắc cũng phải có nơi để anh và em
nghỉ ngơi tỉnh táo hơn chứ?”.
Cho đưa tôi xuống tầng, mọi người trong thang máy thi nhau liếc chúng tôi rồi
thầm thì với nhau nhưng lúc này, tôi không còn quan tâm đến ánh mắt của họ. Mấy
tầng nằm giữa tòa tháp này là khu chung cư cao cấp thiết kế theo phong cách
khách sạn. Cho gọi người mở cửa một căn phòng trống trong đó, đợi họ mang quần
áo lên. Tôi bước vào nhà vệ sinh, mở vòi nước, hai tay chống xuống mặt bồn rửa
mặt bằng đá cẩm thạch, trong gương là một gương mặt tiều tụy trắng bệch, ánh
mắt bi ai, vô hồn. Vừa nãy Cho đã nói với tôi những gì? Những câu nói đó vẫn
đang văng vẳng bên tai tôi nhưng mỗi câu tôi đều phải suy nghĩ một cách chật
vật, cảm thấy rất khó hiểu hay là do tôi cố tình không muốn hiểu? “Sở Thừa, nếu
lúc này anh ở bên em thì tốt biết bao! Nhưng anh ở bên em thì cũng làm được gì?
Cho đã nói rồi, anh là người không có sự lựa chọn. Vậy thì người duy nhất có
thể đưa ra lựa chọn không phải là em đó sao?” Tôi thẫn thờ nhìn mình trong
gương, bỗng phát hiện mình đang khóc. Tôi lấy tay ôm mặt trong tiếng nước chảy,
nước mắt tuôn trào qua kẽ tay, không được khóc! Tôi nghiến chặt răng, cảm thấy
có mùi tanh của máu trong miệng. Có gì đáng khóc chứ? Đây không phải là điều
tôi đã đoán trước được từ lâu đó sao? Chỉ có điều những chuyện này là do một
người không có liên quan nói ra mà thôi. Trái tim tôi nghẹn lại, hoàn toàn
không thể làm chủ được phản ứng của mình.
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên: “Lưu Bạch, em không ngất ở trong đó chứ? Anh
được không?”.
Tôi chợt bừng tỉnh, giấu đi vẻ tiều tụy của mình, quay ra mở cửa. Cho đã thay
một bộ quần áo sạch sẽ, tinh thần hồ hởi đứng trước cửa nhìn tôi.
“Quần áo của anh đâu? Trên đường về nhà em sẽ đưa đến tiệm giặt nhưng phiền anh
đi lấy về hộ”.
“Không sao cả, anh vứt đi rồi”.
“Vậy thì phiền anh đưa em về, hiện giờ em rất mệt”.
Cho đứng đó nhìn tôi rồi bất ngờ đưa tay ra. Tôi chưa kịp tránh, anh ta đã rụt
tay lại, đút tay vào túi quần rồi nói với tôi bằng giọng trêu chọc: “Lưu Bạch,
em là người phụ nữ đầu tiên coi anh như cái đinh gỉ, ghê thật”.
Tôi đã bước ra phía cửa, quay đầu nhìn Cho một cái: “Nếu anh không muốn thì em
cũng có thể gọi taxi”.
Cho nhanh chân bước tới, vẻ mặt trở lại bình thường như hồi đầu mới quen, nở nụ
cười: “Em đùa à, làm sao anh có thể bỏ lỡ cơ hội phục vụ người đẹp được. Xin
hãy cho anh vinh hạnh được đưa em về nhà”.