Lưu Bạch, Anh Yêu Em

Chương 30: Chương 30




Chuông điện thoại bất ngờ đổ dồn, tôi giật bắn mình. Nắm chặt điện thoại trong tay, lòng bàn tay ướt nhẹp vì mồ hôi, tôi luống cuống đưa lên tai, nắp trượt trơn quá, gạt hai lần mới mở được ra.

“Lưu Bạch, em đang làm gì vậy? Lần đầu tiên nghe điện thoại của anh nhanh như vậy, anh thực sự bất ngờ đấy”, không phải là tiếng mẹ như tôi tưởng tượng, mà là Cho.

Chắc chắn là do quá sợ hãi vì chuyện ban nãy, lần này nghe thấy tiếng Cho, không ngờ tôi lại bình tâm, giọng cũng nhẹ hơn: “Cho, sao lại là anh?”.

“Em đang đợi điện thoại à?”, Cho nhanh nhạy vặn hỏi.

“Không, vừa nãy bác Phúc có đến, em…” Đột nhiên tôi im bặt, kinh ngạc trước phản ứng của mình, tại sao tôi lại nói những chuyện này với anh ta nhỉ? Đầu óc tôi lú lẫn rồi sao.

“Bác Phúc nào?” Ở đầu dây bên kia, Cho trầm ngâm, rồi giọng anh nghiêm lại: “Có phải là người của nhà họ Sở không?”.

“Cho, thực ra không có việc gì cả, em cúp máy đây.” Cứ nói chuyện thế này với Cho thực sự không ổn, cho dù có phải cầu cứu, tôi cũng phải gọi điện thoại cho Sở Thừa. Nhưng không hiểu sao tôi có linh cảm rằng, dù có gọi cho Sở Thừa cũng chẳng giải quyết được việc gì, thậm chí còn tồi tệ hơn.

“Đợi chút đã”, Cho ngăn tôi lại: “Lưu Bạch, lẽ nào Sở Thừa để em lại một mình trong khách sạn sao? lúc bác Phúc đến, chắc chắn cậu ta không có trong phòng chứ?”.

“Em phải ra ngoài đây”, không biết trả lời Cho thế nào, tôi vội kết thúc cuộc nói chuyện.

“Lưu Bạch, đợi một lát anh đến ngay nhé? Đừng ra ngoài một mình, anh sẽ đến ngay lập tức.”

“Cho, anh đừng làm vậy, em sợ Sở Thừa hiểu lầm, thực sự không có chuyện gì xảy ra cả, anh không phải…”

“Em ngớ ngẩn à?”, Cho cao giọng khiến tôi giật nảy mình. “Đến nước này rồi mà em còn quan tâm đến việc cậu ta có hiểu lầm hay không? Thằng cha này là một gã ngốc, em cũng biến thành người ngớ ngẩn như cậu ta rồi à? Em cứ ngồi ở phòng không được đi đâu cả, đến nơi anh sẽ gọi cho em!”.

Tôi mở miệng định nói tiếp nhưng điện thoại đầu bên kia đã bị cúp máy. Sợ hãi, tôi lùi ra tận mép giường, chân khụy xuống chạm vào tấm đệm mềm mại. màn hình đi động tối om, tôi vung tay vứt xuống giường. Tôi ôm mặt, cảm thấy mình như chìm sâu trong bóng đêm vô tận, không tìm được đường ra, bước chân cực nhọc.

Căn phòng yên tĩnh đến rợn người, tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ treo tường rõ hơn bao giờ hết, dường như một thế kỷ đã trôi qua. Bất ngờ di động lại đổ chuông. Là Cho ư? Tôi với tay lấy điện thoại, màn hình hiện lên một số lạ, không phải Cho, một số điện thoại tôi chưa bao giờ nhìn thấy, hoàn toàn xa lạ.

“Cô Lưu Bạch có phải không?”, một giọng già nua cất lên, chậm rãi, lạnh lùng.

“Vâng, tôi đây.”

“Tôi là cha của Sở Thừa.”

Bình tĩnh, Lưu Bạch, hãy bình tĩnh. Tôi cấn đầu lưỡi, cái đau đã khiến đầu óc tôi tĩnh táo trở lại: “Cháu chào bác Sở!”.

“Tôi không dám nhận là bác đâu. Mặc dù chưa được gặp mặt nhưng cô Lưu Bạch đã để lại cho tôi ấn tượng sâu sắc. Sau khi được cô dạy dỗ, Sở Thừa đã biến thành một con người hoàn toàn khác khiến tôi không còn nhận ra nữa.”

“…” Vẻ căm ghét toát lên trong giọng nó của ông đã khiến tôi im lặng không biết nói gì.

“Năm chín tuổi, Sở Thừa bị người ta bắt cóc một lần, ba ngày ba đêm mới chuộc được về. Mấy ngày đó, tôi và mẹ nó thực sự phải sống trong vật vã, tưởng rằng mất hẳn thằng con trai này rồi. Từ đó trở đi, chúng tôi luôn hết sức cẩn thận, chỉ sợ có chuyện không may lại xảy ra, may mà Sở Thừa đã yên ổn trưởng thành. Nhưng tuần trước nó về Triều Châu, biến thành một người hoàn toàn khác khiến tôi cảm thấy con trai ngày xưa của mình đã biến mất. Chúng tôi phải cảm ơn cô Lưu Bạch đã cho chúng tôi tìm lại được cảm giác này.”

“Bác Sở…À không, chú Sở, cháu chưa từng đưa ra yêu cầu và ý kiến gì với Sở Thừa, cháu nghĩ gia đình chú đã hiểu lầm”, tôi muốn giải thích nhưng thực sự không biết phải nói từ đâu.

“Thôi không phải nói nhiều nữa. Cô Lưu Bạch cũng đã làm mẹ rồi, chỉ có điều bối cảnh gia đình khác nhau mà thôi. Tôi nghĩ rằng cô không thể hiểu nổi cảm giác này, vì thế tôi cũng muốn để cô tự cảm nhận cảm giác đó, chúng ta mới có thể hiểu nhau hơn.”

Tôi thở dốc, một giọng hét thất thanh vang lên bên tai. Sau đó, tôi mới phát hiện ra đó là tiếng thét của mình: “Thế nào là tự cảm nhận? Chú Sở, chú hãy nói cho rõ đi”.

Đột nhiên có tiếng khóc non nớt trong điện thoại vọng tới. “Mạt Lợi, Mạt Lợi! Có phải là c tôi hét lớn.

“Mẹ ơi, mẹ ơi, hu hu. Ông ngoại, bà ngoại, hu hu…” Giữa đám âm thanh ồn ào xung quanh, tiếng gọi của Mạt Lợi như một mũi kim đâm thẳng vào trái tim tôi.

Không đợi tôi nói thêm một câu nào, giọng nói già nua, vô cảm lại cất lên: “Cô Lưu Bạch, tôi ở Thượng Hải đợi cô, vé máy bay cô đã cầm rồi đúng không? Bác Phúc đang đợi cô dưới đại sảnh đấy”.

“Cháu xin chú, đừng làm hại Mạt Lợi, nó chỉ là một đứa bé, nó không hiểu gì hết”, tôi nói trong nước mắt, nỗi sợ hãi khiến người tôi run lẩy bẩy. Sự thật đáng sợ làm sao, lúc này, người tôi sởn hết gai ốc, chỉ biết van xin.

“Yên tâm, tôi chỉ muốn giải quyết chuyện này với cô một lần, không có mục đích gì khác. À đúng rồi, từ giờ phút này, cô không nên liên lạc với Sở Thừa nữa. Tôi nghĩ điều này chắc không phải nhắc cô cũng biết, đúng không?” Nói xong, ông ta cúp máy. Tôi đứng dậy, chạy ra phía bàn, người mềm nhũn, loạng choạng, ngã đúi đụi, cùi trỏ đập vào góc bàn nhưng vì đang trong cơn hoảng loạn nên tôi hoàn toàn không có cảm giác gì. Tôi bò dậy, chộp lấy túi xách và phong bì trên bàn, chạy ra cửa. Trước mắt tôi tối sầm, sống mũi đau nhói, tôi và người đứng ngoài cửa đâm sầm vào nhau.

“Lưu Bạch!” Người tôi bị giữ chặt, giọng Cho như đang ở ngoài vũ trụ vọng lại: “Em chạy đi đâu vậy?”.

Chưa bao giờ cảm kích trước sự xuất hiện của anh ta như bậy giờ, tôi túm chặt cánh tay anh ta như người chết đuối đang với lấy chiếc phao cứu mạng cuối cùng. “Cho, bọn họ bắt Mạt Lợi đi rồi, Anh giúp em với, giúp em với”, tôi nói không ra tiếng, nước mắt giàn giụa, khồng nhìn rõ mặt anh. Nhưng bàn tay kiên định, ấm áp của Cho giữ chặt tôi, cúi đầu ghé sát tai tôi nói, giọng dịu dàng: “Đừng khóc, suỵt, chẳng có việc gì nghiên trọng cả, anh bảo đảm hai mẹ con em sẽ an toàn. Nào, Lưu Bạch, dù việc nguy hiểm thế nào vẫn có anh ở bên em”.

Cho không đưa tôi đi ra mà kéo tôi trở lại phòng, đưa tay đóng cửa lại.

“Em muốn về Thượng Hải”, tôi hoàn toàn không hiểu dụng ý của Cho, tay nắm chặt phong bì, giọng não nề.

Giọng Cho nhẹ nhàng: “Đừng sốt ruột, em nhìn bộ dạng của mình bây giờ xem, làm sao ra đường được? Đi rửa mặ, uống ngụm nước, bình tĩnh lại một chút, anh phải gọi mấy cuộc điện thoại đã”. Cho lấy chiếc phong bì trong tay tôi, rút vé ra xem: “Vẫn còn thời gian, anh đảm bảo em sẽ kịp chuyến bay này”.

Tôi định nói thêm nhưng anh đã rút điện thoại ra bấm số. Thấy tôi vẫn đứng yên tại chổ, anh ta đưa tay khẽ đẩy tôi vào nhà tắm. Cửa khép hờ, chỉ còn lại một mình tôi trong đó.

Tôi đứng trước gương nhìn bộ dạng tồi tệ của mình, hai mắt đỏ hoe, mặt nhòe nhoẹt nước mắt, cùi tay đỏ sưng, cà người vẫn run. Với bộ dạng này, đừng nói là đi máy bay, có khi từ đây đi xuống đại sảnh cũng có người gọi điện thoại báo cảnh sát. Cho nói không sai, việc tôi cần làm bây giờ là bình tĩnh, gào thét khóc lóc, hoảng hốt, điên loạn sẽ chẳng giải quyết được gì, nó không thể giúp ích gì cho tôi.

Đưa tay vặn nước, tay phải run rẩy yếu ớt, tôi không thể vặn được: “Lưu Bạch, mày thực sự là một người đàn bà vô tích sự!” Với bộ dạng này, làm sao có thể giành lại Mạt Lợ?”, tôi thầm rủa mình. Tôi đưa cả tay trái ra, hai tay gắng sức mở vòi, nước xả ra, tôi vã nước lên mặt, cảm giác mát lạnh khiến tinh thần rắn rỏi trở lại, ngay cả đầu óc cũng tỉnh táo hơn. Tiện có nước lạnh, tối búi chặt tóc lại, lọn tóc cuối cùng vén ra sau tai, tối quay người mở cửa, bước ra ngoài.

Cho vẫn chưa kết thúc cuộc nói chuyện qua điện thoại. Nhìn thấy tôi, anh ta giơ tay ra hiệu cho tôi ngồi xuống. “Lâm, Khải Tây – nhân viên văn phòng ở Thượng Hải – sẽ đến đưa em ra sân bay ngay bây giờ. Em cứ sang Hồng Kông chơi mấy ngày rồi hãy quay về Mỹ. Sao? Thượng Hải chơi vui hả? Ha ha, nếu như em thích, lúc nào cũng có thể quay về chơi cho thật đã. Mấy hôm nay anh có công chuyện khá khó khăn phải giải quyết ở Thượng Hải nên có em ở cùng không tiện lắm”.

“Ừ, ngoan nhé, đến Hồng Kông nhớ gọi cho anh”.

Tôi không ngồi xuống, lặng lẽ đứng sang một bên, đợi anh ta kết thúc cuộc nói chuyện rồi lên tiếng: “Cho, em đã chuẩn bị xong rồi, bây giờ chúng ta đi được chưa?”.

Cho nhìn tôi, ánh mắt tỏ vẻ khen ngợi nhưng giọng châm chọc. “Lưu Bạch à, anh vẫn thích dáng vẻ ban nãy của em. Tội nghiệp đáng thương, hốt hoảng túm chặt lấy anh. Em có thể bỏ bùa đàn ông bằng dáng vẻ đó đấy. Bất cứ gã đàn ông nào cũng có thể chết vì em, tại sao em lại lấy lại phong độ được nhanh như vậy, anh thực sự thất vọng đấy”.

“Cho, vừa nãy cha Sở Thừa nói bác Phúc đợi em dưới đại sảnh.” Thực ra, tôi vẫn đang trong tình trạng lo lắng cực độ nhưng vẫn có thể bình tĩnh nói chuyện.

“Không phải đâu”, Cho hờ hững xua tay, cùng tôi đi ra cửa. “Vừa nãy anh có gọi điện thoại cho Chum, không ngờ lại có người dám ngang nhiên đe dọa khách trong khách sạn của cậu ta, phải tiếp đãi cẩn thận vị khách liều mạng này mới được. Anh đoán lúc này bác Phúc đang được tiếp đãi đặc biệt ở một địa điểm nào đó”.

Tôi kinh ngạc nhìn Cho. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi vừa rồi, rốt cuộc là anh ta đã làm những chuyện gì?

“Lưu Bạch, đừng thẫn thờ nữa, thang máy đến rồi”, Cho tím cánh tay tôi. Đau quá, tôi rụt ngay tay lại.

“Sao vậy?”, mặc tôi ngăn lại, Cho vẫn vén ống tay áo tôi lên. Ánh đèn hành lang dịu mắt nhưng mặt anh ta đột nhiên đanh lại, sợ quá tôi lùi ra sau một bước.

“Cũng là do ông Phúc đó làm hả? Không ngờ ông già này lại giỏi đến vậy!” Không biết có phải tôi nghe lầm không? Giọng Cho nói nghe vẻ như sắp có người gặp tai họa, tôi vội vàng giải thích: “Không phải ông ấy, do em tự ngã lúc nảy”. Tôi luống cuống kéo tay áo xuống, bước vào thang máy trước. Ngoài thang máy, sắc mặt Cho tối sầm, dường nhu nhiệt độ xung quanh cũng hạ xuống, ngay cả ánh đèn dịu mắt cũng trở nên tối tăm. “Thực sự không phải ông ấy. em nói thật đấy”, sợ quá, tôi lại bổ sung thêm một câu.

Cửa thang máy khép lại, trong không gian chật hẹp chỉ có hai chúng tôi. Vẻ mặt Cho u ám, tôi thấp thỏm, không khí trở nên ngột ngạt, bất ngờ mắt tôi tối sầm, Cho ép sát, cúi đầu nhìn tôi.

Tôi bị dồn vào góc thang máy liền nói: “Cho, anh…”.

“Đồ ngốc, Lưu Bạch, là đồ ngốc!”, Cho khẽ gầm lên. Anh đưa tay ra, bất ngờ ôm chặt tôi vào lòng, siết chặt đến mức như muốn nghiền nát tôi ra. “Tại sao không nghe lời anh? Tại sao cứ lằng nhằng mãi với thằng ngốc đó? Tại sao để mình ra nông nổi này?”. Giọng anh ta mỗi lúc một nhỏ, cuối cùng ghé sát vào tai tôi, giọng yếu ớt vô cùng: “Tại sao anh lại phải đau đớn vì một đứa ngốc như em? Em nói cho anh biết đi Lưu Bạch, tại sao?”.

Mặt Cho kề sát tai tôi, hơi thở nghe rõ mồn một. Chưa bao giờ có người đàn ông nào mềm yếu như thế này trước mặt tôi. Nhưng những lời anh ta nói không đem lại cho tôi cảm giác rung động, mà là sợ hãi. Giây phút này, cơ thể tôi đang cứng đờ, cổ đang ở trong tư thế không tự nhiên, hơi ngửa ra sau, điều mà tôi đang suy nghĩ là làm sao để tìm lại được hơi thở và giọng nói của mình. Cuối cùng, tôi khẽ lên tiếng: “Cho, anh bảo lúc này em phải trả lời anh thế nào? Anh muốn nghe em nói gì?”.

Keng một tiếng, cửa thang máy bật mở, nhìn thấy cảnh tượng của hai chúng tôi, khách chờ ngoài cửa đều tỏ vẻ thắc mắc.

Cho ngẩng đầu, lùi ra sau một bước, sau đó quay người bước ra. Tôi bước nhanh theo sau, mãi cho đến khi lên xe, anh ta vẫn không thèm nhìn tôi, chỉ im lặng nổ máy. Trong nháy mắt, khách sạn đã lùi lại sau lưng, biến mất khỏi tầm mắt.

Trong xe vẫn yên lặng nhừ tờ, ngột ngạt vô cùng. Triên đường cao tốc, cảnh vật đơn điệu ở hai bên đường vùn vụt trôi ngược về sau. Bầu trời xám xịt, mây đen từ từ kéo tới như muốn nuốt chửng lấy tôi. Con đường này lúc đến là tâm trạng vui vẻ, lúc trở về lại dài đằng đẳng khiến tôi như ngồi trên lửa, chỉ ước mình được mọc thêm đôi cánh bay thẳng về điểm cuối cùng.

Cuối cùng sân bây Bắc Kinh đã hiện ra trước mắt tôi, Cho vẫn im lặng, không nói gì. Tôi thầm trách mình về câu trả lời không khóe ban nãy. Lúc này, nếu anh ta buông tay, để tôi một mình đối mặt với con đường phía trước thì tôi thực sự bơ vơ vô cùng. Nghĩ vậy, tôi bèn lên tiến: “Cho…có phải những lời em nói vừa nãy khiến anh phật ý? Nhưng điều mà em cần nhất bây giờ là đưa Mạt Lợi trở về nhà an toàn. Lòng em đang rối bời, không còn tâm trạng nào để nghĩ về những chuyện khác, anh…”.

“Yên tâm.” Cho lái xe vào bãi, đông tác dứt khoát, nhanh gọn, vẻ u ám trên mặt đã biến mất, thay vào đó là nụ cười mà tôi vẫn quen thuộc, dường như mọi việc đều nằm trong tầm tay. “Anh đã nói là không có gì nghiêm trọng mà. Việt nhà họ Sở làm, mặc dù có phần nằm ngoài dụ đoán nhưng cũng không phải không thể giải quyêt. Lưu bạch, anh giúp em khổng phải chỉ vì riêng em, vì thế em cũng không phải lo lắng, sợ anh buông tay giữa chừng thế đâu”.

“Không phải vì em?” Con người này nói chuyện lúc nào cũng hàm chứa nhiều ẩn ý, một câu hỏi cũng khiến người nghe phải đặt câu hỏi một hồi lâu. Tôi thấy hơi khó hiểu, nhìn Cho với vẻ bất an.

Cho xuống xe, mở cửa cho tôi rồi nói: “Lưu Bạch, Sở Thừa có được em, đã tận hưởng được mọi niềm vui, muốn rời xa nhưng không thể làm được. Nhưng cậu ta có được em rồi thì sao nào? Không giữ được em, mọi thứ đều là con số không. Còn anh, cả đời được làm theo ý mình, gặp được lại bị em từ chối phủ phàng, không cho một cơ hội nào. Em bảo anh và cậu ta, ai thảm hơn ai?”.

Luc này, anh ta vẫn còn tâm trạng để đùa kiểu này sao? Tôi xuống xe: “Cho, sắp đến giờ rồi, chúng ta vào sân bây thôi”.

Cho bước bên cạnh tôi, đưa tay xách túi cho tôi. Cảm giác ức chế lại một lẩn nữa ập tới, bất giác tôi tránh sang một bên. Cho nghiêng đầu nhìn, tr6en môi nở một nụ cười thản nhiên: “Lưu Bạch, em sợ anh à?”.

“Không!” Lòng chỉ ước được quay về Thượng Hải ngay lập tức, tôi nhanh chân rảo bước.

“Lưu Bạch, em hãy nhớ rằng, anh giúp em chỉ là vì cá nhân anh. Đến giây phút này, anh và Sở Thừa, hươu sẽ rơi vào tay ai, vẫn còn là ẩn số.” Ánh mắt Cho chợt sáng lên, dường như trước mặt xuất hiện một thử thách gì khiến anh ta vô cùng hào hứng, chỉ muốn vào cuộc ngay vì đã nắm chắc phần thắng trong tay.

Trời ạ, đây chính là bản năng thích chinh phục của đàn ông sao? Tôi cúi đầu bước nhanh, không thèm đếm xỉa gì đến Cho nữa. Hiện giờ, tôi chỉ cần Mạt Lợi được bình an vô sự. Hươu rơi vào tay ai vẫn chỉ là cuộc tranh giành mà thôi. Thật quá đáng, coi tôi như một món hàng hay một vụ làm ăn?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.