“Thúy Vi Lâu” có thể nói là tửu lâu nổi tiếng nhất thủ đô Tuyên Quốc, khung cảnh ưu nhã, thức ăn cũng thuộc hàng mĩ vị khó tìm. Mà điều quan trong nhất là, nơi này cực trì sang trọng!
Rất nhiều người nghĩ, phong thái càng sang trọng càng có thể thể hiện được đẳng cấp của bản thân mình!
Thế nên gọi rất nhiều món xong, Vinh Vương cùng Liễu Mộng Túy, Thanh Tuyền còn đang khách khí mà uống rượu cùng nghe hát, chỉ có Tần Lâu là liều mạng cắm đầu ăn.
Thức ăn cũng thông thường, thế nhưng trông y ăn, tựa hồ như toàn bộ đều là mỹ vị chỉ trên trời mới có.
Ba người mới uống xong nửa chén rượu, đều khiếp sợ mà nhìn chiếc đũa của Tần Lâu tới tới lui lui, con mắt lóe sáng như đèn pha.
Qua một lúc lây, Vinh Vương nhịn không được, bật cười: “Vì sao mỗi lần thấy ngươi, đều có cảm giác như là quỷ đói đầu thai.”
Tần Lâu ăn cá viên, vừa gảy xương vừa hiếu kỳ: “Các ngươi không ăn?”
Thanh Tuyền nhìn thức ăn một chút: “Hình như ăn rất ngon a.”
Tần Lâu rất tự nhiên gắp một miếng cá cho hắn: “Ngươi thử xem, ăn ngon a.:
Thanh Tuyền cầm đũa, ăn cá, mỉm cười gật đầu. Tần Lâu cười nói: ” Rất ngon đúng không?”
Vinh Vương liếc mắt khinh thường, ôm lấy bờ vai Thanh Tuyền, trong giọng nói bao hàm sủng nịch: “Là bảo bảo nhà ta không kén ăn thôi.”
“Bảo bảo?” Tần Lâu buồn nôn tới độ thiếu chút nữa đem hết đồ ăn trong miệng phun ra; “Có ai buồn nôn như mấy người không? Hai đại nam nhân mà trước mặt người ta cứ ôm ôm bão bão đã khó tiếp thu lắm rồi.”
Vinh Vương cười xấu xa: “Lẽ nào Mộng Túy chưa ôm ngươi bao giờ?”
Gương mặt trong nháy mắt nóng bừng, Tần Lâu ảo não trừng mắt nhìn lại.
“Xem ra là đã từng?” Hắn càng hỏi càng có vẻ ám muội.
Tần Lâu cắn răng. Vinh Vương cười lớn ôm lấy Thanh Tuyền, hôn một cái lên má hắn, đắc ý nói: “Tần đại nhân, ngươi cũng nên biết bản thân có phúc a, Mộng Túy đối với ngươi khác biệt một trời so với người khác a.”
Tần Lâu càng nghe càng thấy quái dị, gãi gãi đầu, mới nghĩ ra chỗ khác lạ ở đâu; “Ngươi gọi hắn là gì?”
“Mộng Túy a.”
“Các ngươi rất thân sao?”
Liễu Mộng Túy nói: “Cùng là quan trong triều, tất nhiên là thân a.”
Tần Lâu không hề có tí nghi hoặc nào, tiếp tục nỗ lực ăn. Ăn tới độ không nhét thêm được tí nào vào bụng nữa, y mới lưu luyến buông đũa xuống, thỏa mãn uống một ngụm trà xanh, lòng còn nuối tiếc mà nói: “Thực ngon quá.”
Thanh Tuyền cùng Vinh Vương đều có chút giật mình, Liễu Mộng Túy nhưng vẫn ngồi đó, ưu nhã mà cười. Vinh Vương than thở: “Ngươi ăn khỏe như thế, ai mà nuôi được a.”
Tần Lâu cười xấu xa nhìn hắn: “Không bằng ngươi nuôi ta? Ngươi phía sau có cả cái quốc khố của Tuyên quốc làm hậu thuẫn, vững chắc vô song, nuôi ta tuyệt đối không thành vấn đề.”
Vinh Vương vội vã ngồi cách y xa một chút. Liễu Mộng Túy một đường kéo y về, thấp giọng nói; “Không được!”
Trái tim Tần Lâu đập nhanh hơn một chút.
“Ta có thể nuôi được ngươi.” Thần tình Liễu Mộng Túy đột ngột trở nên thâm thúy.
Hình như, trầm luân rồi a.
Tần Lâu bất đắc dĩ nghĩ như thế.
Vô công rỗi nghề mà chạy loạn cả ngày, buổi tối, Tần Lâu đột nhiên mất ngủ.
Trong đầu vẫn nghĩ đến bộ dạng ôn nhu mang theo ý cười của Liễu Mộng Túy, ngay cả hình dạng khi còn bé, cũng nhẹ nhàng mà trỗi dậy trong đầu,
Khi đó hẵn vẫn quan tâm chăm sóc mình, đồ ngon cho mình ăn, thứ hay cũng nhường cho mình chơi, việc mình làm sai hắn chịu phạt giùm… Rất nhiều rất nhiều chuyện, cuộc đời Tần Lâu, khi còn nhỏ, thời niên thiếu, đều có hình bóng Liễu Mộng Túy.
Tựa hồ, y chưa bao giờ nghĩ đến chuyện nếu sau này Liễu Mộng Túy không còn ở bên mình, y sẽ làm sao.
Tần Lâu nghĩ vậy, đột ngột nở nụ cười, Liễu Mộng Túy sao lại không ở bên cạnh mình a? Y nếu chấp nhận tình ý của hắn, hai người nhất định có thể bên nhau cả đời.
Thế nên, cái thiếu, chỉ là thời gian thôi. Cho nên, tự cho mình thêm một chút thời gian, mình chắc chắn có thể tiếp nhận hắn.
Hiện tại, nghĩ đến hắn thì tim đập nhanh hơn, phiền muộn đau lòng, vui mừng ngập tràn trong lồng ngực, không phải là vì thích hắn sao?
Nghĩ thông những vấn đề này, Tần Lâu rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
————
Ngày tiếp theo, y lại buồn chán ngồi ở Thư Các mà trông coi thư tịch, đó là một chức vị nhàn tản vô cùng, tuyệt đối không thăng được quan cũng chả phát được tài, Tần Lâu mỗi ngày chỉ có ngủ, đọc tí sách, cùng với thái giám cung nữ trong chung tán phét đùa nghịch một tí.
Tới buổi trưa, y lại buồn ngủ, ngẩng đầu, đã thấy Liễu Mộng Túy đang đi tới.
Gương mặt tuấn dật, Tần Lâu nhìn ra được quang thải mỹ lệ phát ra từ dung nhan ấy. Thấy trên tay hắn có vật gì đó, con mắt y lập tức sáng bừng.
“Ăn có ngon không?”
Liễu Mộng Túy gật đầu, đặt hộp đồ ăn trong tay xuống bàn, thấy động tác nhanh nhẹn của Tần Lâu, có chút bất đắc dĩ: “Ngươi không ăn trưa sao?”
“Ta lại đói rồi!” Tần Lâu hắc hắc cười.
Cấp tốc đem mấy thứ kia nhét vào trong bụng, y thỏa mãn ợ một cái. Nghiêng đầu thấy Liễu Mộng Túy đang đứng ở một bên nhìn hắn, mang theo tiếu ý, gương mặt Tần Lâu nóng bừng lên. Hắn lại nói: “Ban ngày cũng không nên ngủ.”
Tần Lâu rất chi là bất mãn mà sờ sờ mũi.
“Vạn nhất trong khi ngủ, cơ mật công văn của Tuyên Quốc bị người ta đánh cắp thì làm sao?”
Tần Lâu cười nói: “Này thì ngươi yên tâm, thứ ta bảo quan thì khẳng định không mất được. Huống chi không phải chỉ là mấy tấm địa đồ thôi sao? Có gì cần lo lắng chứ?”
“Địa đồ của hoàng cung, nếu bị người ta đánh cắp, vậy thì sẽ rất dễ ám sát đương kim hoàng thượng. Địa đồ của Hoàng Thanh nếu bị đánh cắp, vậy thì bị người công phá chỉ còn là vấn đề thời gian.” Liễu Mộng Túy nói rõ ràng.
Tần Lâu xem thường: “Hoàng Cung thì không nói, thế nhưng Hoàng Thành là chỗ ai cũng có thể đi, bốn cái cửa thành chỗ nào ai chả biết? ĐI một lần không phải là vẽ được hay sao?”
Liễu Mộng Túy mỉm cười, không (thèm) ý kiến.
Hắn đi rồi, Tần Lâu vẫn là đả khởi tinh thần không có ngủ, cầm lấy một quyển dã sử, đang muốn đọc, Thanh Tuyền đã đi tới.
Tần Lâu thở dài: “Ngày hôm nay bộ lưu hành trò đi lang thang sao?”
Thanh Tuyền cười: “Vinh Vương bảo ta tới tìm ngươi. Hắn phải xử lí công vụ.”
Tần Lâu cười hắc hắc nói: “Ngươi có thể tìm đường sao?”
Thanh Tuyền mỉm cười: “Không phải có cung nữa sao” Hắn nhìn vào bên trong một chút, nhãn thần sáng lên:”Thật là nhiều sách” Cuối cùng mang theo chờ mong hỏi Tần Lâu: “Ta có thể lấy mấy quyển xem không?”
Tần Lâu phất phất tay: “Tùy ngươi.”
Thanh Tuyền vui vẻ bước vào trong tìm sách. Tần Lâu vô cùng hiếu kì mà hỏi: “Ngươi làm sao mà cùng Vinh Vương hòa hợp a?”
Trên gương mặt Thanh Tuyền có một tia không được tự nhiên: “Hắn thích nghe đàn.”
“Ngô, vậy nam nhân cùng nam nhân có phải rất quái lạ không?” Y tiếp tục hiếu kì.
“Chỉ cần là chân ái, sẽ muốn cùng hắn ở chung một chỗ.” Thanh Tuyền mỉm cười.
Hình như mình cũng rất muốn cùng Mộng Túy ở chung một chỗ, thế nhưng trong lòng vẫn có một tia kỳ lạ. Tần Lâu càng nghĩ càng thấy phiền muộn.
Cái rào cản mà mình không sao vượt qua được, rốt cục là cái gì?
Chẳng lẽ là, yêu chưa đủ?
Càng nghĩ càng đau đầu, Tần Lâu liền không nghĩ nữa. Quay đầu thấy Thanh Tuyền còn đang lục sách xem, vô cùng chăm chú. Đột nhiên mệt mỏi, Tần Lâu ngáp một cái:”Thanh Tuyền, ngươi giúp ta trông một hồi, ta ngủ một chút a.”
“Hảo.”