Lệ Trọng Mưu trở lại thư
phòng, mở máy tính, anh lặng lẽ ngồi đó, không biết thời gian trôi qua
bao lâu, màn hình lóe sáng báo hiệu có email mới nhận.
Anh mở ra xem, là ảnh Đồng Đồng.
Gió biển Hawaii thổi vi
vút, bờ cát dài trắng muốt, mà trọng điểm rơi vào hình ảnh thằng bé đội
chiếc mũ đứng ở trung tâm. Mỗi ngày đúng giờ này anh đều nhận được tin
tức mới nhất của con trai, có lúc là ảnh chụp, có khi là phim ngắn, da
thằng bé giờ rám nắng, cười rộ lên làm lộ ra hàm răng sáng bóng.
Email mới này có thêm một điểm nhấn – hình ảnh của cô ấy.
Nhân vật chính vẫn là
Đồng Đồng nhưng trong màn hình hiện lên vóc dáng gần đó, Lệ Trọng Mưu
nhận ra ngay lập tức, người phụ nữ mặc bikini đội chiếc mũ rộng vành là
ai.
**********************************
Đã rất lâu rồi Ngô Đồng
chưa đi chơi xa thế này, ở Hawaii một tuần, đưa con trai thăm thú khắp
nơi: núi lửa, bờ biển, du thuyền… Ngô Đồng đáp ứng không xuể, ngày nào
nụ cười cũng nở ra trên mặt cô.
Thỉnh thoảng thằng bé
thấy vô cùng khó chịu khi có nam du khách đến gần Ngô Đồng. Những lúc
đó, Đồng Đồng sẽ xông lên, ôm chặt đùi Ngô Đồng hét toáng: “Cháu là con
trai của cô ấy!”
Buồn thay, việc này chẳng đuổi được ai mà mỗi lần làm thế, người kia liền đưa tay xoa đầu thằng bé: “Con cô dễ thương quá!”
Thời gian tâm trạng Ngô
Đồng tụt dốc nhất là khi Đồng Đồng nói chuyện điện thoại với Lệ Trọng
Mưu. Cô không muốn cùng con tham gia cuộc hội thoại. Vì vậy, Ngô Đồng sẽ chuẩn bị bữa sáng, hoặc gọi điện cho Tư Kì, thậm chí đi ngắm cảnh bên
ngoài.
Rõ ràng cô đang cố tình lảng tránh.
***************************************
Rạng sáng ở HongKong, Lệ Trọng Mưu lưu lại bức email, gọi cho Đồng Đồng.
Lúc này cả thế xác và
tinh thần anh đều thấy thoải mái, thành trì kiên cố vây quanh trái tim
cũng đánh mất những phòng bị thường ngày. Tự nhiên anh hỏi: “Mẹ con đâu? Mẹ con đang làm gì?”
Nghe anh nhắc đến mẹ mình, Đồng Đồng vui vẻ trả lời: “Mẹ đang nói chuyện với dì Tư Kì, không xen vào được đâu.”
Ngô Đồng và Tư Kì đã nấu
cháo điện thoại gần nửa tiếng, Tư Kì nói rất nhiều chi tiết hợp tác với
Lệ Trọng Mưu, nói bóng nói gió hỏi cô có muốn gia nhập với cô ấy hay
không. Cô ấy vô cùng thích thú khi được làm việc với Lệ Trọng Mưu, còn
có Lệ thị, blah blah blah…
Ngô Đồng cúp máy, nhất
thời không biết làm gì. Cô để tay lên ngực tự hỏi, phải chăng lúc nãy
giọng điệu của mình có vẻ hứng thú nên cô ấy mới muốn mình gia nhập?
Bên kia Đồng Đồng vẫn chưa tắt, Ngô Đồng do đự đi vào bếp.
Cô còn có thể làm gì chứ?
Ngô Đồng đang nghĩ ngợi, Đồng Đồng cầm điện thoại chạy tới: “Mẹ ơi, ba bảo cuối tuần ba đến Hawaii!”
Vừa nghe xong, cô miễn cưỡng cười. Nghĩ một lát, cô đưa tay: “Đồng Đồng, cho mẹ chào ba một cái nào.”
Lần đầu tiên… Đồng Đồng giật mình, mặt mày hớn hở dúi di động vào tay cô.
Ngô Đồng đi ra ban công.
Hơi thở của biển truyền vào gió, vương vấn quanh mũi Ngô Đồng.
“Thế nào rồi?”
Âm thanh Lệ Trọng Mưu
giống như đến từ một thế giới xa xôi, không quá rõ ràng. Ở bất kì tình
huống nào, anh luôn ẩn mình trong bóng tối. Còn Ngô Đồng thì bị sự yên
lặng ấy lay động trái tim.
Cũng may vị mặn của gió biển níu giữ tâm trí cô ở lại, cô lãnh đạm đáp: “…Ảnh của Đồng Đồng anh thấy cả rồi. Nó rất vui vẻ.”
“Vậy còn cô?”
Ngô Đồng trở lại phòng chính, thần trí hỗn loạn. Anh coi cô là ai chứ? Lời nói nhỏ nhẹ như thế, anh định bỡn cợt gì đây?
Ngô Đồng cố gắng vực dậy tinh thần, đi qua đi lại, cân nhắc nên trả lời anh ra sao.
Cô cảm thấy thế nào?
Vui vẻ ư?
Đúng, cô rất vui, ở nơi không nhìn thấy anh, cô thực sự rất vui…
Lời nói trái lương tâm chuẩn bị nói ra miệng, bên kia bỗng có giọng nữ vang lên: “Eric…”
Đầu óc Ngô Đồng nổ “Oành – ” một tiếng, cô vội vàng tắt máy.
Lệ Trọng Mưu nghe tiếng
tút, anh dừng một lát rồi mới ngẩng đầu nhìn Trương Mạn Địch, cô ấy đã
về phòng thay quần áo, cười với anh: “Eric, người đại diện mới call cho
em, em có việc gấp, đi trước nhé.”
Lệ Trọng Mưu liếc mắt một cái, ngón tay chần chừ trên các phím điện thoại. Anh nắm tay lại, đứng
dậy, cầm áo khoác vắt trên lưng ghế: “Anh đưa em đi.”
***********************************
Ở Hawaii, toàn bộ khung cảnh đẹp đẽ bày ra ngoài ban công, Ngô Đồng đón gió biển, mái tóc tung bay.
Điện thoại reo vang, cô
không nhìn số, bắt máy luôn, giọng lạnh tanh: “Anh bận rộn thế thì đến
đây làm gì. Chỉ còn hơn một tháng nữa, anh có thể cho tôi thêm thời gian ở cùng con mình được không?”
“Dì Đồng…”
“…”
“…”
“A, là Khả Khả à?”
Trương Hàn Khả thay mặt
mẹ Trương chuyển lời tới, hỏi cô có muốn đi ăn thịt nướng cùng không,
Ngô Đồng quay đầu hỏi Đồng Đồng, thằng bé đang dán mặt vào cửa kính thủy tinh, thấy cô thì cười híp hết mắt.
Cô trở vào phòng, Đồng Đồng hỏi luôn: “Ba nói gì với mẹ thế?”
Ngô Đồng tắt di động, bỏ vào túi xách, ôm Đồng Đồng tới phòng ngủ: “Khả Khả mời chúng ta ăn BBQ (thịt nướng), thay quần áo mau lên, đừng để cho họ phải đợi.”
**********************************
Hôm trở về từ Hawaii, ở HongKong trời mưa to.
Ngoài sân bay, Ngô Đồng mang về rất nhiều đồ đạc, sản phẩm thủ công, san hô, vỏ sò, đặc sản…Chỉ thiếu mỗi tâm trạng tốt.
Ôi, “cảnh buồn người có vui đâu bao giờ”. Cô nghĩ thế.
Ngô Đồng đẩy hành lí tới cửa kiểm tra, Đồng Đồng ngồi trên xe đẩy, ngủ gà ngủ gật.
Thấy có người gọi cô, Ngô Đồng sửng sốt. Cô đứng tại chỗ, người kia chủ động đến gần.
“Cô Trương?”
Trương Mạn Địch nở nụ cười hoàn mĩ: “Tôi thay Eric tới đón Đồng Đồng, trùng hợp quá nhỉ.”
Ngô Đồng cười cười.
Nhà họ Trương bây giờ vẫn đang ở Hawaii nghỉ dưỡng, Ngô Đồng mang Đồng Đồng về trước, ngay cả Lệ Trọng Mưu cũng không báo.
Lời nói của Trương Mạn Địch lộ vẻ nôn nóng, kể cả Ngô Đồng có không chú ý, vẫn nhận ra điều gì đó kì lạ.
Ngô Đồng dặn tài xế đưa
Đồng Đồng về Lệ trạch, cô nhìn theo chiếc xe rời đi, mới quay lại theo
Trương Mạn Địch đến quán trà gần đó. Xuyên qua cửa sổ của quán, có thể
thấy được đại sảnh của cả sân bay. Tấm thủy tinh bị nước mưa trút lên
xối xả, lộ rõ vẻ ảm đạm, trong mắt Trương Mạn Địch, cũng có vẻ ảm đạm
như thế.
Nhân viên còn chưa kịp đưa nước đến, Trương Mạn Địch đã mở miệng: “Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, tôi sẽ không tìm cô.”
Trương Mạn Địch nói xong, cô ấy cười chua chát.
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Ngay đến một cô gái thông minh như cô ấy cũng không chịu nổi?
“Cô Trương có gì xin cứ nói thẳng.”
Từ trong thâm tâm, Ngô Đồng yêu thích cô ấy, thậm chí là hâm mộ.
Bất chấp mọi hậu quả chỉ để tháp tùng một người đàn ông, có lẽ cần rất nhiều can đảm.
Đôi khi Ngô Đồng có cảm
giác nhìn thấy trong Trương Mạn Địch là chính cô của bảy năm về trước.
Nhưng cô ấy mạnh mẽ hơn cô, hạnh phúc hơn cô – bởi cô ấy chiếm được anh, còn Ngô Đồng thất bại.
Trương Mạn Địch dừng một lát, từ túi xách lấy ra một tập báo chí, đổ đầy mặt bàn.
Ngô Đồng cúi đầu nhìn thoáng qua.
Trong lúc cô đi chơi cùng con trai, Lệ Trọng Mưu vờn ong bắt bướm với những ai, nhất định là
chuyện này còn hay gấp trăm lần so với chuyện ở Hawaii – cô đoán được
hết, tại sao lại phải nhìn cho kĩ?
“Ồ, vậy cô tìm nhầm người rồi. Hẳn là nên tìm người phụ nữ này mới đúng.”
Trương Mạn Địch ủ rũ: “Nếu cô là tôi, cô sẽ làm thế nào?”
Đúng là tuổi trẻ, khi yêu một người, có thể dốc sức làm rất nhiều thứ vì người đó.
Chỉ là, cô ấy yêu một người đàn ông có con với một người phụ nữ khác.
Nếu là bảy năm trước, Ngô Đồng cũng làm được nhiều như thế. Hiện tại? Cô làm không nổi.
Trương Mạn Địch chăm chú quan sát Ngô Đồng.
“Tôi không phải là cô, không thể thay cô quyết định.”
“Cô không cần tiền sao?”
“…”
Sự chần chờ của Ngô Đồng, Trương Mạn Địch thu lại vào trong mắt.
Ngô Đồng nắm chặt một tờ
báo, ngón tay dần trở nên trắng bệch, đột nhiên cô mất đi dũng khí nhìn
thẳng vào Trương Mạn Địch, cho nên Ngô Đồng chọn nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ.
“…Chỉ cần không ảnh hưởng đến Đồng Đồng, những chuyện khác với tôi đều chẳng là gì.” Dường như cô đang tự nói với chính mình.
Trương Mạn Địch trầm mặc.
“Lệ Trọng Mưu ở ngoài náo loạn thế nào cũng sẽ không để cho thằng bé bị ảnh hưởng, ít ra thì trên phương diện này anh ta không tồi.”
Ngô Đồng nói nhẹ bẫng.
Trương Mạn Địch nghe xong suýt nữa thì bật cười.
Đúng là người phụ nữ đã có con, nói năng như thể mình là vợ cả vậy, nhắc đến người phụ nữ khác mà lộ rõ vẻ khinh thường…