Lệ Trọng Mưu nhíu mi, không trả lời.
Rốt cuộc anh muốn thế nào?
Chính anh cũng không biết.
Ánh mắt anh nhìn cô lạnh lùng, Ngô Đồng mệt mỏi quá rồi. Sao anh có thể bình tĩnh đến thế? Sao anh…
Hay anh lại muốn đùa bỡn trái tim cô? Anh không chịu buông tha cô thật sao?
Hay anh lại xem cô như loại phụ nữ đó? Loại phụ nữ trước kia anh vẫn đánh giá cô: cố tình dụ dỗ anh?
Nụ hôn lành lạnh trên trán vừa nãy cô không quên được, mà anh cũng chẳng thèm giải thích lấy nửa câu.
Anh không nói gì, muốn bức cô phát điên hay sao?
Cô không phải là đối thủ của anh ư?
Ngay đến Trương Mạn Địch còn không thoát được khỏi anh, cô… Cô không thể dây dưa với anh thêm nữa.
Hành lí hôm qua vừa được dỡ ra bị Ngô Đồng thu vào, cô vội nhét quần áo vào vali. “Tôi phải về công ty.”
Lệ Trọng Mưu thấy cô bối rối sắp xếp đồ đạc, anh trầm mặc.
“Công việc của anh bận
như thế, lại thường không ở Lệ trạch, chỉ còn một tháng, cho Đồng Đồng
về nhà với tôi, để tôi chăm sóc nó.”
Nhắc tới con trai, cuối cùng anh cũng mở miệng, mỗi hai chữ ngắn ngủi: “Không được.”
Cô sợ nhất là gương mặt lạnh lùng khi cự tuyệt người khác của anh, không để cho bất kì ai một con đường sống.
“Vậy, anh muốn thế nào? Làm sao tôi mới có thể ở cùng con? Hay là phải trở thành trò tiêu khiển cho anh? Ở trên giường?”
Trong khoảnh khắc mắt anh lạnh hẳn, không khí bức bách ập thẳng vào Ngô Đồng, khiến động tác của cô dừng lại.
Tại sao cô phải sợ anh?
Hợp đồng giấy trắng mực đen cũng kí rồi. “Ba tháng” – sau đó là khoảng
thời gian “thăm hỏi định kì”. Ngô Đồng tự an ủi tâm trạng lộn xộn của
mình, tiếp tục thu thập hành lí.
Bỗng Lệ Trọng Mưu túm
chặt mớ quần áo trong tay cô ném sang bên cạnh, sau đó nắm lấy cánh tay
Ngô Đồng, nhìn chằm chằm cô từ trên cao xuống: “Cô vứt tôi đi đâu?”
Vấn đề này mà còn phải
hỏi cô sao? Ngô Đồng bật cười: “Anh coi người khác là gái bán hoa, vậy
thì cũng đừng trách người ta coi anh là khách làng chơi!”
Chắc là do kinh ngạc quá mức, Lệ Trọng Mưu đột nhiên buông lỏng tay.
Đuôi lông mày anh nâng
cao – dấu hiệu có bão đang đến! Ngô Đồng không phát hiện ra điều này, cô rút tay về, không nói gì, tiếng chốt khóa va li kêu “lách cách”.
Lệ Trọng Mưu lại bước tới ôm chặt lấy Ngô Đồng, áp người vào lưng cô, hai tay đặt bên hông cô, dùng sức ấn mạnh xuống.
“Khách làng chơi phải không? Được! Tốt lắm!”
Anh gằn ra từng chữ.
Tạp âm xung quanh tan
biến, Lệ Trọng Mưu hôn Ngô Đồng, thân hình cao lớn đè lên người cô.
Khuôn mặt anh dần bao phủ tầm mắt cô, kẹp chặt cô trong ngực mình.
Chiếc áo mới mặc xong bị
anh xé ra, ném thẳng xuống dưới giường, cũng ném luôn thanh âm của ai
đó. Tiếp tục xé rách nội y, bầu ngực trắng nõn hiện lên trước mắt, anh
vùi đầu cảm nhận sự mềm mại nguyên thủy nhất. Chiếc giường hỗn độn bị
lún ở giữa, anh luồn tay qua sườn Ngô Đồng, miệng anh ngăn dòng nước mắt đang tuôn dài.
Tay anh ép lên bộ ngực đẫy đã.
Ngô Đồng thét lên chói
tai, vừa đá vừa đạp. “Buông ra!!!” Lệ Trọng Mưu bỏ ngoài tai, cứ đoạt
lấy, cơ thể mềm nhũn trong ngực anh vừa phẫn nộ, vừa bị bản năng thiêu
đốt, lí trí chợt hóa tro tàn.
Lại một lần gần gũi, nhìn làn da trắng nõn ẩn hiện mạch máu xanh lam, môi anh tìm kiếm đến chỗ
non mịn nhất, đặt một dấu hôn sâu như thể muốn xuyên qua nó hút lấy dòng máu ấm nóng.
Âm thanh của Ngô Đồng bị hòa tan vào không khí, không tìm được ở đâu.
Anh càng không nghe thấy.
Lệ Trọng Mưu không dừng lại, tấn công xuống dưới đôi chân khép chặt.
Chỉ cần một bàn tay anh
đã cố định được hai cổ tay Ngô Đồng, bắt chúng lên trên đỉnh đầu cô.
Đang lúc anh chuẩn bị nắm lấy tay cô, một bàn tay của Ngô Đồng thoát
được. Cuối cùng cái tát này cũng dừng lại được trên khuôn mặt anh.
“Bốp — ” Tiếng kêu giòn tan.
Động tác của Lệ Trọng Mưu khựng lại, Ngô Đồng cuống quýt đứng dậy. Quần áo chưa kịp cài nên tuột
xuống. Mũi chân cô chưa chạm đất đã bị anh kéo trở lại giường.
Tay anh lần dọc theo gáy
cô bắt đầu vuốt ve, cảm giác thiêu đốt… răng nanh anh cắn lên đầu vai
cô, giống như sắp sửa xuyên qua làn da vậy.
Cô bất động. Không phản kháng nữa, không còn chút sức sống. Ngô Đồng mở to mắt, không biết phải miêu tả thế nào —
Lúc Lệ Trọng Mưu ngầng đầu thì bắt gặp cảnh tượng này —
Không chỉ có cảm xúc của anh nguội đi, mà tâm anh cũng vậy.
Dù cơ thể đang kêu gào giải thoát, nhưng tim anh lạnh quá.
Vì sao?
Lệ Trọng Mưu buông Ngô
Đồng. Đôi mắt anh đỏ rực, nhìn những dấu hôn mãnh liệt anh khảm lại trên da thịt cô và bộ quần áo bị anh xé nát. Anh cúi đầu, không đành lòng
nhìn nữa. Thấy va li nằm chỏng chơ trên mặt đất lẫn trong đống quần áo,
anh nói: “Tôi cho cô 5 phút thu dọn, rời khỏi đây ngay.”
**************************************************
Kết thúc công việc, Hướng Tá cùng với anh bạn chí cốt tận hưởng ‘happy hour’. (thời gian vui vẻ)
Buổi đêm ở Lounge Bar* của Lan Quế Phường càng ngày càng náo nhiệt.
Dựa vào quầy rượu, Hướng Tá ngồi cùng mấy nữ viên chức, tuấn nam mĩ nữ ghé tai nhau nói chuyện. Đúng là rất vui vẻ.
Ánh đèn tỏa ra mờ mờ tối.
Đang lúc tâm trạng tốt,
Hướng Tá kề tai cô nàng thì thầm cho đến khi cô gái đó cũng bật cười.
Anh cười khẩy, ngẫu nhiên ngẩng đầu thì thấy cánh cửa cách đó không xa
bị đẩy ra.
Một người phụ nữ cao gầy bước vào.
Vừa khéo…
Ngô Đồng mới đến đã bị
một bàn tay vươn tới, chai bia lạnh toát giơ ra trước mặt. Quay đầu xem, Hướng Tá cười ha ha, đôi mắt đào hoa cong vút: “Khéo ghê nhỉ…”
Không đợi Ngô Đồng trả lời, anh ngồi luôn vào ghế đối diện.
Hướng Tá giật mình phát
hiện, gặp được cô, anh thấy tâm tình mình tốt hơn nhiều lắm. Nét cười
tươi rói không dấu đi đâu được, anh nhanh chóng điều chỉnh, phô ra nụ
cười hoàn mĩ nhất: “Hơn hai tháng không gặp, em đi đâu thế?”
Xem ra tinh thần cô không tệ lắm thì phải: “Đưa con đi Hawaii chơi.”
Ánh nắng ở Hawaii gắt như thế mà không thấy làm da cô rám đi chút nào, “Nghỉ phép cả hai tháng à?”
Hình như đúng là tâm trạng cô tốt thật, Hướng Tá âm thầm kinh ngạc.
Cứ coi như bạn cũ gặp nhau, Ngô Đồng kể: “Trước đó là dưỡng thương,” Cô chỉ chỉ chân mình, “Chỗ này – bó bột 20 ngày đấy.”
Anh đánh mắt xuống dưới
xem chân cô thật, hơi bất ngờ, váy cô hôm nay hơi ngắn, khác với tác
phong bình thường. Còn lại, anh không thấy khác biệt mấy.
“Khoảng thời gian lúc đó trên mọi tờ báo đều là tin tức của em đấy.”
“…Ồ, thế sao?” Cô ngửa
đầu uống một ngụm bia, không yên lòng, “Tôi thì chỉ biết mấy tờ báo gần
đây toàn đưa tin xấu của Lệ Trọng Mưu thôi.”
Hướng Tá thấy cô tỏ vẻ
bất cần, anh có cảm giác kì lạ, nhưng lạ ở chỗ nào? Không nói rõ được,
anh cố ý hỏi: “Chuyện người nhà của em giải quyết xong chưa?”
Tự nhiên giọng anh nghe
hơi thân thiết quá mức thì phải. Vốn định tán gẫu thêm một chút, Hướng
Tá bất đắc dĩ lắc lắc đầu. Haizzz, quá khứ oanh liệt của anh nay còn
đâu?
“Khi nào em về Nam Kinh?
Cầm trong tay cọc tiền phụng dưỡng, lại một thêm doanh nghiệp của Lệ
thị, về đó tha hồ mà tung hoành nhá.”
Ngô Đồng cười cười, gọi
thêm bia, vỏ chai lạnh ngắt xuyên thấu vào tay. Cô mặc không nhiều lắm,
bên trong là áo quây, trên vai khoác tấm khăn choàng nhỏ. Hơi lạnh, nụ
cười của cô không lộ ra bất kì điều gì: “Cuối cùng anh cũng biết tôi là
loại phụ nữ rắn rết rồi sao?”
Ánh mắ cô mơ hồ, Hướng Tá không muốn tiếp tục đề tài này, anh thấp giọng: “Tôi hay nói đùa, đừng để ý.”
Âm thanh cô đầy vẻ tâm sự: “Nếu thế thì tốt, nhưng mà thật ra, tôi đem hành lí đến nhà họ Lệ ở rồi.”
Hướng Tá sửng sốt với đáp án của cô. Sau đó thấy cô cười: “Tôi cũng hay nói đùa mà.”
“…Em thay đổi.”
Thật sao? Ngô Đồng lắc đầu, cô nghĩ nghĩ. “Tôi không thay đổi, tôi rất tỉnh táo.”
Hướng Tá ngẫm nghĩ: “Thâm thúy quá nhỉ.”
Cô hất mái tóc dài, cười
yếu ớt, nghiêng đầu nhìn cửa quán bar. Hướng Tá nhìn theo, một người đàn ông tóc vàng mắt xanh tiến vào, hướng cô chào.
“Người tôi đợi tới rồi, lần sau nói chuyện nhé.”
Để lại Hướng Tá ngồi đó,
nhìn mặt bàn ngổn ngang chai lọ, trên vành chai dường như còn lưu lại
dấu son của cô. Lại ngẩng đầu nhưng không thấy bóng dáng cô đâu nữa. Anh chợt thấy mình cô quạnh.
****************************************
Josef là người Anh, Ngô
Đồng từng tiếp đón anh ta. Gần đây anh ta muốn mở rộng nghiệp vụ, Ngô
Đồng muốn giới thiệu anh ta với Ngô Vũ.
Bên trong Louge Bar cũng
coi như thanh tĩnh, uống rượu vang đàm đạo, chẳng mấy chốc Josef đã
chếnh choáng. Khoảng cách giữa hai người dần gần lại, Ngô Đồng lặng lẽ
lùi về sau, bảo anh ta cô phải về.
Lúc còn làm việc ở TC,
mọi người đều biết Josef rất để ý cô. Nhưng theo phong cách của người
Anh, họ sẽ luôn giữ phong độ với người phụ nữ họ thích, không cưỡng ép,
không vượt quá giới hạn. Đối diện với sự tôn trọng đó, không có bất kì
người phụ nữ nào nhẫn tâm nói thẳng lời từ chối.
Anh ta khoác khăn choàng cho cô, ngỏ ý muốn đưa cô về nhà.
Bên ngoài quán bar bày hàng loạt loại xe sang trọng, xe dừng cách đây khá xa.
Có đôi khi xe hơi với đàn ông rất giống nhau, cái xe Toyota kia suýt hại chết cô hai lần, nhưng
cô vẫn thích nó, vẫn lưu luyến nó. Có lẽ, nên đổi xe mới thôi.
Lúc bước xuống bậc cửa, giày cao gót trẹo sang một bên, Ngô Đồng ngã vào lồng ngực Josef.
“Ngày kia anh phải đi rồi.”