“Xin hãy trả điện thoại lại cho tôi.”
Ngữ khí của cô tỏ vẻ
không thích, thậm chí còn chẳng thèm nhìn Lệ Trọng Mưu, quay người về
phía phòng đối diện. Thấy anh đi lướt qua mình, chẳng nhẽ anh không nghe thấy cô nói gì à?
Ngô Đồng cắn răng, tới
trước cửa phòng: “Tổng giám đốc Lệ, xin hãy trả điện thoại cho tôi.”,
tiếng máy sấy tóc và giọng Ngô Đồng vang lên cùng lúc khiến âm thanh của cô chìm nghỉm.
Lệ Trọng Mưu sấy tóc, nhìn cô qua gương, anh cười nhẹ, không trả lời. Chờ xem cô có tức xì khói không nào.
Đợi anh sấy khô tóc, bắt
đầu chọn quần áo, mãi sau mới nhớ đến sự tồn tại của Ngô Đồng. Cô kìm
nén: “Anh Lệ, dưới lầu còn có người chờ tôi…”
Cô vẫn không thể nói một câu đầy đủ.
Lệ Trọng Mưu cởi khăn tắm.
Ngô Đồng hoảng hốt xoay
người sang chỗ khác. Anh nghiêng đầu nhìn chiếc lưng thon thả của cô, nụ cười sâu thêm, một lát sau mới vắt khăn tắm lên giá, mặc quần áo vào.
Tự Ngô Đồng nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch, đằng sau vang lên tiếng vải sột soạt, vai trái của cô bỗng nặng xuống.
Người cô cứng đờ.
Khi lạnh lùng, khi dịu dàng, khi lạnh tình, khi thâm tình… Người đàn ông như vậy, cô đối phó được sao?
Không.
Cô không phải là đối thủ.
Không chờ cô mở lời, Lệ
Trọng Mưu kéo vai cô, quay người cô về phía anh. May mà anh đã mặc xong
áo quần, không thì Ngô Đồng không dám chắc mình có “tặng” anh một cái
tát không.
Anh giơ lên hai cái cà vạt: “Chọn cái nào bây giờ?”
Cô không chọn, anh sẽ
không buông tha… Ngô Đồng tùy ý chỉ vào một cái, anh cũng chẳng ý kiến
gì, khóe môi cong lên, trở lại chỗ chiếc gương thắt lại.
“Tối nay em có dự định gì chưa?:
“…”
Cô muốn dùng im lặng để
chống đối anh. Lệ Trọng Mưu cực kì thích bộ dạng nghe lời này của cô,
càng lúc anh càng thấy thoải mái: “Bà ấy muốn gặp mẹ Đồng Đồng. Mời em
ăn cơm tối, em có nhận vinh dự ấy không?”
Thắt xong, anh cài nút tay áo, nghiêng người hỏi thêm lần nữa: “Mời em ăn cơm tối đấy, em có nhận lời không?”
Đôi mắt anh lúc cười thật sự rất mê người. Ngô Đồng nhớ lại trước kia, anh bình thản nói: đừng quấy rầy cô ấy… cứ để cho cô ấy…
Đúng, đúng là giọng nói nhẹ nhàng này. Khác nhau ở chỗ, là nói cho hai người phụ nữ nghe.
Muốn đối nghịch với anh, nhưng mãi dây dưa không dứt Có phải chỉ khi cô nhẫn nhục chịu đựng, anh mới thấy chán hay không?
Trong con người anh, làm gì tồn tại chữ “Yêu”.
“Mấy giờ tối?” Cô đáp lại một cách thoải mái, đến mức hơi nực cười, “Ăn bữa cơm thôi mà, tôi đâu có sợ anh ăn tôi chứ.”
Lệ Trọng Mưu cười, anh không nói nữa, đi đến bàn làm việc.
Ngô Đồng nhìn anh bước đi, cô cũng im lặng.
Anh xem thời gian. Sắp hai giờ chiều, “Anh phải ra ngoài một chuyến, lúc về sẽ đón em và Đồng Đồng.”
Mới đó mà đã khôi phục
cái tính hách dịch rồi… Ngô Đồng ghét nhất là kiểu cách anh hiện tại,
“Không cần, tôi đưa Đồng Đồng đến Six Flags * chơi, tối sẽ tự đến đó.”
Hướng Tá đang chờ cô, có anh đi cùng, nhất định sẽ khiến Đồng Đồng vui vẻ.
Lệ Trọng Mưu nghe xong
mặt trầm xuống. Cô vẫn không ngoan chút nào, không cho người khác biểu
lộ sự quan tâm với mình. “Ở trong này mà phát ngốc đi, đừng đi loạn
nữa,” Lệ Trọng Mưu chớp mắt, đưa cho cô mấy tập văn kiện, “…bằng này tư
liệu đủ cho em xem đến tối luôn.”
Nói xong, anh đi ra ngoài, không đợi Ngô Đồng phản pháo.
Anh mở cửa bước ra tiêu
sái biết mấy, nghe “cạch” một tiếng, Ngô Đồng không hiểu tại sao mình
lại đắc tội với anh? Để anh trút giận lên cánh cửa tội nghiệp.
Chợt cô phát hiện, mình-bị-nhốt-trong-phòng!
Ngô Đồng gõ cửa: “Lệ Trọng Mưu!”
Bên ngoài không có động tĩnh gì.
“Lệ Trọng Mưu! Mở cửa!”
Ngô Đồng giận dữ đá cửa, không xi nhê. Giống như ném quả bom vào nước mà chẳng thấy gợn lên tia sóng nào.
Cô nản chí, cho nên càng bực hơn!
********************************
Hướng Tá cầm tách trà,
chờ trong quán cà phê lộ thiên, một lát sau anh gọi điện thoại. Vẫn
không có ai nghe máy, tin nhắn chuyển sang hộp thư thoại. Tiếng chuông
kêu được một nửa thì bị cắt đứt, Hướng Tá vội đi vào khách sạn, đến đại
sảnh, đột nhiên anh không có đủ dũng cảm lên lầu.
Anh trở ra ngoài, uống thêm một tách trà, gọi lại một lần.
Ánh sáng lộng lẫy trong
không gian sang trọng, Hướng Tá ngẩng đầu nhìn, anh nghĩ nếu lần này
không có ai nghe máy, có thể anh sẽ lên đó tìm Lệ Trọng Mưu?
Đối mặt với Lệ Trọng Mưu…?
Dù thế nào thì anh cũng không muốn nhìn thấy Ngô Đồng đau khổ!
Nhưng anh hối hận, vốn dĩ anh và cô chẳng là gì của nhau.
Đúng lúc, Hướng Tá thấy
có người đứng cạnh bàn. Trong tay anh đang cầm di động, ngẩng đầu: trước mặt anh là Lệ Trọng Mưu, mặt không thay đổi nhìn lại anh.
Cảm giác lạnh lẽo bao trùm, hai người không ai mở miệng.
Lệ Trọng Mưu phá tan không khí trầm mặc: “Thức thời đi, đừng tìm cô ấy nữa.”
Ôi câu này có phải quá tầm thường rồi không? Hướng Tá lười trả lời.
Lệ Trọng Mưu nghiêng
người thả một chiếc điện thoại vào ly nước trên bàn. Xuyên qua lớp thủy
tinh, Hướng Tá nhận ra chiếc điện thoại ấy. Biểu tình trên mặt Lệ Trọng
Mưu như thể: cậu đấu không lại tôi đâu.
“Tối nay tôi sẽ dẫn cô ấy đến gặp mẹ mình, cậu hiểu ý nghĩa rồi đấy.” Câu nói của Lệ Trọng Mưu
khiến hô hấp của Hướng Tá ngưng trệ.
Tất nhiên anh biết ý nghĩa…
“Không phải anh tuyệt đối không kết hôn à?”
Lệ Trọng Mưu nhướng mi làm câu trả lời. Mọi chuyện đều không có “tuyệt đối”, chỉ là có gặp đúng người hay không.
Tất nhiên là anh không cần phải giải thích thêm về điều này.
Hướng Tá đứng dậy, hai
người đàn ông cao lớn nhìn thẳng vào nhau, Hướng Tá cười khẩy: “Anh dựa
vào cái quái gì để khẳng định cô ấy sẽ đồng ý?”
Lệ Trọng Mưu khinh thường việc phải tranh luận với vị luật sư giảo biện. Hướng Tá đột nhiên trở
nên nghiêm túc, mang theo tia tư nghị: “Này, ngàn vạn lần đừng nói cho
tôi biết, anh yêu cô ấy…”
Lệ Trọng Mưu ngẩn người.
Hướng Tá tỏ vẻ đường
hoàng: “Tôi nói cho anh biết, phụ nữ rất tham lam, anh nghĩ là tình yêu
anh dành cho cô ấy chỉ như thế là đủ rồi sao? Đến lúc đó, cô ấy sẽ càng
muốn nhiều hơn. Mà anh… Vĩnh viễn không thể yêu một người được, không
phải sao?”
Hướng Tá hiểu rõ Lệ Trọng Mưu, anh biết im lặng là gì. Đang chờ phản ứng của Lệ Trọng Mưu thì
đúng lúc có một chiếc xe có rèm che dừng bên cạnh, đánh thức Lệ Trọng
Mưu, Lâm Kiến Nhạc xuống xe, mở cửa cho Lệ Trọng Mưu: “Tổng giám đốc.”
Lệ Trọng Mưu dừng rồi xoay người bước lên.
Hướng Tá lười biếng ngồi nguyên chỗ cũ, nhìn theo chiếc xe nghênh ngang xa dần, đúng là nực cười!
Trong khoang xe, Lệ Trọng Mưu chìm trong yên lặng, cho đến tận khi Hướng Tá mất hút trong gương
chiếu hậu, anh mới nói: “Mấy ngày nữa tôi không muốn gặp lại cậu ta,
nghĩ cách xử lí đi.”
********************************
Khi Lệ Trọng Mưu quay về khách sạn cũng là lúc chạng vạng, Đồng Đồng đã được đưa về Lệ trạch.
Không được anh cho phép,
cô muốn làm loạn thế nào đây, lại càng không có ai dám mở cửa cho cô ra, cứ tưởng tượng khuôn mặt cô giờ đây sẽ thế nào, Lệ Trọng Mưu bất giác
nở nụ cười. Quãng đường của thang máy rất ngắn ngủi nhưng không hiểu sao Lệ Trọng Mưu cảm thấy hơi bối rối, tâm trạng anh càng lúc càng loạn.
Đến nơi rồi.
Tiếng chìa khóa lách cách khiến Ngô Đồng giật mình, Lệ Trọng Mưu đẩy cửa đi vào bắt gặp Ngô Đồng đang nhìn anh.
Xem ra cô rất tức giận, trừng mắt với anh, nghiến răng nghiến lợi.
Lệ Trọng Mưu cười gượng tới gần, liếc qua thành quả của cô: “Thế nào? Tiến triển ra sao?”
Ngô Đồng ném luôn tập tài liệu vào mặt anh, quay bước đi. Má Lệ Trọng Mưu bị cạnh giấy sắc bén
sượt qua, anh bắt lấy cánh tay cô, kéo cô dựa vào bàn, nằm trong vòng
tay anh.
“Anh hỏi em, trả lời
đi.”, nhìn biểu tình của anh, không biết có phải là giận hay không,
giọng nói cũng coi như nhẹ nhàng, “Em không hiểu à, có biết nói chuyện
cùng người khác hay không?” Âm thanh vẫn ôn hòa, nhưng hai tay tăng thêm lực, khống chế hành động của cô.
Ngô Đồng không cựa quậy được, cánh tay bị anh nắm chặt đau đớn: “Anh nhốt tôi cả buổi rồi, đến bây giờ vẫn chưa thả được sao?”
Cơn tức của Ngô Đồng bùng phát, anh bình tĩnh hỏi: “Em muốn đi đâu?”
“Không cần anh quan tâm.” Cô thử giật tay ra, anh vẫn cản được.
“Đồng Đồng đang chờ chúng ta cùng đến Lệ trạch.”
“Bỏ tay ra.” Hiện tại ngay cả mắt cô cũng chẳng buồn nhìn vào anh.
“Nếu em muốn tìm Hướng Tá thì thôi, khỏi cần. Cậu ta mình còn chẳng mang nổi mình ốc, không rảnh để xen vào chuyện của em.”
Anh khôi phục vẻ đắc thắng thường ngày, Ngô Đồng bắt đầu run sợ: “Anh đã làm gì?”
“Chỉ cho cậu ta vài chuyện để làm, miễn cậu ta rảnh rỗi sinh nông nổi, cả ngày nhúng mũi can thiệp này chuyện kia.”
Dáng vẻ mạnh mẽ của cô bị tiêu diệt một cách nhanh chóng. Nghĩ đến cảnh Hướng Tá biết cô ở đâu, nhưng không vào tìm…
Ngô Đồng không muốn nghĩ thêm về thủ đoạn bức bách người khác của Lệ Trọng Mưu nữa, tâm cơ của anh và cô không cùng đẳng cấp.
Cô nghẹn lời: “Đừng làm anh ấy khó xử.”
Lệ Trọng Mưu nhìn cô xù
lông, anh không xác định nổi cảm xúc của mình. Thật ra anh không định hù dọa cô, chỉ tại cô cứ phá hủy kế hoạch của anh.
Lệ Trọng Mưu lười giải thích: “Còn phải xem em có chịu phối hợp hay không.”