Lưu Luyến Không Quên

Chương 64: Chương 64




Ngô Đồng nghe máy, Hướng Tá chậm chạp không nói gì. Cô ngập ngừng hỏi: “A lô?”

“Anh muốn gặp em.”

“…”

“Ngay bây giờ.”

Giọng anh không chút thay đổi, khá lãnh đạm, nhưng trong đó dường như có ít hơi men, và xen chút đau thương.

Ngô Đồng nhìn bản thân phản chiếu qua lớp kính thủy tinh, rồi quay sang phía cửa phòng tắm.

“Không được. Hướng Tá, thực sự không được…”

Giọng Hướng Tá càng to hơn, và mạnh bạo hơn: “Nếu em đến gặp anh, mọi chuyện sau này sẽ khác.”

Khác? Có thể khác thế nào đây? Cô đã gả cho Lệ Trọng Mưu, cho dù có thế nào, cũng chẳng liên quan đến Hướng Tá nữa.

Nhưng người đàn ông này là do cô mới bị liên lụy, giờ phút này, ngoại trừ từ chối, cô không thể làm gì thêm.

Hãy tha thứ cho người phụ nữ nhát gan như cô.

Ngô Đồng cắn môi: “Rất xin lỗi.”

Mãi lâu sau, Hướng Tá im lặng, Ngô Đồng vuốt vuốt lưng điện thoại, vì hạnh phúc của mình, cô lựa chọn ích kỉ.

Sắp tắt máy, Hướng Tá đột nhiên nói: “Ngô Đồng, em không thể như vậy. Sao em đối xử với anh tàn nhẫn đến thế?”

Câu này nói rất rõ ràng, không hề có tiếng nghiến răng hay hận ý, nhưng lòng Ngô Đồng như bị ai kéo một cái đau điếng. Cô không biết nói gì, không biết trả lời thế nào. Chợt trái tim cô nảy lên đầy sợ hãi.

Lời xin lỗi gần như bật ra khỏi miệng, cửa phòng tắm bỗng mở ra, tay Ngô Đồng run lên, nhấn nút tắt điện thoại.

Thấy sắc mặt cô khác thường, Lệ Trọng Mưu dấn sát thân mình vẫn còn ướt sũng đến cạnh, nghiêng đầu áp mặt vào mặt Ngô Đồng, ngón tay anh chọc nhẹ vào má cô: “Làm sao vậy?”

Ngô Đồng cười cười, lắc đầu: “Em đi tắm đây.”

Đến gần bàn, đang định bỏ di động xuống, Lệ Trọng Mưu đột nhiên nói: “Từ từ.”

Đúng là có tật giật mình, Ngô Đồng siết chặt chiếc điện thoại trong tay, Lệ Trọng Mưu thấy cô không quay lại, anh đành cầm bộ đồ ngủ dúi vào tay cô: “Đừng quên cái này.”

Lại một đêm kiều diễm trôi qua, Ngô Đồng nằm trong ngực Lệ Trọng Mưu, chập chờn rơi vào giấc ngủ, đến nửa đêm cô mở mắt. Điện thoại rung rầm rì đánh thức cô. Nghiêng đầu, cô thấy màn hình điện thoại trên tủ đầu giường nhấp nháy liên hồi. Từ sau cuộc gọi của Hướng Tá ban nãy, không có ai gọi tiếp. Nếu như không có cuộc gọi này, đêm nay chắc chắn vẫn là một đêm bình yên.

Trong lòng thấp thỏm, cô trở mình, mặc kệ nó, xoay về nằm đối diện với Lệ Trọng Mưu. Cô che tai, muốn né tránh tiếng ồn phiền toái kia. Không biết có bao nhiêu cuộc gọi, đối phương vẫn không từ bỏ, di động cứ ngừng rồi lại rung, Ngô Đồng đành trừng mắt với nó. May mắn nhất là lúc này Lệ Trọng Mưu đang ngủ rất say, cô cẩn thận đỡ cánh tay đang vắt trên người mình ra. Thắt lại đai áo ngủ, Ngô Đồng đi chân trần trên thảm, định ngắt điện thoại, nhưng nhìn màn hình nháy sáng, cô không đủ nhẫn tâm, đành trốn ra ban công nghe máy.

Cảnh đêm Manhattan lộng lẫy bên ngoài không khiến Ngô Đồng hết phiền muộn, cô nghe điện: “Hướng Tá, tôi và Lệ Trọng Mưu đã kết…”

Giọng nói của người đàn ông xa lạ cắt ngang lời cô: “Rất xin lỗi, quán bar của chúng tôi đóng cửa bây giờ, vị khách này uống say rồi, cô có thể đến đón anh ta không?”

Ngô Đồng đi đi lại lại, áo ngủ bị gió thổi từng vạt bay bay, lành lạnh, cô rùng mình: “Anh có thể tìm trong danh bạ có số của ai tên là Gigi hay Lương Kì không?”

Bên đó cỏ vẻ chán nản, dần dần âm thanh cũng trở nên mất kiên nhẫn, nói toẹt địa chỉ rồi bảo: “Nếu cô không tới, chúng tôi đóng cửa rồi, đành để anh bạn này ngủ ngoài đường thôi.”

Nghe vậy, Ngô Đồng vẫn cắn chặt răng.

Hiện tại người kia đang say khướt, anh có bàn tay lúc cô bất lực nhất ôm lấy vai cô, lúc cô buồn nhất khiến cô mỉm cười, lúc cô khó khăn nhất đã vươn ra cứu giúp, và khi cô đắn đo lựa chọn đã lặng yên từ bỏ –

Nghĩ đến đây, cô bật cười. Cô đối xử với bạn bè tệ bạc đến thế sao?

Ngô Đồng thản nhiên nhìn trần nhà, rồi vào phòng thay quần áo, trước khi đi, cô hôn lên mắt Lệ Trọng Mưu, anh mơ mơ màng màng hỏi: “Đi đâu à?”

Anh quơ tay, sờ soạng thấy bên cạnh trống trơn, anh mới mở mắt hẳn. Ngô Đồng gần như nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch, cô chậm rãi trả lời: “Tư Kì uống rượu say rồi, em đi xem cô ấy một chút.”

“Đã trễ thế này, để anh kêu tài xế đưa em đi.”

Lệ Trọng Mưu làm bộ tìm điện thoại, bị cô ngăn lại: “Thôi đừng làm phiền người khác, cũng không xa lắm đâu, em tự lái xe đi được.”

Lệ Trọng Mưu buông tay, nằm trở lại: “Đi sớm về sớm.”

*****************************

Đêm khuya thanh vắng, Ngô Đồng nắm chặt vô lăng, tiếng xe xé gió đâm vào màng nhĩ, đến nơi xương cốt cô cũng muốn rã rời, đỗ xe bên đường, cô đi vào bên trong quán bar.

Còn may đường đến đây Tư Kì đã từng đưa cô đến mấy lần, bây giờ đã quá giờ đóng cửa, nhân viên tạp vụ đang lau bàn, cô men theo mép chiếc bàn dài đi vào.

Hướng Tá nằm gục trên đó, thân hình cao lớn lại thấy nhỏ bé lạ thường. chắc hẳn anh đã uống rất nhều, cô đến ngay bên cạnh mà còn không nhúc nhích.

Ngô Đồng gọi một nhân viên đến, rút ví ra lấy tiền: “Anh có thể giúp tôi dìu anh ấy lên xe được không?”

Vừa dứt lời, cô thoáng thấy Hướng Tá cử động.

Lát sau anh đứng dậy đến gần, định hình được là cô, anh cười nhạt: “Em vẫn đến đây.”

Rốt cuộc cũng biết mình đã bị lừa, Ngô Đồng lùi ra sau một bước dài, Hướng Tá kéo vai cô: “Anh không nghĩ đêm nay sẽ có người uống cùng. Uống với anh một chén cũng được.”

Hướng Tá thấy trong mắt cô lửa giận sôi sục.

Ngô Đồng chợt nhớ đến đêm mưa đó, cô cũng nói với người đàn ông này: “Đêm nay đi cùng em.” Khi ấy anh không hề do dự cho cô một nơi tạm lánh.

Còn hiện tại –

“Đi thôi, tôi đưa anh về nhà.”

Nụ cười của Hướng Tá càng lúc càng sáng lạn, nhưng ánh mắt lạnh dần, anh khoát tay gọi nhân viên. Người này đã cùng Hướng Tá lừa cô, anh ta rót cho Hướng Tá thêm một ly, lại đẩy sang cho Ngô Đồng một ly rượu trái cây.

Ngô Đồng cầm chiếc ly dài trên bàn, Hướng Tá tiếp tục uống.

Mùi rượu lan dần trong không khí, rượu từ từ cạn đáy. Ngô Đồng nhìn Hướng Tá, mắt anh hơi đỏ.

“Làm sao hắn thả cho em đến gặp anh thế này?”

Một câu hỏi đơn giản như vậy nhưng Hướng Tá cảm thấy thật khó khăn để nói được nó.

“Anh ấy cho tôi đi gặp Tư Kì”

Tay Hướng Tá run lên, suýt chút không cầm nổi ly rượu. Đối mặt với cô, anh không biết phải hành xử ra sao – Hướng Tá ngửa đầu uống cạn rượu, anh quay mặt đi: “Anh đi toilet.”

Anh bước thật nhanh nhưng chưa được vài bước, thân người đã lảo đảo. Thấy vậy, Ngô Đồng nắm chặt tay, dằn lòng không xông lênkéo anh ra khỏi quán bar. Lúc buông tay, lòng bàn tay đã hằn sâu vết ấn.

Lát sau Hướng Tá quay về, gặp Ngô Đồng còn ngồi đó, anh hơi kinh ngạc, tâm trí đã tỉnh táo hơn nhiều, bước chân cũng vững hơn. Vừa ngồi xuống, anh liền bảo nhân viên rót rượu, Ngô Đồng vội giằng lấy chiếc ly của anh: “Đừng uống nữa.” Cô nói với nhân viên: “Cho anh ấy một cốc nước lọc. Và một chiếc khăn ấm.”

Ngô Đồng cảm giác được đôi mắt Hướng Tá vẫn dừng trên người mình, cô không đủ can đảm để nhìn lại.

Bỗng cô loáng thoáng nghe thấy anh nói: “Là em tự quyết định ở lại, đừng trách anh…”

Cô ngạc nhiên, liền quay lại nhìn. Hướng Tá đang gục trên bàn, gối đầu lên tay.

Cô không muốn hỏi lại câu lúc nãy mình nghe, đành khuyên nhủ.

“Gigi đâu?”

Ngô Đồng thận trọng hỏi, cô cố gắng tìm được từ ngữ thích hợp nhất. Hướng Tá chỉ lắc đầu: “Tôi không muốn ở cùng cô ấy.”

Anh nhăn mày, ngẩn ra một lúc mới hiểu ý nghĩa câu hỏi của cô, anh nói: “Đi thôi.”

Ngô Đồng nhìn đồng hồ, từ lúc rời nhà đã hơn 30 phút, cô muốn về sớm một chút.

Hướng Tá uống say khướt, không thể lái xe được nên ngồi trên ghế phó lái, hạ cửa kính, Ngô Đồng đón gió lạnh thốc vào mặt. Đến dưới nhà Hướng Tá, mặt cô đỏ bừng, tóc tai tán loạn, Hướng Tá thấy cô như vậy, môi anh khẽ nhếch.

Cô đi rất vội, không hề muốn ngây ngẩn thêm giây nào. Hướng Tá không biết vô tình hay không mà ấn thang máy cũng không đúng, anh tựa lưng vào tấm kim loại, sống lưng cong xuống, trông rất cô đơn.

Ngô Đồng đứng cách đó không xa, cô nâng tay vài lần nhìn đồng hồ, cuối cũng buông thõng tay xuống, đi qua giúp Hướng Tá nhấn thang máy.

Hướng Tá nhanh chóng nghiêng người sang bên cạnh, tay anh che khuất mắt, mệt mỏi nói: “Cảm ơn.”

Cô nhìn lướt anh, nhưng không cách nào nói được câu: Không cần cảm ơn.

Đưa Hướng Tá vào nhà, người Ngô Đồng đầy mồ hôi, cô chào tạm biệt. Hướng Tá không để ý đến cô, anh tự rót cho mình một cốc rượu, Ngô Đồng thấy bực mình, cô lại gần giành lấy chiếc cốc.

“Đừng uống nữa! Còn thế này anh có say rượu đến chết cũng chẳng ai quan tâm đâu!”

Hướng Tá nghe vậy, biểu tình trên mặt anh thoáng chốc thay đổi. Ngô Đồng biết mình lỡ lời, thêm thời gian đã muộn, cô thấy trên mặt Hướng Tá, rõ ràng là nỗi đau đớn khôn cùng.

Anh không nói gì,lại lấy thêm một cốc khác rót rượu vào.

Ngô Đồng nhìn theo bóng anh, không còn lời gì để nói, cô buông chiếc cốc, phải rời khỏi nơi này.

Hướng Tá nhấp ngụm rượu, sau đó đưa cốc khác đến trước mặt cô. Anh gần như đang cười: “Hình như chúng ta chưa từng nói tạm biệt bao giờ nhỉ. Cốc rượu này… Nói thế nào nhỉ? Rượu tuyệt tình?”

“Hướng Tá, đừng như vậy…”

Tình cảm của cô là thương hại, không phải tình yêu. Ít nhất anh sẽ không nhầm lẫn điều này.

“Em có thể chọn không uống, nhưng như vậy, xin em hãy cho anh tiếp tục lưu luyến.”

Ngô Đồng sững lại.

Sau đó cô từ từ nhận lấy chiếc cốc, rồi bỗng nhanh chóng ngửa đầu uống cạn, không để cho mình một cơ hội nào để hối hận.

*******************************

Hướng Tá ngồi trên sô pha, xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ, trong chiếc cốc còn thấy được một ít bột trắng đọng lại. Người phụ nữ đang nằm mê mệt bên cạnh, ngón tay Hướng Tá vân vê những sợi tóc mềm mượt của cô.

Không gian vô cũng tĩnh mịch, điện thoại chợt vang lên, Hướng Tá thả mấy sợi tóc của cô, nhấc ống nghe.

Nhân viên quan bar nói: người đàn ông kia đến tìm người, nhưng không tìm thấy, vừa mới đi rồi.

Nghe vậy, tâm tình Hướng Tá bỗng vui lên. Trên mặt anh vẫn giữ nguyên vẻ lãnh đạm, anh lặng lẽ ngắt máy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.